Đối với những người
sống tại Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục cùng với Băng Phong đại lục mà nói, Pháp Nặc Tư đại lục là 1 đại lục cực kỳ nguy hiểm. Trừ 3 loại tình huống,
không có bất cứ kẻ nào nguyện ý đi đến đại lục này.
Đầu tiên là thương nhân, chỉ cần có lợi ích, còn có thương nhân tồn tại, mà Pháp Nặc Tư đại lục lại có rất nhiều các chủng loại và thương phẩm
mà ở các đại lục khác căn bản không bao giờ thấy được, tiến hành giao
dịch, lần nào cũng đều thu hoạch được lợi ích thương nghiệp khổng lồ.
Chỉ cần có 1 thuyền hàng hóa an toàn trở về Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục, cũng đủ để tạo ra 1 trăm vạn phú ông.
Tiếp theo là dong binh, quan hệ giữa dong binh cùng với thương nhân từ
xa xưa đã là chặt chẽ nhất, thương nhân di chuyển giữa 2 địa điểm, để
đạt được ích lợi thương nghiệp khổng lồ đồng thời không bị mất mạng,
thường thường nguyện ý bỏ ra 1 khoản tiền lớn để thuê dong binh ưu tú
nhất làm hộ vệ cho mình. Đội tàu lớn nhất thường thuê tới hơn 500 người
thuộc dong binh đoàn từ cấp B trở lên làm bảo tiêu cho mình, đảm bảo sự
an toàn cho bản thân tại Pháp Nặc Tư đại lục.
Cuối cùng là đào phạm thân phạm trọng tội, chỉ cần có thể trốn được tới
Pháp Nặc Tư đại lục, không có bất kỳ pháp luật nào của đại lục có thể
ước thúc đến nơi đây. Cho dù Bộ Tư pháp của bất cứ đại lục nào biết được phạm nhân trốn tại Pháp Nặc Tư đại lục, cũng sẽ chẳng có bộ nào lại
phái nhân viên chấp pháp đi cả ―― So với việc tróc nã đối tượng về quy
án, thà để hắn tiếp tục ở lại Pháp Nặc Tư đại lục tiếp tục cảnh sống
sống không bằng chết còn hơn.
Theo một vài thương nhân từ Pháp Nặc Tư đại lục trở về ghi lại, trên đại lục thần bí này trải rộng các loài thú nhân xấu xí, bọn họ có loại
ngựa, có loại trâu, còn có cả loài gấu khổng lồ, tóm lại là không giống
người. Theo như lời đồn đại, đại lục này là nơi Sáng Thế Thần trong khi
tạo vật đã đẩy tới tất cả những sảm phẩm thất bại. Cũng có người cho
rằng, đây là nơi nhân loại cùng dã thú sau khi tạp giao sinh ra các vật
chủng.
Sơn hải kinh – Chư đại lục
Thư cuối cùng lại được chuyển tới tay Trì Hàn Phong, hắn chậm rãi thưởng thức quyển trục nho nhỏ này, vẻ mặt có phần bất đắc dĩ: "Tự do thì
không bị sai bảo, bị sai bảo thì không có tự do. Ài, thật sự rất muốn
cùng với Ngả Mễ, Ngạo Thiên, Thanh Sơn, còn cả Lục Nhi đáng yêu của ta
sống chung, đáng tiếc…” Hắn nhẹ nhàng phẩy phẩy tay, vỗ vỗ vai Lôi Cát:
“Lũ nhóc, ta đi rồi, hy vọng mọi người có thể bảo trọng. Ngả Mễ, nhất là ngươi, cẩn thận với tiểu yêu bên cạnh ngươi đó nha.” Bá tước đại nhân
tựa hồ không trông thấy Oánh đang quệt cái môi nhỏ nhắn, hướng Ngả Mễ
trợn trừng 2 mắt.
Nói xong, hắn cùng với Lôi Cát và 2 gã đế quốc đại đội trưởng rời khỏi phòng.
Bên ngoài phòng, trên khoảng đất trống có hơn 50 binh lính đế quốc đi
theo hộ tống 2 gã đại đội trưởng đang đứng đợi, thấy tướng quân các hạ
bước ra khỏi phòng, tất cả binh lính toàn thể cúi chào, Trì Hàn Phong
tiện tay đáp lễ, dưới ánh trăng lạnh lẽo, bóng người màu đen lắc lư đi
về phía cửa. Trong nháy mắt trước khi ra cửa, Trì Hàn Phong lại ngừng
lại, quay đầu vẫy tay với đám người đang đứng trên bậc thang: “Ngả Mễ,
ta rất thích nữ hài tử kia, nàng thật thông minh, ta đi rồi, hy vọng
nàng có thể trở thành vợ tốt của ngươi. Nếu tương lai cần lo liệu nghi
thức gì, ta thay thế phụ thân ngươi đồng ý việc này.”
Được hậu thế xưng là người sáng lập Nhân Long Thần, Trì Hàn Phong ít có
khi nào tỏ ra trịnh trọng nghiêm túc, theo như lời hắn nói: “Nhân sinh
vốn là một giấc mộng trống rỗng, chúng ta không biết mình từ đâu tới
đây, lại càng không biết rồi mình sẽ đi về đâu. Trong giấc mộng này, bất luận kẻ nào cũng không thể tránh khỏi sinh lão bệnh tử tra tấn, nếu
không thể tự mình mua vui trong đau khổ, tự mình dùng thái độ hài hước
để đối đãi với cuộc sống, thì e rằng tự mình đã ngược đãi chính mình mất rồi.”
Mà Trì Hàn Phong, người được Hồng Thạch đại đế tấn phong là “Trung dũng
vương” - có lẽ đã dự cảm được lần chia tay này của hắn cùng với Ngả Mễ
có ý vị gì đó. Có rất ít người có thể bỏ qua tuệ nhãn của hắn đối với
tam kiệt Nhân Long Thần, hoặc cũng có thể hắn đã nhìn ra được nhân hòa
sự vật mà lúc này Ngả Mễ vẫn chưa thể nhìn ra – cho nên mới có thái độ
khác thường, nói rất nhiều trước lúc chia tay cùng Ngả Mễ như thế. Có
điều vào lúc này, Ngả Mễ vẫn căn bản chưa thể lý giải được tâm lý khác
thường khó tả của Trung dũng vương.
Nhìn thân ảnh của Trì Hàn Phong cùng với Lôi Cát đã đi xa cho tới lúc
ngay cả tiếng bước chân cũng biến mất trong bóng đêm, đám người Ngả Mễ
mới trở lại trong phòng. Vừa rồi bởi vì bị Trì Hàn Phong ngắt lời, vẫn
chưa có cơ hội giới thiệu mọi người với nhau, lúc này, Ngả Mễ phải lấy
hết dũng khí ―― Người thông minh như Dong binh vương chắc là cũng không
thể không biết tình cảm của mỗi nữ hài ở đây đối với mình là phức tạp
như thế nào.
“À – Đây là bạn gái của ta, Oánh.” Vợ xấu thì chung quy cũng phải ra mắt cha mẹ chồng. Sau khi lấy hết dũng khí, có thể phát huy được bình
thường, thừa lúc dũng khí còn chưa có tiêu tán, Ngả Mễ lại giới thiệu
từng người ở đây với Oánh, đương nhiên, lúc giới thiệu tới Lâm Vũ
Thường, Ngả Mễ trong lúc nhất thời nghẹn cả lời.
Lâm Vũ Thường vẫn mặc 1 thân trung lập hệ ma pháp bào màu lam, nàng miễn cưỡng cười cười, vươn tay ra với Oánh: “Chúc mừng cô, ta tên là Lâm Vũ
Thường, là thế giao của nhà Trì bá tước, cũng là bạn thân của Sa Nhược,
tranh thủ khoảng thời gian trước khi Ma Pháp học giáo khai giảng khóa
cuối cùng, tới đây thăm Sa Nhược.”
Mà lúc này, Lôi Nặc Nhĩ cũng vươn bàn tay to ra với Ngả Mễ: “Ngả Mễ đội
trưởng các hạ, chúng ta ban ngày vừa mới đến đây, đặc biệt là đến chỗ
quý vị để xin sự trợ giúp.”
Trợ giúp? Ngả Mễ sửng sốt một hồi, vốn là định nhân dịp bọn họ đáp ứng
lời mời đến Tây Lâm chơi, vừa rồi nếu không phải vì Trì Hàn Phong cùng
với 2 gã đại đội trưởng xông vào, bản thân mình nhất định là phải nghĩ
biện pháp làm thế nào để lợi dụng xuất ra biện pháp tốt nhất trong
khoảng thời gian ngắn nhất. Nếu là xin giúp đỡ, nói cách khác là phải
cầu viện tới mình, như vậy lại càng có cơ hội để kiếm lời, hơn nữa cũng
không cần mình phải phí hoài tâm trí suy nghĩ xem làm thế nào để thu
được ích lợi lớn nhất, chỉ cần bọn họ mở miệng, chẳng phải là đã tự đưa
mình lên thớt rồi hay sao.
Ngả Mễ trong ánh mắt thoáng qua nét cười, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư đám người quen thuộc với hắn đều lưu ý tới nụ cười ẩn giấu
sát khí này.
Đại Thanh Sơn cúi đầu, âm thầm lắc lắc đầu, cảm thấy bi ai từ tận đáy
lòng đối với 3 người nam nữ trước mặt. Trì Ngạo Thiên nhếch môi, đối với hắn mà nói, trừ người của Tiểu dong binh đoàn ra, sinh tử của những kẻ
khác đối với hắn tựa hồ chẳng có gì liên quan; về phần Hoắc Ân Tư, Tiểu
dong binh đoàn cần tiền sao? Đương nhiên là cần! Ngả Mễ là đội trưởng
sao? Đương nhiên là đúng rồi! Được rồi, vậy cũng đã nói lên tất cả, bất
luận Ngả Mễ đi bóc lột người khác thế nào, đều là có chỗ bất đắc dĩ của
hắn, hơn nữa ít nhất còn biết để lại đường sống cho họ, vậy là đủ rồi.
Bởi vậy mặc dù chưa từng có biểu hiện gì, nhưng trên thực tế, Hoắc Ân Tư vẫn là người ủng hộ Ngả Mễ nhất.
Đương nhiên đối với Ngả Mễ mà nói, bất luận là những người khác thấy thế nào, kiên trì thái độ của mình là đúng, bất luận là ai cũng đều phải
dựa trên nguyên tắc tối đa hóa lợi ích của mình mà làm.
Hậu thế cho rằng, Ngả Mễ được xưng là Dong binh vương, cũng không phải
bởi vì hắn hoàn thành nhiều ít bao nhiêu nhiệm vụ, cũng không phải bởi
vì hắn kinh doanh dong binh đoàn chính xác thế nào thế nào, ít nhất là
tất cả các dong binh đời sau đều cho rằng, Ngả Mễ sở dĩ có thể được xưng là Dong binh vương, là bởi vì hắn từ đầu chí cuối đều đứng ở góc độ của 1 dong binh để nhìn nhận vấn đề, từ nhiệm vụ Sáng Thế Thần, Long Thần
ủy thác, cho tới nhiệm vụ đi tìm 1 con dê con bị lạc, hắn thủy chung đều cho rằng có thể nói chuyện được ―― là có thể đề cập tới giá cả, chỉ cần nhắc đến dong binh nhiệm vụ là đã ước lượng ra ích lợi rồi.
Ngả Mễ vỗ vỗ bờ vai rộng của Lôi Nặc Nhĩ, tựa như 1 hiệp khách nguyện ý
vì giúp đỡ bằng hữu mà không tiếc hết thảy tính mạng, nhiệt huyết sôi
trào nói: “Yên tâm, nếu đã tới chỗ chúng ta rồi, có khó khăn gì thì cứ
việc nói ra đi. Chúng ta sẽ dốc toàn lực trợ giúp.”
Một lời nói ra, 3 người của Long Kỵ Sĩ dong binh đoàn quả thực là không
thể tin vào lỗ tai của mình nữa, cho tới giờ vẫn luôn nghe nói rằng Ngả
Mễ thấy tiền là sáng mắt, không có tiền thì không nói chuyện, xem ra lời đồn thường là không thể tin tưởng được.
Ài ―― đáng tiếc, bọn họ thật sự là không biết, Ngả Mễ làm như vậy mục
đích chỉ có một, chính là để làm cho bọn họ hoàn toàn buông lỏng cảnh
giác, đem tất cả lời nên cùng với không nên nói đều nói hết ra, sau đó
mới nói đến chuyện giá cả ―― Cho dù không thể chiếm nhiều tiện nghi một
chút thì tối thiểu trong tình huống biết người biết ta, chắc là không
phải chịu thiệt.
“Tổ tiên của chúng ta, vào 800 năm trước lúc sáng lập dong binh đoàn, đã tiếp nhận 1 nhiệm vụ rất kỳ quái…” Lôi Nặc Nhĩ dùng ngữ khí hồi tưởng
nhắc đến 1 nhiệm vụ cực kỳ cổ kính.
Căn cứ theo ghi chép trong 1 cuốn dong binh nhật ký cực kỳ cổ xưa của vị đoàn trưởng sáng lập ra Hoàng Kim Long Kỵ Binh dong binh đoàn, sau khi
Hoàng Kim Long Kỵ Binh dong binh đoàn thành lập, có 1 lão nhân rất già
tới cửa bái phỏng bọn họ, ủy thác cho bọn họ đi tìm 1 thần binh lợi khí
trong truyền thuyết, nghe nói là 1 thanh đại kiếm cao hơn cả 1 người,
căn cứ theo danh mục nhiệm vụ ghi lại, thanh kiếm này tuy rằng chiều dài vượt quá 2 thước, nhưng trọng lượng kiếm lại vô cùng nhẹ, đại khái chỉ
có sức nặng ngang với 1 thanh đơn thủ kiếm. Thanh kiếm này có lưỡi kiếm
màu đỏ thắm, sống kiếm uốn lượn như hình con rắn, trên mặt kiếm mơ hồ có kiếm quang màu tím lưu động ―― Tựa như gió khe khẽ lay động, thần kỳ
nhất chính là, thanh kiếm này trong lúc công kích địch nhân, sẽ phát ra
lôi điện có thể làm tê dại công kích đặc thù của địch nhân, hơn nữa cơ
hồ là từ bên ngoài tiến hành khí quan công kích đối với toàn thân của
địch nhân. Thanh kiếm này có tên là Lưu Huỳnh! Theo tư liệu lịch sử ghi
lại, là thanh trường kiếm mà Sáng Thế Thần tại thời điểm khai thiên tích địa đã từng sử dụng.
Từ đó về sau, cứ cách 50 năm, lão nhân này sẽ định kỳ bái phỏng Hoàng
Kim Long Kỵ Binh dong binh đoàn 1 lần, để cam đoan bọn họ có thể hoàn
thành nhiệm vụ, lão nhân thậm chí còn tặng cho bọn họ 1 ít ma pháp tịch
hoặc là bộ sách chiến kỹ từ thượng cổ lưu truyền tới nay, hơn nữa mỗi
lần đều chỉ định hoặc là đề cử 1 vài địa phương để bọn họ đi tìm tòi. Mà lần bái phỏng gần đây nhất, là 1 tháng trước, các bậc cha chú trong gia tộc đặc biệt cưỡi rồng tới thông báo cho bọn họ, địa phương mới nhất
được chỉ định có thể xuất hiện là Tẩy Kiếm trì tại phía tây của Thánh
Tuyết sơn.
Đương nhiên, cái tên này cũng là do lão nhân cung cấp, theo lời lão nhân nói, nơi này chính là nơi Sáng Thế Thần đã đúc ra 3 thanh kiếm trong
lúc khai thiên tích địa. Kiếm tốt chủ yếu cần có 3 yếu tố: nguyên liệu
đúc kiếm, độ lửa để tinh luyện kim loại, nước trong để ngâm rửa kiếm.
Không có tài liệu tốt, khẳng định là không thể làm được. Sáng Thế Thần
đúc kiếm đa phần tài liệu là trực tiếp lấy ra từ trong nguyên thủy tinh
linh giới, vốn là thứ tinh khiết trong thiên hạ, mà khi tinh luyện kim
loại, chỉ dùng lửa của mặt trời dùng để sinh hoạt để làm mồi lửa; mấu
chốt nhất chính là nước, nước mưa không được, linh khí thì có thừa nhưng độ thanh thuần thì không đủ; nước sông không được, căn bản là không có
tí linh khí nào để nói; nước giếng không được, linh khí cũng khiếm
khuyết rất nhiều; nước suối cũng không lý tưởng, khiến cho người ta phải hao tâm tốn sức chính là trong nước suối có quá nhiều tạp chất, về sau
lúc kiếm đi ra, thường thường không thể khống chế được sắc thái, hơn nữa cũng sẽ khiến cho toàn bộ kiếm thể nếu tôi vào nước lạnh không đều sẽ
dễ dàng xuất hiện vết nứt. Sau khi trải qua nhiều lần thí luyện, phát
hiện ra rằng nước tuyết là tốt nhất. Bởi vậy tại thiên hạ tam đại tuyết
sơn, Sáng Thế Thần đều thiết lập lò luyện thiết khổng lồ cùng với tẩy
kiếm trì, tương truyền ở vùng phụ cận Tẩy Kiếm trì đều có kiếm mộ khổng
lồ, chỉ dùng để đem bỏ những thanh kiếm bị hỏng sau nhiều lần tinh luyện kim loại thất bại, mà tin tức lần này truyền đến là: tại đây có thể tìm được chuôi Lưu Huỳnh bảo kiếm này.
Sau khi thu được tin tức này, 3 người của Hoàng Kim Long Kỵ Binh suốt
đêm chạy tới đó, lại phát hiện toàn bộ kiếm mộ được xây dựng dựa vào
núi, 1 cái cửa khổng lồ hình vòm gắt gao che đậy cửa vào mộ. Trên cánh
cửa hình vòm tràn ngập màu lưu quang, tựa như là do 1 ma pháp lực lượng
cực kỳ lớn gây ra. Đến lúc Hoàng Kim Long Kỵ Binh chuẩn bị mở mộ ra thì
mới phát hiện ra trên cửa mộ có dùng văn tự cực kỳ cổ xưa viết: “Ngũ
long khai môn”. Toàn bộ Hoàng Kim Long Kỵ Binh tổng cộng trước mắt chỉ
có 4 con rồng là có thể chấp thuận long kỵ sĩ, sau khi thử qua vô số
biện pháp cũng không thể tiến vào được, bọn họ không thể không kiên trì
tìm đến Ngả Mễ nhờ trợ giúp, hơn nữa cũng đã chuẩn bị kỹ tâm lý bị hố
rồi.
Nghe đến cuối, Ngả Mễ khoa trương từ trên ghế nhảy xuống. thần tình giật mình, hoảng sợ, bất đắc dĩ: “Cái gì? Các người muốn sử dụng Lục Nhi ư,
vấn đề này có thể phiền toái lắm đây.”