Từ xưa tới
nay, dong binh đoàn Cấp A vẫn luôn tượng trưng cho thực lực, một dong
binh đoàn Cấp A luôn là kết quả phấn đấu của mấy thế hệ, có rất nhiều
dong binh đoàn tới gần Cấp A, bởi vì ngẫu nhiên có nhiệm vụ thất bại,
thậm chí cả chục năm sau vẫn không thể đạt tới tiêu chuẩn Cấp A.
Bất cứ dong binh đoàn Cấp A nào cũng có quy mô trên 1000 người, năng lực tác chiến thực tế của bọn họ thậm chí còn vượt qua cả quân đội chính
quy, trong chiến tranh tầm 100 năm trở lại đây, rất nhiều quốc gia đã
từng thuê dong binh đoàn Cấp A tham chiến.
Đội trưởng, phó đoàn trưởng của dong binh đoàn Cấp A cơ bản đều là lão
dong binh đã ngoài Cấp S, trong đó Ngân Lang dong binh đoàn trưởng là
một vị Ải nhân 800 tuổi, những người này có thể nói là xương sống của
đám dong binh.
Nhưng mà, nhận định này chỉ sau một đêm đã hoàn toàn bị phủ định.
Cố sự về dong binh đoàn
Năm năm sau khi dong binh đoàn Cấp A thứ 5 đản sinh, vẫn có những kẻ cố
chấp không chịu thừa nhận “Tiểu Dong Binh Đoàn” có địa vị Cấp A, cho nên một thời gian tương đối dài sau đó, trong các đợt gợi ý thuê dong binh, thường thường có thể thấy một câu chú giải bên dưới: “Trong năm N dong
binh đoàn thành lập không cần quan tâm đến đội ngũ”, N ở đây là thời
gian Tiểu dong binh đoàn được thành lập.
Đương nhiên, khi biết mình được gọi là dong binh cấp A, Ngả Mễ cùng với
Đại Thanh Sơn cũng không hề biết rằng về sau mình sẽ được độc hưởng phần vinh dự này.
Trong men say chiến thắng, sau lễ ăn mừng bản thân đã kiếm được bộn
tiền, Ngả Mễ đã ra quyết định đầu tiên, dũng sĩ giết ác long bắt đầu
tăng giá cho việc diễn thuyết chuyên đề, không tính phí trao tay, mỗi
người 50 kim tệ. Con người là một loài động vật kỳ quái, nói 20 kim tệ
thì còn có người cò kè mặc cả, nhưng khi nghe nói lên tới 50 kim tệ,
cung lại không đủ cầu, chỉ trong chốc lát, hạn ngạch 50 người đã đủ rồi. Người mua được vé oán giận, người không có cơ hội mua vé cũng oán giận, nhưng cho dù là kẻ keo kiệt nhất, cũng không muốn đem tờ vé mình mua
được với giá 20 kim tệ ra để bán lại lấy nhiều tiền hơn.
Giữa một màn nước mắt giàn dụa, Ngả Mễ đã bắt đầu vào đề.
Diễn thuyết, đặc biệt là trước ánh mắt của đông đảo người nghe, là một
loại kỹ năng kỳ quái. Kỹ năng này chẳng hề liên quan gì đến đảm lược
cùng với tài ăn nói, ngay cả kẻ thường hay nói chuyện phiếm miệng lưỡi
lưu loát khi đứng trên đài cũng thường là khẩn trương đến độ một câu
cũng nói không nên lời.
Hơn nữa số người tính ra cũng là khá nhiều, mặc dù sau này khi Dong binh vương Ngả Mễ đứng diễn thuyết trước hơn mười vạn người biểu hiện cực kỳ vĩ đại, song ở lần đầu tiên diễn thuyết trước 50 người quả thực là khó
ngửi —— Có lẽ thật sự đúng như lời một số người đã bỏ tiền ra, là bị
tiền dọa cho đến vãi cả ra quần.
“Hắc, các vị… Các vị huynh đệ, ồ, không không, các vị thúc thúc bá bá,
chúng ta… Chúng ta…” Giọng Ngả Mễ càng ngày càng khẩn trương, càng ngày
càng dồn dập, đột nhiên “Oa” một tiếng khóc rống lên: “Hu hu hu… Chúng
ta thật thê thảm a! 5 dong binh đội, hơn 20 người, cuối cùng sống sót
chỉ còn có 4. Con Ác long Ngâm Phong kia thật sự quá lợi hại.”
Khóc lóc rồi, Ngả Mễ cũng đã tìm lại được cảm giác: “Hu hu hu… Một dong
binh đoàn Cấp A, 2 dong binh đoàn Cấp B, 1 dong binh đoàn Cấp C, còn có
nhóm của ta nữa, tổng cộng có 4 dong binh Cấp A, 1 đại ma pháp sư, ngoài ra còn có 10 dong binh Cấp B…”
“Đại ca, đại thúc, ai có tiền thì ủng hộ tiền, ai không có tiền thì ủng
hộ đồ dùng cá nhân, ném chút tiền vào cái mũ của ta đi, ta muốn đem tới
nhà các huynh đệ đã chết… Dong binh thật thê thảm a…” Ngả Mễ càng khóc
càng thêm thương tâm.
Mặc dù những kẻ trong quá trình kể cố sự thường hay đem thứ nước mắt rẻ
tiền ra để đổi lấy sự đồng tình của nhiều người, ồ, chính xác phải nói
là đổi lấy tiền bạc, nhưng mà, tự mình trải qua thì đúng là quá đỗi kinh tâm động phách rồi.
Nhiệm vụ Cấp S, mỗi năm nhiều lắm thì cũng chỉ có 1, Nhiệm vụ Cấp SS,
thường thường 10 năm không có nổi 1 cái, diễn viên trong cố sự lại là Ác long Ngâm Phong từ 1500 trước nền văn minh hậu thế, lại còn có cả Bạch y A Phong bài danh trên Chiến hồn bảng, hơn nữa phải bỏ ra một cái giá
quá đắt mới thu được thắng lợi, cố sự như vậy cũng đã đủ hấp dẫn người
rồi.
Trong lúc đang kể đến đoạn tinh linh đại ma pháp sư không thể không sử
dụng tinh linh hệ cấm kỹ, cơ hồ tất cả dong binh ở đây toàn bộ đều khóc, một vài dong binh lớn tuổi vỗ vỗ dong binh ở bên cạnh, đa số đều sẽ nói một câu như vầy: “Anh em dong binh mạng cũng có thể đánh đổi, thế mới
thực sự là dong binh.”
Có lẽ là nguyên nhân nghề nghiệp, trong nhóm đầu tiên mua vé, phần lớn
là người hát rong, bọn họ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để có thể thu
hoạch được tư liệu sáng tác, lúc này không hề nghi ngờ rằng bọn họ đã
đầu tư vào đúng chỗ.
Bọn trẻ thích nghe cố sự dũng sĩ trảm ác long, các cô gái thích nghe cố
sự Bạch y A Phong lấy máu mình chiến đấu, nhưng mà dong binh cùng với
những người hàng năm phiêu bạt bên ngoài thì lại thích nghe cố sự các
huynh đệ lấy mạng đổi mạng —— Một chén rượu, ướt môi; một thanh kiếm,
đang cầm; một khúc ca, đổi lấy tình huynh đệ.
Cố sự về tinh linh đại ma pháp sư Lai Tư Lâm Khắc cứ như vậy được đám
hát rong bắt đầu quảng bá truyền lưu. Ở rất nhiều năm sau này, tại một
quán Thụ Ốc Tửu, chỉ cần khách nhân nguyện ý là có thể nghe được đoạn cố sự réo rắt bi thương năm xưa, khi mỗi dong binh ghé qua khách điếm, đều ngay từ ngoài cửa đã nghe nói đến việc tại một sơn động khổng lồ trong
Băng Tuyết sâm lâm có thể cầu được một loại lá cây xanh mãi không tàn.
Đời sau rất nhiều người đối với một số hành động của truyền kỳ Dong binh vương cảm thấy rất kỳ quái, nhất là những hành vi của hắn trước khi trở thành đội trưởng của một dong binh đoàn cảm thấy quả là không thể lý
giải nổi —— Vì sao một con người như thế lúc còn trẻ thích nhất một việc là thu thập tiền tài, mà hắn lại không quý trọng tiền tài, trong tổ 3
người Nhân Long Thần, hắn thường là kẻ nghèo nhất.
Rất nhiều hệ thống học giả đã phân tích sau mỗi lần Ngả Mễ thu thập tiền tài, rốt cuộc cho ra một cái kết luận: Ngả Mễ là một người tối đa hóa
lợi ích trời sinh, hắn có thói quen làm cùng một việc, thu hoạch càng
nhiều hiệu quả. Điểm này về sau khi Ngả Mễ trở thành quan chỉ huy trên
chiến trướng và trong Nhân thần đại chiến thể hiện càng rõ.
Trên thực tế, cố sự của Ngả Mễ thật khó thỏa mãn nhu cầu của người nghe, vô luận thế nào, sau khi tất cả cường giả bị đánh bại, mọi người rơi
vào hôn mê, một con lục long bị triệu hoán về lại dễ dàng thu phục Ngâm
Phong, khiến cho người ta không thể tin tưởng nổi, trong lịch sử, vô số
long kỵ sĩ đã từng đi thảo phạt Ngâm Phong, cuối cùng thì chẳng có bất
kỳ kẻ nào thành công, một con rồng nhỏ chẳng lẽ lại có thể một mình đánh gục Ngâm Phong?
“Trả vé!” “Trả vé!” “Trả vé!” Tiếng la hét vang lên khắp hội trường.
"Ấy ——" Ngả Mễ lớn tiếng kêu lên: “Mọi người không tin phải không? Lục Nhi lại đây! Ăn thằn lằn…”
Lục Nhi còn đang bay lượn giữa không trung nghe thấy Ngả Mễ bảo nó ăn
thằn lằn, tưởng nó được mời ăn thằn lằn, thân thể cao lớn khẽ rung lên,
như một mũi tên phi qua rèm cửa Thụ Ốc Tửu, bay vào hội trường.
“Lục Nhi, bọn họ nói ngươi đánh không lại Ngâm Phong, nói là ngươi ngu
ngốc! Bọn họ muốn cướp tiền ta định mua thằn lằn cho ngươi!” Vẻ mặt
chẳng hề kiêng nể gì ai nói.
Lục Nhi giận tím mặt, hai cánh khẽ nâng lên, đôi cánh dài quét từ trái
qua phải, ánh mắt tựa hồ muốn tóe lửa, long tức màu lục từ trong miệng
vù vù phun ra, bên trong nhiệt độ chợt giảm xuống, đinh đang, trên mặt
bàn mấy cái chén nước trà đều nhanh chóng kết thành băng, cái chén bị
đông lạnh.
Chưa có kẻ nào từng đối mặt với rồng đang tức giận, nhưng tất cả mọi
người đều biết khi rồng tức giận hậu quả sẽ là gì. Lúc này kẻ ở bên cạnh lại thêm mắm thêm muối: “Đối mặt với kẻ cướp thịt thằn lằn, thịt bò của ngươi, ngươi nói nên làm gì bây giờ? Có phải nên phóng thêm vài tia
chớp cùng tiểu ma pháp gì đó hay không?”
Tia chớp ma pháp sáng lạn bầu trời lập tức bổ xuống —— Chỉ có rồng mới có thể nhanh chóng phát ra ma pháp như thế.
Tấm chắn ma pháp màu lam nhanh chóng mở ra, tia chớp ma pháp lập tức bổ lên tấm chắn, điện quang bắn ra tứ phía.
“Được rồi, ta tin lời người.” Trong các ma pháp sư ở đây, chỉ có hồng
sắc trường bào đại ma pháp sư mới có thể chỉ trong nháy mắt phóng ra tấm chắn ma pháp, hắn phất phất tay: “Con rồng này không phải cự long bình
thường, mà là một con thượng cổ Thần thánh cự long, là long tộc cấp cao, hẳn là có thực lực, mọi người không cần cãi nhau nữa.”
Chứng kiến ma lực của rồng, lại nghe nói là một con thần thánh cự long,
mọi người cũng không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn rời khỏi chỗ ngồi.
“Tiểu bằng hữu, qua đây với ta một chút.” Đại ma pháp sư đón Ngả Mễ đi tới ma pháp nghiệp đoàn.
“Thực ra thì, ta cũng rất kỳ quái, một con thần thánh cự long cấp 3, hẳn là không có thực lực để giết chết Ngâm Phong.” Đại ma pháp sư mở miệng
dọa cho Ngả Mễ nhảy dựng lên.
“Nhưng mà, cái đầu rồng kia quả thực chính là Ngâm Phong, cho nên nếu
không nghĩ ra, như vậy chi bằng không nghĩ nữa.” Phù, Ngả Mễ thở dài một hơi.
“Ngươi là ma pháp sư hệ trung lập à? Là ma pháp học giáo tốt nghiệp sao? Ai là sư phụ của ngươi?”
“À, sư phụ của ta là băng hệ ma pháp sư, tên là Lôi Cát.”
“Ồ, Lôi Cát?” Đại ma pháp sư lắc đầu: “Chưa từng nghe qua, lại đây kiểm
tra lại giá trị ma pháp của ngươi một chút, xem xem ngươi trải qua tràng chiến tranh thảm thiết này có thu hoạch được gì hay không, thử thi
triển một cái Băng thương lâm đi, dong binh Cấp A các hạ.” Đại ma pháp
sư khóe miệng lộ ra nụ cười.
Ngả Mễ sử kình rốt cuộc làm cho trên ma pháp nhật ký lóe ra mấy cái thương lâm.
“Người trẻ tuổi, ở tuổi của ngươi mà có thể thi triển ra nhanh như vậy,
đã là không dễ dàng gì rồi, nhưng mà ta cũng không hy vọng tăng cấp bậc
lên cho ngươi, ta nghĩ ngươi nên thử luyện lại một phen, đối với ngươi
sẽ có sự bổ trợ lớn hơn.” Đại ma pháp sư trong ánh mắt lộ ra vẻ thất
vọng.
“Không việc gì, ta không cần.” Ngả Mễ lấy tay hạ Băng Nhận xuống, đứng lên đi ra ngoài.
“Đợi đã.” Đại ma pháp sư đột nhiên lại gọi Ngả Mễ lại.
“Ngươi cầm trường kiếm, sau đó thử tưởng tượng phóng ra thiểm điện xem.”
Ngả Mễ thực sự kinh ngạc, nhưng vì tôn trọng sư trưởng nên lập tức làm
theo —— Còn chưa kịp đọc chú ngữ, một đạo thiểm điện màu vàng từ mũi
kiếm phát ra, kim sắc thiểm điện xung quanh là tinh linh kiếm màu đỏ
đang nhảy múa.
“Ta vẫn cảm thấy ngươi có một chút kỳ quái, hiện tại rốt cuộc đã tìm ra
rồi, ngươi đã học được cách câu thông cùng với kiếm, ma pháp sư trong
học hội rất ít người học được ma kiếm, hãy nỗ lực lên.” Đại ma pháp sư
đóng một con dấu vào ma pháp nhật ký của Ngả Mễ, rồi trao lại cho hắn.
“Vậy là có thể thu được càng nhiều dong binh phí hơn sao?” Tâm lý Ngả Mễ lặng lẽ mong ước giấc mộng đẹp của mình trở thành sự thật.
Cùng ngày, 2 người cùng với một con rồng ở trong một gian phòng nhỏ trải qua đêm đầu tiên an toàn trở về nhân gian.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn đến Dong Binh
nghiệp đoàn từ rất sớm, hy vọng có thể nhận được nhiều nhiệm vụ hơn ——
Ha hả, có lẽ là lòng hư vinh đang tác quái, hai tiểu tử kia đều vô cùng
hy vọng nhận được nhiệm vụ mới mà dong binh đoàn Cấp A có thể tiếp nhận.
Cán sự tuổi trẻ dựa theo yêu cầu của Ngả Mễ và Đại Thanh Sơn, vô cùng
cẩn thận tìm nhiệm vụ tương ứng trên quyển trục, rất nhanh đã tìm được
một số.
“Ở đây có một cái nhiệm vụ Cấp B rất sáng giao cho dong binh đội ngũ hoàn thành, thù lao là 3000 kim tệ.”
“Không tệ, không tệ, để ta xem xem.” Ngả Mễ sốt ruột bổ nhào tới.
Cán sự viên đọc từng chữ một: “Ngả Mễ đế quốc Bắc Bộ liên bang cần một
dong binh đoàn hiệp trợ phòng thủ, cần số lượng dong binh là 30 người,
hiệp trợ phòng thủ Băng Tuyết sâm lâm 30 ngày.”
“Ba mươi người à.” Ngả Mễ thất vọng nhìn Đại Thanh Sơn: “Ít người hơn không được sao? Chúng ta ăn cũng ít hơn mà.”
Cán sự viên lắc đầu: “Không được, nếu nói là 30 người thì nhất định là
có nguyên nhân đặc thù, chúng ta không thể thay cố chủ quyết định ý
nguyện của bọn họ được.”
“Ở đây còn một cái, Cáp Mễ Nhân đế quốc cần một dong binh đoàn từ Cấp B
trở lên, thay bọn họ đi triệu tập Tuyết lang vùng bắc bộ, ở đây… Trong
các ngươi có người Cáp Mễ Nhân không? Ở đây phải có người Cáp Mễ Nhân
thì mới có thể hoàn thành được.”
Đại Thanh Sơn nhìn nhìn Ngả Mễ, Ngả Mễ nhìn nhìn Đại Thanh Sơn, cùng lắc đầu: “Không có nhiệm vụ nào giá cao hơn một chút sao?”
“Khó tìm lắm… A, ở đây có một cái, dong binh đoàn từ Cấp C trở lên, tìm
kiếm bảo vật Sáng Thế Thần lưu lại: ‘Ẩn Bí Thủ Sáo’ (Cái bao tay bí ấn), 6000 kim tệ… Có điều nhiệm vụ này được bố trí đã trên 200 năm, ta không biết rằng cố chủ có còn trên nhân thế này hay không.” Cán sự viên nhìn
xuống dưới, gãi gãi đầu mình, biểu hiện ra bộ dạng vô cùng xin lỗi.
Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn sau khi lật qua lật lại các trang, cuối cùng
rốt cuộc cũng lật tới trang cuối cùng, vẫn là chẳng có nhiệm vụ gì cả.
Liên tục 4 ngày nhàm chán trôi qua, mỗi ngày 2 người cùng với 1 con rồng yên vị ở chỗ ngồi gần Dong Binh nghiệp đoàn nhất, vểnh cái lỗ tai nghe
ngóng việc giao tiếp nhiệm vụ trong phòng, mỗi khi có tiếng vang từ
những đồng tiền dong binh sau khi giao xong nhiệm vụ nhận về, Ngả Mễ
liền thống khổ oán hận: “Ăn không ngồi rồi.”
Ngày thứ 5, Ngả Mễ vừa nốc một ngụm lớn rượu Thiên Thảo Diệp, buông chén rượu xuống rồi chìm vào giấc ngủ, Đại Thanh Sơn ngồi đối diện, nhẹ
nhàng lau trường kiếm của mình và Ngả Mễ.
Quầy rượu đột nhiên bị người ta rẽ ra, vài người xông đến, cơ hồ ánh mắt mọi người đều dán vào, nhất thời trong quán rượu vang lên một tràng
thanh âm tán thưởng.
“Oa.”
“Không tệ.”
“Đúng giờ.”
“Nhỏ giọng chút đi.”
...
Đại Thanh Sơn cảm thấy rất kỳ quái, trong lúc đang bận rộn lau kiếm, liền hỏi một câu: “Chuyện gì thế, Ngả Mễ?”
“Ồ, đám người tiến vào gồm 2 nữ 3 nam, trên người có máu.” Ngả Mễ ghếch mí mắt lên nhẹ nhàng liếc một cái.
“Đám người kia sao lại ngạc nhiên như vậy?”
“Không biết, mấy người kia trên người cũng chẳng có gì đáng giá.” Ngả Mễ lại ngẩng đầu xác nhận một chút.
Hương khí đột nhiên xuất hiện ở trước mũi Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn, 2
cô gái một người vận đồ đỏ, một người vận đồ lam vội vã tiêu sái bước
vào Dong Binh nghiệp đoàn, tùy tùng tựa hồ là mấy quân nhân Ngả Mễ đế
quốc.