Ba người trong tổ hợp Nhân Long Thần là 3 loại phong cách hoàn toàn khác biệt.
Dong binh vương khéo tính xa, giỏi ăn nói, luôn giữa tiêu chí là nụ cười vĩnh viễn trên khuôn mặt, ngôn ngữ có khả năng kích động cực cao, có
thể mẫn tuệ nắm chắc cơ hội một cách chính xác.
Đại Thanh Sơn giỏi trong khâu thừa hành, nói năng đơn giản, giản dị vô
cùng, luôn lấy thực lực để khiến người khác phải phục. Cho dù là người
xa lạ, chỉ cần thấy hắn cười nhàn nhạt là đã đủ sinh ra sự tín nhiệm vô
cùng đối với hắn rồi.
Trì Ngạo Thiên suy nghĩ sáng suốt, ngôn từ độc đáo, rất ít khi lên
tiếng, nhưng một khi đã nói thì sẽ không được xuôi tai cho lắm, có người nói lời của hắn sắc bén, nhưng số lượng địch nhân nói hắn là một người
khắc bạc thì còn nhiều hơn.
Nhân Long Thần – Tổ hợp vàng
Sáng sớm ngày hôm sau, bá tước cùng với bá tước phu nhân đã dẫn theo 2 cô gái tới phủ công tước để bái phỏng.
Bá tước cũng xuất thân từ quân đội, bởi vậy có quan hệ tư rất tốt đẹp
với công tước, đám bảo vệ sau khi trông thấy thì đều trực tiếp để bọn họ vào trong thành.
Bước qua lớp tường thành cao lớn, đối diện chính là một bãi cỏ vô cùng
rộng lớn trống trải – Chỉ có trong tòa thành cực kỳ rộng lớn của công
tước gia mới có thể để ra một khoảng rộng rãi như vậy để làm nơi luyện
công.
Trên mặt cỏ đang có 2 người tiến hành đọ sức, Lâm Vũ Thường mắt rất
tinh, kinh hô một tiếng, kéo tay bá tước phu nhân nói: “Mẹ, người xem
kìa, nam hài mặc đồ trắng chính là Ngả Mễ đó.”
Cùng giao thủ với Ngả Mễ là Trì Ngạo Thiên, còn ở một bên chỉ trỏ bình
phẩm từ đầu tới chân là Trì công tước, Lôi Cát, Trì Hàn Phong, Đại Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư cùng với đám gia thần của Trì gia và một số cán bộ cốt
cán trong hệ thống.
Sau khi ăn sáng xong, Trì Ngạo Thiên liền lôi kéo Ngả Mễ ra thử tài, đám người công tước cũng vừa vặn muốn xem thực lực hiện tại của Ngả Mễ một
chút, cho nên cũng chủ trương ủng hộ trận đấu này, bất quá Trì Hàn Phong có đề nghị để cho trận chiến tăng phần kích thích, không nên tiến hành
chiến đấu theo cách thông thường, Trì Ngạo Thiên am hiểu nhất chính là
kỵ binh, mà Ngả Mễ lại là ma pháp, ma kiếm tam tu, nên cho phép Trì Ngạo Thiên cưỡi ngựa, tương tự không hạn chế Ngả Mễ sử dụng ma pháp cùng với ma kiếm thuật.
Lôi Cát là người đầu tiên tán đồng, lão cũng muốn xem tu hành trên phương diện ma pháp của đồ đệ mình một chút.
Trì Ngạo Thiên ăn qua loa 2 miếng rồi chạy vào thay đổi trang bị.
Trì Ngạo Thiên về mặt vũ kỹ cũng được xếp vào loại xuất sắc trong một
gia đình có truyền thống, lập tức là kỵ sĩ chiến thương cùng kỵ sĩ thuẫn bài, sau khi trùng kích, kỵ sĩ chiến thương sẽ đổi thành kỵ sĩ kiếm. Mũ giáp màu đen gắn liền với mặt nạ bảo hộ đen, mặc tỏa tử giáp màu đen
của kỵ sĩ, sau lưng là áo choàng đen, tọa kỵ là một thớt ngựa Ô Truy.
Đúng lúc này thì cả nhà bá tước cùng Sa Nhược cũng vừa bước vào thành.
Đối mặt với kỵ sĩ, Ngả Mễ đầu tiên áp dụng thủ thế, Băng Nhận bảo vệ
ngay trước mặt mình. Trước đó, đa phần đều là sinh tử chiến, cho nên để
bảo hiểm thắng lợi tối đa, Ngả Mễ thường thường là lợi dụng đầy đủ địa
hình, địa thế, ma pháp tất cả các kỹ năng, lấy thắng làm trọng, có đôi
khi bản thân đối với kiếm thuật sở trường nhất của mình cũng không quá
tự tin, đối mặt với đối thủ như Trì Ngạo Thiên, đương nhiên là một công
cụ thí nghiệm lý tưởng rồi.
Trì Ngạo Thiên trường thương không vội vã đâm tới, mà là nâng lá chắn
lên trước rồi giấu mũi thương sau tấm chắn, hai chân thúc vào hai bên
bụng ngựa, Ô Truy mã gõ hai móng trước xuống đất, ngẩng đầu lên hí dài
một tiếng, mũi phát ra tiếng phì phì, khí thở màu trắng từ trong miệng
ngựa bay lên không.
Mặc dù là một con ngựa trùng phong, nhưng dưới ánh mặt trời, mũ đen,
giáp đen, trường thương màu đen, mã giáp màu đen, tựa như một khối kim
loại đen tỏa ra ánh sáng lập lòe, mang tới áp lực như thiên quân vạn mã
trùng phong xông đến.
Ánh mắt Ngả Mễ hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Trì Ngạo
Thiên, vốn đã nhiều lần giao đấu với Trì Hàn Phong, loại kỹ xảo thương
giấu sau thuẫn này đã từng gặp rất nhiều lần, trong kỵ sĩ quyết chiến
một chọi một, lợi dụng tấm chắn để che giấu điểm công kích của mũi
thương, khiến địch nhân không rõ ý đồ công kích rồi bất thình lình tấn
công, biện pháp giải quyết chỉ có một: nhìn thẳng vào ánh mắt của kỵ sĩ, ánh mắt sẽ làm bại lộ hết thảy ý định của hắn.
Ô Truy mã quét tung bụi đất, tấm chắn màu đen nhanh chóng trở nên to
lớn, từ bên trong tấm chắn, ngọn thương như tia chớp đâm ra, nhắm về
phía bụng Ngả Mễ. Ngả Mễ khẽ nhích về bên trái rồi hơi lùi lại mấy bước, Băng Nhận như phá vỡ giới hạn thời gian và không gian đột nhiên xuất
hiện phía sau mũi thương, ra sức giáng xuống, không, nói chính xác hơn
là, trường thương như bị cự chùy đập phải, cắm mạnh xuống đất, để lại
một vết sâu hoắm trên mặt đất, ngựa cùng với kỵ sĩ lập tức bị trùng
kích.
Trì Hàn Phong đứng một bên lắc lắc đầu, thì thầm tự nói: “Bi kịch tựa hồ lại tái diễn rồi.”
Trì Ngạo Thiên gặp nguy không loạn, thân thể nghiêng đi, tấm chắn trong
tay từ thủ chuyển sang công, trực tiếp bổ về phía Ngả Mễ dưới đất, từ
mặt thuẫn nhô ra bốn cạnh sắc phá nát không khí, phát ra tiếng vù vù.
Trường kiếm của Ngả Mễ bắn về phía sau, mũi kiếm đâm vào trên tấm chắn, Ô Truy mã trong nháy mắt này đã lướt qua người Ngả Mễ, Ngả Mễ khẽ mượn
trợ lực, hướng về phía ngựa vừa lướt qua nhảy vọt lên, trường kiếm gào
thét bổ về phía sau lưng Trì Ngạo Thiên.
Trừ một số quan quân có kinh nghiệm sa trường ra, tất cả mọi người đều
nhắm tịt 2 mắt lại, bất luận kẻ nào cũng không thể tưởng tượng được, Ngả Mễ chỉ trong 1 lần xung phong đã thủ 2 lần, công 1 lần, một kỵ sĩ bình
thường trong 1 lần xung phong, có thể công kích tới 2 lần đã là cực hạn
rồi, nhìn lại, Trì Ngạo Thiên… đang xem xem Ngả Mễ định công kích như
thế nào.
Trì Ngạo Thiên tựa hồ chẳng cần suy nghĩ, đuôi chiến thương đột nhiên
dựng lên, trực tiếp nhắm về phía Ngả Mễ giữa không trung, lại là sử dụng chiêu cùng chết, nếu trường kiếm đâm trúng chỉ trong nháy mắt, đuôi
chiến thương cũng sẽ thọc trúng Ngả Mễ.
Băng Nhận trên không trung cản đuôi thương, Ngả Mễ dựa thế vững vàng đáp xuống đất.
Biểu hiện của 2 thiếu niên trong hiệp thứ nhất đều khiến cho người ta
cực kỳ kinh hỉ, Ngả Mễ sau 2 lần thủ có thể phát ra 1 kích trí mạng, mà
Trì Ngạo Thiên sau 2 lần công kích thất bại vẫn có thể tiến hành đợt
phòng thủ thứ 3.
Ô Truy mã của Trì Ngạo Thiên sau khi lao đi mấy chục bước liền xoay tròn quay đầu lại, lần xung phong vừa rồi, 2 lần suýt nữa thất bại, 1 kích
cuối cùng cơ hồ là đối diện với tử vong, đây cũng là điều Trì Ngạo Thiên mấy năm nay chưa từng gặp phải, dưới mặt nạ màu đen, mồ hôi chảy xuống, vai phải vừa rồi phải chịu một lực lớn giáng xuống, cơ nhục liên tục
rung động.
Không thể trông thấy biểu tình trên khuôn mặt tuấn mỹ đằng sau chiếc mặt nạ, hắn lại thúc Ô Truy mã một lần nữa.
Ô Truy mã lại xung phong, gần rồi, gần rồi, đột nhiên, chiến thương màu
đen trong tay Trì Ngạo Thiên vẽ thành một đường cong đâm về phía Ngả Mễ, sau khi chiến thương đâm ra, dưới tấm chắn lập tức lóe lên ánh sáng của kỵ sĩ kiếm, Ngả Mễ cũng cực kỳ kinh ngạc, nhưng chỉ trong nháy mắt đã
đoán được mục đích 2 điểm công kích của Trì Ngạo Thiên, toàn thân bay
lên trời, 2 tay toàn lực múa Băng Nhận trên không trung vẽ ra một nửa
vòng tròn lóa mắt bổ vào chiến thương sắp đâm tới phía dưới, chiến
thương như bị sét giáng trúng, oằn đi rồi văng ra ngoài rất xa, Ngả Mễ ở trên không trung mượn lực hướng qua một hướng khác đáp xuống đất, quán
tính quá lớn khiến cho Trì Ngạo Thiên không thể quay ngựa lại công kích
được, “Hầy” một tiếng, nổi giận đùng đùng vọt qua.
Chiến thương lúc này cũng đã rơi xuống, mũi thương cắm phập vào đất.
Ngả Mễ trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười thánh khiết, chỉ có người
quen thuộc với nhân tài mới biết đằng sau nụ cười này ẩn giấu điều gì,
hắn giơ ngang 2 tay: “Hắc, không tệ không tệ, Trì huynh quả nhiên cao
minh, tiếp theo ta bắt đầu sử dụng ma pháp công kích đây.”
Tia chớp màu vàng chỉ trong nháy mắt đã từ mũi kiếm bắn ra, tiếp theo
không khí nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, những tảng băng nhận lớn quét
qua mà đến. Chẳng cần chú ngữ, 2 đợt ma pháp công kích đã rất nhanh phát ra, theo đạo lý thì chỉ có đại ma pháp sư mới có thể làm được loại công kích với tốc độ này mà không cần chú ngữ. Chẳng lẽ Ngả Mễ đã đạt tới
cấp bậc đại ma pháp sư?
Chỉ có Lôi Cát nắm thật chặt ma pháp trượng, dùng thanh âm cực nhỏ nói
với Trì Hàn Phong: “Ma kiếm công kích tốc độ quả thật không thể bằng
được.”
Cho dù là ở phía trên tọa kỵ, Trì Ngạo Thiên cũng vô pháp tránh né loại
công kích như thế này, thân thể sau khi bị tia chớp đánh đến tê dại vẫn
cố giật cương ngựa, nhưng mà băng nhận đã nhanh chóng xẹt qua tỏa tử
giáp cùng với mã giáp, trên người chiến mã mã giáp văng tung tóe, ở
những chỗ hở ra nhanh chóng rỉ ra máu.
“Được rồi.” Lôi Cát vẻ mặt rất là đắc ý, nhưng rất nhanh đã thu lại bộ
dạng đó: “Ta nghĩ sau khi có huyễn thú, chiến cuộc sẽ có sự thay đổi rất lớn, cho nên, Ngạo Thiên, ngươi phải cố gắng lên.”
Công tước cũng không ngừng gật đầu: “Kỵ sĩ bình thường quả thật rất khó
có thể trở thành đối thủ của Ngả Mễ, chắc Đại Thanh Sơn cũng có những kỹ năng tương đương.”
Ngả Mễ sau khi cùng Đại Thanh Sơn tỏ ý cảm tạ công tước xong, đều vô
cùng nhiệt tình tới xem xét thương thế của Trì Ngạo Thiên, Đại Thanh Sơn nhất định là tâm tình quan tâm, còn Ngả Mễ rốt cuộc là nghĩ muốn kiểm
tra hiệu quả công kích hay là đánh xong rồi xoa thì cũng chẳng biết nữa.
Từ đằng xa, vợ chồng bá tước đối với biểu hiện trên phương diện vũ kỹ
của Ngả Mễ cũng tương đối hài lòng, sau đó đối với việc chạy tới xem xét thương thế cho Trì Ngạo Thiên lại càng thêm hài lòng, lại càng không
cần phải nói đối với tác phong quý tộc chân chính của Ngả Mễ vốn nhất
quán có thể lừa dối thế gia đệ tử mới đích thực hài lòng. Lâm bá tước
thần tình tươi cười cùng chào hỏi với công tước, bá tước Trì Hàn Phong
và Lôi Cát.
Đám người công tước hiển nhiên cũng đã phát hiện ra vợ chồng bá tước,
vội vàng dẫn bọn họ vào đại sảnh. Còn 2 cô gái thì đã chạy tới chỗ 2 bên vừa rồi tiến hành thử tài từ trước đó rồi.
Đối với công tước, bá tước, đại ma đạo sư duy nhất của đế quốc thì mấy
lời khách sáo cảm tạ Trì gia đệ tử lần này hiệp trợ Lâm Vũ Thường hoàn
thành nhiệm vụ đi sứ chỉ là lớp bọt thơm nức mũi phía trên tách cà phê,
mỗi người đều biết phía dưới lớp bọt mới là thực chất. Hai bên đều ngầm
hiểu, khi cà phê còn chưa uống cạn, bá tước đã đạt được đầy đủ sự tín
nhiệm từ cả nhà công tước, cũng ước định, một khi phát sinh biến cố, sẽ
sử dụng các phương thức để hiệp trợ cho công tước.
Đột nhiên, từ bên ngoài lại truyền đến tiếng hoan hô của Ngả Mễ, tiếp
theo là tiếng hoan hô của Đại Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư, mọi người trong
phòng bèn bước ra, thấy trong viện xuất hiện thêm 2 người khác. Một
người áo trắng như tuyết, sắc mặt ôn hòa, nhìn từ xa trông chẳng khác
nào một thanh niên học giả, sau lưng ló ra một thanh trường kiếm màu
bạc; còn một người thì hiển nhiên là Ải nhân, sau lưng giắt một thanh cự phủ màu đỏ.
Công tước thoáng trầm tư, rồi khẳng định: “Hai người kia nhất định là
những người đã từng cùng bọn Ngả Mễ đi hoàn thành nhiệm vụ ác long Ngâm
Phong, Bạch y A Phong cùng Ải nhân Lạc Khắc.” Mấy người khác nghe vậy
thì vô cùng hưng phấn, Bạch y A Phong cùng Ải nhân Lạc Khắc tại giới võ
đều là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, nghe nói Bạch y A Phong trên Dong
binh Chiến hồn bảng bài danh thứ 73, hơn nữa năm nay mới khoảng 30 tuổi, tương lại được xem là nhân vật chủ chốt có khả năng khiêu chiến với 10
đại cao thủ trên Chiến hồn bảng.
Học giả cùng Ải nhân lập tức phát hiện có người đang nhìn trộm bọn họ,
học giả khẽ ngoái đầu lại, khẽ gật đầu thăm hỏi công tước ở bên này, mọi người trong phòng rốt cuộc ngồi không yên cũng đều bước ra.
Ngả Mễ vội vàng giới thiệu mọi người với nhau, quả nhiên đúng là A Phong và Lạc Khắc. Trì Hàn Phong là người tuổi tác cũng thuộc dạng đồng lứa,
vội bước tới bên cạnh A Phong, khách khí một phen, đại loại là về thứ
hạng trên bảng gì gì đó vân vân và vân vân, A Phong mỉm cười, chỉ chỉ
lão Lạc Khắc: “Kỳ thật Lạc Khắc tiền bối ở trên Chiến hồn bảng bài danh
so với ta còn cao hơn, có điều mấy thập niên gần đây ông ấy rất ít đi ra ngoài, cho nên mọi người có phần quên mất ông ấy, sư phụ ta đã từng
nhiều lần nhắc với ta về ông ấy, hơn nữa còn nói với ta, vào 50 năm
trước, hễ nhắc tới huyết phủ là lập tức sẽ làm cho người ta nhớ tới…” A
Phong lời còn chưa nói hết, tất cả những người trên 30 tuổi sắc mặt đều
biến đổi, công tước nhịn không được cất tiếng: “Huyết phủ phích lịch
(sét đánh)?”
Vừa nói như thế, ngay cả bọn Ngả Mễ cũng có ấn tượng, Huyết phủ phích
lịch là một nhân vật trong truyền kỳ, trên Chiến hồn bảng đứng ở vị trí
thứ 50, nghe nói hắn thành danh là đến từ chiến phủ nhanh như sét đánh
chớp giật trong tay hắn, trên thanh chiến phủ trong truyền thuyết ấy có
phong ấn một loại lực phá hoại cực kỳ lớn, bỏ qua hết thảy mọi ma pháp
phòng ngự. Đại Thanh Sơn đột nhiên nhớ lại thời điểm cuối cùng trong
trận chiến với Ngâm Phong, Ải nhân đem huyết phủ như thông linh tự do
bay lượn trong huyệt động, trực tiếp công phá ma pháp phòng ngự của Ngâm Phong, lưu lại cho Ngâm Phong một vết thương sâu thấu tận xương.
“A Phong đại ca, các người tới đây làm gì vậy?” Ngả Mễ ngạc nhiên hỏi.
“Ha ha, Lạc Khắc tiền bối không được yên tâm lắm, cho nên tới Băng Tuyết bảo lũy hẹn ta tới thăm nhóm các ngươi.” A Phong mỉm cười.
“A Phong, vô cùng cảm tạ dọc đường đi ngươi đã trợ giúp cho Ngả Mễ, Đại
Thanh Sơn, nhiệm vụ SS kia nếu như không có ngươi, phỏng chừng bọn chúng đã sớm bị giết mất rồi.” Trì Hàn Phong đã lôi kéo làm quen với A Phong.
“Đâu đâu, trên thực tế, nếu như không có bọn họ, chúng ta mới toàn quân bị diệt.” A Phong khách khí nói.
“A Phong,” Trì Hàn Phong đột nhiên lộ ra cáu đuôi đen của ác ma: “Nghe
nói ngươi theo ma pháp nhập kiếm đạo, sau đó chuyển qua ma kiếm, cuối
cùng lại hoàn toàn từ bỏ ma pháp siêu phàm thoát tục, trở thành khai sơn thủy tổ của kiếm khí công kích, điều này cũng rất giống với phương
hướng của Ngả Mễ, ta cùng với Lôi Cát sư phụ hắn vẫn rất lo rằng hắn sẽ
bị tẩu hỏa nhập ma.” Lôi Cát lườm Trì Hàn Phong vận vận khí, nghĩ thầm:
“Ta nói như thế bao giờ?”
Trì Hàn Phong vẫn tiếp tục cái giọng điệu cứ coi là như vậy đi: “Cho
nên, ngươi hẳn là có thể nói chuyện được với hắn, tỷ như, có thể cùng
với hắn làm một số thí luyện vũ kỹ, chúng ta đều rất muốn được xem ngươi biểu diễn nha. Nhất định phải nể mặt mũi chúng ta đấy.”
A Phong mỉm cười gật gật đầu: “Trì huynh không cần khích tướng, đó cũng
là một trong những mục đích mà ta cùng Lạc Khắc tiên sinh tới đây, cảm
thấy Đại Thanh Sơn cùng với Ngả Mễ sau khi xuất đạo rất thuận lợi, mà
Hoắc Ân Tư lại là vừa mới xuất đạo, còn thiếu rất nhiều tích lũy để trở
thành dong binh đoàn Cấp A, như vậy kỳ thực rất không có lợi cho sự phát triển của bọn họ, cho nên để cho bọn họ có thêm hiểu biết đối với phạm
trù vũ kỹ một chút, thí luyện cũng là một biện pháp rất tốt.”
Nói xong, A Phong chậm rãi bạt thanh kiếm từ sau lưng ra: “Đại Thanh Sơn tính cách rất kiên định, sẽ không có vấn đề gì lớn, cho nên, Ngả Mễ,
ngươi lại đây.”
"Ài ――" Ngả Mễ thở dài một hơi: “Ta cứ thắc mắc tại sao mấy bộ hạ của
cha ta sau khi nghe nói người phó thác ta cho Trì thúc thúc thì đều lộ
ra biểu tình như vậy, hiện tại cuối cùng đã biết là vì sao. Nhìn xem,
kiếm đâu ra một vị thúc thúc có thể đối xử với ta tốt như vậy chứ?”
Tiếp theo lại quay sang càu nhàu với A Phong: “Lần trước tìm Ngâm Phong, ta cũng bị đánh cho ngất xỉu, ta cũng nếm đau khổ rồi, sao lại đối xử
với ta như một kẻ ăn chơi lêu lổng, cứ phải nhằm vào ta vậy.”
A Phong cười lắc lắc đầu: “Nhiều lời vô ích, bất cứ thứ gì, ngươi cũng
có thể sử dụng.” Nói xong, một tay nắm trường kiếm, trường kiếm chỉ xéo
mặt đất. Cao thủ chính là cao thủ, chỉ một tư thế tùy tiện như vậy mà
sau đó khí thế đã trở nên vững như bàn thạch.
Đối với kiếm đạo cao thủ như A Phong, sử dụng kiếm không khác gì tự sát, chi bằng dùng ma pháp a, Ngả Mễ kiếm tùy tâm chuyển, tia chớp màu đỏ
lập tức từ trên thân kiếm bắn ra, A Phong vẫn nhàn nhạt mỉm cười như cũ
không hề nhúc nhích, tia chớp chỉ trong nháy mắt đã bổ tới. Thấy tia
chớp bổ trúng mục tiêu, Ngả Mễ lập tức huy kiếm chém xuống, muốn lợi
dụng cảm giác tê dại trong nháy mắt để công kích A Phong.
A Phong đắm chìm trong tia chớp công kích đột nhiên lộ ra nụ cười sáng
lạn, căn bản không hề bị ảnh hưởng, trường kiếm tựa hồ chẳng có chút lực lượng nào đón đánh. Ngả Mễ cả kinh, bị tia chớp công kích mà chẳng hề
tê dại, điều này và ma pháp lý luận cơ bản cùng phạm vi, cho nên ý niệm
duy nhất trong đầu là: tránh mau. Băng Nhận lập tức từ chém xuống thành
xoay ngang, song thủ kiếm của A Phong đột nhiên biến thành nhanh, sau
khi binh khí như có như không ma sát, 2 thanh trường kiếm đã sáp lại
nhau, A Phong hai tay nắm trường kiếm đem trọng tâm của Băng Nhận cấp
tốc xoay tròn, Ngả Mễ còn chưa kịp phản ứng thì trường kiếm đã bị đánh
bay mất rồi.
A Phong lui về phía sau một bước, mỉm cười nói: “Có một số chức nghiệp
cao thủ miễn dịch đối với ma pháp, ta sau khi từ bỏ ma pháp, đột nhiên
phát hiện ra mình có năng lực đề kháng lại ma pháp, cho nên ngươi không
cần giật mình. Tiếp tục đi!”
Ngả Mễ không cam lòng nhặt lại kiếm, song thủ mau chóng huy vũ, một lát
sau trường kiếm đã để lại trong hư không 4 đạo kiếm ngân nửa trong suốt, tiếp theo “Băng chi nhận”, Ngả Mễ hét to một tiếng, vô số băng nhận li
ti hình thành, bao bọc lấy kiếm ngân quét về phía A Phong, băng chi
thượng vị tinh linh gia trì ma pháp vốn có lực công kích phi phàm, cho
dù là A Phong cũng không thể bỏ qua, trường kiếm của hắn chậm rãi huy vũ trước mặt, nhanh chóng hình thành một trận kiếm ảnh hư ảo, bóng kiếm hư ảo càng lúc càng lớn, băng chi nhận cùng với kiếm ngân sau khi va chạm
trên bóng kiếm, tựa hồ va phải thực thể, phát ra thanh âm răng rắc rồi
mau chóng rớt xuống đất. A Phong trường kiếm lại từ chậm đột nhiên
chuyển thành nhanh, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở bên trái Ngả Mễ,
kéo theo tiếng gió vù vù bổ xuống.
Băng Nhận của Ngả Mễ phản ứng cũng phi thường nhanh chóng, huy kiếm chặn đường, song thủ kiếm của A Phong căn bản không hề chém thật, lập tức
thu lại rồi tức thì chém về bên phải, Ngả Mễ một kích sau khi đánh vào
khoảng không, rất khó thu tay lại, nhưng vẫn tận lực dùng Băng Nhận để
đỡ; trường kiếm của A Phong không hề tiếp xúc với Băng Nhận, lại thu về
nhanh như chớp rồi chém vào phía bụng ―― Tựa hồ mỗi lần động tác đều là
rất lớn, nhưng mỗi lần phạm vi lại cực kỳ nhỏ, chỉ trong phạm vi nhỏ
nhất rất nhanh chóng biến ảo, không cần mượn lực lập tức chuyển biến
phương hướng, điểm này vô luận thế nào Ngả Mễ cũng không sánh nổi, tới
chiêu thứ tư, trường kiếm của Ngả Mễ đã theo không kịp, đối mặt với
trưởng kiếm đã áp sát phần eo, Ngả Mễ đành phải nhận thua.
A Phong mỉm cười hỏi Ngả Mễ có muốn thử lại nữa hay không, Ngả Mễ uể oải lắc lắc đầu: “Mới đầu ma pháp còn dùng vô tư, ta vẫn chưa cảm thấy,
nhưng tới khi ta nhận ra được ưu thế lớn nhất là mau lẹ của mình đã mất
đi tiên cơ, thì không còn đọ nổi nữa.”
Trì Hàn Phong đã bước tới, vỗ vỗ vai Ngả Mễ: “Ngươi nhìn ra vấn đề trong đó sao? Ngươi có cảm thấy hắn trong việc sử dụng lực có gì khác với
ngươi không?”
A Phong gật gật đầu: “Trì huynh quả nhiên là cao thủ, Ngả Mễ, ta đã sớm
phát hiện ra ngươi có thói quen khoái công (tấn công nhanh), hơn nữa còn cố gắng đạt tới cực hạn, đây là một lỗ hổng rất lớn, vừa rồi ta mỗi
chiêu đều chỉ dùng 7 phần lực, lưu lại 3 phần để làm gì? Ta có thể phát
hiện ra cơ hội tốt nhanh hơn so với ngươi, như vậy ngươi cũng chỉ có thể truy cản rồi. Đạo của vũ kỹ, mục đích là ở chỗ thủ thắng, mà không phải cậy lực lớn để đánh bừa.”
Tại trường, tất cả nam hài tử đều có được một bước tiến mới trên con
đường học tập vũ kỹ. Về đạo lý, mời một người vĩ đại như A Phong làm
người hướng dẫn là điều mọi người không thể thực hiện được, đương nhiên, đạt được kinh nghiệm trên phương diện thực chiến cũng là không thể
tưởng tượng nổi, mấy người trẻ tuổi trên phương diện này đều thu được
không ít lợi ích.
Buổi chiều, Lâm bá tước dẫn theo ái nữ đến hoàng cung báo cáo, Hoàng
cung đại pháp sư Nặc Lâm cẩm thận kiểm tra kết giới của 6 huyễn thú đem
về, sau khi xác nhận huyễn thú không bị tổn thất gì, mới yên lòng. Theo
lời đại ma pháp sư, lần này 4 nhánh đi nghênh tiếp huyễn thú thì 3 đội
ngũ đã sớm hoàn thành nhiệm vụ trở về nước, chỉ có tốp đi Băng Phong đại lục là xảy ra vấn đề, hơn nữa đế quốc từ lâu đã nhận được hồi âm từ
quân biên phòng, hiểu rõ hết thảy mọi tình huống, Quốc vương điện hạ
cũng rất chú ý tới việc này. Đáng tiếc, hôm nay Quốc vương điện hạ theo
thường lệ lại tới mộ tổ tế bái, nếu không nhất định sẽ đích thân tiếp
kiến để hỏi han về việc này.