Sâm lâm tinh linh là tinh linh cấp cao trong Tinh linh tộc.
Trừ Thần tộc, Long tộc ra, bọn họ là những kẻ có sinh mệnh dài nhất trong tất cả các chủng tộc.
Trong số tất cả các chủng tộc, sâm lâm tinh linh là chủng tộc thiện
lương, thuần khiết nhất, điều này có lẽ có liên quan tới cách sinh hoạt
không quen tranh đoạt với thế gian của bọn họ từ khi sinh ra cho tới lúc lớn lên. Theo quy định của sâm lâm tinh linh tộc, mỗi một tinh linh
tộc thiếu niên, trước lễ trưởng thành 220 tuổi, sẽ không thể bước ra
khỏi Tinh Linh sâm lâm, 220 năm cuộc sống thuần khiết của tinh linh đủ
để đem thiện lương cùng với thuần khiết ăn sâu vào trong huyết mạch của
mỗi tinh linh đi ra khỏi rừng rậm.
Tinh linh vật ngữ
Tạm không nhắc tới việc Trì Hàn Phong cùng với Lôi Cát “hủy người không
biết mỏi mệt” dạy dỗ các đội viên Tiểu dong binh đoàn như thế nào nữa,
lúc này Ngả Mễ vừa mới dẫn theo đám đội viên đi tới Thụ Ốc Tửu quán.
Mặc dù trong lòng lửa cháy bừng bừng, nhưng Ngả Mễ vẫn như cũ bảo trì
tác phong cẩn thận chặt chẽ của hắn, chỉ huy các đội viên làm các thủ
tục tương quan, an bài nơi nghỉ chân cho đội viên, đệ trình quyền lợi
được ưu tiên nhiệm vụ lên dong binh nghiệp đoàn…
Sau khi hết thảy sự vụ hoàn thành, đã là 4:00 chiều, Ngả Mễ triệu tập
tất cả dong binh đến cùng nhau mở một hội nghị ngắn gọn, chỉ định 2 dong binh tương đối lớn trong số đó làm người phụ trách lâm thời, hơn nữa
còn nói cho bọn họ biết, nếu như mình không có mặt, có thể nhận lấy các
nghiệp vụ bảo tiêu hoặc là đưa hàng dưới cấp E. Là 1 dong binh đoàn Cấp
A, lúc đón nhận nhiệm vụ có ưu thế vô cùng lớn, nếu là đón nhận một số
nhiệm vụ nhỏ, các dong binh đoàn không thể cạnh tranh được với bọn họ ―― dong binh đoàn Cấp A cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng đều có đủ thực
lực để tìm lại đồ vật, trong khi dong binh đoàn dưới Cấp C, thường
thường chỉ dùng để bảo hộ tính mạng, một khi thật sự xảy ra vấn đề, sẽ
khẳng định không thể thông qua bọn họ để lấy trở lại.
Sau khi bàn giao, Ngả Mễ tự mình tới Dong Binh nghiệp đoàn, cẩn thận lật xem một số nhiệm vụ gần nhất, vừa vặn bên trong có 2 nhiệm vụ cần đến
Tam Hương đưa hàng, hàng hóa đã ký thác ở Dong Binh nghiệp đoàn, đều là
đồ vô cùng nhỏ, 1 cái là 1 thanh trường kiếm vô cùng tinh xảo, nghe nói
là do 1 vị khách nhân trong số đó chỉ định chế tạo ra, còn 1 cái là dược liệu khách nhân đặt mua. Tiền thuê đều không cao lắm, tính tổng chỉ có
12 kim tệ.
Ngả Mễ nhìn nhìn, móc Dong binh nhật ký của mình ra, nói với cán sự: “2
nhiệm vụ đưa hàng này ta đều nhận, làm ơn giúp ta kiểm tra một chút.”
Cán sự trẻ tuổi của Dong Binh công hội không biết nam hài trước mặt này
là đoàn trưởng của một Dong binh đoàn Cấp A, tiện tay tiếp nhận ma pháp
dong binh nhật ký, vừa chuẩn bị đóng ấn lên mặt trên, bỗng trông thấy
cấp bậc dong binh, miệng liền há ra thật to. Đoàn trưởng dong binh đoàn
Cấp A? Đây là điều mấy năm cũng chẳng gặp được, mà dong binh đoàn Cấp A
tự mình đến tiếp nhận nhiệm vụ, lại chỉ là nhiệm vụ Cấp E, liền không
thể tưởng tượng nổi, cán sự nghi hoặc lộn qua lộn lại dong binh nhật ký
trong tay, muốn thử nhìn kỹ xem vật này có phải là giả hay không. Cuối
cùng trên mặt toát ra thần sắc hẳn là đồ thật, do dự đóng cái ấn trên
nhật ký.
Ngả Mễ sau khi tiếp nhận nhật ký, suốt đêm chạy tới Tam Hương ―― Hơn nữa là chọn phương thức không ngừng thay đổi ngựa ở dịch trạm. Tại 2 bên
đường của toàn bộ đại lục công lộ, cứ cách 30 lý lại có 1 dịch trạm,
cung cấp ngựa cho lữ khách nóng lòng lên đường, nếu lữ khách nguyện ý,
có thể chọn hình thức cho thuê ngựa, cứ cách 1 dịch trạm lại đổi ngựa
mới, nếu chọn phương thức thay ngựa mà không đổi người, 1 người 1 ngày 1 đêm có thể chạy được trên 1000 lý. Tại các quốc gia trong thời chiến,
quân đội thường xuyên chọn phương thức đổi cả người lẫn ngựa, văn kiện
cấp tốc 1 ngày 1 đêm có thể đưa tới trên 1300 lý.
Đương nhiên, người bình thường cũng sẽ không chạy như vậy, hơn nữa vào
ban đêm, 2 bên đại lục công lộ cũng không được an toàn cho lắm. Ngoài
ra, chi phí cũng rất khả quan, mỗi lần đổi ngựa phí dụng là 3 ngân tệ.
3 ngày sau, Ngả Mễ suốt 72 giờ chỉ ngủ có 12 tiếng phong trần mệt mỏi xuất hiện ở Tam Hương.
Thụ Ốc Tửu quán không bao giờ đặt ở những trấn nhỏ như Tam Hương, tại
đây Dong Binh nghiệp đoàn ở tại 1 tiểu lữ điếm có tên là “Nhã Cư Nhạc”.
Cán sự của Dong Binh nghiệp đoàn đều là người thận trọng, ở đây cũng
không phải là ngoại lệ, khi cán sự viên tại đây thực hiện thủ tục nhiệm
vụ, cũng là cực kỳ kinh ngạc: một dong binh đoàn trưởng Cấp A lại đi
hoàn thành loại nhiệm vụ mà chỉ có dong binh mới vào nghề mới hay làm?
Càng khiến cho hắn giật mình chính là, theo đạo lý thì nhiệm vụ này phải mất hơn 8 ngày, thế mà chỉ trong vòng có 3 ngày đã đưa đến, nếu dong
binh này không phải là 1 kỵ sĩ phi thường mà nói, biện pháp hoàn thành
nhiệm vụ nhanh như vậy chỉ có một ―― Nhiệm vụ 12 kim tệ, chẳng lẽ đáng
để làm như vậy hay sao?
Ngả Mễ nhận lấy 12 kim tệ, mở 1 cái phòng nhỏ, thay đổi quần áo sạch sẽ, rửa thật sạch mặt mũi, lưng đeo trường kiếm tiến đến Thực Vi Tiên tửu
điếm.
Tại cửa chính là A Yến nhiệt tình tiếp đãi lữ nhân, sau khi thấy Ngả Mễ, A Yên ngẩn ra một lát rồi nhận ra ngay, dùng động tác nhẹ nhàng đặc
biệt chỉ tinh linh mới có mở cửa ra rồi đưa Ngả Mễ vào trong phòng.
Tại phía sau quầy thu ngân ở cửa, Oánh nghe thấy tiếng cười của A Yến
bèn ngẩng đầu lên, chỉ trong nháy mắt đã thấy Ngả Mễ, mà lúc này, Ngả Mễ ánh mắt cũng lén lút hướng về bên này, sau khi ánh mắt 2 người chạm
nhau, Ngả Mễ thoáng có chút ngượng ngùng khẽ gật đầu một cái, nhưng thật ra Oánh phản ứng nhanh hơn một ít, lập tức đứng dậy, nói giòn tan:
“Hoan nghênh Ngả Mễ tiên sinh lại tới Thực Vi Tiên.”
Ngả Mễ vẫn gọi những món ăn giống lần trước, vừa ăn vừa quan sát cô gái
khi thì cúi đầu lúc lại ngẩng đầu ở đằng xa, khóe miệng thi thoảng lại
lộ ra nụ cười ngượng ngùng chưa từng có. Trong lúc đó, Oánh cũng có sang bên này 1 lần cùng hắn hàn huyên một hồi, cũng giống như lần trước, Ngả Mễ cho tới giờ không biết sợ trời sợ đất vẫn có chút khẩn trương, cẩn
thận ứng đối từng câu một, chỉ sợ mình để lại cho nàng ấn tượng không
tốt gì đó. Ngả Mễ vô cùng cẩn thận hỏi 1 vấn đề mấu chốt: “Oánh, muội
xinh đẹp như vậy nhất định là có rất nhiều nam hài theo đuổi muội hả? Có bạn trai chưa?”
Câu trả lời của cô gái làm cho Ngả Mễ vô cùng vui vẻ: “Ta vẫn còn rất nhỏ mà, chưa bao giờ đáp ứng ai.”
Tiếp theo Ngả Mễ lại giảo hoạt tung ra vấn đề thứ 2: “Các nàng ngày nào cũng bận rộn như vậy sao? Không được nghỉ à?”
“À, chúng ta cứ từ 2:00 đến 4:30 chiều là nghỉ, Cũng không bận rộn lắm.” Tiểu cô nương lương thiện cơ hồ lần nào cũng mắc bẫy.
“Ồ, lần tới lúc ta đến Tam Hương hẳn là vào buổi chiều, nếu muội rảnh,
có thể cùng ta đi ra ngoài một chút được không? Ta vẫn chưa được quen
lắm với nơi này.” Cái đuôi sói rốt cuộc cũng lòi ra.
“Được thôi.” Cô gái chẳng biết gì vẫn sảng khoái đáp ứng.
15 ngày sau, Ngả Mễ lại từ Thụ Ốc Tửu quán đi tới trấn nhỏ.
Tất cả các nữ hài tại tửu quán lúc thấy Ngả Mễ, đều mỉm cười, có 1 nữ
hài còn nghịch ngợm lớn tiếng gọi Oánh: “Chàng Ngả Mễ đẹp trai lại tới
nữa rồi.”
Sau khi ăn xong, Ngả Mễ thật sự hẹn Oánh cùng đi ra ngoài một lát, Oánh
chỉ chỉ quầng mặt trời bên cạnh, ý bảo thời gian còn chưa đến, Ngả Mễ
nghĩ nghĩ, rồi nói với cô gái rằng mình sẽ ở “Mân Côi Viên” tửu quán ở
một góc phố khác chờ nàng. Cô gái mặt đỏ hồng cúi đầu nhìn nhìn những
đồng bạn khác của mình, rồi khẽ gật gật đầu.
Mân Côi Viên ở sát vách tiệm bách hóa lớn nhất tại Tam Hương – “Nhất Gia Nhất”, là một tửu quán đặc sắc, chỗ gần cửa sổ chính là chỗ ngồi đẹp
nhất ở đây, Ngả Mễ tựa vào cửa sổ ngồi xuống, lật quyển “Trung lập ma
pháp thủ tục” trong tay chậm rãi chờ đợi.
Đại khái là sau khoảng 1 giờ, chiếc ghế ở đối diện bên bàn của Ngả Mễ
được kéo ra, một bộ váy màu đen phiêu dật xuất hiện, Oánh mỉm cười ngồi
xuống.
Thông qua vài lần quan sát, Ngả Mễ đã phát hiện Oánh hẳn là một cô gái
xuất thân cực kỳ mộc mạc, trên mặt chẳng bao giờ thấy một tẹo son phấn
nào, lỗ tai cũng chẳng thấy bấm cái khuyên nào như những nữ hài xinh đẹp thường hay đeo, y phục trên người luôn là loại tiện nghi và phổ biến
nhất – Đương nhiên, mặc vào trên người nàng thì lập tức đẹp lên gấp mấy
lần. Thật sự giống như một đóa sen nổi trên mặt nước không nhiễm một hạt bụi trần, thanh thuần khiến cho lòng người phải xao động.
Đương nhiên một nam hài khi thực sự không biết phải nói gì với nữ hài,
biện pháp đơn giản nhất chính là mời nàng đi ăn, sau đó trên bàn ăn sẽ
lôi kéo làm ăn – Xem ra cách xưng hô Dong binh vương não hoàng kim cũng
chỉ áp dụng trong các công việc vận chuyển cùng với hoạt động buôn bán
của dong binh đoàn chứ không kéo dài phủ khắp tới mọi lĩnh vực của Dong
binh vương, thậm chí, trong lĩnh vực tình yêu, Ngả Mễ so với cái đám thế gia ăn chơi trác táng còn kém hơn nhiều. Cũng chỉ có thể chọn biện pháp không thể khác được.
“Muội thích ăn gì?”
Cô gái chắc chắn là sẽ không trực tiếp trả lời vấn đề này, Oánh cũng
không phải là ngoại lệ, chỉ dùng câu “Tùy ý” chẳng biết đường nào mà lần để trả lời qua loa, mãi tới khi Ngả Mễ hỏi đến lần thứ 3, rốt cuộc mới
khẽ nói: “À, ta thích ăn đầu cá, cha ta thường dẫn ta đi ăn món đầu cá
nấu bằng nồi đất nhất.”
Món ăn chủ đạo đã được xác định, Ngả Mễ căn cứ theo kinh nghiệm khi đi
ăn cùng với Lâm Vũ Thường, lại gọi 2 chén trà sữa trân châu cùng với 1
cái khay đựng đầy trái cây (Lúc này Ngả Mễ thực sự cảm kích Lâm gia tiểu thư, hơn nữa còn cảm thấy lần đó bị lừa bịp tống kim tệ chính xác mà
nói thì phải gọi là nộp học phí), nữ hài tử chỉ cần ăn ngon thì đều sẽ
vui vẻ, đều thích nói chuyện. Đương nhiên cũng khó mà suy bụng ta ra
bụng người được.
Oánh đến từ một thôn nhỏ toàn là tinh linh có tên là Đông Ngạn ở trong
Tinh Linh sâm lâm – Trên thực tế, trong Tinh Linh sâm lâm không cho phép chủng tộc khác tiến vào, Tinh linh vương dùng pháp lực khổng lồ của
mình để khống chế toàn bộ Tinh Linh sâm lâm, nếu không phải là tinh linh tông tộc, một khi tiến vào rồi sẽ rất nhanh chóng bị lạc đường, cứ
loanh quanh lặp đi lặp lại trong một phạm vi hẹp, vĩnh viễn không thể đi ra được, cuối cùng chỉ còn lại là một đống xương trắng.
Theo nàng nói, nàng từ nhỏ đã cùng bà nội nàng sống với nhau, phụ thân nàng cả năm chỉ về nhà có vài lần.
“Ngả Mễ cười hỏi: “Vì sao vẫn chưa có bạn trai?”
Cô gái đùa bỡn đưa tay nắm lấy đôi đũa: “Ngài xem tay ta cầm đũa này,
rất cần cán đũa, theo quan niệm của chúng ta thì điều này cho thấy về
sau sẽ phải gả đến một nơi rất xa. Hơn nữa lúc nhỏ ta thường hay nằm mơ, rất nhiều lần mơ thấy… Không nói đâu.” Cô gái có vẻ hơi thẹn thùng vung đôi đũa lên.
Ồ ~ vậy ~ mà được sao? Đúng đến chỗ mấu chốt nhất thì lại trực tiếp bị gián đoạn?
Mặc dù Ngả Mễ cực kỳ tò mò, nhưng rõ ràng là tiểu cô nương đang định nói “Chồng của ta” hoặc “Bạn trai của ta” gì đó, nếu cứ tiếp tục hỏi, đầu
tiên là da mặt mỏng manh của thiếu niên Dong binh vương sẽ không chịu
nổi. Lúc này, nếu hy vọng thiếu niên Dong binh vương đầu tiên sẽ nói
rằng “Ta thích muội” hay sâu sắc hơn là “Ta yêu muội” thì còn khó chịu
hơn cả việc giết hắn.
“Gần đây muội vẫn luôn ở Thực Vi Tiên sao?” Ngả Mễ dùng cây tăm xiên vào quả táo trong khay quả, dựa theo sự ân cần giảng dạy của Lâm Vũ Thường
đối với hắn về phương diện lễ nghi thân sĩ, kỵ sĩ đối với nữ sĩ, nữ
vương – cận thận đem chỗ cầm của cây tăm đặt trên cái khay nhỏ trước mặt Oánh, để cô gái tự tay cầm lấy.
Đáng tiếc, có lẽ vì nguyên nhân dưới côn bổng rất khó sinh ra cao đồ,
mặc dù Ngả Mễ biểu hiện ở phương diện thân sĩ tương đối không tệ, nhưng
cũng chỉ là làm theo lý thuyết mà thôi, thủy chung không thể đột phá
khỏi sự dạy dỗ của Lâm Vũ Thường, đạt tới cảnh giới có công mài sắt có
ngày nên kim – đương nhiên là đem cô gái luyện thành kim. Ngả Mễ hiện
tại có chút thống hận là tại sao mình trước kia không chủ động mời Lâm
gia tiểu thư đi chơi nhiều một chút, để có thêm một chút cơ hội thực
tập.
“Ừm, đúng vậy.” Oánh cảm kích gật gật đầu với Ngả Mễ, “Đúng rồi, ngày mùng 6 tháng sau, ta có thể phải rời đi khoảng 10 ngày.”
“Vì sao?” Ngả Mễ trong lòng lập tức khẩn trương lên.
“Ồ, ngày 10 tháng sau là ta sẽ tròn 16 tuổi theo cách tính của nhân loại các ngài, khi đó, ta cần phải đi tìm tinh linh huyệt động, thông qua
tinh linh huyệt động tiến vào tinh linh giới, đạt được sự phê chuẩn của
Tinh linh vương, được gọi là tinh linh chính thức, đây chính là tinh
linh thí luyện mà chúng ta vẫn thường nói.” Không biết vì sao, Ngả Mễ
phát hiện cô gái khi nói ra những lời này, trên mặt xuất hiện một tia
biểu tình rất kỳ quái, tựa hồ là thương cảm, chính xác mà nói thì là một loại biểu tình thống khổ.
Hắn lo lắng hỏi: “Xa không? Liệu có gặp nguy hiểm không?”
Cô gái lắc đầu: “Không biết. Tới tinh linh huyệt động gần đây nhất ở bên ngoài Tinh Linh sâm lâm, trên đường hẳn là không có nhiều nguy hiểm
lắm. Hơn nữa, bản thân ta cũng là một cung tiễn thủ rất giỏi nha.”
“Muội có 1 ngân tệ không?” Ngả Mễ cười hỏi.
Cô gái chần chừ một chút, từ trên người mình lấy ra một đồng xu kim loại lóe sáng, Ngả Mễ nhận lấy: “Đã nhận, ta lấy giá 1 ngân tệ, bảo hộ tinh
linh Oánh tiểu thư đi đến tinh linh huyệt động hoàn thành tinh linh thí
luyện, thời gian 15 ngày, nếu không thể hoàn thành, trừ trả lại tiền
thuê ra, lại bồi thường tiền phạt gấp 10 lần. Ngày mùng 6 tháng sau, ta
buổi sáng sẽ đến cửa này chờ muội, không gặp không về.”
Nói xong, Ngả Mễ vẫy vẫy tay gọi sứ giả của Mân Côi Viên: “Mỹ nhân, qua
đây thanh toán.” Sau khi trả tiền, Ngả Mễ cũng chẳng biết nên tiếp tục
ngồi xuống thế nào nữa, Ngả Mễ lập tức chuồn ra khỏi Mân Côi Viên ~~ Quả thực là ~
Đây chính là “Ước định 1 ngân tệ” nổi tiếng hậu thế, đại khái là một
dong binh nhiệm vụ trao tay có giá trị thấp nhất trong cả cuộc đời của
Dong binh vương, nhưng mà, ý nghĩa của nhiệm vụ này đối với Dong binh
vương, thậm chí là đối với hậu thế thực sự là không thể tính ra được.
Nếu như không có ngân tệ này, có lẽ lịch sử của toàn bộ đại lục sẽ phải
viết hết lại.