*Viết sách lập truyền: Có thể hiểu là viết sách ghi lại tiểu sử, những
công tích của người nào đó để lưu danh cho mọi người đều biết.
Mặt trời mọc đỏ núi.
Tia nắng đầu tiên chiếu trên
biển mây cuồn cuộn nơi kim đỉnh, nhất thời tuôn vàng chảy bạc, dệt tơ trải gấm.
Cung điện sơn son lẳng lặng đứng sừng sững trong tuyết trắng. Bốn phía mây bay
rải đầy, gió vờn trên biển.
Đúng là "Nhất luân hồng
nhật lăng vân khởi, vạn nhận chu nhai chiếu nhãn lai." (một vầng mặt trời
đỏ mọc trên những đám mây, sườn núi đỏ rực chiếu vào mắt người)
Mạc Hi ở giữa tiên đài mây trôi
này tập kiếm. Mỗi khi gió êm sóng lặng vạn sóng dập dờn, thế kiếm như mây bay
nước chảy lưu loát sinh động, khi mây mù bốc hơi sóng gió đều ẩn, thế kiếm như
vũ bão, buồm thuyền căng gió.
Bên người mây cuộn sôi trào,
bên tai tiếng gió gào thét tràn ngập. Trong lúc nhất thời nàng bỗng nhiên nảy
sinh cảm giác trong trời đất chỉ có một mình mình. Bốn phía mây dày đặc cuồn
cuộn xoay khiến nàng giống như đang đánh giết trong thiên quân vạn mã, lại
giống như đang ra sức chìm nổi trong sóng biển. Dần dần, động tác chậm rãi của
Mạc Hi hòa tan vào sóng dữ, thế khởi như giao long rời bến, thế thu như sóng
trượng nước rút.
Đợi nàng ung dung thu thế như
thu mây gom mưa, trời đất đều giống như trong nháy mắt liền tĩnh lặng, bầu trời
rộng lớn, tất cả vừa rồi giống như một loại ảo giác, nàng lại biến trở về là
một hạt bụi nhỏ trong trời đất, tùy thời sẽ bị thổi đi.
Thật lâu không có vui sướng
thoải mái như vậy, biết rõ mới vừa rồi ngộ đạo khiến kiếm ý của mình cao hơn
một tầng, trên mặt Mạc Hi lộ ra nụ cười vui sướng từ đáy lòng.
Khi trở về xa xa liền thấy Mộc
Phong Đình đứng dưới mái hiên, cũng không biết đã đợi bao lâu.
Mới sáng sớm, người này lại
hăng hái như thế, còn tìm đến nàng cùng đi dạo.
Dù sao cũng không có việc gì,
nếu đã đến Thục Sơn này, không đi tìm hiểu một phen thật sự cô phụ thắng cảnh
tiên sơn này. Hai người ăn điểm tâm, liền một đường hướng "Dao Trì tiên
đài" mà đi.
Một đường như bước trên mây,
đường núi chật hẹp, mây bay quanh người như lụa trắng như mỡ đông. Tầm mắt chỉ
nhìn thấy thềm đá dưới chân, dù là hai người võ công trác tuyệt cũng không dám
đi nhanh, chỉ dựa theo vách núi từ từ mà đi, chỉ sợ bước sảy chân, thật sự vũ
hóa đăng tiên (mọc cánh thành tiên =
chết). Mộc Phong Đình chủ động đi phía ngoài, mỗi khi đường núi rẽ ngoặt
hắn đều theo bản năng dùng tay che chở, dùng thân bảo vệ. Mạc Hi hiển nhiên đã
nhận ra, thầm nghĩ: không thể tưởng được người này còn rất có phong độ. Nếu ở
thời hiện đại cùng tham gia vận động ngoài trời, hắn có thể xem là một đồng đội
tốt.
Lại rẽ một đường, trước mắt
rộng mở trong sáng. Một cái ao ngũ sắc thật lớn nổi bật giữa biển hoa mênh mông
mỹ lệ như ảo mộng. Cuối biển hoa là vách núi cheo leo, xa xa là Thục Sơn kim
đỉnh hào quang vạn trượng trên quần sơn tuyết lĩnh.
Ao có bậc thềm gối lên nhau,
tạo thành vô số hình dạng thú vị, lớn nhỏ không giống nhau, cao thấp đan xen,
tầng tầng kết hợp. Nước ao mỗi vòng một màu, lam hoặc lục tùy độ nông sâu.
Nguồn nước ao chắc hẳn là từ suối nước nóng, trong nơi trời băng đất tuyết này,
nước ao lẳng lặng chảy xuôi, phía trên sương mù lượn lờ.
"Dao Trì tiên đài"
quả nhiên không giống phàm trần.
Tiếp tục đi về phía trước, rừng
hoa lại là một cảnh tượng khác. Trước mắt xanh lá, đỏ tươi cùng thuần trắng đan
xen vào nhau. Tuyết xốp đậu trên cây xanh hoa đỏ. Lại nhìn kĩ, một số đóa hoa
hồng bị bao trong tầng tầng bông tuyết, kiêu ngạo nở rộ. Khắp nơi đều là kì
cảnh tuyết trắng phủ cành xanh, bông tuyết bao hoa hồng. Tại nơi "Dao Trì
tiên cảnh" này dọc đường đạp tuyết tìm hoa, không khỏi làm cho người ta
phiêu phiêu dục tiên, tinh thần muốn bay. Hai người càng đi vào sâu trong rừng,
mùi thơm ngào ngạt thanh lãnh càng dày đặc.
Quả nhiên đi thêm một lát,
trước mắt chính là một mảnh rừng mai vàng. Mai vàng còn được xưng là "hàn
khách", "tảo mai". Hoa nở trước xuân, trước tất cả các loài hoa,
trước hoa sau lá, hoa lá cùng cành nhưng không gặp nhau. Tạ Tiếp** của Nam
triều có câu: "Nghênh xuân cố tảo phát, độc tự bất nghi hàn. Úy lạc chúng
hoa hậu, vô nhân biệt ý khán." (Hoa
đón xuân nên nở sớm, một mình không sợ lạnh. Sợ đi sau các loài hoa khác, không
ai để ý ngắm nhìn). Bài thơ này có thể hiểu theo cách khác, người đời đều nói
mai vàng phẩm tính cao thượng, ngạo sương đấu tuyết, nhưng thì ra nó là vì
một mình xuất chúng đoạt ánh mắt người.
** Tạ Tiếp: người thời Nam Bắc triều, không rõ năm sinh năm mất, là một
nhà thơ văn, tác phẩm tiêu biểu: Tảo mai, chính là bài thơ trong truyện.
Mộc Phong Đình tán thưởng nói:
"Mai vàng nơi này thật đúng là có một không hai trong thiên hạ." Thấy
Mạc Hi lộ vẻ mặt hứng thú, hắn nói tiếp: "Hai loại mai vàng "Tố
Tâm", "Khánh Khẩu" là quý nhất." Nói xong liền quét qua một
vòng, rất nhanh hái một cành hoa có cánh thuần vàng tâm trắng, hoa hơi nghiêng
xuống, giống như loài mai vàng "Kim Chung Điếu Quải" (chuông vàng treo cao), đưa cho Mạc Hi
nói: "Đây là 'Tố Tâm'. Nếu để trong lọ một cành, hương thơm sẽ tràn khắp
phòng. Cành hoa này liền cho cô nương đem về cắm đi."
Mạc Hi mặc dù không biết tên
này có chủ ý gì, nhưng trên đường đi hắn cũng coi như có chút bảo vệ, liền mỉm
cười, yên lặng nhận. Mạc Hi thầm nghĩ: mai vàng giống như hoa mai, nếu cắt bỏ
cành thì hình dạng gần giống hoa mai, "Dĩ khúc vi mỹ, trực tắc vô tư; dĩ y
vi mỹ, chính tắc vô cảnh; dĩ sơ vì mỹ, mật tắc vô thái." ((cây) lấy cong làm đẹp, thẳng tức không ra
dáng; (cành) lấy nương dựa làm đẹp, đứng ngay ngắn không thành cảnh; (hoa) lấy
thưa thớt làm đẹp, dày đặc không ra hình) Mà mai vàng thân cây quý già
không quý non, quý khép không quý nở. Cành trong tay này mọi thứ vừa đúng. Tên
này ánh mắt thật sắc bén.
Hai người tiếp tục đi về phía
trước, Mộc Phong Đình lại chỉ vào một gốc hoa nói: "Loại hình dáng hoa hơi
lớn, vòng ngoài màu vàng, vòng trong có vân màu tím này chính là 'Khánh
Khẩu'." Hắn dường như bỗng nhớ tới cái gì, cao hứng nói: "Tại hạ sẽ
hái mấy đóa mai vàng về làm thức ăn. Khi mặt trời lặn cô nương nhớ qua. Một
mình dùng cơm chẳng phải không thú vị sao."
Mạc Hi ngạc nhiên nói:
"Mai vàng cũng có thể làm thức ăn?"
Mộc Phong Đình gật đầu mỉm cười
nói: "<Bản thảo cương mục> viết: hoa mai vàng vị ngọt, hơi đắng, hái
hoa trụng chín, ngâm nước vo sạch, thêm dầu muối, đã là một món ăn hương vị
không tệ, có thể 'giải nhiệt kích thích thèm ăn'." Ngừng một chút, hắn lại
mỉm cười bổ sung: "Nhưng cô nương yên tâm, trong đồ ăn chỉ để hoa, sẽ
không thêm quả." Thấy Mạc Hi mặt lộ vẻ nghi hoặc, hắn cười nói: "Cô
nương có điều không biết, quả mai vàng tục xưng thổ ba đậu, có thể làm thuốc
xổ."
Mạc Hi tỉnh ngộ, không khỏi bật
cười. Nhưng trong lòng lại đang suy tính: Bích Lưu châu phòng là độc dược cao
cấp, không biết có thể đối phó những thứ hạ đẳng linh tinh như thổ ba đậu
không. Nếu không tránh được, cô nương ta chẳng phải sẽ lật thuyền trong mương
sao. Có điều hắn đã nói thế, xác nhận không đến nỗi. Lập tức gật đầu đáp ứng
đến nơi hẹn.
Khi hai người theo đường cũ trở
về, biển mây núi thánh này lại là một cảnh tượng khác. Khí mây bốc hơi, chuyển
động rõ ràng là mây, lại giống như trăm núi nghìn khe ào ạt ập đến; khí mây tan
ra, thoáng chốc ngàn đóa mây trắng biến mất trong muôn núi vạn khe. Trong lúc
nhất thời gió thổi mây tan, dãy núi lại vẫn đứng vững vàng như cũ.
Mộc Phong Đình không khỏi cảm
khái nói: "Chuyện đời biến hóa thất thường cũng giống như mây mù trước
mắt, chẳng qua là quý tại tấm lòng." Chốc lát, hắn lại thở dài: "Ta
giúp Lạc Hằng cũng bởi vì cảm động bởi sự thành tâm thành ý này. Lại khiến cô
nương bị liên lụy, quả thực áy náy. Dùng bữa cơm để đền bù vậy." Mạc Hi
lắc đầu ý bảo vô phương, mỉm cười, thầm nghĩ: xác thực, trên đời này có bao
nhiêu người thề non hẹn biển, đảo mắt đã thành bãi bể nương dâu, tấm lòng của
Lạc Hằng đúng là khó được.
――――――――――
Mặt trời lặn nấu chảy vàng.
Một mảnh trời cam rực rỡ đến
cực điểm che trên biển mây cuộn sóng.
Mạc Hi trước kia đọc câu
"Huy lạc nhất hoàn hồng mã não, cảnh trầm thiên khoảnh bích pha li." (mặt trời chiều như một viên hồng mã não,
ngàn khoảnh pha lê xanh ngọc chìm mất), liền mong được nhìn thấy. Nay tình
cảnh này gần ngay trước mắt, nàng chỉ cảm thấy bụng càng đói.
Nàng không cố ý che giấu tiếng
bước chân, cho nên Mộc Phong Đình tự mình ra đón. Hai người song song ngồi
xuống.
Mạc Hi tới vừa đúng lúc, trên
bàn ba món đồ ăn đều còn nóng hôi hổi, mùi thơm tỏa ra.
Đựng trong tô sứ thanh hoa là
canh mai vàng đầu cá. Nước canh đậm đà trong suốt chan lên đầu cá, phía trên
thả trôi mấy đóa hoa nhỏ màu sáp nến. Món bên cạnh là mai vàng nấu đậu hủ. Trên
khối đậu hủ trắng như tuyết điểm xuyết hành thái xanh biếc, rau thơm, cùng
nhiều đóa mai vàng, màu sắc vô cùng khiến người ưa thích.
Mộc Phong Đình múc một chén
cháo mùi thơm ngát đưa cho Mạc Hi nói: "Đây là cháo hoa mai. Chỉ dùng gạo
tẻ rửa sạch cho vào nồi nấu tới mềm, thêm mai trắng rửa sạch, mật ong tươi, để
sôi là được. Cháo này có thể bổ gan lưu thông khí huyết, dưỡng não sáng mắt,
khai vị ngon miệng. Nếu cô nương có gì phiền não, uống vào sẽ lập tức tiêu
tan."
Mạc Hi nếm thử, quả thực vị
thanh ngọt, liền cho Mộc Phong Đình một nụ cười tán thưởng ngọt ngào. Thầm
nghĩ: nếu nói có điều gì phiền não, trước mắt chính là Thừa Ảnh.
Nhưng nàng không quen cùng
người khác chia sẻ tâm sự, cho nên liền cười hì hì nói: "Người ta nói quân
tử xa nhà bếp. Huynh liền làm ngược lại." Mới vừa rồi hắn nói chuyện rất
có hiềm nghi tự mình khen mình, có thể thấy rất thích nấu nướng.
Mộc Phong Đình không cho là
đúng cười nói: "Cái gọi là 'Quân tử xa nhà bếp' chỉ là nói tâm tính không
đành lòng sát sinh thôi.
có viết: 'Quân tử xa nhà bếp,
phàm những đồ vật nhiễm huyết khí đều không động đến.' Nói cách khác, phàm
những thứ lây dính máu tanh đều không tự mình chạm vào. Mạnh Tử còn nói qua một
câu: 'Quân tử đối với các loài cầm súc, thà thấy sinh không nguyện thấy chết,
nghe thấy tiếng cũng không đành lòng ăn thịt, cho nên quân tử xa nhà bếp.' Giả
Nghi đời Hán trong <Tân thư - Lễ thiên> lại dẫn thuật lời của Mạnh Tử,
nói: "Thế nên xa nhà bếp, lòng nhân từ cũng chỉ đến vậy.'" Ngừng một
chút, hắn cười nhạt nói tiếp: "Những người này đem lời trong sách nói
'Quân tử xa nhà bếp' để đề xướng phẩm đức nhân từ, ta lại cho rằng loại người
'nhắm mắt làm ngơ' là tự lừa dối mình giả nhân giả nghĩa nhất. Có bản lĩnh bọn
họ đều 'ăn chay' đi. Để cho người khác sát sinh, bản thân ngồi mát ăn bát vàng,
lại được tiếng tốt, thật giỏi tính toán."
Mạc Hi không khỏi gật đầu,
thiếu chút nữa liền coi Mộc Phong Đình là tri kỉ. Chính nàng là kẻ sát sinh, mà
cố chủ của nàng không phải là không muốn ô uế tay mình sao. Trên đời này trong
tất cả các nghề sát sinh hại mạng, nghề nàng làm có thể coi như sát sinh nặng
nhất. Nàng đời này xem như không làm được quân tử rồi.
Mộc Phong Đình lại thở dài:
"Trên đời này chuyện lừa đời lấy tiếng còn rất nhiều. Cô có biết 'Một trăm
nhân vật phong lưu trong giang hồ' của Mộ Yến Trai chứ." Ngừng chốc lát,
hắn lộ ra một nụ cười tự giễu nói: "Kỳ thật một trăm nhân vật phong lưu
trong đó trừ bỏ số ít vài người, còn lại đều là nhờ tiền."
Mạc Hi "a" một tiếng,
kinh ngạc nói: "Huynh là nói những người này bỏ tiền mua thanh danh?"
Mộc Phong Đình nói: "Đúng
vậy. Không tiêu tiền mới là nhân vật thành danh chân chính trên giang hồ, chỉ
vì có nhiều người ngưỡng mộ bọn họ, kể những sự tích của bọn họ mà tạo thành thôi."
Ngừng một chút, miệng hắn cong lên một nụ cười tự mỉa, nói "Những người
này vốn có chút danh tiếng, sau khi được Mộ Yến Trai thay bọn họ tuyên dương
khắp nơi, đại đa số thật sự trở thành người có danh vọng trên giang hồ."
Mạc Hi thầm nghĩ: vị nhân sĩ Mộc
Phong Đình trong nội bộ thật mạnh không thể lường trước được, cái miệng rộng
của Mộ Yến Trai có thể nói là chiếm cứ địa vị độc quyền trên giang hồ, không
ngờ có thể dựa vào khống chế hướng phát triển của dư luận để kiếm tiền. Quả
nhiên, "Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi
đi".
Mộc Phong Đình nói: "Viết
sách cũng giống thế thôi, chẳng qua bảng giá rất cao." Ngừng chốc lát, hắn
lại nói: "Có điều ẩn sĩ cao nhân chân chính, Mộ Yến Trai sẽ cầu bọn họ cho
viết truyện độc quyền. Cô nương võ công giỏi như thế, có thể nói nữ trung hào
kiệt, nếu muốn viết sách lập truyền, tại hạ nghĩa bất dung từ."
Mạc Hi lắc đầu khiêm tốn nói:
"Ta chỉ là nhân vật nhỏ, ẩn sĩ cao nhân gì đó căn bản không dính dáng
đến." Trong lòng lại cân nhắc: hay là thằng nhãi này chủ động tiếp cận
nàng là vì việc này? Đánh nhau để hắn bắt gặp một lần liền biết võ công mình có
bao nhiêu cân lượng.
Mộc Phong Đình thấy Mạc Hi lập
tức từ chối, liền bắt đầu miệng lưỡi lưu loát làm công việc thuyết phục:
"Nếu cô nương có danh tiếng tốt sẽ không phải chỉ có chút ích lợi đâu.
Xuất môn bên ngoài có giang hồ nhân sĩ hội bởi vì tiếng tăm của cô mà giúp đỡ
nhiều. Lại có thanh niên tài tuấn mang lòng ngưỡng mộ cô, nói không chừng cô
còn có thể bởi vậy mà tìm được nhân duyên tốt. Hiện tại trên giang hồ phong lưu
hiệp thiếu thành danh rất nhiều, nhưng nữ hiệp nổi danh lại đều là người thế hệ
trước. Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở a."
Mạc Hi nhất thời không nói gì,
hóa ra hắn đang định kiêm thêm việc đăng quảng cáo tìm bạn trăm năm... Chẳng
qua tuy rằng hắn hơi nhiều lời, nhưng miệng lưỡi lại thật không tệ, nàng coi
như gió thoảng bên tai, không đáng so đo.
Như thế lại ở Thục Sơn mấy
ngày. Nơi đây khí hậu thật thất thường, cho dù là mùa đông băng tuyết cũng sẽ
có mưa dầm kéo dài, mà sau cơn mưa lại có kỳ cảnh bích hà giáng vân (ráng xanh mây đỏ). Chỉ là nắng vô cùng
ít, trong ngày chỉ xuất hiện chốc lát.
Mạc Hi ở nơi tiên sơn bảo địa
này, chỉ ít ỏi mấy ngày, kiếm thuật có thể nói tăng tiến vượt bậc. Cho nên ở
rất là an tâm.
Mấy ngày nay nàng lại dưỡng
thành thói quen, luyện kiếm xong liền đến Bích Tiêu Các xem đàn khỉ đùa giỡn
đạo sĩ.
Nói đến cũng khéo, ngày kia
nàng luyện kiếm xong, liền có một con khỉ nhỏ lông vàng mắt tròn xoe lủi tới
trước mặt nàng, muốn nắm tóc nàng. Phản ứng của Mạc Hi vô cùng mau lẹ, hiển
nhiên tránh được.
Khỉ con thấy một chiêu không
đắc thủ, rất là kinh ngạc, trợn tròn hai mắt, vừa nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ
với nàng, vừa chi chi tra tra bất mãn kháng nghị.
Lát sau, liền thấy một nhóm ước
chừng hai mươi con khỉ, dìu già dắt trẻ, do một đại hầu vương mặt mày hung hãn
to lớn như tinh tinh dẫn dắt, nhảy vọt về hướng Bích Tiêu Các. Mấy con xông vào
trước rất nhanh lẻn lên nóc nhà, một tay treo ngược đung đưa trên mái hiên, một
tay vò đầu bứt tai. Còn lại xông đến cửa điện, có lẽ là bị xua đuổi chịu thiệt,
cuối cùng không dám đi vào, chỉ ở trên Bán Nguyệt Đài trước điện chạy tán loạn,
hô bằng dẫn bạn, rượt đuổi chơi đùa.
Mạc Hi lúc này mới tỉnh ngộ,
thì ra chú khỉ nhỏ mắt đặc biệt tròn vừa rồi là tới mở đường, thuộc loại
"lính dò đường", cũng chính là "xích hậu" (những người chuyên đi trước dò xét xem tình
hình quân địch thế nào) mà thời đại vũ khí lạnh đánh giặc chắc chắn phải
có.
Đàn khỉ trước điện sinh động dị
thường, xa xa trên một thân cây đã có một con khỉ bình tĩnh ngồi trên nhánh cây
quan sát. Mạc Hi đoán đây chính là "lính trinh sát" phụ trách công
việc theo dõi giám thị cảnh báo.
Chỉ chốc lát sau, nhóm đạo sĩ
làm tảo khóa (sáng sớm đạo sĩ hay hòa
thượng thường tụ lại cùng đọc kinh này nọ gọi là tảo khóa) liền tốp năm tốp
ba từ trong điện nối đuôi nhau ra. Có hai con khỉ nhanh chóng xông lên ấn ngã
một tiểu đạo sĩ, một con khác bên cạnh liền nhân cơ hội đoạt nắm gạo nếp nóng
hổi trong tay hắn.
Mạc Hi ở bên cạnh vui sướng khi
người gặp họa bật cười không thôi. Từ đó liền ngày ngày đều đến xem diễn.
Không nghĩ tới hôm nay nàng
đang xem một con khỉ mẹ ôm khỉ con trong lòng vượt nóc băng tường, một lão ông
tóc trắng xóa đi đến, nói với nàng: "Cô nương, đừng xem thường đám khỉ
này. Lúc trước có một vị nữ khách hành hương bị hầu vương bắt lên núi. Mọi
người soát núi tìm ước chừng hai ngày mới gặp được. Vị cô nương này lúc được
tìm thấy quần áo đều bị xé rách, liền có lời đồn đãi không tốt, nàng vì sợ
tiếng đời hiểm ác mà tự sát." Nói đến đây, ông lão thở dài một hơi, rõ
ràng đối với cô gái kia vô cùng thương tiếc đồng tình. Ông lại nói tiếp:
"Cho dù cô nương tài cao gan lớn, lẻ loi một mình cũng phải cẩn thận đám
khỉ này liên hợp lại đánh lén."
Mạc Hi âm thầm hừ một tiếng,
nàng ở hiện đại nếu nghe thấy con gái bị cưỡng bức, nghìn người chỉ trích không
bằng cầm thú, ngược lại là người bị hại, mỗi người đều sôi sục căm phẫn. Nơi
đây thói đời khác lạ, ngay cả khỉ cũng đoạt áp trại phu nhân. Đừng nói đám khỉ
này hơn phân nửa chưa làm cái gì, cho dù làm thật, cô gái kia thật rất vô tội,
người đời đối với nàng cũng quá tàn nhẫn.
Nàng thấy người tới không mặc
trang phục đạo sĩ, nhưng dáng vẻ đạo cốt tiên phong cử chỉ phiêu dật, nói
chuyện có vẻ thành thật, liền vái chào thật sâu nói: "Vị tiên ông này là
tiền bối cao nhân của phái Thục Sơn sao?" Tuy rằng mới vừa rồi nàng có
chút phân tâm, nhưng ở khoảng cách gần như thế nàng mới phát hiện có người tới
gần, võ công của người này thật sâu không lường được, ngang ngửa Hà Quần Thanh.
Lão ông lắc đầu, cười nói:
"Chỉ là người sơn dã thôi, hàng năm đều lên đỉnh núi này."
Thấy Mạc Hi gật đầu, lão ông
lại nói tiếp: "Năm rồi rất nhiều khách hành hương võ công không tệ đến
Thục Sơn hành hương, không biết lợi hại trong đó, mỗi lần bọn họ bị khỉ lục lọi
túi tìm đồ ăn, liền lập tức xua đuổi đánh trả. Những người này ra tay tàn nhẫn,
sau khi đánh chết khỉ không ai thoát được bầy khỉ vây đánh. Kỳ thật mỗi ngày
bầy khỉ tới đây vui đùa ầm ĩ chỉ có một số rất ít con bướng bỉnh, hầu vương tự
mình dẫn dắt chúng cũng là có ý bảo vệ. Trong núi rừng còn vô số khỉ. Nếu một
con khỉ rơi vào công kích, đàn khỉ sẽ vây công người này. Dù là võ công mạnh
hơn, đối phó với bầy khỉ cuồn cuộn không ngừng từ trong núi được triệu hồi ra
tiếp viện, cũng quá sức." Ngừng chốc lát, ông lại nói: "Song, nếu cô
nương bị khỉ tập kích, đừng kinh hoảng. Muốn đánh lui bầy khỉ, phải tấn công
hầu vương trước. Lúc ra tay đừng chần chờ, nếu nhất thời mạnh tay đánh chết hầu
vương, đàn khỉ ngược lại sẽ không dám trả thù, tản ra mà chạy. Mấy ngày sau sẽ chọn
tân vương khác."
Mạc Hi lại vái chào thật sâu
nói: "Đa tạ tiên ông chỉ điểm." Thầm nghĩ: quả nhiên là cây đổ bầy
khỉ tan. Aiz, người đời đều nói trêu đùa khỉ, ở Thục Sơn lại bị khỉ đùa giỡn.
Ông lão vừa dứt lời cũng không
thấy động tác như thế nào, đã lướt đi xa rồi.
Mạc Hi không có hứng tiếp tục
xem khỉ, liền dẹp đường hồi phủ.
Xa xa liền nhìn thấy hai người
Mộc Phong Đình cùng Lạc Hằng đứng dưới mái hiên chờ nàng. Đi đến gần chút, phát
hiện vẻ mặt hai người không giống bình thường.
Trên mặt Lạc Hằng giống như bi
phẫn lại như lo âu, hai tay siết chặt. Mộc Phong Đình cũng không còn thảnh
thơi, vẻ mặt âm trầm.
Mạc Hi thầm nghĩ trong lòng
không ổn.
Quả nhiên, Mộc Phong Đình vừa
thấy nàng liền nói: "Cô nương, Lạc huynh có việc muốn nhờ. Tại hạ nhất
thời khó thể quyết đoán. Muốn mời cô nương cùng xem xét. Có thể vào nhà bàn
không?"
Mạc Hi âm thầm ai thán một
tiếng, thầm nghĩ: cho dù ta nói không thể, ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao... Thôi,
tạm thời nghe xem.
Mạc Hi dáng vẻ từ chối cho ý
kiến, Mộc Phong Đình cũng đã đi theo nàng vào phòng. Chần chờ một lát, Lạc Hằng
cũng theo vào.
Lần này Mộc Phong Đình lại
không nói thay, chỉ nói với Lạc Hằng: "Lạc huynh, huynh đem đầu đuôi mọi
việc nói cho Mộc cô nương nghe đi."
Lạc Hằng gật gật đầu, vẻ mặt dị
thường ngưng trọng nói: "Chuyện là như vầy. Ta mới biết được tại 'Tế Thiện
Đường' làm nghĩa công cũng là một loại tu hành, cho nên phàm là đệ tử xuất gia
của Thục Sơn mỗi tháng đều luân phiên được đưa xuống núi. Ta theo quân rất
nhiều năm, đã làm nghĩa công ít nhất cũng có trăm người, nhất thời cũng hỏi
không được tin tức gì. Lại bởi vì 'Tế Thiện Đường' thu lưu cứu trợ thật sự rất
nhiều người, vừa lớn lại không có tính cố định, cũng không có danh sách gì.
Nhất thời ngàn đầu trăm mối, không biết bắt đầu từ đâu. Cù chưởng môn mặc dù đã
phái người hỏi trong đám đệ tử đã làm nghĩa công vài năm nay, nhưng cũng không
thu hoạch được gì. Ta mặc dù rất nóng lòng, cũng chỉ có thể ở trên núi chờ. Mấy
ngày nay rảnh rỗi ở Thục Sơn đi bừa, nghĩ rằng nếu được trời phù hộ, có lẽ thật
sự có thể gặp được đệ tử Thục Sơn còn nhớ nội tử. Ai ngờ..." Nói đến đây,
hắn đã chuyển thành khóc thảm, cuối cùng nhất thời nghẹn ngào không nói nên
lời.
Mạc Hi thầm nghĩ: xong rồi, 'Tế
Thiện Đường' này chẳng lẽ thật sự có làm gì bậy bạ. Nhưng nàng không phải hiệp
nữ thay trời hành đạo, trường kiếm giang hồ a, nếu nói về trừ gian diệt ác, bản
thân nàng nên đứng mũi chịu sào bị nhân sĩ chính nghĩa đại biểu ánh trăng hủy
diệt... (cái vụ đại biểu ánh trăng trừ
gian diệt ác hình như trong phim hoạt hình nổi tiếng nào đó thì phải, hình như
là thủy thủ mặt trăng, ta ko nhớ rõ lắm).
Lạc Hằng miễn cưỡng khống chế
cảm xúc, tiếp tục đau khổ nói: "Ai ngờ lại nhìn thấy trên người một đệ tử
Thục Sơn miếng ngọc bội ta tự mình tặng cho nội tử lúc sắp chia tay. Ta nhất
thời gấp gáp liền đi lên hỏi. Ai ngờ đối phương lại một mực khẳng định đây là
vật riêng của hắn, tuyệt không phải lấy từ người khác. Nhưng người này vẻ mặt
mập mờ, kiên quyết không chịu lấy xuống cho ta nhìn kĩ. Vật ấy là ta lúc sắp
chia tay đem tặng, nội tử nhất định vô cùng quý trọng, sẽ không tùy ý xử lí.
Nàng sẽ không có việc gì..." Nói đến đây đã lã chã rơi lệ.
Mạc Hi thầm nghĩ quả nhiên có
chuyện kỳ quái.
Mộc Phong Đình thấy Lạc Hằng đã
khóc không thành tiếng, bổ sung nói: "Vật ấy chính là miếng bảo ngọc tổ
truyền của Lạc huynh, chắc chắn sẽ không nhận sai. Vả lại trên mặt còn có một
hàng chữ huynh ấy tự mình khắc: 'Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương
tư.' Chỉ cần lấy ngọc bội của người đó tới, kiểm tra liền biết. Chỉ là đây là
vật tùy thân của người này, nếu muốn thần không biết quỷ không hay liền từ trên
người hắn lấy đi cũng không phải là chuyện dễ, còn cần suy tính một phen."
Mạc Hi gật gật đầu. Thầm nghĩ:
nếu động thủ giữa ban ngày, Mộc Phong Đình tuyệt đối dễ như trở bàn tay, chỉ là
như thế, thứ nhất đánh rắn động cỏ, thứ hai ở địa bàn của người ta, tốt nhất
không nên hành động thiếu suy nghĩ. Trong mắt Cù Diệu, mình cùng hai người này
là cùng đến, nếu muốn làm rõ, đã là không thể, huống hồ hai người họ tìm tới
cửa không phải là muốn lôi nàng xuống nước sao. Thôi, tạm thời quản việc này
vậy.
Vì thế Mạc Hi trầm ngâm một lát
nói: "Lạc huynh đừng nghĩ đến điều xấu, tôn phu nhân có lẽ vẫn mạnh khỏe,
biết đâu ngọc bội kia là người này nhặt được lấy luôn cũng không chừng. Nhưng
mà, nếu muốn trộm ngọc bội kiểm tra, lại không khiến người ta nghi ngờ đến
huynh, ta cũng có một chủ ý, hai người đưa lỗ tai lại gần đây."