Chúng thần chi chiến Ma pháp binh khí phổ (Trang thứ 3, khổ thứ 2: Xích Quan)
Thuẫn bài
Dài: 4 thước 1 tấc
Rộng: 2 thước 3 tấc
Nặng: 23 kg
Kiểu dáng: cực kỳ mộc mạc
Chất liệu: Không rõ
Nơi sản sinh: Không rõ
Được Hắc ám long vương sử dụng trong chúng thần chi chiến, nguyên danh lai lịch không rõ.
Trong chúng thần chi chiến, tấm chắn này phụ trợ công kích nổi tiếng
thiên hạ; trước khi Thốn Duyên trường thương của hắc ám long vương công
kích, đại bộ phận binh khí của địch nhân đều bị những cạnh sắt xung
quanh Xích Quan khóa chặt lại, thậm chí căn bản không thể rút về được.
Trong truyền thuyết, tấm chắn này là do Tử thần tự tay chế tạo ra, trong chiến tranh, thường tỏa ra khí tức màu đen.
Tất cả huyễn thú kỵ sĩ xa gần đều cúi đầu. Mọi người đều hiểu được cảm
giác của Trì Ngạo Thiên: vô luận là ai, trải qua thiên nan vạn hiểm cõng huyễn thú trên lưng mình tới bên Huyết trì, đến thời điểm cuối cùng,
huyễn thú lại hộc máu mà chết, thất bại trong gang tấc, loại cảm giác
này rất khó diễn tả nổi.
Nước mắt cơ hồ như muốn trào ra trong mắt Trì Ngạo Thiên, hắn cố nén, ôm chặt đầu Tiểu Hắc vào lòng mình. Hai nữ hài mặc dù chưa quen với Trì
Ngạo Thiên, nhưng nhìn thấy cảnh tượng thê lương này, nhìn nam hài vốn
thường ngày tiêu sái lãnh khốc là thế, hiện tại bùn đất đầy người quỳ
trên mặt đất ôm địa hành long hộc máu, trong mắt đều rơi lệ.
Trì Ngạo Thiên cứ như vậy ôm đầu Tiểu Hắc, một tiếng cũng không nói,
lẳng lặng quỳ trên mặt đất, mảnh áo bạt màu đen sau lưng run rẩy, chẳng
cần gió cũng tự lay động.
Thật lâu sau, nàm hài mới thở ra một hơi dài, lắc lắc đầu, mái tóc dài
màu đen sau lưng lay động, hắn yên lặng ôm địa hành long màu đen đứng
dậy, hướng Huyết trì tiến thêm 2 bước, quỳ xuống chậm rãi đặt Tiểu Hắc
vào trong huyết trì, vừa đặt vừa dùng thanh âm cực kỳ nhỏ nói: “Tiểu
Hắc, ngươi cứ từ từ mà đi; kiếp này ta sẽ không tham gia huyễn thú thí
luyện nữa, kiếp này ta cũng sẽ không cần huyễn thú khác nữa. Ngươi, là
huyễn thú bằng hữu duy nhất của ta.”
Nước ao rất sâu, thân hình Tiểu Hắc vừa mới đặt vào trong nước, trở mình một cái bọt nước màu đỏ liền trầm xuống.
Vẫn có rất nhiều huyễn thú kỵ sĩ đều chú ý đến nhất cử nhất động của nam hài này, mọi người đều không hề ngăn cản hắn, mọi người cũng đều có thể lý giải được tâm lý của hắn, đương nhiên, nghe thấy lời hắn nói, chỉ có Lâm Vũ Thường cùng với Sa Nhược ở gần hắn nhất.
Trì Ngạo Thiên ở bên cạnh ao ánh mắt nhắm lại, hít thật sâu một hơi. Lúc vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên, dưới chân cảm giác được
Huyết trì bên cạnh bỗng chấn động kịch liệt, bên tai là tiếng kinh hô
của những huyễn thú kỵ sĩ khác.
Huyết trì khổng lồ đột nhiên cuộn lên lềnh bềnh như một cái chảo úp,
chất lỏng màu đỏ trong ao tựa hồ toàn bộ đều sôi lên, quay cuồng, bọt
sóng cuồn cuộn, những huyễn thú đang ngâm mình trong ao cũng bị dọa cho
chết khiếp, mau chóng chạy ra khỏi Huyết trì. Nước sôi sùng sục tụ lại ở trung tâm của huyết trì, dần dần phun lên như nước suối khoáng.
Ở trung tâm của dòng nước, có một vật thể màu đen đang quay cuồng, chẳng lẽ? Tất cả mọi người đều nhớ tới cảnh tượng vừa phát sinh, chẳng lẽ là
huyễn thú vừa mới chìm xuống kia? Nước ao phun lên càng cao, 1 thước, 2
thước, 5 thước… Tất cả mọi người đều thấy rõ, thực sự là huyễn thú vừa
mới chết kia. Trì Ngạo Thiên cũng không thể tin vào 2 mắt mình nữa,
chẳng lẽ huyễn thú đã chết không thể để vào trong huyết trì sao?
Huyết sắc thủy lưu càng dựng đứng lên một cách mãnh liệt, không ngừng cọ rửa thi thể của con tiểu địa hành long kia, thịt trên người huyễn thú
đều bị nước sôi tách ra, từng khối từng khối thịt bị hòa vào trong nước, khung xương màu đen chậm rãi lộ ra.
Người ta trong lúc sợ hãi thường không để ý tới các sự vật ở xung quanh, cho dù là đám người ưu tú như huyễn thú kỵ sĩ cũng không phải là ngoại
lệ, bọn họ không phát hiện ra bầu trời đã xảy ra sự biến hóa lớn, mãi
tới lúc tia chớp màu đen đầu tiên giáng xuống mới giật mình tỉnh lại.
Bầu trời bỗng trở nên đen kịt, mặt trời đã mất tung tích, một tia chớp
màu đen từ trên trời giáng xuống, bổ vào trên ma pháp trận khổng lồ, tia chớp hóa thành vô số tia chớp nhỏ lưu động xung quanh tấm màn ma pháp
trận.
Trên bầu trời, cuồng phong rít gào nổi lên, mây đen như ba đào bị gió thổi tung, quay cuồng, gào thét.
Tiếng gió rít từ trong ma pháp trận cũng có thể nghe thấy, gió xoay tròn uốn lượn, chậm rãi hình thành một cái vòi rồng khổng lồ ở trên ma pháp
trận, cuốn hết thẩy mọi thứ ở xung quanh vào bên trong, hơn nữa phạm vi
càng lúc càng lớn, những dụng cụ cắm trại ban đêm, thi thể huyễn thú rơi rụng khắp bốn phía, lá cây… đều bị hút vào; còn cả vô số vòi rồng nhỏ
từ 4 phía Thánh Tuyết sơn quét lại, nhập vào trong vòi rồng lớn.
Trong đám người đang xôn xao cũng có những kẻ tinh mắt, có kẻ hét lên: “Nhìn kìa, tất cả vòi rồng đó đều có thi thể huyễn thú!”
Thật vậy, mỗi cái vòi rồng nhỏ chuẩn bị nhập vào trong vòi rồng lớn đều
bao bọc một số lượng hài cốt huyễn thú nhất định. Đây chính là thi thể
huyễn thú đã chết trong vòng mấy năm nay từng trông thấy trên đường đi.
Lại một tia chớp màu đen hạ xuống, lớp màn ma pháp dần dần trở nên hỗn
loạn. Ở bên trong ma pháp trận cũng cảm giác được tia chớp từ trên trời
giáng xuống này tựa như mượn cơn giận của trời để tạo thành uy lực, ma
pháp trận cơ hồ không chịu nổi.
Trong cuồng phong, tia chớp thứ 3 còn lớn hơn nữa lại mới hạ xuống, tấm
màn ma pháp kịch liệt rung động cường ngạnh chống lại tia chớp công
kích.
Trong khi ma pháp trận rung động chuẩn bị chữa trị lại vết rách, tia
chớp thứ tư lại bổ vào vị trí mà tốc độ gió là nhanh nhất của vòi rồng,
nghe nói, đó chính là tâm lốc có uy lực lớn nhất của vòi rồng, ma pháp
trận dưới song trọng lực công kích của cả vòi rồng cùng tia chớp bị xé
toạc ra một khe hở nhỏ, chất lỏng trong Huyết trì bị thôi động lập tức
biến thành một bộ xương rồng màu đen, đón lấy vòi rồng từ trên trời
giáng xuống, tia chớp màu đen trong cuồng phong cùng với huyết dịch bên
ngoài cùng tỏa ra quang mang chói mắt.
Tại Huyễn Thú thánh viên, bọn kỵ sĩ cũng cảm nhận được uy lực của cơn
lốc này, toàn bộ thực vật đều nghiêng ngả trong gió. Có lẽ lần đầu tiên
kể từ sau khi được trời đất sinh ra, đây là lần đầu tiên Huyễn Thú thánh viên cảm nhận được cát bay đá chạy.
Bộ xương rồng màu đen ở trong chất lỏng màu máu cùng với tâm lốc của cơn lốc vòi rồng cùng rung động. Chầm chậm, bộ xương cũng giống như các
huyễn thú mới vừa gia nhập huyết trì, đều trưởng thành hẳn lên, không,
không phải là lớn lên, mà là càng ngày càng có nhiều xương cốt của huyễn thú ở trên không bị tách ra, xương cốt sau khi bị tách ra như bị người
ta dùng tay cắm vào trên bộ xương địa hành long màu trắng, hơn nữa càng
lúc càng lớn, đã vượt quá thể tích của huyễn thú truyền thống.
Trong quá trình xương cốt không ngừng lớn lên, đó là thứ gì? Chẳng lẽ là bộ xương của một con phi long? Hàm rồng khổng lồ, cổ rồng dài ngoằng,
dưới cổ là một đôi chi trước nho nhỏ, trên lưng là đôi cánh cực kỳ lớn,
phía dưới thân thể là chi dưới tráng kiện mạnh mẽ. Đương nhiên, toàn bộ
đều chỉ là xương cốt màu đen chứ không hề có gân, máu, thịt gì cả.
Đây là cái gì? Thứ này đã vượt quá tầm hiểu biết cùng sự tưởng tượng của tất cả mọi người có mặt.
Đột nhiên, trước cái đầu rồng màu trắng bỗng phát ra 2 đạo điện quang,
một đôi mắt khổng lồ màu đen mở ra. Tiếp theo, bộ xương rồng kia ngẩng
đầu lên, hướng lên trời rống lên một trận, trong khi tiếng gầm còn đang
vang vọng trong sơn cốc, bộ khung xương của nó đã uốn éo, cánh cũng bắt
đầu vỗ đập.
Nó, sống…
Gió trong nháy mắt ngừng lại, trên bầu trời vẫn còn rất nhiều xương cốt
đã bị chia rẽ bay lả tả ở trên đỉnh ma pháp trận; tia chớp cũng đã biến
mất, tựa hồ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả; ma pháp trận vừa rồi bị
xé ra một lỗ hổng cũng nháy mắt khép lại; mặt trời cũng ló ra, lại đem
ánh sáng trải khắp đại địa; Huyết trì cũng khôi phục lại vẻ bình tĩnh,
chất lỏng màu máu phun lên cao cũng từ trên không trung hạ xuống. Trong
nháy mắt lúc huyết trì hạ xuống, con rồng xương kia cũng tự mình bay
lên.
Nó tựa hồ còn chưa quen lắm với biến hóa vô cùng lớn của mình, trên
không trung chậm rãi bay lượn, cái đầu rồng quay lại, cẩn thận nhìn biến hóa trên thân thể mình, cự long bay đến đâu, trừ hỏa Phượng hoàng cùng
với mấy Thần thánh hệ huyễn thú ra, tất cả các huyễn thú khác đều sợ hãi trốn vào trong các bụi cây hoặc là bụi hoa, mấy con huyễn thú họ nhà
lộc nhát gan phát ra tiếng kêu bi ai rồi khẩn trương chạy loạn lên xung
quanh Huyễn Thú thánh viên.
Bộ xương phi long mang theo gió lớn, từ trên không trung dừng ở trước mặt Trì Ngạo Thiên, thong dong ngẩng đầu lên.
Trì Ngạo Thiên cũng bị hết thảy trước mắt khiến cho kinh ngạc đến ngây
người, bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm lạnh như băng của một
người, thanh âm kia, từng chữ từng chữ một:
“Sinh tử trước mắt, có thể vì huyễn thú mà xả thân cứu nguy, vốn dĩ rất khó có được;”
“Khiêu chiến cực hạn của Thánh Tuyết sơn, nhiệt huyết kích hoạt Tử linh long, rất là đáng quý;”
“Tử linh long nhập vào Huyết trì, trường hợp này trong thiên hạ, vốn là kỳ duyên rất hiếm thấy;”
“Ngầm đồng ý với lời hứa, có thể cảm động Tử linh long chung thân làm bạn. Cuối cùng thông báo, tên của nó là ‘Yếu Ly’.”
Giọng nói này không phải là thanh âm của người trong mộng kia sao?
“Ngươi, Tiểu Hắc? Cũng là Yếu Ly ư?” Trì Ngạo Thiên nhìn cự long dài hơn 10 thước trước mắt chần chừ hỏi.
“Grào, grào.” Cự long cốt giá phát ra thanh âm khiến cho người ta phải
hoảng sợ, hướng Trì Ngạo Thiên gật đầu 2 cái. Tiếp theo đem thân hình
khổng lồ của mình tựa vào bên người Trì Ngạo Thiên, thân thể hơi hơi
ngồi xổm xuống, đầu đảo ngược ý bảo Trì Ngạo Thiên leo lên lưng nó.
Trì Ngạo Thiên nắm lấy xương rồng, xoay người mà lên, lưng rồng cũng cực kỳ to lớn, ở giữa lưng có một cái xương làm thành yên rồng, hắn thử
ngồi lên, vừa mới ngồi vững vàng, phía trước cùng với phía sau yên rồng
đồng thời sinh ra 2 cái xương hình người, trước sau giữ chắc kỵ sĩ ở bên trong bộ xương, xương đằng sau bỗng nhiên ngả về phía trước cổ, một cái mũ giáp cự thú úp lên đầu Trì Ngạo Thiên, trước mũ giáp tự động xoay về đằng trước, lộ ra mặt cùng với ánh mắt của kỵ sĩ. Xương bên trái đảo
lộn một chút, một cái tấm chắn lớn màu đen vươn ra, vừa vặn rơi vào tay
trái; Phía bên phải xương cốt lại cuốn lại, một thanh trường thương đỏ
như máu với mũi thương màu đen rơi vào tay phải.
Trì Ngạo Thiên quả thực không thể tin vào những biến hóa liên tiếp đến
này, thân thể hắn khẽ giật mình, phát hiện ra khôi giáp bằng xương này
linh hoạt kinh người, chẳng những không hề cảm thấy nặng nề chút nào, mà quả thực là không hề cảm thấy nó tồn tại; hắn khẽ cúi đầu nhìn thanh
trường thương trong tay, tại phần thương che tay hiện lên 2 chữ nhỏ màu
son: Thốn Duyên; tiếp theo lại nhìn tấm chắn bên tay trái, chỗ nắm tay
cũng tương tự hiện lên 2 chữ nhỏ màu son: Xích Quan.
Các huyễn thú kỵ sĩ khác cũng phát hiện ra huyễn thú của mình căn bản là không dám hoặc là không muốn tiếp cận với quái thú tràn ngập khí tức tử vong này, đều chậm rãi tách ra. Hỏa Phượng hoàng cùng với Độc giác thú
mặc dù không sợ loại khí tức này, nhưng cũng rõ ràng toát ra cảm giác
không ưa, Lâm Vũ Thường vẫy tay với Trì Ngạo Thiên, rồi kéo Sa Nhược
chạy đến một quãng xa nơi có ít người để cho hỏa Phượng hoàng cùng Độc
giác thú nhập vào huyết trì.
Hỏa Nhi vừa mới nhảy vào trong ao, lập tức phát ra tiếng kêu hưng phấn, 2 cánh kịch liệt phát ra chất lỏng màu đỏ, lông trên người như bừng cháy, ngọn lửa bốc lên rất cao, thân thể cấp tốc lớn lên, rất nhanh đã biến
thành một con phượng hoàng lửa với đôi cánh dài trên 5 thước. Còn Tuyết
Nhi cũng hưng phấn khịt khịt mũi, ở trong Huyết trì nhanh chóng lớn lên.
Dựa theo thông lệ từ bao năm qua, tất cả Huyễn thú kỵ sĩ khi màn đêm
buông xuống sẽ ở lại Huyễn Thú thánh viên qua đêm, sáng sớm hôm sau, kỵ
sĩ của các quốc gia tập trung lại, di chuyển tới điểm tập trung của các
quốc gia ở bên ngoài Thánh Tuyết sơn.
Ngả Mễ, Tu Tư, Hải Cáp 3 nước cùng trực tiếp giáp giới với Thánh Tuyết
sơn, bởi vậy hàng năm, khi các kỵ sĩ từ Thánh Tuyết sơn trở về, quốc
vương các nước sẽ tới dưới chân núi từ sớm để lên điểm tướng đài hoan
nghênh bọn kỵ sĩ, cư dân các nước nếu có thể đều sẽ đến để chứng kiến
cảnh náo nhiệt này.
Từ đây cho tới hàng chục năm về sau, mọi người tham gia đại hội nghênh
đón huyễn thú kỵ sĩ lần này cũng không thể quên được cảnh tượng lúc đó.
Trước kia huyễn thú kỵ sĩ đa phần đều là dựa theo tọa kỵ khác nhau, chia thành những tiểu đội khác nhau, sau đó lập thành một tập đoàn trùng
phong bay lượn mà về, nhưng lần này lại chia thành 3 tốp.
Đi đầu chính là một con rồng xương (cốt giá long) màu đen khiến cho ai
nấy đều phải kinh hô, thân hình khổng lồ của nó chẳng khác nào một mảng
mây đen từ chân trời thổi tới, trên lưng rồng có một kỵ sĩ toàn thân
giáp trụ màu đen đang ngồi, trường thương màu đen, tấm chắn màu đen bên
tay trái chiếu rọi ánh sáng mặt trời, trên đầu là mũ giáp quái thú, hiên nhiên là mũ giáp phòng hộ toàn bộ, chỉ để lộ ra ánh mắt.
Ở phía sau con rồng xương màu đen là một con đại điểu cao ngạo màu đỏ từ trên không trung bay lượn mà tới, đôi cánh đỏ mỗi lần sải ra đều khiến
cho trời cao phải biến sắc, tựa như một đám mây đỏ giữa ánh sáng mặt
trời, trên người đại điểu màu đỏ là một Hồng y nữ hài tóc đen; song song bên cạnh nàng chính là một con Thần thánh độc giác thú, dưới chân là
bạch sắc phiêu phù thuật, trên lưng độc giác thú có một cô gái áo lam
đang ngồi, giơ cao tay vẫy vẫy đám người phía dưới.
Ở đằng sau bọn họ, là hơn 20 huyễn thú kỵ sĩ khác, trừ phi hành huyễn
thú ra, tất cả các huyễn thú khác dưới chân cũng đều là phiêu phù thuật.
Dần dần, đám huyễn thú càng ngày càng gần, dưới mặt đất, tất cả các tọa
kỵ đều đột nhiên trở nên xôn xao bất an, đám ngựa đã bị buộc vào cọc
nhảy chồm chồm lên muốn kéo đứt giây cương.
Ở trên điểm tướng đài, những người đã an tọa cũng đều phát hiện ra hiện
tượng kỳ quái này, mấy Vũ huân quý tộc đều vội vàng lao tới chắn trước
Hồng Thạch đại đế để phòng ngừa có điều bất trắc. Hồng Thạch đại đế
khoát tay áo, nhíu mắt nhìn huyễn thú từ bầu trời xa bay tới, nhất là
con cốt long màu đen khổng lồ đi đầu.
Đầu thu, trong nhiệm vụ SS trước đó, Ác long Ngâm Phong lại tái xuất,
Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn một kích giết chết; giữa thu, lại có thiên cổ
đệ nhất Thần thánh long kỵ sĩ Đại Thanh Sơn hoành không xuất thế; cuối
thu, khô lâu long chưa từng lộ diện trên đời cùng với Hắc ám long vương
Trì Ngạo Thiên tạm thời hé lộ. Người đời sau xưng tụng, Ma Pháp lịch năm 2 thực sự là một năm có “Mùa thu đầy sự kiện.”