Hôm nay trong ngoài Đường Gia
Bảo giăng đèn kết hoa, trải lụa đỏ, đại thiếu gia của Đường gia lấy đại tiểu
thư của Việt Kiếm Môn không riêng gì là đại hỷ sự của Đường Lịch, mà còn là
chuyện vui của toàn bộ Đường Môn.
Nếu luận về vị trí trong võ
lâm, Đường Môn tuy là bá chủ một phương, nhưng Việt Kiếm Môn có tiếng tăm trên
võ lâm mấy trăm năm, có thể cùng Thiếu Lâm, Võ Đang sánh vai tồn tại. Tâm pháp
kiếm quyết cao nhất của Việt Kiếm Môn
lại là võ học vô
thượng, chỉ là đối với tư chất của người luyện tập có yêu cầu rất cao, gần trăm
năm nay chưa có đệ tử nào có thể tu luyện đến cảnh giới người kiếm hợp nhất.
Con cháu Đường Môn truyền đến
thời này, trọng độc dược, ám khí mà khinh võ học, trưởng lão Đường Môn đều có
lòng mà không đủ lực, nay lại càng mong đợi cuộc hôn nhân này có thể thêm vào
Đường Môn dòng máu mới, cho võ học có điểm đột phá, không đánh ngã danh tiếng
trăm năm của Đường Môn.
Trong tân phòng bóng nến lay
động. Chỉ nghe tách một tiếng, cũng không biết là nến long phượng bị gì, bấc
đèn bùng lên. Tân nương tử Tiêu Cầm vốn đã vô cùng thấp thỏm, càng hoảng sợ
hơn. Nàng ngồi ngay ngắn trên giường cưới cố giữ bình tĩnh chờ chú rể, đôi tay
ngọc nắm khăn trùm đầu uyên ương đến nhăn nhúm. Nàng từ nhỏ đã là đại tiểu thư
của Việt Kiếm Môn, thiên chi kiêu nữ, luôn mắt cao hơn đỉnh, nam tử bình thường
không thể lọt vào mắt xanh của nàng, nhưng đối với hắn vừa gặp đã khó quên,
không để ý sự rụt rè của con gái cầu phụ thân tự mình đăng môn cầu hôn. Cuộc
hôn sự này từ trao đổi canh thiếp đến đính ước nay đã là ngày đại hôn chỉ trong
khoảng thời gian không quá nửa năm, nàng lại như đợi cả đời. Người nọ dung mạo
như tiên, đại sư huynh cũng không bì được nửa phần. Nghĩ đến đây, khuôn mặt
dưới khăn voan hồng thoáng đỏ lên.
Đường Lịch xã giao tân khách
xong đã có chút say, cuộc hôn sự này giống như từ trên trời rơi xuống, khiến
hắn đến nay vẫn không thể hiểu rõ. Chưởng môn Việt Kiếm Môn Tiêu Thanh Uyên tự
mình đến Đường Môn cầu hôn, gả con gái yêu duy nhất là Tiêu Cầm, cũng lấy tuyệt
thế danh kiếm Thuần Quân làm của hồi môn. Mà hắn làm con rể của Việt Kiếm Môn,
sau này địa vị tại Đường Môn vững chắc không thể dao động. Ông trời thật là
chiếu cố Đường Lịch hắn. Nghĩ đến đây, Đường Lịch nghiêng ngả lảo đảo vào hỉ
phòng, vẻ mặt tươi cười liền muốn đến vén khăn voan của tân nương tử lên.
Hai nha đầu hồi môn của tân
nương tử thấy tân lang gấp gáp như thế, liền che miệng nhịn cười, cùng lui ra
ngoài. Hai nha đầu tinh nghịch, thấy đại a đầu Loan Tố của Đường Lịch giữ tại
cửa, liền chen chúc ở cửa nghe động tĩnh bên trong.
Trong tân phòng dường như có
tiếng nói, chỉ là ba nha đầu đều không biết võ, nghe không rõ ràng, chỉ chốc
lát bên trong binh binh choang choang bắt đầu trình diễn đánh nhau. Lúc đầu ba
nha đầu còn thấy buồn cười, nghĩ rằng võ lâm thế gia kết hôn đúng là khác hẳn
người khác, đêm tân hôn vợ chồng son liền muốn dùng vũ lực áp đảo đối phương.
Nào biết càng nghe càng không thích hợp, tân nương tử lại thê lương thét một
tiếng chói tai, rồi nghe được tiếng xung đột vũ trang, ba người cuối cùng đành
bất chấp kiêng kị, đồng loạt nhảy vào. Chỉ thấy tân nương tử một thân hỉ phục
đứng bên giường, sắc mặt trắng đến dọa người, hai tay nắm một thanh bảo kiếm
sáng trong như nước, đầu ngón tay tái nhợt căng chặt, mũi kiếm để ở cổ trắng
nõn của mình đã vẽ ra một đường máu dài ba tấc, máu như châu ngọc dọc theo thân
kiếm chảy xuống, không chút dấu hiệu sẽ ngừng chảy.
Lúc này Đường Lịch đã tỉnh rượu
hơn nửa, sắc mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên, vẻ mặt như hận như ghen. Giằng co
không bao lâu, hắn hung hăng cầm bội kiếm trong tay ném trên mặt đất, bay nửa
người chạy gấp ra khỏi phòng.
Ba nha đầu thấy kinh biến như
vậy, không biết làm thế nào cho phải. Hai nha đầu hồi môn một người giữ lấy
Thuần Quân trong tay tiểu thư, một người thay nàng cởi hỉ phục dính đầy máu. Ba
người đều dè dặt hỏi nguyên do, Tiêu tiểu thư một mực lắc đầu khóc, không đáp
một lời, cuối cùng chỉ cắn răng nói một câu: "Ta muốn bảo phụ thân hủy
hôn!" Ba nha đầu lại cả kinh mặt mũi trắng bệch, đêm tân hôn muốn từ hôn
là lần đầu tiên nghe thấy. Đành đợi ngày mai sáng sớm báo cho trưởng bối, hi
vọng có thể khuyên Tiêu tiểu thư hồi tâm chuyển ý. Loan Tố muốn bôi thuốc vào
vết thương trên cổ Tiêu tiểu thư, Tiêu tiểu thư lại nhất định không chịu, cười
lạnh nói: "Thuốc của Đường Môn ta không dám dùng đâu, ai biết các ngươi sẽ
lấy cái gì đến hại ta!" Nói xong lại liên tục khóc. Ba nha đầu thật vất vả
dỗ nàng bình tĩnh ngủ, cũng không dám đi xa, chỉ giữ ở cửa.
Hôm sau, sáng sớm.
Đường Môn Lưu Phong Viên.
Đường Quân đánh xong bộ Hạc
quyền, cầm ấm tử sa giải khát, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn tràn ngập ý vui.
Ông đã qua tuổi năm mươi, mặc dù chỉ có duy nhất Đường Lịch là con trai, nhưng
nó cũng có tiền đồ. Nay đứa con dâu lại là tốt trong ngàn vạn tốt. Ông chỉ đợi
các trưởng lão thông qua, liền đem chức chưởng môn truyền cho Đường Lịch, bản
thân ngậm kẹo đùa cháu, bảo dưỡng tuổi thọ.
Nhưng không ngờ quản gia Đường
Đức một đường chạy vào Lưu Phong Viên, thở không ra hơi nói: "Chưởng môn,
không xong, thiếu phu nhân, Tiêu tiểu thư đã tự sát chết."
Ấm tử sa trong tay Đường Quân
choang một tiếng rơi xuống đất, không kịp hỏi kĩ, dùng khinh công vọt về phía
Mộng Viên chỗ ở của Đường Lịch.
Giờ phút này đôi nến đỏ đã cháy
hết, đế nến đầy sáp không khỏi có vài phần thê lương.
Tiêu tiểu thư đang mặc quần áo
trong phủ chăn gấm uyên ương, nằm trên giường cưới, mặt không chút máu, trên cổ
có một vết thương do kiếm. Thuần Quân như dòng nước mùa thu đặt cạnh giường.
Ba nha đầu cố nén sợ hãi tỉ mỉ
kể lại chuyện tối qua. Cũng nói sáng sớm nay ba người đẩy cửa vào liền phát
hiện Tiêu tiểu thư đã đoạn khí.
"Lịch nhi đứa nghiệp
chướng này đâu? Bắt nó đến cho ta! Tìm đi!"
"Thưa
chưởng môn, thiếu gia suốt đêm cưỡi khoái mã mang theo hai trăm người đi về
hướng Giang Nam rồi." Đường Đức giờ phút này thật hận mình vì muốn được
phần thưởng, thức dậy sớm, nha đầu báo cho ai cũng được a, không ngờ lại chọn
trúng ông ta.
"Tiêu
tiểu thư đêm tân hôn chết ở Đường Môn, Việt Kiếm Môn sẽ không bỏ qua cho chúng
ta! Phải làm thế nào đây, làm thế nào cho phải đây." Dù là Đường Đức quen
gặp sóng gió, giờ phút này cũng không ngăn được lệ tuôn đầy mặt.
Đường
Quân dù sao cũng là gừng già, trong chốc lát đã tỉnh táo lại, liên tục phát ra
vài mệnh lệnh: "Phái một đội người đuổi theo đưa thiếu gia trở về, ta muốn
đích thân mang nó đến Việt Kiếm Môn chịu đòn nhận tội. Phát Đường Môn Lệnh bảo
Đường Hoan lập tức trở về. Toàn Bảo giới nghiêm. Rút toàn bộ nhân mã của Đường
Môn về, việc truy tìm bản vẽ Bạo Vũ Lê Hoa Đinh và người để lộ bí mật tạm thời
gác lại."
"Lão
gia, ngài nghỉ một chút đi." Đường Đức giờ phút này không khỏi xưng hô như
khi Đường Quân còn chưa lên làm chưởng môn.
"Mắt
thấy họa diệt môn ngay trước mắt, ta sao có thể không vội đây!" Đường Quân
dùng đôi tay xưa nay vững vàng che kín khuôn mặt già nua, giờ phút này run run
như lá cây trước gió.
Sau
khi đã hơi bình tĩnh, Đường Quân hạ lệnh phong tỏa toàn bộ Mộng Viên, cũng bất
chấp tị hiềm, cẩn thận kiểm tra xác Tiêu tiểu thư. Toàn thân trên dưới chỉ có
một vết thương cực nông trên cổ, vẫn chưa tổn thương đến động mạch, không có
dấu hiệu trúng độc. Máu đỏ tươi đọng lại nhuộm chăn gấm thành màu đỏ sậm, theo
lượng máu mà xem, xác nhận mất máu quá nhiều mà chết. Thuần Quân kiếm cũng
không bị động qua. Huống chi Bích Lưu châu đang đặt trong hà bao uyên ương mang
bên người nàng, cho dù có người cố ý hạ độc cũng không ngại. Đường Quân lấy hạt
châu bóng tròn phát ra ánh sáng rực rỡ kia ra chậm rãi nắm trong lòng bàn tay,
sắc mặt ngưng trọng.
Chẳng
lẽ thật là bởi vì Thuần Quân. Trong truyền thuyết Thuần Quân sắc bén có thể làm
vết thương không khép miệng, chảy máu không ngừng.
Mạc
Hi lại một lần nữa làm hái hoa tặc, vượt đường ngày đêm mang về một bó to sơn
trà trắng.
Cuối
thu không khí trong lành hiếm có, trời cao mây nhẹ.
Nhưng
nơi này gió núi lại lạnh thấu xương.
Gió
gào thét hất tung làn váy của nàng, lộ ra bóng dáng đặc biệt yếu ớt.
Nàng
không vì huynh ấy lập bia. Vốn nghĩ rằng năm ba ngày liền có thể quên. Nay lại
dùng suốt ba năm để quên. Vốn tưởng rằng giữ huynh ấy năm ba ngày, nay vừa ở
Kim Lăng là ba năm.
Ngẫm
lại bản thân thật sự là quái đản, loại chuyện mèo khóc chuột này cũng duy trì
những ba năm.
Nàng
cong môi nở một nụ cười chế giễu lạnh lùng, đặt bó sơn trà trắng xuống, ngồi
trên đám cỏ hoang lạnh lẽo, lòng cũng an tĩnh hơn.
Sự
ấm áp duy nhất lúc còn nhỏ, đã vùi thân nơi này. Nàng tự dùng hai tay bới đất
thành mộ. Ngày đó nàng lén trộm thi thể huynh ấy từ đống xác chết ra, trong đêm
tối đen, một mình cõng huynh ấy, thẳng đến lúc kiệt sức mới chôn ngay tại chỗ.
Mạc
Hi cảm thấy nếu mình có lương tâm thì từ lâu đã chôn thân ở đây.
Từ
ngày đó nàng bắt đầu thử không nghĩ đến quá khứ, cũng không nghĩ đến tương lai
nữa. Chỉ nghĩ đến sống sót. Nếu đó là hi vọng của huynh ấy.
Đến
nay nàng vẫn nhớ rõ kiếm mình đâm vào ngực huynh ấy, cảm giác được trái tim
huynh ấy ngừng đập, máu từ từ lạnh dần, sinh mệnh từng chút từng chút rời khỏi,
còn cười với nàng. Nụ cười kia không ngờ lại ấm áp mà vui vẻ.
Không
biết xương mình rồi sẽ chôn nơi nào. Nhưng có gì khác nhau đâu, nơi nào cũng là
đất khách a.
Mạc
Hi chậm rãi đứng lên, đi xuống núi.
Xa
xa có mấy người cũng đến tảo mộ. Là Đường Hoan.
Mạc
Hi đang do dự có nên tiến lên hay không, cô gái váy lục đã nhìn thấy nàng, vẫy
tay với nàng.
Người
trong võ lâm đều biết, người Đường Môn đều được chôn tại Mộ Viên phía sau Đường
Gia Bảo, vậy nơi này là ai?
Trên
mặt Đường Hoan nhìn không ra thương cảm, chỉ như có một chút buồn bã cùng hoài
niệm, khi Mạc Hi đến gần, không ngờ lại cười nhàn nhạt với nàng.
Gió
núi thổi y bào của hắn bay phất phới, hắn chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng đặt bó
cúc trắng cuối cùng ở trước mộ. Lúc này Mạc Hi mới biết cái gì gọi là nghi phạm
thanh linh, phong thần hiên cử (nghi lễ
đúng chuẩn, đẹp đẽ, phong phạm, cử động như thần).
Vị
Đường Môn tứ thiếu này tặng hoa lại không có sáng kiến gì cả, chỉ toàn là cúc
trắng. Bày đầy hết cả mộ. Cũng là mộ không bia.
"Đó
là muội muội ta." Mạc Hi giấu sự kinh ngạc vào lòng, im lặng nhìn hắn.
Đường
Hoan cũng không nói tiếp, giống như đang chìm vào kí ức. Qua chừng một chén trà
nhỏ, hắn bỗng phục hồi tinh thần lại, cười xin lỗi với Mạc Hi. Ý bảo gã sai vặt
bên cạnh có thể đi rồi.
Gã
sai vặt kia võ công thường thường, hạ bàn lại cực ổn, cõng Đường Hoan xuống
núi, bước chân vô cùng vững vàng.
Đoàn
người đi xuống chân núi, trên đường không ai nói gì.
Mạc
Hi muốn đi Cơ Xảo Các, không nghĩ tới Đường Hoan cũng vậy, vì thế đồng hành.
Lần
này được tiểu nhị trực tiếp dẫn đến nhà kho. Nơi đó có chút giống ngân hàng bảo
hiểm thời hiện đại, dọc đường đi tiểu nhị hoặc gõ hoặc đánh, ngay cả cất bước
cũng vô cùng nghiêm cẩn, có lẽ bố trí không ít cơ quan ngầm.
Chưởng
quầy thấy bọn họ, nhanh chóng đứng lên. Nhận thẻ bài hình đầm rồng hang hổ của
Mạc Hi, gắn vào đầu một ngăn kéo nhỏ, chỉ nghe tách một tiếng, dãy tủ phía trên
giống như tủ tiền bắn ra một cái hộp gỗ. Phật Di Lặc người tròn chân ngắn, đi
từng chút một, còn có xu thế muốn lăn, thật vất vả mới lấy ra được một cái hộp
trang sức bằng gỗ dẻ màu sáng sơn bóng đưa đến trước mặt Mạc Hi. Trên hộp chỉ
khắc vài cành phong lan, cho con gái thật quá mức mộc mạc. Chưởng quầy hôm nay
đặc biệt ân cần, chủ động đưa ra yêu cầu dùng gỗ tử đàn làm lại một cái hộp mạ
vàng cho Mạc Hi, không lấy một xu. Mạc Hi nhìn thủ công tinh tế rất vừa lòng,
quá lộng lẫy dễ bị người ta nhận ra, lại không hay. Nàng chẳng qua chỉ muốn có
thứ để sắp xếp đạo cụ hóa trang của mình mà thôi.
Thừa
dịp Mạc Hi kiểm tra hộp trang sức, Phật Di Lặc hai tay nâng một chén song li
bạch ngọc đến cho Đường Hoan, bên trong là tuyết lê chưng với xuyên bối và bách
hợp.
Mạc
Hi vẻ mặt tò mò đánh giá nhà kho, tổng thể mà nói một loạt ngăn tủ kia sắp xếp
rất giống bày trí trong tiệm thuốc. Nhưng chỉ chốc lát, khóe mắt chưởng quầy đã
giật không dưới ba lần, Mạc Hi cười thầm trong lòng, không chút vướng bận, cáo
từ rời đi.
Đường
Hoan bảo nha đầu váy lục đưa nàng ra ngoài, Mạc Hi liền bắt chuyện với cô ấy.
"Thiếu
gia các người có bệnh ho khan à? Không bằng thử nước gừng mật đường xem, thông
cổ."
"Cô
nương có lòng. Chỉ là cô nương có điều không biết, thiếu gia chúng tôi bản thân
đã là nửa thần y rồi, nhưng chứng ho khan này lâu ngày không dứt."
"Thần
y còn có một nửa à, cách nói này giải thích như thế nào?" Mạc Hi thật rất
thích tiểu cô nương hoạt bát này.
"Có
câu ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, đạo lý chẩn bệnh cũng giống như thế,
tự trị cho mình không bằng để người khác trị. Cô nương cảm thấy có đúng
không?"
"Lời
này nói không sai." Ngừng lại một chút, Mạc Hi giống như nhớ tới cái gì,
lại nói "Hôm nay tình cờ gặp mặt, không mang theo ô. Không biết quý phủ ở
nơi nào, ta sẽ đến để bái tạ."
"Chính
là đệ nhất gia cạnh cầu Chu Tước."
Hai
ngày sau, Mạc Hi mang tạ lễ đến.
Mở
cửa là cô gái váy lục kia, vừa thấy Mạc Hi liền vui vẻ mời nàng vào.
Tòa
nhà lớn năm gian, nhưng vì bày trí thanh u, nên không lộ vẻ hiên ngang. Trong
vườn hoa cỏ tươi tốt, nước chảy róc rách. Giữa hành lang gấp khúc là một vườn
cây cảnh nhỏ. Guồng nước cao khoảng nửa người đưa thác nước nhỏ trên núi giả
dẫn về phía ống trúc, đợi nước đầy sẽ đảo hướng, cứ thế tiến dần lên, tưới khắp
cả vườn. Thấy Mạc Hi nhìn đầy hứng thú, cô gái váy lục cũng không thúc giục,
giới thiệu cách bố trí vườn cho nàng biết.
Quả
là bút tích của Đường Hoan.
Cuối
cùng cũng đến nơi rộng nhất vườn, là một rừng lá phong lớn, nhuộm đỏ cả chân
trời.
Đường
Hoan tựa hồ đã sớm dặn dò, cô gái váy lục trực tiếp đưa Mạc Hi đến thư phòng.
Mạc
Hi đưa lễ vật lên, là một gốc hoa lan để trong chậu tử sa, nở từ cuống lên, hoa
màu xanh nhạt, chính là tuyệt phẩm trong các loại lan.
Cô
gái váy lúc hai mắt sáng ngời, nói: "Cô nương sao lại biết tục danh của
tôi."
"Chỉ
cảm thấy chậu Lục Vân này xứng với cô, không nghĩ tới lại trùng hợp như
vậy." Phong tổ tra không được chút tin tức nào về muội muội của Đường tứ,
lại dò xét được nha đầu bên người hắn tên Lục Vân, quả thật là cô ấy.
"Tôi
chỉ là một nha đầu, làm sao xứng với hoàng hậu của các loài lan. Cô nương khen
sai rồi." Lời tuy như thế, nhưng giọng điệu không hề tự ti, vui vui vẻ vẻ
nhận. Nhất thời lại hoàn toàn quên mất vị Đường Hoan chủ tử này rồi, chỉ loay
hoay trong phòng, thử bày ở vài nơi, lại vẫn thấy không ổn.
"Ta
biết tên cô rồi, nếu cô lại gọi ta là cô nương thì quá xa lạ rồi. Ta họ Mộc tên
Khê, mộc là cây, khê tức nước suối."
Đường
Hoan thấy hai nàng không coi ai ra gì đối đáp có vài phần kinh ngạc lẫn buồn
cười. Hoa này quý báu như thế, người ta lại cố tình lướt qua người chủ nhân như
hắn đưa cho nha đầu của mình. Vị cô nương này làm việc thật nhanh nhẹn thú vị,
tên nghe mặc dù bình thường, lại có ý chỉ thiên nhiên, cũng tương xứng với
nàng. Lục Vân chính là loại lan quý, ngàn vàng khó cầu, càng không cần nói nó
là hoa mùa xuân. Trong thời tiết cuối thu này, lan lại nở hoa, cành lan nghiêng
nghiêng, không gió tự tỏa hương. Xem ra vì gốc hoa này, mạch nước ngầm trong
thư phòng hắn không đợi được đến mùa đông đã bắt đầu dùng rồi, chỉ là nếu thế
thì không khí sẽ khô hanh, còn phải nghĩ thêm cách khác. Người mẫn tuệ như hắn,
lại không nghĩ tới mạch nước trong vườn là suối nước nóng, hoa này chuyển vào
vườn chẳng phải tiện lợi hơn sao.
Mạc
Hi không biết suy nghĩ của hắn, chỉ chăm chú đánh giá thư phòng. Nơi này bày
trí lấy đơn giản thanh nhã làm chủ đạo, trên giá sách gỗ lim dựa vào tường xếp
đầy các bộ sách đóng gáy. Nhìn kĩ hơn, sách dược chiếm đại đa số, truyện ma
quỷ, tạp ký, truyện ký cũng không ít, có thể thấy chủ nhân đọc rộng.
Trên
án thư bày một cái đồ rửa bút phỉ thúy hình quả đào. Bên cạnh có những bức vẽ
tỉ mỉ, liếc mắt quét qua hình như là bản vẽ thiết kế.
Đường
Hoan thấy ánh mắt nàng nhìn về phía bản vẽ, chẳng những không che giấu, ngược lại
hỏi: "Nghe nói ‘thất xảo bản’ Cơ Xảo Các bán chính là do cô nương tiện tay
vẽ ra. Tại hạ đang thiết kế một vật, không biết cô nương có hứng thú đánh giá
hay không."
Mạc
Hi trong lòng giật mình, đang muốn trả lời, bên ngoài đã báo đến giờ cơm.
Đường
Hoan lại cười, nói: "Lục Vân, ngươi đưa Mộc cô nương đến nhập tiệc trước
đi. Đường Hoan sẽ ra sau." Câu sau là nói với Mạc Hi, hẳn là để cho biết
tên thật.
Mạc
Hi âm thầm kinh hãi nghi hoặc không thôi. Nàng lại không biết, Đường Hoan từ
mười một mười hai tuổi đã có dung mạo như tiên, những nữ tử gặp mặt lúc đầu đều
bị dung nhan của hắn làm mất hồn, nhưng sau khi biết được hắn tàn tật hoặc
thương hại hoặc xa lánh, nhưng không một người nào có thể dửng dưng. Mạc Hi cư
xử trước giờ luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng tùy ý, muốn tiếp cận cũng không cố
ý thân thiện. Chỉ một phần trong trẻo lạnh lùng tùy ý này Đường Hoan cũng hiếm
khi gặp.
Cổ
đại ăn cơm chú trọng ăn không nói, Đường Hoan lại rất hay nói, toàn nói về
phong cảnh đất Thục. Còn nói đã từng đến ngõ Ô Y nghe kể chuyện pháp gia Vương
Hi Chi từng dùng lối thảo thư viết