Chỉ thấy Lạc Hằng ngã vào trong
tuyết, một cây băng thật dài cắm ở cổ hắn, cả người không nhúc nhích. Có lẽ do
vết thương bị cột băng nhanh chóng đông lạnh, nên máu không chảy ra nhiều lắm.
Mộc Phong Đình một tay nâng Lạc
Hằng lên, vì hắn quỳ gối trong tuyết thời gian không ngắn, thân hình đã có chút
cứng ngắc, dò hơi thở hắn, đã tuyệt khí. Mộc Phong Đình thở dài, nhẹ nhàng vuốt
hai mắt hắn.
Lúc này Mạc Hi cũng đã theo ra.
Ngẩng đầu nhìn mái hiên, chỉ thấy ở đó có treo một hàng băng, ngay phía trên chỗ
Lạc Hằng quỳ có một cây đã gãy từ gốc. Hôm nay thời tiết tốt, băng tuyết bắt
đầu tan, băng rơi xuống cũng không khó hiểu. Nện chết người tuy là chuyện hiếm
xảy ra, nhưng căn cứ vào kiếp trước nàng nghe thấy, cũng không phải là không
có. Ít nhất trong một tháng mùa đông thành phố ở Nga đóng băng cũng xảy ra
nhiều. Chỉ là nàng vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, trong giây lát lại
nghĩ không ra. Hơn nữa làm sao có thể trùng hợp như vậy...
Nhưng chuyện này cho dù kỳ quái
hơn nữa, nàng cũng nhìn không ra chút manh mối nào. Nếu có người tiếp cận Lạc
Hằng, với cảm giác của nàng, tuyệt đối không thể không biết. Mạc Hi bỗng nhiên
nhớ tới một người, tiên ông ngày đó cho nàng lời khuyên! Ngoại trừ người này,
nàng thật sự nghĩ không ra ai có thể ở dưới mắt nàng cùng Mộc Phong Đình giết
Lạc Hằng mà không bị phát hiện. Nhưng nàng vẫn cảm thấy tiên ông ngày đó đối
với nàng phóng thích thiện ý là xuất phát từ thật lòng, hơn nữa ông ta có lý do
gì để giết Lạc Hằng? Nếu không phải tiên ông, chẳng lẽ thật là nhũ băng tự nhiên
rơi xuống?
Việc này bất luận là ai đều
không nhìn ra nửa điểm không ổn, xảy ra chuyện như vậy, người đời chỉ có thể
thở dài một tiếng tạo hóa trêu người. Cù chưởng môn đáp ứng hậu táng Lạc Hằng,
ngay cả Mộc Phong Đình cũng không nói gì, dù sao bèo nước gặp nhau, người đã
chết, sốt ruột cũng không giúp được gì.
Hai người vẫn nghe theo lời Cù
chưởng môn xuống núi, dựa theo chỉ điểm của ông ta mà đi sườn nam. Trời trong
nắng ấm trong ngày mùa đông có vẻ đặc biệt trân quý.
Quả nhiên đi xuống đến độ cao
ước chừng năm ngàn mét so với mực nước biển, dọc theo ranh giới có tuyết, trên
đường đi nhìn thấy rất nhiều tuyết liên nở rộ trong kẽ đá vụn. Nhiều đóa lớn
như miệng chén, cùng có hai màu, lục (xanh
lá cây), bích (xanh ngọc) như
thuý ngọc, cánh hoa rất mỏng, tầng tầng bao vây. Tinh khiết đua nở đón gió
trong tuyết, phong tư động lòng người.
Trời xanh mây trắng làm nổi bật
Tuyết Sơn kỳ hoa, thiên địa một mảnh tĩnh mỹ (đẹp yên bình).
Mộc Phong Đình nói: "Nghe
nói một đóa tuyết liên trung bình phải mất năm đến tám năm mới nở hoa một lần.
Hôm nay chúng ta được mở rộng tầm mắt rồi."
Mạc Hi gật đầu ra vẻ đồng ý.
Hai người tiếp tục xuống núi.
Lúc này, trên sườn núi nơi cao
hai ngàn mét so với vị trí của hai người, từ một tiếng "rắc" nhẹ
nhàng, một vết nứt nhanh như chớp tách đôi tầng tầng băng tuyết, nhanh chóng mở
rộng. Từng mảnh tuyết bong tróc kéo theo lớp tuyết bên cạnh, tạo thành hiệu ứng
domino*, vết nứt nhanh chóng lớn lên. Trong chốc lát, tuyết trắng tầng tầng lớp
lớp vỡ thành những khối tuyết thật lớn, ào ào ứng tiếng, bắt đầu trút xuống với
quy mô lớn, một đường cuốn theo càng nhiều băng tuyết, càng rơi càng nhanh,
thành thế sét đánh lôi đình.
* Hiệu ứng domino là một phản ứng chuỗi xảy ra khi một thay đổi nhỏ tại
điểm gốc của hệ có thể gây ra những thay đổi tương tự tại các điểm lân cận, từ
đó lan tỏa ra các điểm xa hơn và tạo ra một chuỗi thay đổi tuyến tính. Nói cách
khác, khi xếp các quân cờ domino đứng cạnh nhau với khoảng cách giữa hai quân
cờ không quá xa, ta có thể đẩy đổ một quân cờ domino đầu tiên, quân cờ đó sẽ đổ
vào quân cờ đứng cạnh khiến nó đổ theo, quá trình này tiếp diễn đến khi toàn bộ
loạt quân cờ domino đều đổ.
Một đám sương tuyết lúc ban
đầu, đã biến thành một con rồng tuyết lao thẳng xuống, cưỡi mây lướt gió, gào
rít ác liệt, với thế không thể ngăn ào ào xuống núi. Lại giống như tiên linh
của Thục Sơn vừa tỉnh khỏi giấc mộng dài, đột nhiên vận nội lực, lay động bộ áo
bào trắng khoác trên người, mặc cho nó theo gió bay xuống.
Hai người phản ứng cực nhanh,
lập tức cảm thấy không ổn.
Mộc Phong Đình quát to một
tiếng: "Không tốt, tuyết lở!"
Mạc Hi nhìn thấy một đám mây
tuyết thật lớn trắng như bột phấn sắp càn quét đến trước mặt nàng, trong lòng
dâng lên một ý niệm trong đầu: tuy rằng tuyết lở đẹp kinh người, nhưng so với
mạng nhỏ vẫn là không đáng nhắc tới, cảnh đẹp này tốt nhất là không nên thưởng
thức!
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh,
tuyết lở tạo thành cột mây hình nấm cực nhanh gào thét mà đến, loại sức mạnh
khủng bố này giống như có thể xóa sạch tất cả những nơi nó đi qua.
Hai người trong khoảnh khắc đã
cảm giác được tuyết lở mang đến một luồng khí đè áp thật lớn. Loại sóng khí này
là vì tuyết thể chuyển động quá nhanh kích thích khiến không khí rung động dữ
dội, cuối cùng đọng lại ngưng kết mà thành. Tuyết lở lấy loại sóng khí như sóng
nén sinh ra khi bom nguyên tử nổ mạnh làm tiên phong, lao nhanh xuống, áp bách
khiến hai người có cảm giác hít thở không thông.
Mạc Hi cơ trí kịp phản ứng,
nhanh chóng ném hộp gỗ nặng chứa Thừa Ảnh trên lưng, xoay người chạy trốn.
Nàng cố gắng nhớ lại kinh nghiệm
sinh tồn khi gặp tuyết lở của đội viên lên núi thám hiểm truyền lại mà lúc
trước nàng từng coi trong Discovery, lớn tiếng nói: "Nhảy qua hai bên,
ngừng thở!" Nàng biết cho dù hai người khinh công trác tuyệt cũng không
nhanh bằng tốc độ tuyết lở mỗi giây có thể đạt tới một trăm mét, trốn xuống
dưới, chỉ có con đường chết! Những vụn tuyết bị tuyết lở hất lên một khi tràn
vào cổ họng cùng phổi rất dễ dẫn đến ngạt thở.
Bình thường, hình thành tuyết
lở cần một lượng tuyết đọng thật lớn tụ lại một chỗ, làm lực hút trái đất yếu
bớt, do đó tạo thành đất lở quy mô lớn. Cho nên tuyết lở có thể lao đến nơi địa
thế bằng phẳng mới dần dần dừng lại, lâu thì kéo ngàn dặm, nhưng chiều ngang sẽ
không quá rộng.
Mộc Phong Đình không chút do dự
làm theo lời nàng, bóng hai người hối hả lướt ngang.
Tiếc rằng, trong dòng khí vô
hình mơ hồ đã hình thành lực cản thật lớn, diện tích tuyết lở lại cực nhanh mở
rộng, hai người còn chưa nhảy khỏi ranh giới có tuyết, đã gặp phải tuyết đang
sa xuống.
Tuyết bay mang theo vụn băng
san trời áp đất cuốn đến, trong tuyết đổ còn mang theo đá lớn nhỏ, va đập khiến
hai người ăn đau. Tuyết lở tạo thành tiếng nổ bên tai, xen lẫn tiếng gió điên
cuồng gào rít. Giống như trời long đất lở.
Mạc Hi chỉ có thể dựa vào bản
năng, nhanh chóng nằm thẳng trên tuyết tầng, giữ thân thể cùng trượt song song
với tuyết chảy, nhưng tuyết khí liên tục quay cuồng ập đến khiến bụi mù mỗi
thời mỗi khắc đều bao phủ thân thể nàng, nàng chỉ có thể cố gắng bò trên tuyết
tầng, dùng hai tay bảo vệ đầu, ngăn đá cùng băng tập kích, nỗ lực ngược dòng
tiến lên, trốn bên rìa tuyết chảy.
Giờ khắc này, thính giác đã
thành một loại tra tấn thật lớn, tiếng nổ hình thành do tuyết lở giống như
tiếng bước chân của tùy tùng chặt chẽ đi cùng "tử thần trắng", mà
đống tuyết phía sau lại không ngừng dùng thế bài sơn đảo hải cuồn cuộn tiến
đến.
Mạc Hi không có khả năng bế
khí, bởi vậy chốc lát liền phải cố gắng hít thở, những lúc này, gió tuyết mạnh
mẽ rót vào, gần như muốn ngạt thở. Rất nhanh hô hấp của nàng bắt đầu dồn dập,
tứ chi bắt đầu biến lạnh, loại lạnh lẽo tận xương hòa lẫn cảm giác sợ hãi cùng
nhau ngấm vào phế phủ. Cùng với sợ hãi còn có tuyệt vọng, chính là cảm giác
thân mang tuyệt thế võ công, ở trước mặt trời đất uy nghiêm, con người thật sự
nhỏ như con kiến, không chịu nổi một đòn.
Không biết vì sao, trong khoảnh
khắc sống chết được mất, nàng nghĩ tới Cố An.
Khi đó "tổ chức" bắt
bọn họ tập huấn đi bộ xuyên qua đại mạc. Suốt một tháng, đối mặt ánh nắng như
lửa trong cát vàng mù mịt vô tận, Mạc Hi mười hai tuổi cảm thấy tuyệt vọng và
muốn từ bỏ. Nàng thậm chí nghĩ, có lẽ lúc trước được "tổ chức" thu
dưỡng chính là sai, một bước sai từng bước sai, mạng này vốn là nhặt được, còn
không bằng trả lại cho ông trời. Khi nàng uống cạn giọt nước cuối cùng trong
túi, loại cảm giác này đã mãnh liệt đến cực hạn. Lúc này một bàn tay đưa qua.
Tám năm ở chung, Cố An đã thành thiếu niên mười sáu tuổi, môi đỏ mọng tiên diễm
ngày xưa đã khô nứt chảy máu, tiếng nói thanh nhuận khàn khàn trầm thấp, lại
vẫn dịu dàng như vậy nhẹ giọng dỗ nàng: "Đều cho muội, ta không
khát." Cố An đem túi nước của mình cho nàng, chỉ cầu nàng sống sót. Khoảnh
khắc đó Mạc Hi nhìn ánh mắt hắn, biết hắn có thể đọc được sự tuyệt vọng cùng
chán ghét của mình, đồng thời nàng cũng đọc hiểu tình cảm của hắn. Cho tới nay
Mạc Hi đều cho là mình dựa vào hắn mà sống, hắn giúp nàng vượt qua vô số cửa ải
huấn luyện khó khăn; những lúc nàng bởi vì huấn luyện máu tanh ban ngày mà gặp
ác mộng, vô số lần gọi nàng tỉnh đậy, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho
nàng, dỗ nàng đi vào giấc ngủ. Tổ chức cung cấp đồ ăn có hạn, nàng đang lúc
lớn, Cố An luôn đem phần mình chia cho nàng, nói với nàng: "Mèo tham ăn,
đều cho muội." Nàng tỉnh ngộ, bọn họ vốn là cộng sinh, gắn bó chặt chẽ
cộng sinh cộng vinh.
Mà nay ngay cả ông trời cũng
nhìn không được, muốn đem một mạng Cố An cho nàng lấy về sao.
Thình lình, một khối đá vụn
hung hăng đập vào vai trái từng bị thương của Mạc Hi, cảm giác đau nhức đánh vỡ
hồi tưởng của Mạc Hi. Thân thể nàng trong tuyết chảy chợt mất cân bằng, mắt
thấy sẽ lăn xuống triền núi, vùi thây trong cánh đồng tuyết phủ.
Trong ranh giới ngàn cân treo
sợi tóc, một bàn tay đưa ra, nắm chặt cánh tay trái của nàng.
Tay trái Mộc Phong Đình gắt gao
bắt lấy Mạc Hi, tay phải cố gắng nắm chặt một khối nham thạch đứng sừng sững
trên sườn núi. Gào to một tiếng: "Đừng thả!" Lời nói bị nuốt mất
trong đầy trời gió tuyết gào thét, Mạc Hi lại nghe được.
Bản năng cầu sinh lại bị kích
phát ra, tiếc rằng thể trọng hai người hợp lại, thật sự không chịu nổi, Mộc
Phong Đình chỉ có thể dùng Đại Lực Kim Cang chỉ gắt gao bấu lấy nham thạch,
nhưng cũng dần dần lực bất tòng tâm. Đột nhiên, tảng đá trong tay hắn vỡ vụn,
trong tuyết bụi mịt mù, hai người rơi cùng tuyết sa ào ào.
Ước chừng rơi nhanh hơn mười
mét, sau khi hai người bị một mõm nham thạch nhô ra cản, lại bị ném rơi đến một
góc khác trên sườn núi.
Mộc Phong Đình thủy chung không
có buông tay Mạc Hi ra. Khi lăn xuống triền núi, hắn lại lấy thân bảo vệ, ôm
Mạc Hi, thay nàng chắn đi băng tuyết cùng đá từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Thần xui quỷ khiến, hai người đã
bị ném đến bên rìa tuyết đổ. Lại quay cuồng đến mười mét, Mạc Hi thừa dịp thế
trượt dần chậm, nhanh chóng lấy ra đoản kiếm giấu trong tay áo, ngưng tụ nội
lực, đâm mạnh vào tuyết, mới ổn định được thân hình hai người.
Cuối cùng thở ra một hơi, hai
người không khỏi nhìn nhau cười, trên mặt đều mang theo vẻ hân hoan cùng sợ hãi
sau khi sống sót qua tai nạn.
Mộc Phong Đình không kịp vuốt
đi tuyết đầy mặt, chỉ ân cần hỏi: "Có bị thương hay không?"
Mạc Hi thử giật giật tay chân
cứng ngắc, ngoại trừ lưng hơi đau, ngược lại không có chỗ nào bị thương, có thể
nói là cực may mắn.
Nàng lắc đầu trịnh trọng nói:
"Lần này toàn dựa vào huynh, mạng nhỏ này của ta mới có thể giữ
được." Thầm nghĩ: vừa rồi lúc Mộc Phong Đình một tay vịn nham thạch đại
khái có thể bỏ nàng xuống, tự bảo vệ mình, nhưng hắn lại không làm vậy. Người
này quả nhiên là đồng đội tốt.
Mạc Hi cũng cười: "Huynh
không trách ta sao? Đều là ta muốn đến xem tuyết liên, chúng ta mới có thể gặp
nạn."
Mộc Phong Đình lắc đầu cười vô
cùng thoải mái, nói: "Mộc cô nương muốn xem kỳ hoa, sơn thần của Thục Sơn
muốn tuyết lở, đây không phải việc tại hạ có thể trách."
Mạc Hi tự đáy lòng cười rộ lên,
thầm nghĩ: miệng hèn cũng không phải luôn không khiến người ưa thích.
Có lẽ là vì cùng trải qua sinh
tử, hai người nói chuyện đều vứt đi khách sáo ngày xưa, trở nên thoải mái tùy
ý.
Mạc Hi đang định đứng lên, sửa
sang lại một phen, không ngờ, chỉ nghe khẽ "rắc" một tiếng, tầng
tuyết dưới chân đột nhiên sụp nứt. Mạc Hi ra tay như điện bắt lấy đoản kiếm,
muốn ổn định thân thể, ai ngờ tầng tuyết bên cạnh đoản kiếm cũng nứt theo.
Cũng không biết có phải rơi vào
khe núi hay không, hai người lại một đường rơi xuống, rất nhanh chung quanh
liền một mảnh tối đen, quanh thân càng ngày càng lạnh, về sau lạnh đến không gì
sánh được. Hai người càng rơi càng nhanh, vực sâu kia giống như vô cùng vô
tận...