Hàn Sương lịch năm 21: Hoàng kim long kị sĩ đoàn tiếp nhận nhiệm vụ đi
tìm Thánh kiếm Lưu Huỳnh (ở đây Lưu Huỳnh có nghĩa là Đom đóm đầy trời).
Hàn Sương lịch năm 108: Huyết phủ phích lịch Lạc Khắc xuất hiện.
Hàn Sương lịch năm 233: Dịch Hải Lan được đưa đến Trạm Lam đảo và trở thành Người bảo vệ của Thần.
Từ đây bắt đầu Thần Hoàng lịch, trong cùng năm khai quốc hoàng đế của
Ngả Mễ đế quốc ra đời... Hơn 500 năm sau cũng xuất hiện một người trẻ
tuổi trùng tên.
Thần Hoàng lịch năm 113: Núi lửa phun trào hình thành Tuyết Nguyệt hồ.
Thần Hoàng lịch năm 387: Mặt trăng bỗng biến thành màu đỏ, đổi thành kỉ nguyên của Hồng Nguyệt lịch.
Hồng Nguyệt lịch năm 3: Đế quốc phát động cuộc chiến tranh đầu tiên nhằm chiếm lấy khu vực Noãn Thuỷ hà.
Hồng Nguyệt lịch năm 4: Hoắc Ân Tư ra đời.
Hồng Nguyệt lịch năm 9: Oánh sinh ra ở Tinh Linh sâm lâm.
Hồng Nguyệt lịch năm 105: Lôi Cát tiến vào Băng hệ Khất Nguyện tháp tu hành.
Hồng Nguyệt lịch năm 177: Đế quốc phát động cuộc chiến thứ hai xâm chiếm Noãn Thuỷ hà, thợ săn Lai Khắc Cáp Bá gia nhập quân đội với nhiệm vụ
dẫn đường.
Hồng Nguyệt lịch năm 184: Đại Thanh Sơn ra đời, 2 tháng sau đó Trì Ngạo Thiên ra đời.
Hồng Nguyệt lịch năm 185: Nhân vật truyền kì Dong binh vương Ngả Mễ Cáp
Bá ra đời, cùng lúc này Bích cũng ra đời (Bích ở đâu có lẽ cũng giống
như Oánh, đều thuộc Tinh Linh sâm lâm - chỉ có thời gian mới có câu trả
lời chính xác).
Hồng Nguyệt lịch năm 186: Lâm Vũ Thường ra đời tại Kinh đô Đế quốc, 3 tháng sau Sa Nhược cũng ra đời tại Thần Thánh giáo đình.
Hồng Nguyệt lịch năm 187: Trì Hàn Phong nhậm chức đội trưởng đại đội kị binh trấn thủ biên giới Ngả Mễ Bắc Bộ liên bang.
Hồng Nguyệt lịch năm 191: Lai Khắc Cáp Bá lạc bước vào Khất Nguyện tháp.
Hồng Nguyệt lịch năm 192: Trì Hàn Phong trở thành thành viên gia đình Cáp Bá.
Hồng Nguyệt lịch năm 197: Đại Thanh Sơn và Thần thánh lục long sứ Thái Mục Các Nhĩ Tái lập Nhân - Long khế ước.
Hồng Nguyệt lịch năm 199: Lôi Cát ra khỏi Khất Nguyện tháp, thu Ngả Mễ thành đồ đệ, cùng năm Ngả Mễ vô tình cứu Đại Thanh Sơn.
Hồng Nguyên lịch năm 200: Ma pháp tinh linh ở các đại lục bắt đầu rung động dị thường, kỉ nguyên Ma Pháp bắt đầu.
Ma Pháp lịch năm 2: Một dong binh đoành nhỏ bé được thành lập, trong
vòng 1 tháng hoàn thành 2 nhiệm vụ cấp SS trở thành dong binh đoàn cấp
A. Cùng năm Thần thánh Long kị sĩ xuất hiện, Ngả Mễ và Đại Thanh Sơn
trước sau kết bạn với Hoắc Ân Tư, Trì Ngạo Thiên. Hắc ám Long kị sĩ cũng hoành không xuất thế.
Ma Pháp lịch năm 3: Tiểu dong binh đoàn chính thức nhận nhiệm vụ đồn trú Tây Lâm đảo.
Ma Pháp lịch năm 4: Ngả Mễ quen biết thiếu nữ tinh linh vị thành niên
Oánh, cùng năm tại Trạm Lam đảo Cự kiếm Vẫn Thạch xuất hiện, tấm màn bí
ẩn của Chúng Thần Đại Chiến lần lượt được vén lên.
Ma Pháp lịch năm 5: Sử Khảm Bố Lôi bị bao vây, Hồng Thạch bị bức phải lui về Ngả Mễ Bắc Bộ liên bang.
Ma Pháp lịch năm 6: Trì Ngạo Thiên được tặng danh hiệu Tử Thần.
Ma Pháp lịch năm 7: Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục hoàn toàn lâm vào cảnh chiến
loạn, cùng năm Trì Ngạo Thiên huyết tẩy thánh địa Ô Lỗ của Thần Thánh
giáo đình.
Ma Pháp lịch năm 10: Hồng Thạch quay trở lại Sử Khảm Bố Lôi.
Ma Pháp lịch năm 13: Viễn chinh Pháp Tây Tư đại lục.
Ma Pháp lịch năm 15: Viễn chinh Ác Ma đảo.
Ma Pháp lịch năm 17: Nhân thần đại chiến.
Vùng
thảo nguyên Hoa Ngữ thuộc trung tâm Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục, mặt trời đỏ
đang dần ngả về tây, mặt trời đen từ đằng đông xa xôi nhanh chóng vượt
qua thay thế, từ xa tuyết sơn phủ bóng kéo dài trên mặt đất.
Xa xa, trên con đường mòn quanh co của thảo nguyên bỗng xuất hiện một
đoàn lữ giả, tốc độ di chuyển của bọn họ rõ ràng là nhanh hơn rất nhiều
so với các đoàn lái buôn thông thường vẫn hay đi trên con đường này.
Ồ, nguyên lai là dong binh.
Đi tuốt ở đằng trước là một kiếm sĩ dáng người khôi ngô, sau lưng đeo
một thanh song thủ đại kiếm cơ hồ cao gần bằng người hắn; Bên cạnh là
một cô gái, điểm khác biệt giữa nàng so với đám lữ giả dáng vẻ phong
trần mỏi mệt là toàn thân nàng đều vô cùng sạch sẽ, đằng sau mái tóc màu xanh biếc lộ ra cán của một cây cung ngắn, trong hộp tên cắm những mũi
tên với đuôi tên màu sắc khác nhau, phỏng chừng là được gia trì các loại ma pháp riêng biệt, trông ra thì quan hệ giữa cô gái và kiếm sĩ tương
đối đặc thù, thỉnh thoảng lại đưa tay khoác lên trên cánh tay đại kiếm
sĩ; Ở phía sau bọn họ là một chiến sĩ phi thường cao lớn, nhìn mặt mũi
từ đằng xa mà suy đoán thì có vẻ là một bán thú nhân, sau Chúng thần đại chiến, những người đến từ các chủng tộc hoang dã này đã xuất hiện tại
Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục, hắn một tay nắm chặt bọc hành lý cực kỳ lớn ở
sau lưng, kinh mạch trên tay như những con giun uốn lượn, bọc hành lý
của hắn rõ ràng là lớn nhất trong toàn bộ đội ngũ; Ở phía sau hắn là một vị kiếm sĩ, dáng người cao gầy, thật kỳ quái là hắn lại không hề mặc
khôi giáp, nhìn trường kiếm đeo ở bên hông hắn, đa số mọi người sẽ cảm
thấy ngưỡng mộ bởi rõ ràng đây là người đầu tiên kể từ hơn 100 năm qua
đạt được đến chức nghiệp ―― ma kiếm sĩ, có thể nói đồng thời vừa là ma
pháp sư lại vừa là kiếm sĩ; Đi sau cùng là một ma pháp sư rất hiếm gặp
trong vòng mười mấy năm qua, mái tóc rối bời, tán phát ra thứ cảm giác
cổ điển từ nhiều năm trước, mồ hôi cùng với tro bụi trát kín khuôn mặt,
pháp trượng bị biến thành gậy chống để sử dụng, tuổi tương đối lớn...
"Năm đó nơi này căn bản không có tòa tuyết sơn cao vút tận mây kia, hoàn toàn chỉ là một vùng đất bằng phẳng, dẫu phóng ngựa đi cả một ngày một
đêm cũng sẽ chẳng thấy một ngọn núi nhỏ nào cả. Khụ... Khụ..." Từ cuối
đội ngũ truyền đến thanh âm già nua mỏi mệt của lão pháp sư.
"Thế về sau vì sao lại có?" Tiểu cô nương tò mò hỏi.
"Còn không phải là do chúng thần trong lúc đại chiến đã lưu lại sao?
Nghe nói đây là nơi quyết đấu cuối cùng của một băng hệ thượng vị tinh
linh cùng với thổ hệ thượng vị tinh linh, thượng vị lực lượng của thần
đủ để di sơn đảo hải... Khụ... Khụ... Cái tiểu sơn chết tiệt." Lão pháp
sư oán giận ngọn núi.
Đội ngũ lữ giả băng qua tiểu sơn, thấy bên kia triền núi, có một vị lão
nhân đang ngồi sau một tảng nham thạch, trên thảm cỏ trước mặt lão nhân
có chăn thả mấy chục con sơn dương, làn gió mơn man thoang thoảng thổi
qua, mái tóc xanh của lão nhân nhẹ nhàng rung động, đám sơn dương chẳng
hề bận tâm chỉ lắc lư cái đuôi sau đít hai cái rồi lại tiếp tục ăn cỏ .
Xa hơn chút nữa là một con sông nhỏ uốn khúc, gió từ bên kia sông thổi
tới mang theo làn hơi nước mát rượi. Đoàn lữ giả khởi hành suốt từ lúc
sáng sớm bỗng thấy một nơi râm mát hiếm thấy, lại còn có cả nguồn nước
để có thể bổ sung thế này, cả nhóm không hẹn mà cùng buông bọc hành lý
xuống, quyết định nghỉ ngơi một lúc, tránh ánh nắng gay gắt ở trên đầu.
"Lão tiên sinh, đã quấy rầy rồi..." Đại kiếm sĩ cởi song thủ kiếm xuống, vừa chào hỏi vừa bước tới.
Đi đến trước mặt, đại kiếm sĩ mới phát hiện lão nhân tương đối già, hốc
mắt sâu hoắm đã lõm vào bên trong, ánh mắt híp lại thành một đường, khắp trên mặt toàn là nếp nhăn, dưới những nếp nhăn màu cổ đồng nói không
chừng còn ẩn dấu ít nhiều bụi đất, bả vai gầy guộc, quần áo không đếm
nổi có biết bao nhiêu miếng vá song cũng không hoàn toàn che lấp được
hết các lỗ thủng.
Nhận ra từ đằng sau có người đang tiến lại, lão nhân quay đầu lại lớn
tiếng nói: "Tiểu tử, ngươi nói cái gì? Già rồi, nghe không rõ." Cô gái
mắt tinh, thấy rõ lúc lão nhân quay đầu lại, từ trên mái tóc xanh lay
động rớt xuống ký sinh trùng màu vàng trắng, mày lập tức nhíu lại.
Đại kiếm sĩ cũng phát hiện, theo bản năng khẽ nghiêng đầu né tránh hoạt
vật đang bay tới, lão nhân trong mắt lóe lên một tia khác thường: "Già
rồi, chỉ mong được thảnh thơi thôi..." Lão nhân thật sự đã lãng tai, căn bản không hề nghĩ rằng tiếng mình lầm bầm lầu bầu lại chẳng khác nào
tiếng sét đánh truyền ra rất xa. Đại kiếm sĩ trên mặt lộ ra một chút
biểu tình xấu hổ.
"Lão nhân gia, chúng ta muốn ở đây nghỉ ngơi một lát tránh nắng." Đại kiếm sĩ lớn tiếng hô lên.
"Lão nhân, dê của lão bán cho ta một con để ăn thịt đi." Một thanh âm lỗ mãng còn lớn hơn nữa từ phía sau truyền đến, nói chưa dứt lời, một khối ngân tệ lóe sáng đã chẳng khác nào tảng đá đập vào vai lão nhân rồi rơi xuống đất. Bán thú nhân chẳng khác nào mãnh hổ vồ về phía đám sơn dương trên sườn núi.
Lão nhân nóng nảy, run rẩy đứng lên, lảo đảo chạy tới: "Không cần, đừng
giết dê của ta ――" Lão nắm chặt lấy tay áo bán thú nhân, muốn giữ bán
thú nhân lại.
"Đừng làm lão tiên sinh bị thương." Mấy dong binh đồng thời hô lên.
Bán thú nhân cường tráng một tay đem lão nhân ấn trên mặt đất, tay còn
lại đã nắm một con sơn dương vào lòng, nhằm cổ sơn dương há miệng cắn
xuống, máu lập tức theo khóe miệng bán thú nhân chảy ra. Sơn dương màu
trắng trong tròng mắt rất nhanh đã tràn ngập tơ máu, ai oán be be hai
tiếng rồi không thấy phát ra âm thanh gì nữa.
Lão nhân bất lực ngồi xổm xuống, thì thào nói: "Vì sao lại giết dê của
ta? Vì sao? Chẳng lẽ chết vẫn còn chưa đủ sao? Vì sao phải hy sinh những con dê đáng thương? Vì sao phải hy sinh những bông hoa đáng thương..."
Đại kiếm sĩ trên mặt lộ ra vẻ áy náy sâu sắc: "Lão tiên sinh, đồng bọn
của chúng ta có thói quen ăn sống động vật, đã 10 ngày hắn toàn phải ăn
lương khô rồi, thật sự là... Đây là một kim tệ, hẳn là có thể mua được
mấy con dê..."
Lão nhân lạnh lùng lấy tay đẩy kim tệ ra, thân thể câu lũ lê gót ra đằng sau một tảng đá khác, yên lặng nhìn thảo nguyên cùng với đàn dê nhỏ
đang hoảng sợ trước mắt.
Đại kiếm sĩ đem kim tệ đặt ở trên tảng đá, rồi trở lại với đồng bọn.
Bán thú nhân uống xong máu dê, dùng bàn tay vấy đầm đìa máu đem da dê
bới ra, lột xuống, rút chủy thủ trong giày ra chọc thành những lỗ nhỏ
trên người dê, bỏ chút muối vào bên trong, dùng da dê bọc kỹ lấy thân
dê, rồi vùi xuống dưới đất nông, sau cùng nhóm lửa ngay tại chỗ ―― Xem
ra, đây là một người mạo hiểm tương đối có kinh nghiệm, nếu không sẽ
không biết các biện pháp nướng thịt cấp tốc của dong binh.
Tình cảnh khác thường mới rồi làm cho mấy người dong binh đều mất đi
hứng thú nói chuyện với nhau, chỉ cắm cúi ăn lương khô uống nước, không
nói gì nhìn bán thú nhân sốt ruột đem thịt dê chôn dưới đất lấy lên, ăn
từ nửa dưới lên, máu loãng tí tách chảy xuống. Những chuyện tương tự đã
xảy ra rất nhiều lần rồi, cũng chẳng biết đã phải thay hắn xử lý hậu quả biết bao nhiêu bận, mấy người đồng bọn cũng không biết nên nói gì với
gã đồng bọn dã man này nữa, nếu không phải vì thấy tên súc sinh kia thật sự luôn xông lên trước tiên trong chiến tranh, cũng đã từng trải qua
những lúc cứu mạng lẫn nhau thì đã sớm đá y ra khỏi đội ngũ rồi.
Đột nhiên, gió nổi lên, từ xa xăm phía chân trời, từng đám từng đám mây
trắng tựa như một đàn ngựa hoang đang tung vó xông đến. Điều kỳ quái
chính là, khi mây trắng thổi tới tòa tiểu sơn thì lại như đụng phải một
bức tường không thể tiến lên được, liền bay lượn tứ tán.
Các dong binh đang trong lúc thu thập hành trang nhất thời cũng phát
hiện ra hiện tượng kỳ quái này, tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Trước mắt bao người, mây trắng trên trời vẫn tiếp tục những cử chỉ kinh
thế của mình, một phần mây trắng nhanh chóng biến thành đỏ, giống như
một ngọn lửa đang múa may ở trên bầu trời; mặt khác một phần mây trắng
lại mờ mịt phát ra ánh sáng màu vàng, xoay tròn lượn lờ ở trong gió; mây trắng ở giữa tựa như đột nhiên hóa thành tuyết sơn ngàn năm, ngưng tụ
lại, tiếp theo đám mây màu tản ra thất thải quang mang bốn phía. Ba đám
mây khác nhau nhanh chóng mở rộng, trùng trùng điệp điệp như những dãy
núi.
Cảnh tượng trước mắt đã siêu việt vượt qua phạm trù hiểu biết của nhân
loại, ngay cả lão pháp sư vốn là người am hiểu nhất cũng chưa từng nghe
nói về đám mây dị trạng ở trước mắt, cả nhóm thám hiểm đều sợ đến ngây
người.
Vài tiếng kêu to thanh thúy từ trên trời truyền đến, vang động lảnh lót, chẳng khác nào tiếng sấm đì đùng trên đầu đám người mạo hiểm.
Lão pháp sư sắc mặt ngay lập tức đại biến, khi tiếng kêu cuối cùng vang lên, lão pháp sư run rẩy hộc ra một chữ: "Rồng..."
Rồng? Chỉ có rồng ngâm mới có thể vang vọng tận chín tầng trời như vậy,
giống như sét đánh thẳng xuống dưới đất, cũng chỉ có rồng mới có tốc độ
truy gió đuổi trăng như thế.
Khi bộ dạng rồng trong truyền thuyết còn đang được phác họa trong đầu
đám người mạo hiểm, ba cái đầu rồng thật lớn đã xuất hiện ở trong mây,
cánh rồng thấp thoáng ẩn hiện che kín cả mặt trời.
Cũng không phải tất cả người mạo hiểm đều sẽ trở thành Đồ long dũng sĩ,
lại càng không phải tất cả người mạo hiểm đều muốn trở thành Đồ long
dũng sĩ, tối thiểu là tiểu đoàn dong binh này không muốn vậy, hơn nữa,
trong khi ba con quái vật lớn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, cũng
không thể khách khí chào hỏi hoặc là nói một câu: "Cự long tiên sinh,
ngài đã ăn chưa?" Rồi đơn giản bắt bọn nó đuổi đi a. Các chiến sĩ đều
lập tức rút vũ khí của mình ra, đem ma pháp sư cùng với cung tiễn thủ
vây vào giữa.
Cho dù là đầu óc đơn giản như bán thú nhân cũng rõ ràng biết rằng đây là một hồi chiến tranh không có phần thắng, ba con cự long đủ để hủy diệt
một cái quốc gia nhỏ, nhóm người mạo hiểm bước chân đã có vẻ nặng nề hẳn lên.
Ba con cự long đột nhiên từ không trung chậm rãi hạ xuống, lúc này đám
người mạo hiểm mới phát hiện, ở trên người mỗi con cự long đều có một kỵ sĩ.
Long kỵ sĩ? Nghe nói ở trong đại lục tổng cộng chỉ có trên dưới 20 long
kỵ sĩ, không ngờ rằng hôm nay có thể lập tức gặp được ba người.
Thấy long kỵ sĩ, những người mạo hiểm đều thở phào trong lòng, long kỵ
sĩ không thể nghi ngờ gì nữa chính là tượng trưng cho thực lực và mỹ
đức, vô luận là như thế nào, long kỵ sĩ cũng sẽ không "khi dễ" bọn họ
a...
Cự thú khổng lồ cánh giang ra trên không trung, thân hình giống như một
tòa tiểu sơn chậm rãi huyền phù ở trên không trung cách mặt đất mấy
thước, ba vị long kỵ sĩ xoay người từ trên lưng rồng nhảy xuống, bọn họ
trên người tản ra màu đỏ, màu vàng, thất thải quang mang, cùng chậm rãi
tiến lên vài bước... trong không trung, bọn họ là nhẹ nhàng đi vài bước!
Mây mù bảy màu.
Long…
Long kỵ sĩ!
Người nhẹ nhàng mà đi.
...
Ngắn ngủi chỉ trong vài phút, liên tiếp những việc lạ diễn ra đã khiến
cho đám người mạo hiểm cứ cho rằng mình đang rơi vào một giấc mộng kỳ
dị, đây nhất định không phải là sự thật, nếu không con người làm sao có
thể đi được trên không trung như thế?
Ba gã kỵ sĩ chầm chậm đi đến bên cạnh lão nhân quần áo lam lũ kia, có vẻ như sợ kinh động đến điều gì đó.
Lão nhân hiển nhiên cũng cảm nhận được sự lạ, ngẩng đầu hờ hững nhìn ba
gã long kỵ sĩ kỳ quái toàn thân tản mát ra hào quang trước mắt.
Kỵ sĩ đứng giữa cung kính thi lễ với lão giả: "Vua tôn kính, Tất Cáp Mạc Ti Cáp, Nặc Da Ni, Lăng Phi Yên phụng mệnh chủ nhân hướng tới ngài
thỉnh an."
Cách đó không xa, lão ma pháp sư nghe được ba cái tên cổ quái này cơ hồ
muốn nhảy dựng lên, ngữ khí run rẩy nói ra ba cái tên: "Nhật Thần, Hỏa
Thần, Lăng Vân Chiến Thần..."
Trong truyền thuyết, trên trời có Thần, nếu không cũng đã chẳng có Chúng thần đại chiến, trong truyền thuyết, Lăng Vân Chiến Thần là chiến sĩ
của nhân loại sau Chúng thần đại chiến được Sáng Thế Thần đặc biệt phong thần. Chẳng lẽ bọn họ chính là Thần linh thật sự?
Lão nhân nghèo khổ không nói gì, tựa như đằng trước mắt mình chẳng có thứ gì cả vậy.
Nhật Thần ngữ khí cực kỳ hòa hoãn khiêm tốn, trong giọng nói có sử dụng
nhiều kính từ: "Vương, nhiều năm không gặp, Chủ nhân vô cùng mong nhớ,
bởi vậy ủy thác chúng ta đi thực hiện nghi thức phong thần cho ngài,
người hy vọng ngài có thể trở thành thượng vị Trí Tuệ Thần tề danh cùng
với người..."
Bên cạnh Lăng Vân Chiến Thần có vẻ lại kính cẩn cung thuận: "Vương của ta, vị trí này đã để lại vì ngài 90 năm rồi."
"Các ngươi là muốn đến để nói cho ta biết, thời gian ta rời khỏi thế
giới này cũng chẳng còn lâu nữa phải không." Lão nhân đột nhiên hỏi một
câu.
Lăng Vân Chiến Thần thân hình khẽ run lên: "Trên đời không có bất cứ chuyện gì có thể che giấu được tuệ nhãn của Vương."
Lão nhân chậm rãi đứng lên, trong gió, mái tóc xanh lất phất thổi bay
dựng lên, quần áo rách nát cũng tung bay theo gió: "90 năm trước, ta đã
từng nói, ta không cần phong thần, ta chỉ muốn huynh đệ của ta có thể
sống lại, ta chỉ cần có thể có được chính người mình yêu," Thanh âm già
nua càng ngày càng âm vang trong thiên địa, "Ta chỉ muốn chúng thần đừng đem nhân loại ra làm quân cờ; Hôm nay, ta vẫn muốn nhắc lại những lời
này, ta không cần phong thần, nếu hắn còn muốn làm việc tốt mà nói, thì
hãy làm cho thời gian đảo ngược, để cho ta trở lại trước lúc chiến
tranh, để cho ta trở lại cánh đồng tuyết..."
Ba vị thần chỉ cúi thấp đầu xuống, Lăng Vân Chiến Thần đột nhiên quỳ
xuống trước lão nhân rách nát này như nhân loại kỵ sĩ vẫn thường quỳ
trước quốc vương hành lễ, giọng kích động: "Vương của ta, quá khứ hết
thảy đều khiến cho bản thân chúng ta không thể nào quên, quá khứ..."
Lão nhân hiển nhiên không muốn nghe tiếp nữa, ném ra một hòn đá nhỏ màu
đen chuẩn xác đập vào sừng bên trái của một con sơn dương lớn nhất, con
sơn dương ngẩng đầu nhìn lão, be be kêu vài tiếng nhắc nhở đồng bọn đi
theo mình.
Lão nhân lảo đảo bước qua bên cạnh ba vị thần, lúc đi ngang qua bên cạnh Lăng Vân Chiến Thần vẫn còn đang quỳ, tiện tay vỗ vỗ lên bờ vai của
hắn, mặt đất trước mặt Chiến Thần nhất thời bị đánh lún xuống: "Vương,
chẳng lẽ ngài thật sự phải biến mất ở trong gió..."
"A..." Lão nhân lưng càng thêm còng: "Chỉ có biến mất ở trong gió, có lẽ mới có thể tìm được huynh đệ tại cánh đồng tuyết."
Ba con cự long nao núng tránh đường ra cho lão nhân.
Lão nhân gian nan giơ ngón tay lên, vẽ vài cái ký hiệu cổ chú ngữ trên
không trung, phía trước con dê đầu đàn mang theo đàn dê đạp sóng băng
qua con sông nhỏ, lời nói càng thêm cô độc thưa thớt từ bờ bên kia
truyền đến: "Người, mặc dù là do thần sáng tạo ra, nhưng theo năm tháng
trôi đi, trong đầu cũng sinh ra ý niệm muốn nắm chắc vận mệnh của chính
mình; có lẽ Nhân loại không thể sống lâu vô hạn như thần, nhưng nhân
loại có tư tưởng hướng tới tự do cũng cao quý như thần."
Bán thú nhân vốn trì độn nhất trong đám người mạo hiểm đột nhiên mạnh mẽ quỳ rạp xuống đất, cái trán, tứ chi đều chấm đất, thực hiện đại lễ ngũ
tâm chấm đất mà bán thú nhân sùng bái nhất trước lão nhân đang đứng ở
đằng xa.
Nhìn bán thú nhân kích động như thế, lão pháp sư tựa hồ nhớ ra cái gì
đó: "Chẳng lẽ ông ấy... chính là Vương dựa vào vũ lực chinh phục được
lòng của thú nhân?"
"Vương nào?" Tiểu cô nương hiển nhiên đối lịch sử vẫn chưa quen thuộc.
"Vương, đương nhiên là Vua của chúng ta, trừ ngài ra, còn có kẻ nào đủ
tư cách đạt được danh hiệu Vua trong toàn bộ sinh linh của đại lục, Thần giới, Long giới, Ma giới." Lão ma pháp sư trong giọng nói tràn ngập
kiêu ngạo.
"Hóa ra là ngài? Ta quả thật đã quên mất, ngài còn là một ma pháp sư."
Cô gái hiển nhiên cũng biết lão nhân là ai, giống như thần và người, đều tăng thêm kính từ vô cùng tôn quý.
Nàng khẽ mỉm cười, nắm lấy bàn tay to bản của đại kiếm sĩ: "Nếu có một
ngày, ta cũng ly khai chàng, chàng có giống Vương chờ người yêu cả đời
không?"
Bàn tay to tràn đầy vết chai sạn đem những ngón tay nhỏ bé mềm mại nắm
lại, tay còn lại giữ thật chặt chuôi kiếm: "Đương nhiên, ta xin thề
trước Vua của chúng ta, cả cuộc đời ta, chỉ yêu một người con gái, vĩnh
viễn không đổi thay." Tiếp theo, đại kiếm sĩ cùng với ma kiếm sĩ đồng
thời thì thầm một đoạn thoại: "Vương của ta, kiếp sống dong binh của ta
sẽ giống như trường kiếm mà ngài lưu lại, kiên cường chính trực, thà gãy chứ không cong!"