Đất Thục phân nam bắc, cách
nhau bởi sông Mân. Đường Môn ở phía nam. Thục Sơn ở phía bắc. Trên giang hồ đối
với việc hai nhà này rốt cuộc vì sao mà kết thù có rất nhiều cách nói, chỉ là
câu nói nam bắc bất lưỡng lập này đã tồn tại từ xưa đến nay.
Bến đò Phong Lăng. Dạ Bạc.
Bến đò Phong Lăng ở chỗ rẽ phía
đông sông Mân, là chỗ giao nhau quan trọng giữa ba tỉnh, vắt qua ba ranh giới,
là bến đò lớn nhất sông Mân. Từ trăm năm nay, bến đò Phong Lăng làm nên địa vị
quan trọng của sông Mân, không biết có bao nhiêu người muốn đến Thục Sơn bái sư
học nghệ đều phải qua nơi này, tiến vào Thục Sơn.
Dạ Bạc (đêm dừng chân) là tên một nhà trọ, có thể nói danh phù kỳ thực (tên xứng với thực). Mỗi khi có gió
tuyết, đò không thể qua sông, sẽ có rất nhiều khách dừng ở bờ sông đến Dạ Bạc ở
trọ.
Lần này đi Thục Sơn là muốn lấy
bội kiếm ngày xưa của Hà Quần Thanh, mặc dù có ấn tín chưởng môn của Hà Quần
Thanh cũng phải cẩn thận làm việc. Trong ba tháng nay Mạc Hi đều ở Kim Lăng dốc
lòng tập võ. Sau khi đả thông hai mạch nhâm đốc quả nhiên có không ít lợi, tiến
triển thần tốc.
Về phần công việc, cũng chỉ
nhận hai ba việc tiêu diệt thổ phỉ lộ bá linh tinh để tượng trưng, coi như vì
dân trừ hại. Bởi vì nhận những việc đơn giản nên cấp bậc hạ xuống không ít, Mạc
Hi trước mắt đã lọt khỏi top năm mươi, nàng đối với tình huống này thực vừa
lòng.
Tuyết rơi liên tục ba ngày, bến
đò đương nhiên đóng cửa. Dạ Bạc đêm nay làm ăn đặc biệt tốt, lại là giờ cơm,
nên lúc này dưới lầu chỉ còn hai bàn trống.
Đại sảnh bố trí thật sự có ý
tứ, ở giữa giống như một cái sân khấu, nhưng không cao như lầu diễn hí kịch của
Giang Nam. Chỉ có hai ba bậc thang. Phía trên để một trạch án.
Mạc Hi tìm một bàn trống ở xa
cửa nhất ngồi, gọi một chén mì thịt bò kho thêm hai cái trứng mặn, một đĩa đậu
phộng rang mè trắng, một bình rượu gạo. Vẻ mặt rất vui, tiểu nhị nơi đây vô
cùng nhanh nhẹn, không cần khay đã đem một chén mì nóng hôi hổi đến, bước đi
như bay.
Mạc Hi đã sớm vì đi gấp mà bụng
đói kêu vang, giờ phút này nhìn hành thái xanh mượt cùng rau thơm băm nhỏ điểm
xuyết trên nước canh đậm đà, nghe mùi thịt bò, chợt cảm thấy miệng đang nhúc
nhích. Ăn một miếng, thịt bò bằm thật hấp dẫn.
Vừa ăn đũa thứ nhất, trên sân
khấu liền có động tĩnh. Một nam tử trung niên mặc áo khoác dài, bộ dáng gầy gò
đứng trước án, trước lấy chung trà lên uống một hớp, lại lấy ra một cây quạt
giấy trắng loại để đề chữ, trên cây quạt kia có ấn ký chim phượng đỏ, Mạc Hi
nhận ra đó là ấn ký riêng của Mộ Yến Trai. Mạc Hi thầm nghĩ mình vận khí không
tệ, đụng phải bản live (kể chuyện)
sản phẩm mới nhất của Mộ Yến Trai - Một trăm nhân vật phong lưu trong giang hồ.
Người nọ ba một tiếng mở quạt ra, tư thế thật có vài phần tiên phong đạo cốt.
Chỉ là đang lúc trời rét lạnh giá, dùng quạt cũng quá không hợp cảnh rồi, có
chút chẳng ra cái gì cả. Chỉ thấy hắn thu quạt lại, coi như cây gỗ trên công
đường gõ lên án mấy cái. Thanh thanh cổ họng, liền bắt đầu kể chuyện. Kể chính
là chuyện của đương nhiệm chưởng môn phái Thục Sơn Cù Diệu.
"Thục Sơn tam thập lục
thức Hồi Phong Vũ Tuyết Kiếm của Cù chưởng môn, có thể nói là tuyệt diệu. Ngày
xưa lúc ông tiêu diệt Hoành Sơn thập bát trại chỉ một chiêu liền làm đối thủ
trọng thương. Nhưng Cù chưởng môn lòng dạ nhân nghĩa, không đành lòng đuổi tận
giết tuyệt, chỉ bắt mười tám vị đương gia đáp ứng giải tán thủ hạ, xuống núi
làm lương dân liền không truy cứu nữa..." Kế tiếp người kể thao thao bất
tuyệt đều nói về những chuyện Cù Diệu hoặc đơn thân độc mã hoặc cùng nhân sĩ
chính đạo giang hồ trừ gian diệt ác.
Mạc Hi lại cảm thấy vị Cù
chưởng môn này làm người không chân chính, tiêu diệt thì tiêu diệt đi, cố tình
nhổ cỏ không trừ tận gốc. Những người này vào rừng làm cướp vốn là vì cuộc sống
bức bách, hủy đi cơ nghiệp người ta tân tân khổ khổ xây dựng nhiều năm, lại
không đoạt tánh mạng bọn họ, chờ ngươi làm anh hùng đủ rồi tiêu sái rời đi, khó
bảo toàn những người này không ngóc đầu trở lại, lúc đó càng tệ thêm. Cù Diệu
ngược lại được tiếng tốt hành hiệp trượng nghĩa, không hay ho vẫn là dân chúng
địa phương bị ức hiếp.
Hiển nhiên trong đêm gió tuyết
thế này, có chỗ che đậy đã là khó được. Huống chi Dạ Bạc rượu mặc dù không phải
tốt nhất, cũng là vừa đủ ấm; đồ ăn mặc dù không phải ngon nhất, phân lượng lại
đủ no; ở trọ không tính tiện nghi, tiểu nhị lại thập phần nhanh nhẹn ân cần.
Cho nên không ngừng có người vào quán trọ, mỗi khi có người tới liền mang theo
một luồng gió tuyết cùng vào, ngay cả không khí được người kể chuyện làm nóng
cũng lạnh xuống vài phần. Những người này vừa vào cửa bất luận ngoài miệng nói
loại giọng nào, đều làm cùng một động tác, lập tức phủi đi băng tuyết trên
người. Mạc Hi lại thấy may mắn mình ngồi cách xa cửa, bằng không bát mỳ này sợ
là không qua được một nén hương liền lạnh ngắt.
Lúc này tiến vào là một người
trẻ tuổi nhưng thật không giống người thường. Hắn từ trong gió tuyết mà đến,
nhưng vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt nhàn nhã sung sướng giống như đang ở ngày xuân
nắng ấm được ngắm cảnh thưởng hoa, cả người mang theo cảm giác ấm áp, trên
người không có một chút tuyết đọng. Ánh mắt hắn đảo qua, có lẽ là thấy các bàn
còn lại đều tốp năm tốp ba ngồi đầy, cũng không quản Mạc Hi là cô nương độc
thân, lập tức đi đến bên người nàng, cười hỏi: "Cô nương, tại hạ có thể
ngồi cùng bàn không?" Cũng không nói mình mạo muội đường đột gì đó, hỏi
rất tự nhiên, giọng nói lại lộ ra sự ấm áp hân hoan.
Thời tiết rét đậm, mọi người ở
đây phần lớn đều mặc áo lông, người keo kiệt chút cũng mặc áo bông thật dày. Hắn
lại vẫn mặc quần áo mùa thu đơn bạc màu sẫm, chân mang một đôi giày da hươu,
trên người không chút tuyết đọng, chút nước cũng không. Ngũ quan tách ra xem
cũng không tính đặc biệt anh tuấn, hợp lại liền có một sức hấp dẫn kỳ lạ, nụ
cười càng sống động như xuân về hoa nở. Mạc Hi vẫn cảm thấy, trên đời này vô
luận nam nữ, xưng được với mỹ nhân tuy nhiều, nhưng phần lớn đều đẹp theo cùng
một khuôn, chỉ một số ít có thể đẹp làm cho người ta nhìn qua khó quên, vị soái
ca trước mắt này hiển nhiên thuộc loại thứ hai.
Mạc Hi không sao cả gật gật
đầu. Hắn liền không chút khách khí ngồi xuống.
Người này còn lấy rượu gạo
trước mặt Mạc Hi, rót một ly, uống sạch, buông chung nhỏ, cười nói: "Rượu
gạo chủ quán tự nhưỡng này hương vị thật thơm ngọt."
Mạc Hi đối với hành vi ‘tự
nhiên’ của hắn cũng không nghĩ là ngang ngược, chỉ đồng ý gật gật đầu, mới vừa
rồi mấy hớp rượu gạo xuống bụng, rất hưng phấn tinh thần.
Soái ca ‘tự nhiên’ rót ly thứ
hai, lại nói: "Kỳ thật bã còn sót lại khi nhưỡng rượu này cũng có thể
dùng, đem trộn đều với muối ăn, gọi là ‘tao ma’.
Ủ trong thời gian dài rồi dùng nấu canh, nếu nấu với cá tươi, đó mới gọi là mỹ
vị."
Mạc Hi lần đầu tiên nghe thấy
tên ‘tao ma’, chỉ là giờ phút này trên đài lại
kể đến chuyện Cù chưởng môn mở Tế Thiện Đường, nàng nhất thời không chú ý, nên
không tiếp lời. Lần này triều đình tập kết mười vạn đại quân, tấn công Xích
Diễm ở quan ngoại lần nữa, đất Thục vì cách biên cảnh không xa, tráng đinh bị
bắt đi chinh chiến nhiều vô số kể. Vì thế xuất hiện một hiện tượng thật kỳ lạ,
gia quyến của những tân binh nhập ngũ không người trông nom, hơn nữa trong mùa
đông sinh vật ít ỏi, cô nhi quả phụ duy trì cuộc sống rất khó khăn. Còn có thê
tử mang thai, trong nhà không người. Tế Thiện Đường mở ra chuyên thu lưu những
người này. Mạc Hi thầm nghĩ, Cù chưởng môn này cuối cùng cũng làm được một việc
tốt.
Soái ca ‘tự nhiên’ hình như đối
với hậu quả của việc trưng binh nhập ngũ vô cùng bất mãn, khi nghe đến đoạn
này, đôi mày kiếm cau chặt không chút buông lỏng, đợi người kể chuyện nói đến
đoạn khác, hắn mới khôi phục vẻ mặt giống như đang ở ngự hoa viên ngắm hoa,
cười nói: "Nghe xong đoạn này, ta lại nhớ tới một truyện cười, tại hạ kể
ra, coi như cảm tạ cô nương khoản đãi rượu nước." Không đợi Mạc Hi lên
tiếng, hắn liền bắt đầu kể: "Người có thai bảy tháng, liền sinh ra một đứa
trẻ, người cha sợ nuôi không lớn nổi, gặp người lập tức hỏi. Một ngày nọ, cùng
bạn bè nói đến việc này. Người bạn nói: ‘Việc này không ngại, ông tổ nhà tôi
cũng bảy tháng xuất thế.’ Người kia kinh ngạc
hỏi: "Nếu nói như vậy, lệnh tổ sau đó có nuôi lớn được hay không?"
Mạc Hi nhìn soái ca ‘tự nhiên’
gần ngay trước mắt nói xong còn cười rực rỡ như ánh mặt trời, thầm nghĩ: ta có
thể lại mời ngươi một bầu rượu nữa, chỉ cầu ngươi câm miệng thôi.
Bỗng nhiên cửa quán mở rộng,
gió tuyết bên ngoài mạnh mẽ tràn vào, mọi người trong đại sảnh đều vì hàn khí
đột ngột xâm nhập mà quay về phía cửa mở to mắt nhìn. Ngay cả người kể chuyện
cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Là vài đại hán mặc trang phục
quan binh cùng vào. Cầm đầu là một người vạm vỡ, mắt lộ hung quang, trên má
trái có một vết sẹo do đao dài chừng hai tấc, thật khiến người ta sợ hãi. Đại
hán mặt sẹo nhìn quanh bốn phía một chút, đột nhiên ném trường đao trên tay lên
bàn gần hắn nhất, người này cũng có vài phần cậy mạnh, chén trên bàn lập tức bị
đập nát, canh thừa cơm dư bắn tung tóe khiến hai thương nhân ngồi đó chật vật
không chịu nổi, nhưng hai người này rõ ràng giận mà không dám nói, cũng không
tranh cãi, chỉ đi qua một bên.
Nào biết mặt sẹo lại không
buông tha bọn họ, nói: "Đại gia ta hôm nay cao hứng, muốn cùng hai người
các ngươi uống một chén, các ngươi lại không cho gia mặt mũi như vậy." Khi
nói chuyện thân thể liền giống như bức tường ngăn trở đường đi của hai người
kia.
Hai người này sao lại không
biết. Một người tướng ngũ đoản (tay chân
và thân người đều ngắn, người lùn) dùng tay áo lau mặt bị ướt sũng, đang
định phát tác, một người khác vóc dáng cao gầy đè tay hắn lại, khúm núm nói:
"Tiền trà nước hôm nay của các vị gia hai huynh đệ chúng tôi sẽ trả. Các
vị cứ tận hứng. Tiểu nhân cáo lui." Mặt sẹo còn định nói gì đó, mấy người
cùng đi lại giống như có gì lo lắng, khuyên vài câu. Đợi người cao gầy kia gọi
tiểu nhị tới cho bạc, vài tên quan binh cũng không tiếp tục làm khó hai người họ.
Tiểu nhị nhanh nhẹn dọn bàn. Mấy người đợi không kiên nhẫn đã ngồi xuống.
Mặt sẹo nói: "Đại gia ta
từ khi nhập ngũ liền không có một ngày khoan khoái, thật sự là nghẹn
khuất!"
"Duệ vương điện hạ trị
quân nghiêm khắc. Đại ca vốn là lục lâm hảo hán, mới đến đương nhiên không
quen."
"Vậy cũng quá nghiêm khắc,
cho dù quản trời quản đất cũng không nên xen vào việc lão tử tìm nữ nhân!"
"Đêm trước khi đại quân
xuất phát, điện hạ cho chúng ta về thăm nhà đã là phá lệ săn sóc, trong doanh
không có doanh kĩ cũng là sợ binh tướng buông thả." Mấy người kia thay
phiên khuyên bảo, trong lời nói đối với Duệ vương đều là kính phục. Mặt sẹo lại
không cho là đúng, chỉ lo uống rượu, trong nửa khắc đã rót mấy chén lớn uống
xuống, nói chuyện cũng dần dần lớn tiếng.
Chỉ nghe hắn nói: "Nghe
nói Lạc giáo úy xuất ngũ."
"Đúng a. Đừng nhìn hắn
ngày thường đối với chúng ta rất hung dữ, nhưng cũng là người đáng thương. Thật
vất vả lên tới giáo úy, lại bởi vì vai phải bị thương, phế bỏ một thân võ nghệ
tốt. Nghe nói mấy ngày trước hắn về nhà, lão bà trước khi nhập ngũ có thai lại
chẳng biết đi đâu, có lẽ do nhiều năm không chịu nổi tịch mịch, cùng hán tử
khác bỏ đi." Dứt lời mấy người vẻ mặt lưu manh, cùng cười vang.
Mặt sẹo kia lại giống như nhớ
tới cái gì, nhìn quanh bốn phía, chợt lớn tiếng nói: "Vị cô nương này, lại
bồi gia uống một chén." Nói xong vừa lảo đảo đứng lên, đi về phía Mạc Hi.
Mạc Hi ánh mắt đảo qua một
vòng, sau khi xác định mình xui xẻo là người nữ duy nhất ở đây, nhất thời buồn
bực. Nàng đây là trêu ai chọc ai, như thế nào lại gặp phải tiết mục đùa giỡn.
Cho dù bị trêu chọc, cũng nên là thế gia công tử phong lưu bóng bẩy, vậy mà lại
là mặt hàng cỡ này đưa lên cửa. Thật sự mất hứng.
Nàng vừa muốn ra tay, lại nghe
bùm một tiếng, đại hán đao sẹo kia hai đầu gối đã quỳ xuống đất, cũng không
biết là uống say hay thật sự không sợ, lời nói vẫn không cam lòng yếu thế:
"Người nào không kiên nhẫn sống dám ám toán lão tử! Lão tử muốn ả bồi
rượu, với tư sắc bậc này của ả, lão tử cũng không muốn chỉnh ả..."
Mạc Hi không kiên nhẫn nghe hắn
ô ngôn uế ngữ hồ kêu bậy, cách không điểm á huyệt hắn, nhanh chóng lên lầu vào
phòng mình. Vài tên quan binh còn lại thấy tình thế không ổn, muốn xông lên cản
lại. Cũng không biết là người phương nào ra tay, trong chốc lát những người này
cũng giống như hán tử mặt sẹo kia ngã xuống đất, lại không biết là sợ ngây
người hay là không dám kêu, trong lúc nhất thời không có ai lên tiếng.
Mạc Hi nhảy ra cửa sổ, dấn thân
vào trong gió tuyết.
Không đến một nén hương, chỉ
nghe trong tuyết vang lên một giọng nói ôn hòa hiền lành: "Cô nương có
thân thủ như thế, tại hạ mới vừa rồi đã nhiều chuyện."
Mạc Hi âm thầm thở dài một hơi,
vị này không chỉ miệng hèn tay thiếu, còn thích chõ mũi vào chuyện người khác,
quả thực đã đuổi tới. Trên mặt lại gật gật đầu lạnh nhạt nói: "Không
sai." Nàng mới vừa rồi có thể bất động thanh sắc điểm huyệt ngủ của đại
hán mặt sẹo kia, mọi người cũng chỉ nghĩ rằng hắn say rượu nên gục. Nhưng hôm
nay, vị thích chõ mũi vào chuyện người khác này lại đem đánh đổ cả đám người.
Gây ra động tĩnh lớn như vậy, lúc này không đi còn đợi khi nào. Quan binh không
thể so với người khác, đều vào danh sách, Mạc Hi không muốn cùng bọn họ dây
dưa. Nếu không lúc nãy nàng ra tay không phải chỉ làm cho người nọ nửa năm
không mở miệng được đơn giản như vậy.
Soái ca ‘tự nhiên’ nghe nàng
đáp rõ ràng như thế, nửa điểm cũng không thừa nhận lòng tốt của hắn, ngược lại
ngẩn người, lập tức sờ sờ mũi, cười rộ lên. Nụ cười kia là thật sự sung sướng,
không có nửa phần xấu hổ. Thấy Mạc Hi lại muốn đi, vội hỏi: "Cô nương chậm
đã. Thời tiết lạnh thấu xương như thế, cô nương muốn đến ở nơi nào?"
Mạc Hi mặt hiện vẻ bất đắc dĩ.
Lúc đầu mặc dù có vài tên binh lính kia càn quấy, nhưng bất động thanh sắc đuổi
đi không phải là việc khó, nàng vẫn có thể bình yên qua đêm ở quán trọ. Nay bị
hắn chặn ngang một đòn như vậy, đã là không thể.
Có lẽ là từ thần sắc của nàng
nhìn ra manh mối, soái ca ‘tự nhiên’ (khi
chưa biết tên thì MH luôn gọi là soái ca ‘tự nhiên’ nhé, ý nói soái ca này luôn
‘tự nhiên’ dùng đồ của chị ấy đấy) nói: "Tại hạ có một người bạn nhà ở
gần đây, nếu cô nương không chê, có thể cùng tại hạ tới bái phỏng."
Mạc Hi lắc đầu khéo léo từ
chối: "Lúc trước huynh tình nguyện tìm quán trọ để ngủ, cũng không đi nhà
bằng hữu, có thể thấy rõ nơi đó không tiện ở lại. Nếu lại mang người ngoài như
ta đến, chẳng lẽ không phải càng bất tiện hơn sao." Thầm nghĩ: vị soái ca
này nghĩ thật hay ho, cho dù là ở hiện đại, mấy đứa bé đi nhà trẻ cũng còn biết
đạo lý không thể tùy tiện đi cùng người xa lạ.
"Thôi được. Cô nương ở đây
chờ một chút. Tại hạ đi một lát sẽ quay lại, nhất định có thể để cô trở về quán
trọ kia." Vừa dứt lời, người đã bay xa mấy trượng có hơn, nhảy hai cái,
liền biến mất trong gió tuyết.
Mạc Hi không biết trong hồ lô
hắn rốt cuộc đựng cái gì, nhưng cũng theo lời không bỏ đi. Dù sao ở trong động
tuyết cũng không phải chuyện chơi.
Qua chừng hai nén hương, hắn
liền trở lại, trên mặt mang theo nụ cười ung dung hớn hở, nói: "Bọn người
kia đều đi rồi. Chúng ta có thể trở về." Soái ca ‘tự nhiên’ quả thật rất
tự nhiên, cái gì mà "chúng ta" hả.
"Huynh làm gì bọn họ
vậy?" Mạc Hi hiếu kỳ nói.
Soái ca ‘tự nhiên’ vẻ mặt
nghiêm chỉnh, nói: "Cũng không làm gì. Chỉ là chuốc cho mỗi người ba chén
rượu mạnh, trói thành một chuỗi bánh chưng. Mướn xe bò, đưa đi hướng ngược với
bến đò Phong Lăng. Không đến hừng đông bảo đảm không tỉnh lại."
Mạc Hi nghe vậy rốt cục cười
một tiếng. Không nghĩ vị soái ca miệng hèn tay thiếu này thì ra cũng là một
người tài giỏi.
Ai ngờ hắn thấy Mạc Hi trong
trời gió tuyết, bóng đêm mờ mờ, nhoẻn miệng cười, bật thốt lên: "Ta vốn
tưởng người nọ đùa giỡn cô như vậy, nhất định là do say rượu, bây giờ thấy cô
cười, lại cảm thấy cũng không hoàn toàn là vậy."
Mạc Hi nhất thời không nói
gì... Nể tình hắn giải quyết chuyện đêm nay, chung quy không có đem lời oán
thầm trong lòng nói ra miệng: miệng hèn quả thực không phun được ngà voi.
Hai người một đường dùng khinh
công trở lại khách sạn. Người này công phu so với Mạc Hi còn cao hơn một bậc,
cho nên nàng cũng không cần cố ý che giấu thực lực của mình, bởi vì muốn che
giấu cũng không có hiệu quả.
Nói đến cũng khéo, phòng hai
người chỉ cách nhau một bức tường. Song song đi lên, liền đều tự xuyên cửa sổ
mà trở về phòng mình.