Có một số người hữu duyên vô phận, hai người sống tại cùng một khu vực,
có lẽ còn thường thường tới cùng một cái huyệt động chơi, uống thuốc do
cùng một thầy thuốc kê, trêu cùng một con chó, hơn nữa có lẽ hai người
còn có sự nhất trí đáng ngạc nhiên với rất nhiều quan điểm, nhưng mà hai người lại hoàn toàn không thể dung hợp tại cùng một chỗ.
Có một số người có phần vô duyên, nhưng lại hay cường điệu: duyên là ý
trời, chia tay là do người. Kỳ thật đại đa số thời điểm là duyên phận
không đến, bất kể có cố gắng thế nào, kết quả vẫn là một.
Vọng ngôn luận
Sa Nhược cúi đầu, ánh lửa hừng hực chiếu sáng khuôn mặt trắng nõn nà của nàng, mái tóc dài rủ xuống trước ngực. Có lẽ do lần đầu tiên ở bên cạnh một nam hài, nàng cũng không thể nói rõ là tại sao, ánh mắt lại thi
thoảng liếc trộm xem Đại Thanh Sơn đang làm cái gì.
Đó là một loại cảnh tượng thế nào chứ.
Được nướng trên đống lửa, mỡ trên tảng thịt không ngừng chảy ra, tí tách rớt xuống, hỏa diễm bốc cao liếm những giọt mỡ, Đại Thanh Sơn trên mặt
cũng ánh lên ngọn lửa bập bùng. Hắn một tay chậm rãi xoay cây gậy nướng, tay còn lại không ngừng từ trong túi lôi ra diêm cùng với gia vị rẩy
lên trên thịt.
Lục Nhi nghiêng mình dựa vào người Đại Thanh Sơn, đầu gác lên bụng hắn,
miệng không ngừng rơi nước dãi, có khi Đại Thanh Sơn đi lấy củi gỗ, Lục
Nhi lập tức rất biết điều đón lấy cây gậy nướng bắt đầu chậm rãi xoay
xoay.
“Tiểu tử này ngoan quá.” Sa Nhược cúi đầu mỉm cười.
Ăn xong thịt nướng, Đại Thanh Sơn thuần thục châm thêm một đống lửa ở
bên cạnh, đem đống lửa nướng thịt dập tắt, dùng tảng đá kê lên đống tro
tàn, tiếp theo kéo xe trượt tuyết tới, vừa vặn đặt ở phía trên đống tro, hắn cất lên câu nói đầu tiên trong ngày: “Cô ngủ ở trên xe trượt
tuyết.” Sau đó một mình ôm các vật dụng để ngủ dựa vào một tảng đá hơi
nhô ra để tránh gió, đoạn nằm xuống. Không lâu sau, bên tai Sa Nhược đã
truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Thật không hiểu nổi đây là loại nam nhân gì nữa. Sa Nhược vốn không biết nhiều về nam nhân, nhớ lại đêm qua, Lâm Vũ Thường còn chuyên môn bảo
nàng nhất định phải cẩn thận một chút, bổi tối không được ngủ say, nhất
định phải đề phòng, đừng để cho Đại Thanh Sơn ngủ ở bên cạnh mình ―― Lúc ấy Sa Nhược còn đặc biệt không hiểu muốn hỏi lại Vũ Thường tỷ tỷ nói
thế là có ý gì. Phải biết rằng Sa Nhược trong lòng thực sự không biết
nếu giữa nam hài và nữ hài có thể làm chuyện hư hỏng thì là hư hỏng tới
mức nào.
Rất nhanh, Sa Nhược trong lòng đã nóng hầm hập ―― Nàng rốt cuộc hiểu
được một số hành động vừa rồi của Đại Thanh Sơn, tro tàn phía dưới xe
trượt tuyết chậm rãi xuyên thấu qua tấm ván gỗ dưới xe, tản ra nhiệt độ
ấm áp, tại nơi băng thiên tuyết địa này, bên ngoài là gió lạnh thét gào, cái loại cảm giác ấm áp ấy không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được.
Ngay tại thời điểm Sa Nhược trong lòng chậm rãi nhen nhóm một thứ ấm áp
do người khác phái mang lại, Lâm Vũ Thường lúc này đang trợn mắt há hốc
mồm thưởng thức một trò hay.
Để tranh thủ vào buổi tối mai có thể xuất hiện ở ven rừng rậm, như vậy
lúc trời tối đen rất có thể sẽ chạm trán với địch nhân, không gian mà kỵ sĩ có thể phát triển vô cùng nhỏ, cho nên Ngả Mễ quyết định đi gấp. Mãi cho tới tận đêm khuya, đoàn sứ thần mới hạ trại.
Nhiệm vụ đầu tiên chính là tìm gỗ để nhóm lửa, vận khí của bọn họ không
được tốt như Đại Thanh Sơn, trời quá tối, căn bản không tìm ra khúc gỗ
nào đã đổ xuống, cho nên hai binh lính bắt đầu đi đốn củi, gió quá lớn,
nửa ngày không chặt nổi một cây tùng lớn.
Ngả Mễ thật sự không đợi nổi, đi tới, hòa khí nói: “Sao không để ta thử
xem?” Mấy binh lính đế quốc sớm đã ngứa mắt với một số hành động của
hắn, lập tức tiện thể đem búa đưa cho hắn. Ngả Mễ lắc lắc đầu, từ sau
lưng rút ra Băng Nhận, rồi đi một vòng quanh gốc cây đại thụ, ánh mắt
mọi người đều theo dõi hắn, xem hắn có thể làm nổi trò trống gì, mấy
binh lính trong mắt lộ rõ ý trào phúng.
Ngả Mễ nhẹ nhàng lui lại phía sau vài bước, khẽ cong người, Băng Nhận
nâng cao lên, như sét đánh xẹt qua không trung, từ chếch bên trái bổ
xuống, cây ầm ầm đổ, tiếp theo hắn cũng không hề ngừng lại, trường kiếm
không ngừng huy vũ, sau một hồi thì đống củi gỗ đã chặt xong chất đầy
như một ngọn núi nhỏ, Băng Nhận tựa hồ chẳng bị tổn thương tí nào.
Những người chứng kiến đều chết lặng đi.
Ngọn lửa bốc lên, tất cả mọi người đều đắm chìm trong ngọn lửa ấm áp.
Lâm Vũ Thường quay sang Ngả Mễ cười sáng lạn: “Lợi hại, lợi hại, không
hổ là kiếm sĩ cùng ma kiếm song tu, quả nhiên lợi hại, với công phu chặt cây của ngươi, ta đoán chừng có thể làm dong binh Cấp S.”
Ngả Mễ mỉm cười, không hiểu vì sao cho tới giờ ở trước mặt người khác
vẫn luôn không chịu thiệt, cho tới giờ vẫn là một Ngả Mễ to gan lớn mật, thế mà ở trước mặt cô gái này lại phóng không ra, cơ hồ chẳng biết nên
nói gì cho phải.
“Ta chưa từng thấy có người nào có thể chặt cây như vậy, ngươi khi nào
rảnh dạy ta được chứ?” Lâm Vũ Thường cảm thấy mình lần đầu tiên thành
tâm như thế xin một nam hài giúp mình làm một chuyện.
Một binh sĩ nghe vậy trong lòng cảm thấy mỹ nữ lại đi nịnh hót một nam
hài nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều, cũng thực không thoải mái, đột nhiên
buông một câu: “Thế cũng chưa là gì, đại đội trưởng tiền nhiệm đại đội
xuyên băng của chúng ta cũng có thể dùng kiếm đốn củi, hơn nữa tốc độ
còn nhanh hơn, sau này người có thể tìm hắn dạy người.”
Lâm Vũ Thường vừa định lên tiếng, Ngả Mễ ở bên cạnh đã từ tốn nói một câu: “Ta biết, bởi vì đó là cha ta.”
Không khí lập tức lại trở nên yên tĩnh, ba bốn trung niên sĩ binh ánh
mắt lập tức nhìn chằm chằm vào Ngả Mễ cùng bới thanh đại kiếm cực kỳ dài ở sau lưng hắn.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Đại Thanh Sơn đã dậy từ sớm, cho Tuyết cẩu ăn thật no, sau đó đánh thức Sa Nhược bắt đầu một ngày mới.
Hiển nhiên là đã gần tới bìa rừng, cây cối càng ngày càng ít, ánh mặt
trời đã có thể xuyên qua bóng cây trực tiếp rọi xuống mặt tuyết, tuyết
cũng càng ngày càng bạc, có nhiều chỗ thậm chí đã lộ ra thổ nhưỡng màu
đen, trong khi tiến lên phải thật cẩn thận một vài chỗ tuyết sụt.
Xe trượt tuyết không ngừng xóc nảy, Sa Nhược không thể không đưa tay nắm chặt lấy thành xe trượt tuyết bên cạnh, Đại Thanh Sơn vẫn vững vàng
ngồi trên xe trượt tuyết, không ngừng chỉ dẫn những con chó đi vào những chỗ tuyết dày.
Những nơi tuyết tan trong rừng rậm có thể thấy một vài dấu chân của các
loại thú nhỏ, Đại Thanh Sơn cẩn thận để ý một chút, đều là một số hươu
thông thường, quan sát dấu vết tạm thời vẫn chưa phát hiện ra dấu hiệu
của nhân loại.
Căn cứ theo ước hẹn chia ra hành động với Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn cũng
tăng tốc độ lên, theo dự tính, sau khi Ngả Mễ đụng độ địch chừng 2 giờ,
Đại Thanh Sơn cũng cơ bản tiếp cận bìa rừng. Ngả Mễ sẽ hư trương thanh
thế, dụ toàn bộ địch nhân vào màn đêm trong sâm lâm ―― Dù sao thì giữa
đêm đen, địch nhân cũng không thể phân biệt được phe Ngả Mễ kia rốt cuộc có bao nhiêu người. Như vậy sáng sớm ngày hôm sau, Đại Thanh Sơn cùng
Sa Nhược có thể đủ an toàn tiến nhập Tuyết Nguyên thành.
Bóng đêm càng ngày càng dày, những chỗ đất lộ ra cũng ngày càng nhiều,
tuyết cẩu cơ hồ đạp mạnh lớp tuyết cứng rắn kéo xe trượt tuyết tiến lên.
Không chênh lệch lắm. Đại Thanh Sơn trong lòng thầm tính toán.
Hiện tại đã tiến đến rất gần chỗ địch nhân rồi, hắn cẩn thận thu đám
tuyết cẩu lại, sau đó tách 1 con tuyết cẩu kéo xe trượt tuyết đi, làm 1
cái ký hiệu. Tiếp theo mang 10 con tuyết cẩu cùng với Sa Nhược cùng nhau tìm nơi dựng trại.
Khác với mấy hôm trước, bởi vì đã tới gần địch, cho nên buổi tối không thể nhóm lửa, nếu không sẽ bại lộ hết thảy.
Ở đằng sau một ngọn núi nhỏ, Đại Thanh Sơn đột nhiên phát hiện phía
trước có một cái huyệt động đen ngòm, trong lòng hắn vô cùng cao hứng,
có một cái sơn động như vậy, buổi tối hoàn toàn có thể nghĩ biện pháp
nổi lửa, địch nhân nhất định không thể phát hiện được, hơn nữa ở trong
động còn không lo bị gió.
Nhưng mà, đám tuyết cẩu có chút xôn xao, tựa hồ bên trong có động vật gì đó. Từ nhỏ đã lớn lên ở trong núi, Đại Thanh Sơn rất hiểu tập tính của
chó, những tiếng sủa kiểu này cho thấy trong động không có thú lớn ăn
thịt hoặc động vật ăn cỏ, có thể chỉ là một số động vật từng để lại một
ít mùi.
Hắn dẫn theo 2 con chó vào trong huyệt động trước, "Xoẹt xoẹt ――" châm
cây đuốc, huyệt động rất lớn, cao hơn đầu người, cũng rất sâu, đại khái
khoảng 10 thước, càng tuyệt hơn là ở bên trong huyệt động có một góc
quẹo nho nhỏ sâu vào bên trong, như vậy ở bên trong nhóm lửa, cho dù
chẳng có gì để che giấu thì người bên ngoài cũng rất khó phát hiện.
Hắn giơ cây đuốc nhìn khắp huyệt động một vòng, hẳn là rất an toàn,
không có đồ vật nào cho thấy ở đây từng có sự sống, không khí lạnh lẽo
cơ hồ là một loại thiên địch.
Hắn đi ra đón đưa cây đuốc cho Sa Nhược để nàng vào trước, sau đó tới
bên một gốc cây đại thụ gần nhất, rút trường kiếm ra, rồi bắt đầu hoạt
động đốn củi thường lệ.
Củi gỗ rất nhanh chồng chất lên...
Đột nhiên trong động truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của Sa Nhược: "A ――"
Đại Thanh Sơn trong lòng cả kinh, mang theo trường kiếm cùng với Lục Nhi cùng xông vào huyệt động.
Cây đuốc rơi trên mặt đất, Sa Nhược mặt tái nhợt, nửa ngồi trên đất,
phía sau lưng dán chặt vào vách huyệt động, một tay che miệng, tay còn
lại ôm chân trái. Trước mặt Sa Nhược không xa, là một con đại xà màu
đen, dài chừng một thước, đầu rắn ngóc lên trên mặt đất, cái lưỡi màu đỏ trong miệng không ngừng thè ra, nhìn theo đuôi rắn, Đại Thanh Sơn lập
tức phát hiện ở góc tường có một cái hang, hiển nhiên, chủ nhân cái hang rất tức giận đối với đám khách không mời mà lại mạo muội tới thăm hỏi,
bèn giáo huấn một chút.
Đại Thanh Sơn lại nhìn kỹ cái con rắn kia một lát, sắc mặt đột nhiên đại biến, “Nó cắn trúng cô chưa?” Thanh âm Đại Thanh Sơn cả kinh run rẩy.
“Ta… ta… không biết, nó cắn trúng giày của ta.” Sa Nhược hiển nhiên đã chết khiếp rồi.
Tại Băng Phong đại lục, trong băng thiên tuyết địa, 1 năm chỉ có 3 tháng là không đóng băng, rắn vô cùng ít, toàn bộ đại lục đại khái cũng chỉ
có khoảng 3, 4 loại rắn với số lượng không nhiều lắm, hơn nữa đều là màu đen. Trong đó có 1 loại có độc, hơn nữa lại là kịch độc, mặc dù chưa
từng thấy qua, nhưng con trước mắt này cũng không thể không phòng.
Trường kiếm rất nhanh xẹt qua trên không trung, hắc xà đột nhiên phóng
vọt lên, định cắn Đại Thanh Sơn một cái, kiếm trên không trung vẽ thành
kiếm hoa nho nhỏ, đầu hắc xà cùng khoảng 20 cm thân thể bị chặt xuống.
Đại Thanh Sơn một chân lập tức dẫm mạnh lên, di 2 cái, sau khi xác nhận
đầu rắn không thể ngóc lên được nữa, hắn khẽ nói: “Cô… cô không phải sợ, nó đã chết rồi. Chân cô đau à?”
“Ừm…” Sa Nhược khóc òa lên: “Vừa rồi đau, hiện tại không đau, có chút tê.”
Đại Thanh Sơn sắc mặt lại càng thêm khó coi, hắn lập tức vọt tới, không
để ý Sa Nhược kinh hô, ôm lấy chân trái Sa Nhược, thay nàng nới lỏng dây dày rồi tháo giày ra, tiếp đến là chiếc tất màu hồng.
Khi đôi chân trắng nõn lộ ra sau lớp tất hồng, Đại Thanh Sơn cảm thấy
một trận mê muội mạc danh kỳ diệu, 5 ngón chân đều đỏ ửng lên, riêng
ngón cái thì trên dưới đều có 2 dấu răng rất nhỏ, máu đen ở bên cạnh vết răng đã tụ lại, một đường máu đen chạy dọc bàn chân Sa Nhược uốn lượn
mà lên.
Độc, quả nhiên là độc xà.
Sa Nhược hiển nhiên cũng phát hiện chân mình đã trở nên mất đi cảm giác, lúc nàng thấy trên đùi mình đột nhiên xuất hiện một vệt máu màu đen thì đã không biết nên làm gì nữa rồi.
Đại Thanh Sơn rút chủy thủ trong giày ra, hơ qua đống lửa trên cây đuối
rơi dưới đất một chút, sau đó mặc Sa Nhược giãy dụa, đè chân nàng xuống, vung chủy thủ lên, rạch mở 4 vết răng ra, máu đen chậm rãi chảy ra
ngoài, Đại Thanh Sơn do dự một chút, đưa miệng tới ra sức hút ra, vừa
hút vừa đem máu đen nhổ ra ngoài.
Sa Nhược cảm thấy vô cùng thẹn thùng, vừa rồi rõ ràng chân đã tê dại,
nhưng lại có thể rõ ràng cảm nhận được Đại Thanh Sơn ra sức hút ra, cái
loại cảm giác này… Mặc dù biết Đại Thanh Sơn có ý tốt, nhưng mà… Chân
lại liều mạng giãy dụa, thật không ngờ tay Đại Thanh Sơn lại khỏe như
vậy, ấn chân của nàng rất đau.
Rốt cuộc, đường máu màu đen trên đùi dần lùi xuống dưới, cuối cùng, tại
dấu răng cũng chầm chậm chảy ra máu đỏ, lúc này, Sa Nhược mới cảm thấy
đau đớn, nàng khẽ kêu lên.
Cây đuốc dưới đất mau chóng vụt tắt, Đại Thanh Sơn ra ngoài lấy mấy
thanh gỗ lại, châm đống lửa, sau đó lôi diêm từ trong bọc hành lý ra, hơ đều đều trên miệng vết thương của Sa Nhược. Tiếp theo lôi ra một ít
thuốc trị thương cùng với băng gạc, thay Sa Nhược băng bó kín chân, cuối cùng thay nàng đi tất cùng với giày.
Lúc này, Đại Thanh Sơn mới phát hiện kề mũi có một làn hương khí.
Ngẫm lại chuyện vừa xảy ra, Đại Thanh Sơn cũng không biết nên nói gì,
mặt đỏ bừng lên, một mình chạy ra ngoài ôm rất nhiều củi vào, mồi cho
lửa bừng lên, sau đó chặn một thanh gỗ trước cửa hang của con rắn vừa
rồi.
Làm xong những việc này, hắn lại kiểm tra trong huyệt động một chút xem
còn thứ gì khác nữa không, sau đó ôm dụng cụ để ngủ, cúi đầu xuống kéo
tay Lục Nhi lôi ra ngoài.
Đêm hôm đó, Đại Thanh Sơn cùng Sa Nhược đều không thể ngủ được, Sa Nhược trong đầu vẫn là cảnh tượng Đại Thanh Sơn mạnh mẽ cởi giày mình rồi ra
sức hút vào, cái loại cảm giác này không thể miêu tả nổi; Đại Thanh Sơn
thì cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại chẳng rõ là chuyện gì.
Trên trời, ánh trăng màu đỏ len lỏi qua những nhánh cây rừng, rải ánh sáng ấm áp soi rọi khắp nhân gian.