Lục
Vân thấy Mạc Hi chợt ra tay, nhìn đến đôi mắt ngày thường sáng trong của nàng
ấy lúc này trở nên sắc bén lạnh giá, nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác bị
người bóp cổ, tiếng thét đã sắp bật ra nhất thời như thế nào cũng không cất lên
được.
"Ngươi
có hạ độc ta hay không?" Mạc Hi vẫn không dám ra tay với hắn là vì muốn
giết chết hắn không khó, nhưng bằng sức một mình nàng muốn trong nháy mắt cùng
lúc đánh chết A Ngân, Lục Vân còn có Đường Hoan ba người lại không có khả năng.
Chỉ cần một người trong đám bọn họ có cơ hội thở ra, Mạc Hi liền khó thoát khỏi
độc dược của Đường Môn. Tới cửa đánh lén, đối với loại người biến nhà mình
thành tường đồng vách sắt liều mạng để đạt được mục đích như Đường Hoan mà nói,
không khác gì chui đầu vô lưới, càng không có đường thoát.
Chỉ
là giờ phút này nàng đã lên thuyền giặc, không thể không đi nước cờ hiểm.
Lục
Vân đang không biết trả lời như thế nào, Mạc Hi lại đột nhiên làm khó dễ, đầu
gối phải đánh vào hai huyệt đạo nơi khớp gối của Đường Hoan, làm hắn ngã ngồi
trên khoang thuyền, đồng thời tay phải giơ lên, lấy chuôi đoản kiếm đánh thẳng
vào huyệt Kiên Tỉnh (huyệt này nằm ở vai)
trên người Lục Vân. Điểm huyệt này có thể khiến tê dại toàn thân, hơn nữa bởi
vì gần yết hầu, nên lúc mới điểm trúng không thể la lên.
Tiếp
đó nàng thu hồi đoản kiếm, mới chậm rãi dựa vào Đường Hoan ngồi xuống, tay phải
vòng qua cổ Đường Hoan, đoản kiếm vẫn giấu trong tay áo, để ở động mạch chủ của
Đường Hoan, tay trái nắm mạch môn ở tay trái của Đường Hoan dùng ống tay áo hai
người che đi. Bày ra tư thế phóng túng ôm ấp tiểu quan (giống kĩ nữ, nhưng là nam) tiêu chuẩn ở thanh lâu sở quán.
Lục
Vân quả thực không biết nên khóc hay cười, thiếu gia nhà mình giống như thần
tiên, lại bị một cô gái trẻ tuổi dùng tư thế khinh nhờn như thế uy hiếp.
"Ta
hỏi cô đáp. Đáp không tốt hoặc không đúng, thiếu gia nhà cô liền phá
tướng." Vừa nói vừa dùng tay áo phải vô cùng mềm nhẹ phất qua gương mặt
hoàn mỹ của Đường tứ. Mạc Hi mới không hi vọng có thể từ miệng Đường Hoan moi
ra được cái gì, vừa rồi nàng hỏi như vậy hoàn toàn là dương đông kích tây. Nàng
dám khẳng định trên người mình bị hắn hạ độc, nếu không với nhân vật như Đường
Hoan tuyệt sẽ không thể không phòng bị mình, căn bản chính là không có sợ hãi.
Thừa dịp võ công chưa mất, tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước để chiếm được lợi thế) đi.
"Đường
Môn có phải có hiệp nghị với triều đình hay không?" Đây là vấn đề Mạc Hi
quan tâm nhất, cũng là dự tính ban đầu khi tiếp nhận củ khoai lang nóng (ý chỉ vấn đề khó giải quyết) Đường tứ
này. Nàng nhiều lần cố ý vô tình phá hỏng chuyện tốt của thất hoàng tử, nếu tổ
chức có thể sang tay đem Lâm Sâm cùng Ngô Hạo hai lưỡi đao sắc bén tuyệt thế
này giao ra, liền tuyệt không có nửa phần để ý đến nhân vật hạng hai như nàng.
Nói không chừng đôi bên cãi cọ chấm dứt, tiến vào thời kì trăng mật hợp tác (mới bắt đầu hợp tác, lúc ngọt ngào nhất),
nàng chính là lễ vật đầu tiên bị kéo ra ngoài huyết tế dâng tặng. Tuy nói Đường
Môn chuyên bán ám khí độc dược, nhưng theo Mạc Hi được biết, nếu bàn về mặt
hàng đứng đầu, loại độc dược cao cấp như ám khí vua Bạo Vũ Lê Hoa Đinh cùng
Nhất Trụ Hương, căn bản có bạc cũng mua không được, phải thông qua trưởng lão
viện hợp bàn mới có thể bán ra. Nếu không rất có khả năng tạo thành bi kịch kẻ
địch cầm trong tay vũ khí độc dược do Đường Môn nghiên cứu phát triển, tấn công
Đường Môn. Nhất Trụ Hương của Đường Môn căn bản không phải thứ mà một hòa
thượng rượu thịt không chút võ công như Như Vụ có thể lấy được, thất hoàng tử
có thể hay không đã cùng Đường Môn cấu kết?
Người
thừa kế tương lai của Đường Môn rõ ràng phân thành hai phe lớn, Đường Lịch cùng
Đường Hoan đã là cục diện thủy hỏa bất dung không chết không ngừng. Mà Đường
Hoan mười mấy năm ẩn nhẫn không phát, vẻ bên ngoài người chiếm ưu thế tuyệt đối
ở Đường Môn hẳn là Đường Lịch, huống chi chưởng môn Đường Quân là cha ruột hắn.
Nếu muốn cùng Đường Môn kí kết hiệp ước ngầm, vậy thất hoàng tử tám chín phần
mười sẽ tìm đến cha con Đường Quân.
"Từ
năm tới tất cả các hiệu thuốc của Đường Môn được miễn nộp thuế cho triều
đình." Lục Vân thấy ánh mắt Đường Hoan không có nửa phần ngăn cản, quyết
định hợp tác. Huống chi chuyện này trên dưới Đường Môn đều biết.
Mạc
Hi trong lòng cười lạnh, đây chính là lấy tiền quốc khố làm lễ vật của mình.
"Cùng
Đường Môn đạt thành hiệp nghị là vị đại nhân vật nào trong triều? Đường Môn cần
trả giá thế nào?"
"Việc
này xin thứ cho Lục Vân không biết. Người Đường Môn bàn bạc việc này đều giấu
thiếu gia, Lục Vân không thể nào biết được."
Lục
Vân không biết, không có nghĩa là Đường Hoan không biết. Nhưng Mạc Hi vẫn gật
gật đầu, xem như chấp nhận lí do thoái thác của cô ấy.
"Đại
tiểu thư của Việt Kiếm Môn chết trong đêm tân hôn, là chuyện gì xảy ra?"
Hiện tại sự sống chết của Mạc Hi nằm trong tay Đường Hoan, người này cá tính
cùng phong cách hành sự nàng đều không rõ. Tuy rằng hai bên đã hoàn toàn xé
rách mặt, nhưng trước mắt Đường Hoan, Đường Lịch còn chưa tới thời điểm chính
diện quyết đấu, Đường Hoan vì cứu một đứa bé ăn mày không quen biết đã để lộ
con bài chưa lật cuối cùng của mình. Người như hắn sẽ không kéo Tiêu tiểu thư –
người hoàn toàn không liên quan xuống nước khiến nàng vô tội chết đi đâu. Nhìn
xa hơn, vạn nhất nếu Tiêu Thanh Uyên biết chân tướng, mạo hiểm trực tiếp tìm
tới Đường Hoan cũng không phải không thể. Cần biết có đôi khi mượn dao giết
người sẽ bị phản lại.
"Ả
đáng đời. Nữ nhân này độc như rắn rết." Lục Vân tức giận bất bình thốt ra
những lời này, lại lập tức im bặt, vụng trộm liếc về phía Đường Hoan, dù sao
việc này cũng liên quan đến chuyện riêng của chủ tử. Thấy hắn vẻ mặt bình tĩnh,
mới tiếp tục tự thuật: "Người trong võ lâm hâm mộ đại thiếu gia có thể lấy
được đường đường là đại tiểu thư của Việt Kiếm Môn, có ai biết vị Tiêu tiểu thư
này cũng là nữ tử lẳng lơ thay đổi thất thường. Lúc trước dây dưa cùng đại sư
huynh của ả, sau đó thấy thiếu gia chúng tôi liền lập tức di tình biệt luyến (chuyển dời tình cảm, chỉ người không chung
thủy)."
Đường
Hoan có thể khiến Tiêu Cầm nghĩ lầm là Đường Lịch cũng không có gì khó, chỉ cần
mang theo con dấu gia truyền, hơn nữa Đường Hoan trong truyền thuyết là người
bị liệt, Tiêu tiểu thư tuyệt sẽ không nghĩ tới đây là kế thay mận đổi đào.
Nhưng
Mạc Hi thấy mờ mịt, dù vậy Tiêu tiểu thư tội cũng không đáng chết a, chẳng lẽ
Đường tứ là vệ đạo sĩ? Chỉ cho phép mình câu dẫn nữ nhân, không cho phép nữ
nhân lẳng lơ? Nàng theo bản năng vuốt nhẹ cổ tay Đường tứ, đứa nhỏ đáng thương
này sẽ không phải vẫn còn non chứ. Hoặc là vì giả bị liệt, diễn quá nhập tâm,
hai mươi tuổi còn chưa khai bao (nôm na
là H lần đầu tiên), thế cho nên nội tiết tố mất cân đối tâm lý vặn vẹo, cực
kì chán ghét khinh thường nữ tử bất trinh trước hôn nhân, đứng ra thay trời
hành đạo?
Đại
khái là Mạc Hi suy nghĩ rất xuất thần, không tự kìm chế lộ ra vẻ mặt đáng
khinh, Lục Vân vội nói: "Mộc cô nương, cô đừng hiểu lầm, thiếu gia chúng
tôi cùng nữ tử rắn rết kia vẫn trong trong sạch sạch. Thiếu gia chúng tôi cũng
là vì…" Nói tới đây, nàng ngừng lại một chút, lại liếc Đường Hoan một cái,
thấy trong ánh mắt hắn toát ra một tia đau thương, nhưng cũng không có ý ngăn
cản nàng nói, mới nói tiếp: "Vì tiểu thư chúng tôi. Tiểu thư chúng tôi từ
nhỏ đã thất lạc khỏi gia đình thiếu gia, lão gia phu nhân cũng là vì tìm tung
tích của tiểu thư mới đồng ý trở về Đường Gia Bảo. Lúc đầu tiểu thư chúng tôi
cùng đại sư huynh của Tiêu Cầm yêu nhau, ai ngờ Tiêu Cầm ỷ vào thân phận đại
tiểu thư dẫn dụ, hoành đao đoạt ái (cắt
ngang tình cảm của ai đó để chiếm lấy), còn tìm người làm ra chuyện cầm thú
không bằng với tiểu thư chúng tôi. Đáng thương cho tiểu thư chúng tôi người như
thiên tiên, vì không chịu nổi nhục nhã còn bị tình lang phản bội cùng lúc đả
kích, tự sát mà chết." Lục Vân càng nói càng bi phẫn, trong mắt đã hơi ẩm
ướt.
Mạc
Hi cảm thấy cô ấy nói là sự thật. Ở trên núi gặp Đường Hoan tảo mộ chính là sau
ngày Tiêu Cầm bỏ mình, khó trách Đường Hoan lại toát ra vẻ mặt thoải mái, hắn
đã tự tay báo thù cho muội muội mình. Mà mộ bia của muội muội Đường Hoan không
có khắc chữ cũng dễ giải thích, vừa không thể khắc tên Đường Hoan là người lập
bia, cũng không thể khắc tên người chết là Đường tiểu thư. Bất luận là Đường
Môn hay Việt Kiếm Môn, khiến cho bọn họ chú ý đều bất lợi với Đường Hoan, thứ
nhất có thể bại lộ hành tung của hắn, thứ hai sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của
hắn.
Nếu
Đường Hoan giết Tiêu Cầm là có nguyên nhân, vậy hi vọng hắn bỏ qua cho Mạc Hi
không thể nghi ngờ liền lớn thêm một phần. Cho dù lúc này phía sau đã không còn
truy binh của Đường Lịch, nàng cũng không thể mạo hiểm rời đi, vạn nhất trên
đường độc phát, nàng ngay cả nửa phần hi vọng sống cũng không có. Giết Đường
Hoan càng không thể, giết hắn chẳng khác nào tự tay đem giải dược ném vào sông
Hoàng Phố*, lưỡng bại câu thương (cả hai
đều bị tổn hại). Mạc Hi hiện tại hận không thể hung hăng cấu Đường Hoan một
phen cho hả giận. Thật sự là đi không thể, giết cũng không thể.
* Sông Hoàng Phố là một con sông
dài 97 km từng là một chi lưu của sông Tô Châu. Tuy nhiên, ngày nay sông Tô
Châu đã trở thành nhánh của sông Hoàng Phố. Sông này rộng trung bình 400 m và
sâu 9 m. Đây là nguồn nước uống cho dân Thượng Hải. Sông này chia Thượng Hải ra
hai khu Phố Đông và Phố Tây. Bến Thượng Hải nằm dọc theo sông này.
Giải
độc còn cần người hạ độc, nghĩ đến đây, Mạc Hi kề sát lỗ tai Đường Hoan mềm nhẹ
nói: "Huynh ngoan một chút, ta liền để huynh nói chuyện có được
không?"
Âm
tiết cuối cùng vừa bật ra đã bỏ lại Đường Hoan, nhảy vọt lên. Điểm huyệt ngủ
của Lục Vân, đặt nàng bên cạnh bàn trà, bố trí thành tư thế tay chống cằm, lại
liên tục điểm mấy huyệt đạo cố định tạo dáng. Đợi huyệt đạo giải, phỏng chừng
Lục Vân sẽ có bóng ma tâm lý, hơn nữa thêm cảm giác tốt đẹp vì cơ bắp cứng ngắc
khí huyết ngừng trệ, vĩnh viễn không bày ra tư thế nữ nhi mười phần này.
Cùng
lúc đó, Đường Hoan bởi vì mất đi Mạc Hi chống đỡ mà rầm một tiếng té trên mặt
đất, kinh động người bên ngoài. A Ngân vén rèm đưa đầu vào dò xét, thấy Mạc Hi
tựa vào lòng thiếu gia, hai tay thiếu gia vòng qua nàng, hai người ôm nhau ngồi
trên đất, môi Mạc Hi dán bên tai Đường Hoan nhẹ giọng thì thầm, Đường Hoan dáng
vẻ cúi đầu cẩn thận lắng nghe, lập tức cả kinh lui ra ngoài. Cũng tay mắt lanh
lẹ giữ chặt đồng bọn muốn vào thăm dò động tĩnh, cảnh cáo bọn họ, trừ phi thiếu
gia ra lệnh, nếu không nghiêm cấm vào quấy rầy.
Việc
này cũng không thể trách A Ngân tính cảnh giác thấp, do hắn nghĩ rằng thiếu gia
xưa nay thích sạch sẽ, tuy nói giả vờ bị liệt, nhưng vẫn có trăm ngàn cách cự
tuyệt các cô nương giở trò với mình, trước kia cũng không phải chưa từng cự
tuyệt qua, nhưng lần này người lại không kêu một tiếng, còn ăn thức ăn cô nương
này gắp, việc này chưa bao giờ xảy ra. Có thể thấy được thiếu gia đối với vị
Mộc cô nương này không giống người thường. Hơn nữa trong cảm nhận của hắn Mạc
Hi mới cứu mạng mình, vạn vạn không thể tưởng được hai người ôm nhau thật sự
lại là Mạc Hi gắt gao không chế mạch môn của Đường Hoan, mà nàng nhẹ giọng thì
thầm nội dung là uy hiếp muốn hắn "Hợp tác một chút!" Càng không thể
nghĩ đến Đường Hoan dịu dàng cúi đầu, là vì Mạc Hi đề phòng hắn dùng ánh mắt
cảnh báo, sử dụng bạo lực kéo xuống.
Mạc
Hi dụng tâm lương khổ bày ra tạo hình như thế, chẳng qua là bởi vì vào lúc này
không thể xử lý mấy người bên ngoài thuyền, nếu thuyền không đi tiếp, Đường
Hoan một khi bị Đường Lịch bắt được, nàng cũng sẽ không hay ho.