Trước
mắt, nhiệm vụ đối với Mạc Hi mà nói đã không còn quan trọng, việc cấp bách lúc
này là đoạt thuốc giải tới tay.
"Bản
thiết kế huynh vẽ có phải là Đường Môn trong lòng huynh hay không?" Mạc Hi
hỏi việc này là định thả con tép, bắt con tôm.
Không
nghĩ tới đánh bậy đánh bạ lại khiến Đường Hoan coi nàng là tri kỉ, nói:
"Phải. Đường Môn không thể tiêu tan trên tay Đường Quân, Đường Lịch, người
giang hồ cùng quan phủ cấu kết không khác gì bảo hổ lột da, tuyệt không có kết
cục tốt!"
Muốn
chính là những lời này của ngươi! Kẻ địch của kẻ địch chính là đồng minh tạm
thời!
"Nhưng
từ trước đến nay dân không đấu với quan, chẳng lẽ cánh tay vắt qua được
đùi?" Mạc Hi cẩn thận tiến thêm một bước thử.
"Nhưng
nếu là tranh vị trí mua bán kia thì sao? Dựa vào hoàng thượng đương nhiên có
thể được ưu việt nhất thời, chỉ là tương lai còn chưa biết hươu chết vào tay
ai. Thắng thì qua cầu rút ván, bại thì cả nhà bị giết."
"Cha
con Đường Quân ký thác hi vọng vào người nào?" Mạc Hi cẩn thận xác nhận.
"Đương
triều thất hoàng tử, Đoan vương Lý Kỳ."
Mạc
Hi không muốn diệt Đường Hoan, giữ hắn lại chấp chưởng Đường Môn, cho cái tên
Đoan vương không bạo lực không làm kia thêm vài bức tường chắn cũng tốt a. Dù
sao theo tình hình trước mắt, năng lực mình càng nổi bật, càng không phải là
chuyện tốt gì, còn không bằng thất bại nhiều một chút, vừa mờ nhạt đi trong mắt
tổ chức, vừa che giấu được thực lực. Chỉ là nàng không nghĩ diệt người ta,
người ta lại vị tất đồng ý buông tha nàng!
"Cha
con Đường Quân giữ huynh lại, ngoại trừ che mắt người đời, đơn giản còn bởi vì
huynh thông minh tuyệt đỉnh, có thể kiếm tiền cho bọn họ. Nhưng nếu nói huynh
không âm thầm giấu nghề, ta không tin đâu. Bạo Vũ Lê Hoa Đinh hẳn không phải là
ám khí mạnh nhất." Trước tiên bịa chuyện một trận, tâng bốc đến đỉnh.
Nhưng đây cũng là sự thật, Đường Hoan có thể trở thành chủ quản hai ngành chính
ám khí và cơ quan, toàn dựa vào tài thiết kế của hắn, mà tài hoa này lại càng
khiến Đường Lịch kiêng kị sâu hơn, mới muốn tiêu diệt tâm phúc đại họa như hắn
đi. Đường Hoan đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, vừa phải cống hiến không được
đền đáp thành quả nghiên cứu của bản thân để giữ mạng, vừa phải âm thầm giấu
nghề, cũng là vì giữ mạng.
"Phải,
kỳ thật ta đang nghiên cứu chế tạo một loại ám khí, tên là ‘Mạn Thiên Hoa Vũ’
(Mưa hoa đầy trời). Bạo Vũ Lê Hoa Đinh lấy cương mãnh thủ thắng, còn ‘Mạn Thiên
Hoa Vũ’ lại lấy nhu chế cương, khiến người ta khó lòng phòng bị." Đường
Hoan nghe Mạc Hi khen hắn thông minh lại có một chút nhảy nhót, không khỏi
thành thật nói. Không biết khi Mạc Hi nói đến thông minh tuyệt đỉnh cũng đang
bóp cổ tay: vị soái ca tuyệt thế này sau khi già đi nếu biến thành một tên bụng
bự đầu hói thô tục cũng thật ứng với một câu - mỹ nhân tự cổ như danh tướng,
bất hứa nhân gian kiến bạch đầu (Người
đẹp từ xưa như tướng giỏi, chẳng hẹn chờ ai thấy bạc đầu). Bi kịch nhân
gian a.
Mạc
Hi thấy Đường Hoan đem chuyện cơ mật nghiên cứu phát triển quan trọng như vậy
nói thẳng ra lại cảm thấy đại sự không ổn, chẳng lẽ chuẩn bị giết nàng diệt
khẩu sao.
"‘Mạn
Thiên Hoa Vũ’ chẳng lẽ là khinh như phi nhứ, vô khổng bất nhập (nhẹ nhàng lơ lửng, không lỗ hổng nào không
vào được) à?" Mạc Hi tiếp tục tỉnh rụi ăn nói lung tung.
Không
ngờ Đường Hoan hai mắt sáng ngời, nói: "Cô nương thật hiểu ta. Một lời đã
nói rõ chỗ tinh túy của ‘Mạn Thiên Hoa Vũ’." Mạc Hi than thầm một tiếng,
người này độ phối hợp cũng quá cao đi, chẳng lẽ cô nương ta khó giữ được cái
mạng nhỏ này, hiện tại đã hồi quang phản chiếu rồi.
"Có
thể nói đó là nguyên lý gì hay không." Mạc Hi tiếp tục cùng hắn vòng vo,
trong lòng lại vắt óc suy nghĩ phải như thế nào đả động tên cuồng phát minh
này, làm cho hắn xua đi ý niệm độc chết nàng trong đầu.
"Chính
là dùng vật liệu cực nhẹ, sau đó dựa vào gió tự nhiên đưa đến trên người đối
phương, chỉ cần vạch qua một vết cực mỏng, dưới tình huống đối phương chưa kịp
phát hiện độc đã vào huyết mạch. Bây giờ còn chưa thành công, khó ở chỗ vật
liệu kim loại đều quá nặng, không thể đạt tới hiệu quả nhẹ nhàng như bay. Hơn
nữa loại ám khí này có yêu cầu rất cao về hướng gió, tính thực dụng không
cao."
Mạc
Hi hiểu được vết thương cực mỏng đại khái là giống như vết thương rất nhỏ khi
bị trang giấy hay lá cỏ cắt trúng, loại vết thương này không dễ bị người phát
hiện, hơn nữa ngay từ đầu phản ứng của cơ thể là ngứa chứ không phải đau. Kĩ
năng giết người của ám khí này không nằm ở chỗ dùng lực cương mãnh đả thương
chỗ yếu hại, mà vì nó nhẹ nhỏ không tiếng động, ngược lại khiến người ta khó
lòng phòng bị.
"‘Mạn
Thiên Hoa Vũ’. Gió tự nhiên. Bay lơ lửng." Mạc Hi lẩm nhẩm mấy từ này, từ
từ hình thành ý nghĩ.
Bỗng
nhiên nàng hai mắt sáng ngời, ngẩng đầu nhìn Đường Hoan, nghiêm nghị nói:
"Nếu ta giúp huynh giải được vấn đề khó khăn này, lại giúp huynh ngăn chặn
truy binh, huynh có thể không giết ta không?"
Đường
Hoan âm thầm than nhẹ một tiếng, bản thân lúc ở thư phòng đặt chậu Lục Vân kia
cũng từng nghĩ, nếu quả thật là nàng, chỉ cần nàng không ra tay trước, mình sẽ
không ra tay với nàng. Chỉ là sau đó nàng triển lộ võ công lại là vì giúp mình,
trong lòng không khỏi thay đổi suy nghĩ nhiều lần. Nếu bình thường hắn còn có
thể cẩn thận chu toàn, nhưng lúc này không thể có chút sai lầm, bất đắc dĩ chỉ
có thể ra tay trước. Lập tức gật gật đầu, cũng đưa mắt nhìn nàng, nghiêm nghị
nói: "Ta sẽ cho cô nửa viên thuốc giải trước, có thể đảm bảo cô bình an ba
tháng. Trong ba tháng này, nếu dựa theo cách làm của cô, thiết kế ‘Mạn Thiên
Hoa Vũ’ có cải tiến, ta liền trị tận gốc cho cô."
Mạc
Hi trong lòng oán hận, cho dù nàng buộc hắn đem thuốc giải ra ngay lúc này cũng
không dùng được a, ai biết đó là cái gì, lại không thể ăn thử. Nếu cho chuột
ăn, lỡ như thuốc giải là thật, hoặc đó căn bản không phải thuốc giải, chỉ dùng
để lừa gạt nàng, nhưng không có độc tính thì sao. Hoặc là một loại độc dược
khác, một hai năm sau mới phát độc thì sao. Thuốc giải lại là độc quyền của
Đường Môn, nơi khác không có. Mà nàng ngay cả bản thân trúng độc gì cũng không
biết.
Biện
pháp của tên nhóc này thật đáng đánh đòn, khiến mình trong ba tháng phải làm
bảo tiêu miễn phí của hắn. Hắn hiện tại bị người truy đuổi chạy trối chết, vạn
nhất mình không chú ý, hắn đi đời nhà ma, nàng tìm ai khóc đây. Hoặc là tứ
thiếu hắn vừa cao hứng liền chạy về đất Thục thu thập giang sơn cũ, chẳng lẽ
nàng phải ngàn dặm xa xôi chạy đến địa bàn của người ta đòi thuốc giải sao? Đây
là chuyện gì chứ!
"Làm
sao ta biết được độc trên người mình đã được giải hoàn toàn?" Mạc Hi nhíu
nhíu mày, nhìn chằm chằm Đường Hoan.
"Ta
sẽ tìm Y Tử Nhân Bất Yếu Tiễn (chữa chết
người không cần trả tiền) Tiết Đồng chẩn đoán để chứng minh có được
không?" Giọng điệu của Đường Hoan có điểm giống như người lớn dỗ dành trẻ
con, cực kỳ dịu dàng.
Kỳ
thật Tiết Đồng vốn có ngoại hiệu là Y Bất Tử Nhân Yếu Cấp Tiễn (chữa không chết người phải trả tiền),
nhưng vì rất khó đọc, dần dần đã được nhân sĩ giang hồ tự động sửa lại. Ý của
nó là chỉ cần trị không chết người thì đều phải trả tiền, mặc dù là một gã lang
băm vô lại, nhưng tốt xấu gì cũng coi như có chút đạo đức nghề nghiệp, ý nghĩa
của ngoại hiệu bị sửa lại kia liền biến thành nếu bất hạnh trị chết người, hào
phóng một chút, không cần tiền khám bệnh, giữ lại làm phí tang ma đi. Tên thầy
lang giang hồ không chịu trách nhiệm này, mỗi ngày người cầu y hỏi bệnh lại
nhiều như cá diếc qua sông. Nhưng vì ông ta thần long thấy đầu không thấy đuôi,
muốn ông ta khám bệnh chờ mười ngày nửa tháng vẫn còn ngắn, đợi đến mộ phần dài
cỏ cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng mà Đường Hoan cùng ông ta có giao tình
cũng chẳng có gì lạ, hơn một trăm hiệu thuốc của Đường Môn không phải mở vô
ích.
"Ta
làm sao mà biết ông ta với huynh không phải cùng một phe?" Mạc Hi hỏi đến
một vấn đề thuần kĩ thuật. Tìm kẻ thứ ba ra mặt quả thật là chủ ý không tệ, chỉ
là ai có thể cam đoan lập trường của người đó công bằng.
Nhưng
Đường Hoan nghe xong lại có một cảm thụ khác, nhẹ giọng nói "Tin hay không
thì tùy." Đầu hơi nghiêng, môi nhếch lên, không thèm để ý tới Mạc Hi. Nếu
Lục Vân thấy một màn này chỉ sợ tròng mắt cũng rớt ra luôn, thiếu gia đối với
ai mà không tao nhã có lễ, cho dù nhìn người không vừa mắt cũng tìm thời cơ
khác ngấm ngầm đâm một dao, có khi nào bày tỏ thái độ trước mặt người ta đâu?
Mạc
Hi chợt cảm thấy khó hiểu, mình mới là người bị hạ độc, nàng còn chưa giận, vị
thiếu gia này bực bội cái gì. Chẳng lẽ thực sự có vấn đề, Đường Hoan bởi vì
chột dạ mới giả bộ tức giận, dụ nàng mắc câu?
Nhưng
trong khoảng thời gian ngắn Mạc Hi cũng không nghĩ ra cách nào khác. Cũng không
thể mỗi ngày đi theo hắn, một khi phát hiện có biến, dùng một hơi cuối cùng kéo
hắn cùng xuống hoàng tuyền chứ. Tình thế mạnh hơn người, vẫn là trước kiềm chế
một chút. Vô luận như thế nào, đàm phán xem như có tiến triển. Mạc Hi tự giác
tạm thời bảo vệ mạng nhỏ, liền từ trong lòng Đường Hoan chui ra, sảng khoái
giải huyệt đạo cho hắn.
Đường
Hoan được giải huyệt lại vẫn ngồi yên, không biết tâm tư ở nơi nào
Mất
một lúc lâu sau Đường Hoan mới cảm giác được một ánh mắt sáng quắc như kẻ trộm
đang nhìn chằm chằm mình, bỗng bừng tỉnh, bật cười nói: "Giải dược khi nào
thuận tiện sẽ đưa cho cô. Thế nhân đều nói 'Túng tử hiệp cốt hương, bất tàm thế
thượng anh' (kẻ hành hiệp có chết, cũng
không thẹn sống trên đời). Chỉ riêng cô sợ chết à?" Ngữ khí trêu chọc,
một câu liền loại bỏ cảm giác xấu hổ vừa rồi, không khí cũng thả lỏng hơn. Dù
sao mình hạ độc nàng trước, ngày sau hai người còn phải hợp tác, lúc này vẫn
nên lấy đạo quân tử để bàn chuyện. Mới vừa rồi chỉ là nhất thời trong lòng
trống rỗng, không kịp phản ứng thôi.
Mạc
Hi không cho là đúng nói: "Huynh đã trích dẫn của
Lí Bạch sao lại không biết câu: 'Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh (việc xong phất áo ra đi, kể gì thân thế
tiếng tăm trên đời).' Ta vốn nghĩ mình không thể sống tiếp, có thể nhặt lại
mạng này, đã là trời cao thương xót, đương nhiên phải coi trọng."
Nói
xong nàng liền xoay người giải huyệt đạo cho Lục Vân.
Đường
Hoan lại cảm thấy cảm giác hoảng hốt mới vừa rồi đã trở lại. Câu này vào những
đêm hắn vì trị vết thương ở chân chịu đựng trăm ngàn đau đớn, trong hàng ngàn
lần tuyệt vọng định cam chịu, đã tự nói với bản thân vô số lần. Ai ngờ hôm nay
lại có người ở trước mặt hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói ra, một chữ cũng không sai!
(Đây
thật đúng là sai một ly đi ngàn dặm, bạn nhỏ Đường à, người ta là người xuyên
không, cậu cũng có thể nảy sinh đồng cảm sao! Huống hồ sao cậu lại không đồng
cảm với câu trước chứ, lại nói về câu đó, không phải là chờ sau khi chơi đùa
cái mạng nhỏ của cậu xong, người ta phất phất ống tay áo một mảnh kẹo đường
cũng không mang đi sao. )
Lục
Vân từ từ tỉnh lại, đập vào mắt chính là đôi mắt cười cong cong của Mạc Hi, lại
thấy thiếu gia bình yên vô sự, chỉ là vẻ mặt khác lạ, mặc dù có chút nghi hoặc,
nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm, an lòng. Nàng đứng lên rất không thục nữ mà vung
vung cánh tay, lại giậm giậm chân, xoay xoay cổ. Chậm rãi khiến khí huyết quanh
thân thông suốt. Nàng biết là thiếu gia động thủ trước, bởi vậy đối với cử chỉ
vừa rồi của Mạc Hi cũng không oán không hận, ngược lại còn thầm thấy có lỗi.
Đường
Hoan thấy Mạc Hi cười như không cười ánh mắt di chuyển qua lại trên người hắn
và Lục Vân, lập tức sáng tỏ nàng đây là đang chờ mình cũng làm ra cử chỉ bất
nhã. Không như ý muốn của nàng đâu! Nỗ lực thôi cung quá huyết (xoa bóp cho máu lưu thông), sau một lúc
lâu mới đứng lên, từ trong lòng lấy ra một bình ngọc phỉ thuý loại lam hoa băng
trong vắt như nước, đổ ra một viên thuốc thơm mát quăng cho Mạc Hi. Nhìn nàng
không chút do dự nuốt vào, lòng có hai phần vui mừng.
Lúc
này, A Ngân bên ngoài hắng giọng hai lần mới dám vén rèm lên một góc, lén lút
nhìn vào trong khoang thuyền.
Đường
Hoan ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Có tin tức?"
"Mới
vừa rồi đã nhận được mật báo của tổ giáp trực ở ngõ Ô Y: đại thiếu gia dẫn hai
trăm người dưới trướng bao vây Cơ Xảo Các ước chừng một canh giờ, cuối cùng
không kiên nhẫn nỗi, hạ lệnh cường công. Tổng cộng tổn hại quá nửa nhân số, số
người còn lại đang nghỉ ngơi hồi phục tại chỗ chờ lệnh."
Đường
Hoan gật gật đầu, yên lặng tập trung suy nghĩ.
Mạc
Hi biết ở Kim Lăng tiêu hao nhân mã của Đường Lịch chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng thời cơ lại hoàn toàn là mấu chốt của trận tranh đấu này. Đối với Đường
Hoan tình huống có lợi nhất là trước khi Đường Quân phái tiếp viện tới, Đường
Lịch chết, Đường Hoan có thể tạm tránh công kích, đứng ngoài cuộc xem trận đấu
giữa Đường Môn cùng Việt Kiếm Môn. Đợi binh đao chém giết qua đi lại lấy thân
phận huyết mạch dòng chính duy nhất may mắn còn sống sót của Đường gia ra mặt,
hoặc ngăn cơn sóng dữ hoặc hóa giải can qua (đánh
nhau, chiến tranh) hoặc dẫn dắt người trong tộc gầy dựng lại gia viên trọng
chấn sĩ khí, vô luận là tình huống nào, hắn lên chức môn chủ đều dễ như trở bàn
tay. Nhưng quan trọng nhất trong lúc này là Đường Quân phải chết. Cha con Đường
Quân, Đường Lịch một khi chết đi, Đường Hoan có thể âm thầm phái người tung tin
đồn, nắm dư luận trong tay, nói Đường Lịch vì thấy Đường Môn gặp họa khuynh
tộc, nên xu lợi trốn tránh mặc kệ an nguy của toàn tộc, một mình bỏ chạy. Mà
bản thân Đường Hoan chậm chạp không trở về Đường Môn là vì Đường Lịch không để
ý đại cục, trong lúc sự tồn vong của toàn tộc đang hết sức nguy cấp lại chỉ
nghĩ đến bản thân mưu toan mượn cơ hội diệt trừ đối thủ cạnh tranh là Đường
Hoan. Hắn rơi vào đường cùng chỉ có thể tự vệ phản kích, đau đớn giết chết
Đường Lịch để mong có thể mau chóng về bảo vệ Đường Môn. Như thế liền thiên y
vô phùng (áo trời không vết, chỉ sự hoàn
hảo, không chút sai lầm). Chúng trưởng lão Đường Môn cho dù trong lòng biết
rõ ràng mọi chuyện, cũng chỉ đành một mắt nhắm một mắt mở. Đường Lịch chí lớn
nhưng tài mọn, ghen ghét hiền tài, so với Đường Hoan trong cuộc chiến biểu hiện
xuất sắc, bằng thiên tư thông minh, quả quyết ẩn nhẫn của hắn, lo gì không thể
chấn hưng Đường Môn. Các trưởng lão sẽ không vì cái chết của Đường Quân, Đường
Lịch dưới tình huống uy danh của Đường Môn đã bị tổn hại mà khiến cho Đường Hoan
có vết nhơ nào, tự mình cắt đứt hi vọng tương lai của Đường Môn.
Thời
đại vũ khí lạnh (vũ khí bằng kim loại)
không thể giống ở hiện đại không kích ném bom, thời này đánh giặc dễ thủ khó
công, huống chi Đường Gia Bảo bảo vệ nghiêm mật như vậy, bố trí cơ quan phòng
vệ khắp nơi. Việt Kiếm Môn mặc dù võ công vượt trội, nhưng tác chiến ở đất
khách vốn mệt mỏi, không thể so với Đường Môn dĩ dật đãi lao (đợi địch mệt rồi mới tấn công). Hơn nữa
Đường Môn chiếm hết địa lợi, song phương hơn phân nửa thành cục diện bế tắc,
nhất thời khó có thể kết thúc. Trừ phi Đường Hoan ở trong Đường Gia Bảo an bài
nhân thủ, Đường Môn nội bộ tan tác trước, Việt Kiếm Môn mới có thể đánh thẳng
một mạch khí thế áp đảo. Chỉ là tiêu chuẩn trong đó khó nắm chắc nhất. Một tòa
thành trì có thể trong một đêm biến mất, nhưng phải tốn sức trăm năm để xây
dựng lại. Đường Hoan phá huỷ là thành trì của chính hắn, huyết tẩy gia viên của
hắn, quấy nhiễu anh linh liệt tổ liệt tông Đường Môn! Hắn đây là không ra tay
thì thôi, đã làm thì sấm vang chớp giật! Bởi vì cái gọi là tổ chim bị phá thì
trứng có còn nguyên vẹn hay không, đây rõ ràng là chiêu số giết một ngàn người
tự tổn hại tám trăm!
Mà
bản vẽ kia chính là bản kế hoạch xây dựng lại Đường Gia Bảo trong cảm nhận của
hắn! Người này lòng dạ thâm sâu, làm việc tác phong tàn nhẫn, hoàn toàn không
vô hại tao nhã như vẻ ngoài. Mạc Hi âm thầm hạ quyết tâm, đối với loại vũ khí
tính sát thương siêu cấp mạnh mẽ này vẫn là mau chóng nhượng bộ lui binh thì
tốt hơn.
Người
ta thường nói không phá được thì không xây được, mượn tay người khác phá đi rồi
xây dựng lại, không những có thể thanh trừng nội bộ Đường Môn, chỉ cần kết thúc
mọi việc, còn có thể mượn cơ hội ở Đường Môn lập uy. Mà người Đường Quân phái
ra tiếp viện Đường Lịch khi nào thì đến, đến bao nhiêu, điều kiện quyết định
đầu tiên là Đường Lịch đứa con trai này trong cảm nhận của Đường Quân chiếm bao
nhiêu phân lượng, điều kiện quyết định thứ hai là tình hình chiến đấu giữa
Đường Môn cùng Việt Kiếm Môn. Nếu Việt Kiếm Môn dốc toàn bộ lực lượng vây công
Đường Gia Bảo, có thể canh phòng nghiêm ngặt không để đội nhân mã của Đường Gia
Bảo phá vây cứu viện Đường Lịch, thì Đường Hoan không cần lo lắng nhiều. Đường
Hoan dẫn một bộ phận người Đường Môn mượn cớ truy tra việc bản vẽ mất trộm đi
trước một bước rút lui khỏi Đường Môn, có thể bảo tồn thực lực. Mà Việt Kiếm
Môn trải qua chuyện lần này nguyên khí đại thương, phần lớn sẽ lựa chọn nghỉ
ngơi lấy sức, sẽ không gây khó dễ cho Đường Hoan. Huống chi trong cảm nhận của
Tiêu Thanh Uyên con gái yêu của hắn là vì Đường Lịch mà chết thảm. Oan có đầu
nợ có chủ, diệt cha con Đường Quân, hẳn là đã có thể tiêu tan mối hận trong
lòng hắn. Dù sao người trong võ lâm cũng chú ý việc chừa lại một đường, ngày
sau còn có thể gặp lại, thảm án diệt môn chân chính chó gà không tha hơn phân
nửa là hai bên thực lực quá mức chênh lệch mà thành, bởi vậy cũng không gặp
nhiều.
Nhưng
lấy trình độ yêu thương của Đường Quân đối với đứa con trai bảo bối duy nhất
của hắn mà xem, hắn quá nửa sẽ cùng người Việt Kiếm Môn bao vây Đường Môn hình
thành thế giằng co ở phía trước rồi chia người đến Kim Lăng trợ giúp. Như vậy,
sẽ diễn biến thành tình huống tệ nhất, Đường Hoan còn chưa kịp tiêu diệt Đường
Lịch liền gặp phải người Đường Lịch cùng viện quân của Đường Quân hai mặt giáp
công. Mà cùng lúc đó, trận đấu ở sân nhà Đường Môn với Việt Kiếm Môn sẽ bởi vì
chia đi quá nhiều khiến nhân thủ không đủ mà thương vong nặng nề, cứ thế sau
cuộc chiến tất cả Đường Môn thất bại hoàn toàn, vô cùng khó khăn để khôi phục
nguyên khí.