Hai người nhiều lần
thảo luận với nhau, vẫn quyết định đi đằng sau hang ác long để thử thời
vận. Có lá bùa thuấn di, nói không chừng thật có thể cướp được quả hạch
đào màu lam, tím từ tay những người kia.
Hai người chưa đi được bao lâu thì Áo Bỉ lão ma ở bên trong quả hồ lô
dừa đem những nghiên cứu về thủ trượng nói cho Đường Tiêu biết, lại còn
đọc cho hắn vài đoạn chú ngữ.
Khi niệm những câu chú ngữ, điêu khắc Thiểm Điểm trên thủ trượng có chút lóng lánh. Nhưng với tu vi hiện tại của Đường Tiêu, niệm chú chỉ có thể đem đồ hình Thiểm Điệm có chút thắp sáng, căn bản không thể sử dụng
pháp thuật công kích của Thiểm Điệm. Thí nghiệm với pháp thuật lá chắn
Thiểm Điệm cũng không sai biệt lắm.
Nhưng với phong hành thuật, Đường Tiêu ngược lại lại phát huy tốc độ tuy không bằng Bạch bào lão giả nhưng cũng là một tốc độ rất cao. Nếu như
gặp lại ả nữ thợ săn vừa rồi thì hắn rất nhanh có thể đào thoát.
Không chỉ có như thế, cho dù Đường Tiêu mang theo Vi Liên thì chạy với
tốc độ này kết quả cũng tương đối khả quan. Chỉ là muốn duy trì tốc độ
này phải tiêu hao một nội lực thật lớn. Với tu vi hiện tại của Đường
Tiêu, đại khái có thể miễn cưỡng được năm phút đồng hồ là muốn hết hơi
rồi.
Nhưng một lần với thời gian như vậy cũng đủ thoát khỏi đối thủ là được rồi.
Lộ trình đi phía sau miệng hang có chút xa. Sau khi đi hơn nửa ngày, hai người đều có chút mệt mỏi, bèn thảo luận với nhau tìm chỗ bí mật để
nghỉ ngơi. Vi Liên nghỉ ngơi trước, Đường Tiêu canh gác, sau đó lại thay phiên. Ở một nơi mà nguy hiểm giăng bốn phía, ở cùng một chỗ với người
đáng tin cậy thì thoải mái hơn một chút. Bằng không thì nếu anh muốn
nghỉ ngơi cũng phải lo lắng. Đường Tiêu lúc trước khi trong Nặc Hành
trận vừa nghỉ ngơi vừa tránh né kẻ thù, đều phải lưu lại một tia thần
thức bên ngoài mới được.
Vi Liên trong lúc nghỉ ngơi, Đường Tiêu ngược lại không có nhàn rỗi. Hắn cẩn thận nghiên cứu cây thủ trượng. Không bao lâu sau, hắn đã nghiên
cứu ra được. Tuy nhiên, khi hắn đọc chú ngữ đưa công lực vào nhưng không cách nào bắt đồ hình Thiểm Điệm trên thủ trượng thắp sáng hoàn toàn.
Nhưng hắn có thể bắt nó có chút thắp sáng và độ sáng cũng không thấp.
Nếu như hắn tiếp tục đọc chú ngữ thì độ sáng của đồ hình Thiểm Điệm trên thủ trượng sẽ càng lúc càng sáng hơn.
Điều này làm cho Đường Tiêu nhớ tới lúc hắn luyện Luyện Yêu Đại Thủ Ấn ở Áo Bỉ đảo, hắn cũng không hoàn toàn ngưng luyện ra được. Nhưng chỉ mất
nửa tháng, hắn ngược lại có thể ngưng luyện ra một Đại Thủ Ấn nguyên
vẹn.
Đã biết điểm này, Đường Tiêu lâp tức bắt đầu vào niệm chú thuật Thiểm
Điệm trên thủ trượng, nhưng khi nội lực hao tổn rất nhiều mà đồ hình
trên thủ trượng cũng chưa được thắp sáng hoàn toàn. Rất hiển nhiên, đây
là cùng một loại chú ngữ pháp lực bổ sung cho thủ trượng. Một khi bổ
sung hoàn tất, có thể kết hợp với chú ngữ mà Áo Bỉ lão ma truyền cho
khiến thuật Thiểm Điện được sử dụng ra ngoài.
Sau khi nội lực được khôi phục lại, Đường Tiêu lại tiếp tục bổ sung năng lượng vào bên trong Thiểm Điện cho đến khi Vi Liên tỉnh lại đổi phiên
cho hắn.
Sau khi nghe Đường Tiêu nói xong, Vi Liên cũng lấy thủ trượng ra, đọc
chú ngữ để bổ sung năng lượng cho Thiểm Điện. Nếu như có thể thắp sáng
biểu tượng Thiểm Điện trên thủ trượng, trong thực chiến sẽ có thêm một
sát chiêu khắc chế địch. Từ tình huống mà Bạch bào lão giả sử dụng, khi
giết chết một võ giả Địa Nguyên cấp bốn bảy đạo vân triện một điểm vấn
đề cũng không có.
Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục xong, Đường Tiêu và Vi Liên lại tiếp tục
xuất phát. Men theo địa đồ rõ ràng tìm được mấy cây có quả hạch đào đã
chín. Hơn nữa còn là lục hạch đào và thanh hạch đào. Căn cứ vào kinh
nghiệm của tiền nhân, lam hạch đào ở Bí Cảnh cùng với tử hạch đào rất
quý hiếm. Mà lục hạch đào và thanh hạch đào cũng như vậy. Lúc trước
Đường Tiêu và Vi Liên giết người cũng tìm được không ít quả lục hạch đào cùng thanh hạch đào trong túi trữ vật.
Trước đây, cho dù phát hiện ra quả hạch đào, Đường Tiêu cũng không dám
tiến lên hái xuống. Chủ yếu là sợ trúng mai phục của người khác. Nhưng
lúc này đây, đã có thuật phong hành trên thủ trượng trợ giúp, hắn quyết
định áp dụng phương thức tốc chiến tốc thắng để hái quả. Nếu quả thật có phục kích, thừa dịp người phục kích chưa kịp phản ứng thì hoàn thành
quá trình hái quả hạch đào.
Sau khi niệm chú phát động thuật phong hành, Đường Tiêu vội vàng xông
vào cây hạch đào, nhanh chóng thò tay hái mấy quả hạch đào đã chín rồi
lập tức xoay người rời đi.
Cho dù Đường Tiêu thân hình rất nhanh, nhưng chẳng biết tại sao, khi hắn trở về bên cạnh Vi Liên, dị biến lại sinh ra. Một con gấu không biết từ nơi nào xuất hiện truy kích đến, xem bộ dạng là yêu thú bảo hộ cho cây
lam hạch đào này.
Nhưng con gấu hoang dã này cũng không chịu nổi một kích. Khi bị một mũi
tên huyền băng của Vi Liên ném qua, thì bị đông cứng lại thành một chỗ.
Quả cầu lửa trong tay Đường Tiêu cũng phát ra, bịch một tiếng bắt cái
đầu đông cứng của con gấu biến thành những mảnh vỡ.
Vi Liên lấy ra một con dao găm, vung lên vài cái, cắt cái bàn chân gấu
và tay gấu đi đến bờ sông. Sau khi tẩy rửa thật sạch thì đốt lửa lên,
sau đó bắt đầu nướng tay gấu.
Hai người dùng xong bữa thì tiếp tục lên đường, hướng hang ác long đi
đến. Nhưng đi chưa được bao lâu, thì xuất hiện một gã thân hình cao lớn, đội nón, mặc áo giáp, tay cầm búa tạ.
Trên đường đến ngõ sau của hang ác long, thấy người thì rất nhiều, nhưng gặp được người như vầy thì chẳng có bao nhiêu. Gã nam tử cao lớn này
không nói một tiếng nào, nhìn thấy hai người Đường Tiêu thì lập tức giơ
búa lên, hướng Đường Tiêu đột nhiên nện xuống.
Xem ra, trong trường hợp tấn công, nếu như đối phương có một nam một nữ, khuynh hướng sẽ tấn công người nam trước.
Đường Tiêu cũng không lập tức lui về đằng sau, mà đem Hồng Viêm và Thiên Trảm đồng thời phát ra ngoài, hướng về phía nam tử đang nện búa tạ đến. Bang bang! Âm thanh giòn vang vang lên. Hồng Viêm và Thiên Trảm của
Đường Tiêu trước sau bị khai mở. Nhưng lực búa tạ trong tay nam tử cũng
tiêu hao hết. Cuối cùng “phanh” một tiếng đập vào huyền băng thuẫn mà Vi Liên phát ra. Huyền băng thuẫn của Vi Liên bị nện trúng tất cả đều có
vết rách nhưng không có vỡ vụn.
Một chiêu qua đi, Đường Tiêu đoán được gã nam tử này đại khái là võ giả
Địa Nguyên cấp bốn tu vi đỉnh cao, không sai biệt lắm có sức mạnh tám
chín đạo vân triện, thậm chí có một đạo linh phù.