Đường
Hoan nhìn cô gái trước mắt một thân áo vải màu xám, dựa vào thân cây, hào sảng
ngồi dưới tán lá vàng, ánh chiều nhàn nhạt chiếu vào người nàng, tóc nhiễm bụi
buông xuống một bên, che nửa khuôn mặt trầm tĩnh.
Dọc
đường đi ăn gió nằm sương, ngày đêm kiêm trình, nàng không hề oán giận. Khi cần
ăn vô luận là chim thú hay cơm canh đạm bạc đều không chút qua loa, khi ngủ cho
dù ở rừng sâu núi thẳm cũng tùy ý chọn cây làm giường bình thản chịu đựng gian
khổ. Đi đường như thế, bản thân hắn cũng thấy mệt mỏi, mà nàng lại không tỏ
chút mỏi mệt, hơn nữa giờ mẹo mỗi ngày còn rời khỏi mọi người tự đi luyện kiếm.
Một đội hai mươi người này đều là cao thủ đứng đầu dưới tay hắn, cước trình tất
nhiên là cực nhanh, mà nàng lại có thể đuổi theo kịp. Nhìn ra được thể lực của
nàng rất dồi dào. Nhưng từ khi rời khỏi Kim Lăng nàng liền cực ít nói chuyện,
lại chưa bao giờ hỏi qua hắn định làm gì, cũng chưa bao giờ nhắc một câu nửa
chữ về thuốc giải.
Mạo
hiểm lớn nhất trong việc này chính là năm trăm thân kỵ vệ Đường Quân phái ra.
Tùy tùng ít cố nhiên có thể di chuyển nhanh chóng, trong hoàn cảnh xấu cũng
tuyệt đối là vết thương trí mạng. Nhưng ngược lại, một nhóm hai mươi hai người
chỉ cần một đường ẩn giấu hành tung, lao qua vòng sát khí của năm trăm thiết kỵ
kia cũng không khó. Chẳng qua mỗi lần có gió thổi cỏ lay, nàng đều là người đầu
tiên nhận ra. Năm ngày trước, năm trăm người kia ở xa mười dặm có hơn, nàng là
người đầu tiên dùng cách áp tai nghe tiếng. Phải trải qua loại huấn luyện khắc
nghiệt đến mức nào mới có thể ứng biến nhanh như vậy, phản truy tung (theo dõi ngược: đây là một kĩ năng theo dõi
lại người đang theo dõi mình, ngày nay, trong trường cảnh sát có dạy kĩ năng
này) thành bản năng, dung nhập xương cốt...
Mạc
Hi biết Đường Hoan đang đánh giá nàng, cũng không mở mắt, thả lỏng cơ bắp toàn
thân, điều chỉnh hô hấp của mình đến trạng thái ôn hòa nhất, đây là biện pháp
điều trị nội tức không cần ngồi xuống mà gần đây nàng mới ngộ ra: đem bản thân
hòa vào hoàn cảnh xung quanh, dùng cách thức tĩnh lặng thuận theo tự nhiên làm
nhạt cảm giác tồn tại, cứ như thế, quá trình nội tức chầm chậm tăng lên cũng là
quá trình từng chút một khôi phục thể lực.
Lúc
đầu Mạc Hi thấy Đường Hoan không lựa chọn quyết đấu cùng Đường Lịch ở Kim Lăng,
mà để Lục Vân, A Ngân hai người ở lại Kim Lăng khắc phục hậu quả, bản thân ngày
đêm chạy về đất Thục, có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, hắn làm như thế có lẽ
đối với thế cục của Đường Môn đã nắm chắc mười phần. Nếu như tình thế nguy hiểm
của Đường Môn lập tức được hóa giải, Đường Quân chết, Việt Kiếm Môn ngừng công
kích, chuyện đầu tiên Đường Hoan phải làm chính là trở về Đường Môn chủ trì đại
cục. Như vậy so với việc cướp đoạt tốt hơn nhiều, có đôi khi không phải ai thực
lực mạnh nhất, binh lực nhiều nhất là có thể thắng được, thông thường người có
được giang sơn là người có thể khống chế được cấm cung nội đình trước. Vua Ung
Chính cũng mượn binh lực đại doanh từ Phong Đài, nắm trong tay cấm cung, tuyên
di chiếu định danh phận, lại lấy đế vương tôn sư lệnh thập tứ một mình vào kinh
phúng điếu. Cho dù là Phủ Viễn đại tướng quân thống lĩnh mười vạn đại quân
chiến công hiển hách thì sao, cũng không thể xoay chuyển trời đất đành cúi đầu xưng
thần.* Ngược lại, nếu Đường Lịch đi trước một bước trở lại Đường Môn, thân phận
thiếu bảo chủ của hắn vốn danh chính ngôn thuận, hơn nữa Đường Quân đã chết,
hắn chỉ cần giả làm hiếu tử liền có thể kiếm được vô số sự đồng tình, như thế
sẽ là chuyện xấu đối với Đường Hoan vốn đã nắm chắc thắng lợi.
*Đoạn trên nói về việc lên ngôi
của hoàng đế Ung Chính thời Thanh. Theo một số tư liệu cổ thì người được Khang
Hy truyền ngôi là thập tứ a ca Dận Trinh (hay Dận Đề), nhưng tứ a ca Dận Chân
(Ung Chính) đã sửa di chiếu để lên ngôi, đồng thời cũng liên kết với Dận Tường,
vị hoàng tử nắm giữ hầu hết quân đội, đã điều một đội quân trong Bắc Kinh từ
Phong Đài đến bao vây và kiểm soát Tử Cấm Thành và một số vùng xung quanh, nhằm
ngăn chặn mọi phản kháng từ phía hoàng tử Dận Tự.
Sau khi lên ngôi, Ung Chính đã ra
một khẩu dụ điều Dận Trinh lúc này là Phủ Viễn đại tướng quân đang chinh chiến
ở chiến trường Tây Bắc trở về Giang Tô rồi trực tiếp về kinh dự lễ tang tiên
hoàng.
Quả
nhiên, không quá ba ngày, trên giang hồ liền lan truyền một lời đồn: Đường Lịch
trên đường vội về chịu tang cha đã chết vào tay Việt Kiếm Môn. Không cần phải
nói, bút tích của Đường Hoan. Đường Lịch chết là chuyện sớm hay muộn, làm như
vậy vừa tặng Việt Kiếm Môn một lễ vật, lại tẩy trắng bản thân. Dù sao trên danh
nghĩa Đường Quân với thân phận chưởng môn xuất chiến cùng Việt Kiếm Môn bất
hạnh qua đời, đứa con duy nhất của hắn thanh danh cũng không dễ nghe. Cho dù
Đường Lịch có thể tránh được hai thế lực Đường Hoan cùng Việt Kiếm Môn bao vây
tiễu trừ, thuận lợi trở về Đường Gia Bảo, chỉ cần Đường Hoan đoạt trước một
bước khống chế thế cục, Đường Lịch trở thành kẻ không ID không hộ khẩu, chỉ cần
quay lưng, hắn có chắp thêm cánh cũng không thoát. Mà Đường Lịch chỉ có thể
cược ván này, nếu hắn không quay về, chẳng khác nào bỏ qua cơ hội cuối cùng lật
ngược thế cờ, cuối cùng cả đời chỉ có thể lưu lạc chân trời góc bể.
Chương 34. Đỉnh Sùng Diêu
Hai
mươi ngày sau.
Đường
Đức sáng sớm liền canh giữ ở Sùng Huy Môn ngoại thành Đường Gia Bảo, chờ đến
hoàng hôn mới nhìn thấy một nhóm ước chừng hai mươi người của Đường Hoan phong
trần mệt mỏi xuất hiện ở cuối chân trời, đợi Đường Hoan đến trước mắt, nhất
thời nghẹn ngào khôn kể, định hành đại lễ bái lạy chưởng môn.
Đường
Hoan kiên quyết không nhận, nói: "Đức công không cần như thế, Hoan hổ thẹn
trong lòng." Hắn ngừng lại một chút, mỉm cười, giới thiệu Mạc Hi: "Vị
này là Mộc cô nương. Trên đường đi Hoan nhờ vào sự cơ cảnh của Mộc cô nương mới
có thể tránh khỏi truy binh nhanh chóng quay về."
Đường
Đức áp chế kinh ngạc trong lòng, ngước đôi mắt sáng rực đánh giá Mạc Hi, lát
sau lộ ra một chút vui mừng tươi cười, nói: "Cô nương ở Đường Gia Bảo nếu
có cần gì, hãy trực tiếp phân phó lão nô. Không cần khách khí." Vị cô
nương này thực không phải người thường, hai mắt trong suốt, tĩnh lặng như nước
sâu.
Mạc
Hi mỉm cười, nói: "Không dám, hiển nhiên khách phải tùy chủ." Đến địa
bàn người ta, nào dám không thức thời...
Mọi
người chào hỏi đã xong, liền theo Đường Đức vào trong thành. Một đường đi tới,
ngoại thành coi như trải qua một hồi tai kiếp, chỉ còn tàn dư của vách tường
sụp đổ là có thể nhìn ra sự phồn thịnh ngày xưa. Cách đó không xa là một khoảng
gạch vàng nền móng của đài cao, cô độc yên tĩnh nằm dưới ánh chiều tà. Đường
Hoan không khỏi cảm khái vạn phần, chớp mắt cũng vui vẻ trở lại, nói với Mạc
Hi: "Nơi này liền dựa theo đề nghị của cô nương, xây dựng Phi Bộc Trùng
đài."
Mạc
Hi gật gật đầu, nghĩ rằng: trước kia bất quá là vì nhiệm vụ, bịa chuyện ngươi
cũng tin. Nay cũng không có tiền công thiết kế, phí tâm tư để làm gì. Giải độc,
nhanh rút.
Đường
Hoan thấy nàng không chút hứng thú, nhất thời yên lặng không nói gì.
Như
thế đi tiếp một lúc, dần nghe thấy tiếng nước cuồn cuộn.
Diêu
hà trước mắt trong như ngọc, rộng như sông, sóng bạc chìm nổi, vỗ không ngừng.
Ngồi
giữa cỏ lau rậm rạp bên bờ là một người đầu đội đấu lạp mặc áo tơi, giống ngư
ông, nhưng không thấy rõ mặt.
Đường
Đức bước ra lấy một khối ngọc bài khắc hoa lan hai tay dâng lên, thái độ cực kì
khiêm cung. Người này không nói một lời, đứng dậy, một tay nắm bè trúc dưới
chân, tùy ý ném vào giữa sông. Thì ra là người chèo đò qua bên kia bờ. Đường
Hoan dẫn đầu, đoàn người lần lượt phi thân, đi lên bè trúc. Người chèo đò kia
rất giỏi, chở người vượt sông trong sóng to gió lớn, như đang dạo chơi trên sân
vắng, điêu luyện.
Mạc
Hi thấy xem thế đã đủ rồi. Người này công phu cao, bình sinh ít thấy!
Chỉ
qua thời gian một chén trà nhỏ, mọi người đã đến bờ bên kia, người chèo đò quơ
lấy sào trúc, cũng không quay đầu lại đi mất.
Đoàn
người vào nội thành.
Đường
Hoan vốn nhìn thấy Mạc Hi hiện lên vẻ thán phục tò mò, chỉ chờ nàng tới hỏi
người này là ai, cũng có thể đánh vỡ cục diện bế tắc, không ngờ Mạc Hi lại xoay
người hỏi Đường Đức: "Đức công có biết người này là ai không?" ( Bạn
nhỏ Đường à, cậu tính sai rồi: Đường Đức mới là người đưa ra ngọc bài kia,
không hỏi ông ấy còn hỏi ai... )
Đường
Đức đã sớm thu vẻ mặt hai người vào trong mắt, cúi đầu che giấu ý cười nơi đáy
mắt, nghiêm nghị nói: "Lão nô chỉ biết người này là bạn thân lúc sinh tiền
của Tuyệt chưởng môn. Từ khi chưởng môn mất liền ở đây ngày ngày chèo bè. Chỉ
là người này công phu cực kỳ cao, không ai có thể bức bách hắn, chỉ chấp nhận
ấn tín riêng của chưởng môn. Vả lại mấy năm qua hắn chỉ mở miệng một lần, chính
là nói với tứ thiếu." Ngừng lại, không nói tiếp.
Đường
Hoan nhìn Mạc Hi, đã thấy nàng ngẩng đầu vẻ mặt kinh ngạc thán phục nhìn lầu
quỳnh điện ngọc trước mắt, vẻ mặt tầm thường không chút nổi bật tăng thêm một
phần sinh động rực rỡ. Không biết vì sao, chút ấm ức vừa mới dâng lên trong
lòng Đường Hoan phút chốc liền biến mất.
Chỉ
thấy xa xa mười trượng đài cao nguy nga sừng sững, trên đài lâu vũ liên khuyết,
phi các trọng diêm, khí thế khoáng đạt. Mái nhà có trang trí một con chim lớn,
ngạo nghễ đứng trong ánh chiều, thân khoác kim mang, vẻ mặt bễ nghễ, dang cánh
muốn bay. Mạc Hi không khỏi thầm than, Tào Phi từng lên Đồng Tước Đài (Đồng Tước Đài do Tào Tháo xây nên ở bên
sông Chương Hà tỉnh Hà Nam. Đài này cực kỳ tráng lệ, trang hoàng tô điểm rất
lộng lẫy, rồi tuyển gái đẹp khắp vùng đem chứa vào trong.) làm phú, có câu
"Phi gian quật kì đặc khởi, tằng lâu nghiễm dĩ thừa thiên", ước chừng
chính là tình cảnh trước mắt. Trách không được Đường Hoan thằng nhãi này liều
mạng cũng muốn làm chưởng môn, quang cảnh này ai thấy cũng sẽ không thể thờ ơ.
Tương
truyền Tào Tháo thích ở trên Đồng Tước Đài đãi tiệc quần thần, khẳng khái bày
tỏ dã tâm chiếm đoạt thiên hạ của mình, mỗi lần đều ăn uống linh đình, cổ nhạc
vang trời. Nếu như có thể ở nơi đây ăn chơi đàng điếm sẽ là chuyện tốt đến mức
nào! Trong đầu Mạc Hi bắt đầu yy ra quang cảnh tay cầm chén rượu, ca múa lướt
qua, thầm nghĩ nơi đây cho Đường Hoan, thật là hỏng bét, nhất định không tận
dụng hết chỗ kì diệu.
Đường
Đức một đường thông suốt mang theo bọn họ vào Sùng Diêu Đài.
Sùng
Diêu Đài ở chính giữa, nam liền Vân Hà, bắc tiếp Xích Yên, mỗi bên đều cách bảy
mươi bước. Tam đài nối với nhau bằng cầu nổi, "Thi, tam đài tương thông,
phế, ở giữa không đường".
Xa
xa có thể nghe thấy tiếng nước. Tới gần, càng cảm thấy nguy nga sừng sững, đài
cao như núi. Thì ra dưới đài có dẫn một mạch của diêu hà xuyên qua, hợp lại
chảy vào cái hồ cực lớn. Mạc Hi không khỏi âm thầm thán phục gen của Đường gia
quá mạnh, chỉ sợ từ thủy tổ khai sơn Đường Phàm đến Đường Hoan hiện tại, đời
đời đều có thiên tài thiết kế.
Nàng
nhất thời cao hứng, khẽ điểm mũi chân, giống như diều đứt dây, vọt thẳng người,
lược tới chỗ cao nhất của Sùng Diêu Đài, lên mái nhà nguy nga tráng lệ ngồi xem
mây tía, ngàn dặm thu vào trong mắt. Nhất thời, oán khí tích tụ mấy ngày nay vì
bị thằng nhãi Đường Hoan hạ độc, bị buộc bôn ba ngàn dặm tới đây trở thành hư
không. Đến lúc này mới lĩnh hội được cái gì gọi là: "Đăng lâm tứ vọng, túc
mục phi khâm." (Lên đài nhìn bốn
phía, tầm mắt mở mang nhiều.)
Đường
Đức thấy vậy không khỏi sợ hãi than nói: "Khinh công của vị Mộc cô nương
này cách đương thời độc nhất vô nhị cũng không xa rồi!"
Ánh
mắt Đường Hoan vẫn đuổi theo bóng dáng nàng, lại không tiếp lời.
Mạc
Hi xem đủ, mới lướt gió xuống, thoáng chốc trở lại trước mắt mọi người, cười
vang nói: "Mộc Khê vô trạng, vừa rồi đã làm càn." Ngừng một chút,
nàng lại tán thưởng: "Đường Môn thật sự là nguy nga hiên cử, muôn hình vạn
trạng!" Mới đến, vuốt mông ngựa nhiều chút sẽ không sai, huống chi đây
cũng là sự thật.
Quả
nhiên Đường Đức thấy nàng thêm vài phần thân thiết, một đường giới thiệu lầu
các trên đài. Hai người trò chuyện với nhau thật vui, quăng ông chủ như Đường
Hoan qua một bên.
Đi
lên mười cấp, liền thấy Loan Tố một thân váy dài màu thiên thanh đứng trên đài
nghển cổ trông mong, rõ ràng đã đợi lâu ngày. Nàng thấy Đường Hoan, cười xinh
đẹp, nhẹ nhàng bái, gọi một tiếng tứ thiếu.
"Loan
Tố không cần đa lễ. Vị này là Mộc cô nương, mấy ngày nay, ngươi liền đi theo
nàng đi." Loan Tố trong lòng cả kinh, lúc này mới nhìn đến Mạc Hi, thấy
nàng mặt nhiễm phong trần, tóc tai hỗn độn, y bào không sạch, ngũ quan cũng chỉ
thường thường bậc trung, miễn cưỡng mới có thể gọi là thanh tú, áp chế tạp
niệm, cười nói: "Mộc cô nương mời đi theo tôi, thiên điện đã bố trí thỏa
đáng."
Mạc
Hi biết Đường Hoan mới quay về Đường Môn, tất có việc quan trọng cần xử lý, ắt
hẳn không đếm xỉa tới mình, một câu khách sáo cũng không, tự ý đi theo Loan Tố.
Đợi
bóng dáng nàng biến mất ở cuối hành lang, Đường Hoan vừa quay người liền thấy
Đường Đức cười cười nhìn mình. Ho nhẹ một tiếng, dẫn đầu đi vào trong điện