Trong
cơn hối hận, hắn múa tít trường kiếm hướng theo phía đại pháp sư bay đi, đột nhiên, mũi kiếm trắng phát ra hồng sắc quang mang, một luồng kiếm
tinh linh quen thuộc bỗng phát ra tiếng ca lảnh lót, trực tiếp bắn về
phía pháp sư trong không trung, trường bào bay phấp phới của pháp sư lập tức bị kiếm linh cắt qua, trên người cũng từ từ đổ máu.
Tinh linh pháp sư cùng với tinh linh võ giả đều sợ đến ngây người, lại có nhân loại có thể sử dụng ma pháp tại tinh linh giới ư?
Có lẽ bởi nguyên nhân không thể triệu hoán ma pháp nguyên tố nào khác,
lúc này, Ngả Mễ lần đầu tiên cảm thụ được tinh linh kiếm một cách chính
xác như vậy, chúng giống như một lũ trẻ sôi nổi nghịch ngợm, cãi vã ầm ĩ cả lên, muốn thoát khỏi sự trói buộc của kiếm, cùng kiếm và người cộng
vũ.
“Ma kiếm tinh linh nha, trở thành bảo vệ linh thể của ta đi --” Ngả Mễ
như nổi cơn điên, lớn tiếng vịnh xướng ma pháp bản thân mình chưa từng
sử dụng qua, cũng chưa bao giờ biết đến. Một thanh cự kiếm màu vàng bán
trong suốt từ trên trời giáng xuống, ứng theo tiếng gọi của Ngả Mễ đáp
xuống đất, cự kiếm hóa thành quang hoàn màu vàng vờn quanh Ngả Mễ. Đây
là ma pháp cấp cao của ma kiếm sĩ – “Kiếm linh tráo” – lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt thế nhân.
Hai hỏa linh mẫn tiệp đánh tới, trong nháy mắt sau khi Ngả Mễ hoàn thành vịnh xướng, nắm tay khổng lồ đã dừng ở trên thân thể Ngả Mễ, quang hoàn màu vàng phản xạ ra kiếm tinh linh màu đỏ, chống lại cú đánh mạnh, Ngả
Mễ thân thể chỉ hơi hơi có chút cảm giác, lập tức múa trường kiếm đâm
hướng về phía đầu hỏa linh.
Phong long cùng với tinh linh võ giả vừa mới tiến lên đánh về phía Ngả
Mễ, cự trảo cùng loan đao ra sức xé rách quang hoàn hộ thể của Ngả Mễ,
ngay lúc sắp bị thương Ngả Mễ đã rất nhanh lui lại phía sau.
Xem ra, kiếm linh tráo không thể chống lại lợi khí khổng lồ đâm vào.
Ngả Mễ trong quá trình lùi lại phía sau, rất nhanh múa trường kiếm lưu
lại 1 vệt kiếm chi tàn tượng ở trên không trung, ngăn cản phong long,
hỏa linh, võ giả truy kích.
Sau khi tách ra một khoảng cách an toàn nhất định, Ngả Mễ 2 tay cầm
kiếm, mũi kiếm hướng lên trời, lớn tiếng vịnh xướng: “Phi kiếm chi vũ
~~”
Chưa từng có nhiều kiếm tinh linh xuất hiện đến như vậy, kiếm tinh linh
quét tới, nhuộm trường kiếm màu bạc của Ngả Mễ thành một màu đỏ như máu, kiếm tinh linh hình thành nên 1 trận gió bão, bạch y của Ngả Mễ giữa
cuồng phong tung bay phần phật, kiếm linh ồn ào hình thành từng thanh
từng thanh trường kiếm màu đỏ có hình có chất uốn lượn, đánh về phía tất cả những kẻ thành lập quan hệ công kích với Ngả Mễ.
Trong quá trình tu luyện của võ giả hoặc ma pháp sư, tất cả mọi người đều rơi vào 1 loại khốn cảnh.
Mỗi 1 người đăng sơn đều biết, trong quá trình đăng sơn, những ngọn núi cao hiểm trở không phải lúc nào cũng tồn tại, trong quá trình đăng sơn, sau khi ngọn sơn phong này đạt tới một độ cao nhất định, tất nhiên sau
đó sẽ là một mảng hoang nguyên bằng phẳng lớn, kế tiếp lại là một ngọn
núi cao, tiếp theo lại là hoang nguyên bằng phẳng, tiếp đến là ngọn núi.
Hoang nguyên hiệu ứng cũng là điều mà mỗi võ giả cùng với ma pháp sư tất yếu sẽ gặp phải, phương pháp đột phá hoang nguyên chỉ có 1, chính là
sau khi tích lũy một lượng lớn hoang nguyên kinh nghiệm, tại thời khắc
sinh tử, đạt đến bước đột phá mới. Đó cũng là nguyên nhân tại sao những
đệ tử tốt nghiệp Ma Pháp học giáo hoặc trưởng thành trong quân đội
thường không trưởng thành nhanh như dong binh, nguyên nhân chính là kiếp sống dong binh mỗi thời mỗi khắc đều phải đối diện với tử vong.
Ngả Mễ suốt 1 năm qua tại vũ kỹ cùng với ma pháp luôn bị vây trong vùng
hoang nguyên, mà thân ở đế đô hoặc là Tây Lâm, đều có rất ít cơ hội trực diện tử vong. Cơ hội giống như lúc này được đối đầu sinh tử với đối thủ đẳng cấp cao như tinh linh trưởng lão là cực kỳ hiếm, trong nháy mắt
giữa sống và chết, tiềm năng sinh mệnh như đập chứa nước được tích tụ đã lâu, đột nhiên đê vỡ, một số ý tưởng tồn tại đã lâu trong lúc tôi luyện dưới áp lực biến thành sự thật.
Cho tới giờ vẫn chưa có ai biết, loại lấy kiếm làm linh môi thi triển ma pháp như Phi kiếm chi vũ này, chưa từng có người nghĩ tới, nếu ma pháp
tinh linh không phải thông qua ma pháp thủy tinh hoặc là ma pháp trượng
mà là thông qua trường kiếm loại này đủ để dồn người vào chỗ chết, khi
trường kiếm công kích ra sẽ là cái dạng gì? Càng không ai nghĩ tới,
thông qua trường kiếm lại cũng có thể phóng ra đại hình ma pháp trên cả
cấp 4.
Kim hồng sắc ma pháp trường kiếm như thác nước từ trên trời phát xuất
tiếng reo hò của tử vong ầm ầm đổ xuống, ma pháp lần đầu tiên được tạo
ra trên trần thế lập tức mang đến lực phá hoại không thể tưởng tượng
nổi. Thân là cường giả triệu hoán vật ma pháp cấp 3 – hỏa tinh linh
trong đợt công kích đầu tiên của 3 Phi kiếm chi vũ công kích nhanh chóng tan biến, phong huyễn long thân là triệu hoán vật hộ thân tốt nhất của
ma pháp sư, trong đợt công kích thứ 3 của Phi kiếm chi vũ cũng phát ra
tiếng thống khổ thét gào, lập tức hóa thành gió phiêu đãng.
Thân thể gầy yếu của tinh linh pháp sư lại không thể thừa nhận đả kích
lớn như thế, tại đợt công kích đầu tiên của 3 Phi kiếm chi vũ, đã cùng
hỏa tinh linh đồng thời ngã xuống đất, máu tươi lập tức nhuộm đỏ pháp
bào trắng. Tinh linh võ giả nhìn trước mắt xuất hiện 1 lượng lớn ma pháp tinh linh vượt quá tầm hiểu biết của mình, đã từ bỏ việc trốn chạy, tại đợt công kích thứ 4 bị bắn tít lên tận bình đài.
Đến khi phi kiếm biến mất trong không khí, số người còn đứng thẳng được trên bình đài chỉ còn lại có Ngả Mễ cùng với Oánh.
Với pháp lực của tinh linh vương, toàn bộ tinh linh giới đều nằm trong
sự khống chế của nàng, khi ma kiếm tinh linh lần đầu tiên toát ra tại
tinh linh giới, nàng đã cảm nhận được, đến lúc ma kiếm tinh linh như gió thét mưa gào hình thành một đợt thủy triều không thể ngăn cản nổi dâng
lên khắp nơi trong tinh linh giới, nàng mới ý thức được việc cần phải
ngăn cản loại lực lượng chưa từng xuất hiện tại tinh linh giới này.
Trên thực tế, khi nàng bước ra, thấy tinh linh pháp sư cùng với tinh
linh võ giả đang lồm cồm bò dậy trên mặt đất, lúc này tinh linh vương
cũng chỉ biết thở dài một hơi.
“Tiểu dong binh, thật không ngờ ngươi trừ việc là ma pháp sư cùng với
kiếm sĩ ra, vẫn còn là ma kiếm nữa, đây là sai lầm của ta, cũng không
thể ngờ được ngươi đã vượt qua tiêu chuẩn của ma kiếm cấp cao, càng
không nghĩ ra ngươi sẽ đột phá được cấp độ ma pháp của ngươi hiện tại,
các ngươi đi đi, chỉ mong ngươi không phải hối hận vì hành động của ngày hôm nay.”
Tinh linh vương phất tay, quang mang màu xanh biếc lại thoáng hiện, lúc
Ngả Mễ cùng với Oánh còn đang mở to 2 mắt ra nhìn thì đã đặt mình ở
trong huyệt động rồi. Ngả Mễ quần áo toàn thân trên dưới vẫn đầy đủ tựa
như không hề trải qua chiến đấu gì cả, nếu không phải bởi vì trong tay
vẫn còn đang nắm chặt trường kiếm, vừa rồi hết thảy quả thực tựa như một giấc mơ.
Mặc dù có rất nhiều lời muốn hỏi, song Ngả Mễ ngẫm nghĩ một chút rồi chỉ khẽ lắc đầu, nhìn ánh mắt sưng đỏ của Oánh nói: “Chúc mừng muội hoàn
thành tinh linh trưởng thành thí luyện.”
Trên đường trở về, Oánh vẫn cúi đầu không nói gì lặng lẽ đi theo sau Ngả Mễ, suốt một ngày 1 câu cũng chẳng nói, đến tối, lúc lửa trại được nhóm lên, dưới lửa trại, Ngả Mễ mới phát hiện, vẻ mặt của Oánh trông có vẻ
hoảng hốt.
Ngọn lửa lép bép cắn nuốt một mẩu gỗ rừng nhiệt đới vẫn còn ẩm chưa khô, Oánh ngồi bên ngọn lửa, 2 tay bó gối, mặt cúi gằm xuống 2 đầu gối. Chầm chậm, từ trong đôi mắt to của nàng hơi nước trào ra, hơi nước dần dần
ngưng kết thành nước mắt, từng giọt từng giọt từ trong mắt chảy ra, rớt
xuống dưới đất.
Ngả Mễ lúc này cũng hoàn toàn bối rối, chưa bao giờ thấy 1 cô gái khóc
trước mặt mình, cũng chưa từng có bất cứ kẻ nào bảo cho hắn biết cần
phải làm sao. Hắn đứng lên, chậm rãi tiến tới trước mặt Oánh, từ từ ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt thân thiết nhìn Oánh, nhưng thật sự không biết
nên nói gì cho phải.
Cô gái là người lên tiếng trước: “Huynh có biết vì sao tinh linh vương
không thông qua cho ta không? Kỳ thực ta cũng đã chuẩn bị tâm lý kỹ rồi, nếu không thể thông qua, thì chết quách đi cho rồi. Nguyên nhân chủ yếu là vì cha ta, ông ấy vốn là 1 sâm lâm tinh linh, nhưng mà tại…”
Lúc Sáng Thế Thần sáng tạo ra các chủng tộc, hy vọng 2 chủng tộc ải nhân cùng với tinh linh có thể trở thành chủng tộc bảo vệ cho mình, bởi vậy
tạo ra 1 chủng tộc thì chính trực nhất, 1 chủng tộc thì thiện lương
nhất. Là chủng tộc tượng trưng cho sự chính trực, ải nhân cho dù là sau
khi chết đi cũng sẽ không thông qua phục hoạt thuật hoặc là mê hoặc
thuật trở thành cương thi hay những công cụ tà ác khác; còn tinh linh,
nhất là sâm lâm tinh linh, không thể nghi ngờ gì là nhánh thiện lương
nhất trong tất cả tinh linh, bọn họ đối xử với tất cả các loài động vật
nhỏ bé trong rừng rậm chẳng khác gì đối đãi với thân nhân của mình, trở
thành người bảo vệ cho toàn bộ tự nhiên.
Đương nhiên, tất cả cũng không phải là tuyệt đối!
Bị tinh linh coi là 1 điều vô cùng nhục nhã chính là, trong số tinh linh có 1 nhánh, về tướng mạo thì vô cùng giống sâm lâm tinh linh, tương tự cũng am hiểu về cung tiễn, điểm khác biệt duy nhất về tướng mạo là toàn bộ tinh linh của chủng tộc này màu da đều là màu đen. Ma pháp chính là
sự bất đồng lớn nhất giữa 2 nhánh tinh linh này, sâm lâm tinh linh am
hiểu tự nhiên ma pháp, nhất là phong hệ, thổ hệ ma pháp, hơn nữa có thể
thông qua rừng rậm phóng ra mộc hệ ma pháp diện rộng ngoài cấp 5; còn
chủng tộc tinh linh với màu da đen kia, bọn họ am hiểu hắc ám ma pháp
công kích, mà càng làm cho thế nhân phải giật mình chính là, chủng tộc
này có thể dễ dàng che giấu hình thể của mình trong bóng đêm, nghe nói
bọn họ cực kỳ am hiểu việc ám sát, nhưng mà chưa từng có người tận mắt
chứng kiến, có người nói, phàm là kẻ trông thấy bọn họ giết người, cũng
sẽ mất đi cơ hội lên tiếng – Trong lịch sử, có mấy vị quân vương quý tộc bị ám sát vô danh công án đều được ghi tạc trên người chủng tộc này.
Chủng tộc này có số lượng cực kỳ thưa thớt, thậm chí căn bản cũng sẽ
không công khai xuất hiện ở các dãy núi hay bên ngoài rừng rậm, bởi vậy vô luận là tinh linh hay là ải nhân hoặc nhân loại đều gọi bọn họ là
hắc ám tinh linh hay ám tinh linh.
Có tinh linh vương từng cho rằng, hắc ám tinh linh có lẽ chính là một
chi nhánh của sâm lâm tinh linh, cũng có tinh linh vương thậm chí còn
hoài nghi, hắc ám tinh linh là sâm lâm tinh linh đã bị một lực lượng
thần bí làm biến đổi.
Đương nhiên, hết thảy những chuyện này cũng chỉ tồn tại trong một số dã sử hoặc là chú giải bình luận trong chính sử.
Ám tinh linh có khi sẽ bí mật tập kích nhân loại trong thâm sơn, rừng rậm hoặc là thôn trang của chủng tộc khác.
Vào 1000 năm trước, 1 chi đội ngũ Ám tinh linh tập kích vào 1 tinh linh
thôn trang nhỏ ở sâu trong Tinh Linh sâm lâm, lúc ấy, bóng ma Ác long
Ngâm Phong đang bao trùm lên toàn bộ Tinh Linh sâm lâm, vì phòng ngự ác
long Ngâm Phong, tinh linh vương cơ hồ khởi động hết thảy pháp lực để
tìm tòi vị trí cụ thể của ác long Ngâm Phong, căn bản không rảnh để bận
tâm tới tình huống bên trong Tinh Linh sâm lâm. Tất cả tinh linh dũng sĩ cũng đều khẩn trương tuần tra trên bầu trờ đề phòng thân ảnh khổng lồ
của ác long có thể tùy thời xuất hiện.
Dưới tình huống đặc thù như vậy, chi đội ngũ Ám tinh linh này đã lần đầu tiên tiến nhập vào vùng trung tâm của Tinh Linh sâm lâm.
Sau 1 hồi huyết tinh đồ sát, 1 tinh linh thôn trang nhỏ mỹ lệ đã hoàn toàn bị hủy diệt.
Các tinh linh trẻ tuổi đang tuần tra ở bên ngoài trông thấy ngọn lửa
ngút trời liền lập tức trở về, nhưng mà, trông thấy 112 cỗ thi thể tinh
linh già trẻ bị đứt đôi nằm la liệt trên mặt đất, 1 đôi tinh linh trẻ
tuổi vừa mới kết hôn sinh tử như phát điên lên tìm kiếm nam anh mới sinh được 1 tháng của bọn họ ở giữa đống thi thể -- Vô luận thế nào cũng
không thể tìm được. Lúc ấy, những tinh linh khác cũng không biết làm thế nào để khuyên bảo bọn họ, chẳng lẽ có thể nói rằng đứa nhỏ đã táng thân trong biển lửa sao?
700 năm về sau, có 1 ngày đột nhiên 1 sâm lâm tinh linh trưởng thành đi
tới khu vực thôn nhỏ được trùng kiến lại sau biển lửa này, hắn cẩn thận
hỏi về trường tai nạn 700 năm trước kia, lại cẩn thận hỏi xem có nhà
nào bị mất 1 đứa nhỏ hay không.
Sau khi trải qua quá trình cẩn thận xác nhận – trí nhớ của tinh linh là
cực kỳ kinh người. Cặp vợ chồng tinh linh kia rốt cuộc xác nhận tinh
linh trưởng thành này chính là đứa con đã mất tích 700 năm của mình (đại khái tương đương với khoảng 30 ~ 53 năm của nhân loại). Theo lời tinh
linh trở lại thôn xóm này nói, có 1 vị ám tinh linh mẫu thân vừa mới mất con phát hiện ra mình, hơn nữa còn bảo vệ cho mình.
2 năm trước, dưỡng mẫu rời khỏi thế gian, trước lúc qua đời đã cẩn thận
kể lại câu chuyện cho mình, dưới trạng thái thần trí vô cùng rõ ràng, đã chỉ rõ vị trí thôn xóm nơi mình sinh ra, cùng với tình huống của mình
khi đó. Cho nên mới quay trở lại nơi này.
Lúc ấy tộc trưởng của thôn chính là trưởng lão của tinh linh quốc – Lão
tinh linh vương vừa mới bởi vì đánh 1 trận cùng với ác long Ngâm Phong,
bị thương nặng mà qua đời, dựa theo di chúc của lão tinh linh vương, để
duy trì tinh linh vương vị vừa mới bị chuyển dời, hơn nữa phòng ngừa Ác
long Ngâm Phong sau khi lành thương thế có thể quay lại tập kích Tinh
Linh sâm lâm, 40 tinh linh trưởng lão có năng lực ứng phó đột biến phải
phá vỡ thông lệ tuyển cử hàng năm, tiếp tục ở lại kiêm nhiệm thêm 100
năm – nếu như không gây ra sai lầm gì quá lớn.
Các tinh linh thiện lương đều nhớ rất rõ thảm kịch 700 năm trước, lại vì đứa trẻ bị mất tích tìm lại được cha mẹ mà cảm thấy vui mừng từ đáy
lòng. Bởi vậy cơ hồ chẳng chút do dự, giữ tinh linh được xưng là “Thanh
Tân” này ở lại trong tinh linh thôn xóm.
Có rất ít tinh linh nguyện ý rời khỏi thôn xóm, bởi vậy Thanh Tân về mặt kiến thức vượt xa các tinh linh khác, bị cách ăn nói chuẩn xác bất phàm cùng tiễn kỹ mạnh mẽ, chính xác hơn hẳn các sâm lâm tinh linh khác hấp
dẫn, một vài tinh linh thiếu nữ đã đem lòng yêu hắn, vẻn vẹn có 1 tháng
sau, Thanh Tân kết hôn.
100 năm sau, Oánh được sinh ra.
Mà lúc này, Tinh linh tộc trưởng sau khi đã mãn nhiệm chức vị tinh linh
trưởng lão quay trở lại thôn xóm, phát hiện ra thanh niên nhân này,
nhưng quan trọng hơn là, nguyên tinh linh trưởng lão còn phát hiện ra
rằng, thanh niên nhân này vẫn chưa thông qua lễ trưởng thành, hơn nữa
càng khiến cho nguyên tinh linh trưởng lão phải giật mình chính là, trên người tinh linh trẻ tuổi này có 1 loại khí tức tà ác mà sâm lâm tinh
linh tuyệt đối sẽ không có.
Tất cả tinh linh đều cực kỳ thiện lương, tinh linh tộc trưởng cũng không phải là ngoại lệ, hắn cùng với tinh linh vương sau khi thương nghị, ở
bên ngoài tinh linh thôn, cấp cho gia đình không thể nắm rõ lai lịch này 1 chỗ ở.
Có lẽ đối với Oánh mà nói, hết thảy bất hạnh là bắt đầu từ nơi này.
Trong mắt Ngả Mễ, Oánh sắc mặt tái nhợt, nước mắt đã thấm đẫm đầu gối
quần, ánh mắt sưng đỏ, thần sắc mê ly, như đang tự nói một mình, lẩm bẩm gì đó.
“Ta thực sự hâm mộ nhân loại các huynh, chỉ sống có 60~80 năm, vì sao
tinh linh lại sống lâu như vậy, vì sao trí nhớ của tinh linh lại phải
tốt như vậy? Vì sao kể từ sau khi sinh ra, rất nhiều chuyện rõ ràng
chẳng liên quan gì đến mình, căn bản không phải do mình làm, lại phải
ghi tạc vào trong đầu. Vì sao lại bất công bằng đến vậy!”
Lời của nữ hài càng ngày càng tăng giữa tiếng nức nở, bí ẩn lại được đẩy ra thêm 1 bước, tiếng khóc ai oán cất lên dưới khuôn mặt đang cúi gằm.
“Mẹ của ta bắt đầu chán ghét cha ta, bọn họ ngày nào cũng cãi nhau, tối
tối, khuya thật là khuya, bọn họ cứ cãi nhau xong là lại đánh ta, không
cho ta xem, véo tai ta, đuổi ta ra khỏi cửa… Hu hu… Sau đó, ta lại có
đại đệ đệ Hồng Ba, rồi lại có thêm 1 muội muội, nhưng bọn họ vì sợ phiền toái, thế là lại đem muội muội ta đi cho những người khác… Hu… hu…”
Oánh vừa khóc vừa nói.
“Lại sau nữa, lại có thêm nhị đệ Cửu Kỳ, mẹ ta cùng cha ta cãi nhau, thế là lại ôm Cửu Kỳ ra ngoài thôn vứt ở trên đường, hy vọng có người khác
đem đi, ở đó…” Cô gái rốt cuộc không khống chế nổi nữa, khóc lớn lên: “Ở đó có rất nhiều dã thú, sau khi ta đi học về, biết tin, vội vàng chạy
đi tìm cái nôi kia về. Từ đó về sau, ta… ta hàng ngày đều địu đệ đệ ta
tới trường, ta sợ, ta rất sợ lại mất đi tiểu đệ đệ của ta…”
Chuyện ấu thơ bi thảm hiển nhiên đã hoàn toàn kích động thần kinh của tiểu nữ hài, nàng quả thực muốn phát điên lên rồi.
Ngả Mễ lòng tan nát, một cô gái khờ dại như vậy, vì sao lại phải trải
qua nhiều chuyện thống khổ đến thế, hắn đưa tay ra đỡ lấy bờ vai không
ngừng run rẩy của cô gái, cố gái rốt cuộc không duy trì được, oa một
tiếng rồi bổ nhào vào lòng hắn, nước mắt nhanh chóng thấm ướt đẫm bộ áo
mặc mùa hè, thẩm thấu vào ngực hắn.
Cô gái suốt một ngày phải chịu đựng tinh linh trưởng thành thí luyện đã
đủ vất vả, đến tối lại thống khổ nhớ lại những nỗi đả kích cũ, ở trong
lòng Ngả Mễ khóc, có lẽ là vì mệt, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối
cùng khẽ thì thầm: “Huynh có biết vì sao ta chưa trưởng thành đã đi ra
ngoài không? Là bởi vì cha ta cùng với mẹ ta ly hôn, ông ấy nói ông ấy
không muốn nuôi dưỡng tiểu đệ đệ của ta, cho nên ta muốn sớm một chút ra ngoài tìm việc làm, sau đó gửi tiền cho bà nội ta, để cho đệ đệ ta có
thể được đọc sách…” Vừa nói, nàng vừa dần dần chìm vào trong giấc ngủ.
Ngả Mễ nhìn nữ hài trên mặt còn đầy nước mắt ở trong lòng, cảm thụ được
thân hình ấm áp của nàng, khi đó, thời khắc đó, chỉ muốn cả một đời vĩnh viễn bảo vệ cho nàng, không bao giờ để cho nàng phải chịu thương tổn
nữa.
Hắn cúi đầu niệm 1 cái chú ngữ nhỏ, dưới chân cô gái bỗng xuất hiện 1
cái phiêu phù thuật nhỏ, lợi dụng sức nâng của phiêu phù thuật, hắn cẩn
thận điều chỉnh tư thế của mình cùng cô gái, để cho mình tựa vào 1 tảng
đá lớn, sau đó gọi về 2 con ngân sắc ma lang.
Lần đầu tiên, ôm cô gái mà mình yêu mến, Ngả Mễ trong lúc mơ mơ màng màng cũng dần chìm vào trong mộng.