Đường Tiêu sau khi giết được hai gã Địa Nguyên cấp bốn, giờ phút này tự tin rất nhiều. Hiện tại một chọi một, cùng Thích khách Địch Phật đối chiến, hắn dĩ nhiên là
không còn gì băn khoăn.
Đang muốn dùng phi kiếm cùng một số lá bùa để chấm dứt trận đấu này,
Đường Tiêu ngược lại trước khi tiến vào Long Vực Bí Cảnh, Áo Bỉ lão ma
đã dạy cho hắn thuật “hồ lô dừa nện người”. Chỉ cần khởi động ba phút
đồng hồ sẽ biến hồ lô dừa trở nên cực lớn mà đánh người. Đường Tiêu lúc
trước vẫn cảm thấy thuật hồ lô dừa nện người này không có tác dụng quá
lớn. Nhưng bây giờ nhìn thấy tên Thích khách Địch Phật đang giãy dụa
trong vòng vây sợi xích và bức tường lửa, ngược lại trong nội tâm sinh
ra ý niệm muốn sử dụng uy lực của cái “hồ lô dừa nện người” này.
Chậc chậc! Nếu như bên trong quá trình này, Thích khách Địch Phật thoát
khỏi xiềng xích và bức tường lửa thì cùng lắm là đổi chiến thuật khác là được.
Đường Tiêu trong miệng niệm chú, một hồ lô dừa nhỏ bé từ trong đan điền
của hắn bay ra, sau đó bay lên giữa không trung. Trong tiếng niệm chú
của Đường Tiêu, hấp thu lấy nội lực toàn thân của Đường Tiêu, chậm rãi
lớn dần lên. Đường Tiêu rất nhanh nuốt vào một hạt hồn tinh màu vàng,
vận dụng bí quyết dương hỏa mà Vi Liên đã truyền thụ cho hắn, khiến
dương khí tràn đầy trong cơ thể chuyển thành âm khí rót vào bên trong
quả hồ lô dừa.
Quả hồ lô dừa này ban đầu thì nhỏ, nhưng giống như một cái khí cầu bình
thường ngày càng phồng lên, rất nhanh đường kính gia tăng đến hai
trượng, sau đó vẫn tiếp tục tăng lớn lên.
Thích khách Địch Phật nhìn thấy cây dừa kỳ quái, rõ ràng đã biến thành
lớn như vậy, mà hơn nữa bên trong còn có lửa đang thiêu đốt, trong lòng y ngày càng sợ hãi, vội vàng phun ra một ngụm huyết trên tay, dốc sức
liều mạng huy động tay trảo, vung lên sợi xích đang trói trên người
mình. Ngân quang càng lúc càng mờ nhạt, hiển nhiên rất nhanh bị Thích
khách Địch Phật chặt đứt.
Mấy phút đồng hồ sau, Thích khách Địch Phật rốt cuộc cũng chặt đứt được
dây xích. Nhưng cũng tốn mất hai ba phút thời gian. Đường Tiêu rốt cuộc
cũng hoàn thành quá trình khởi động dài dòng, hồ lô dừa lúc này dĩ nhiên đã lớn đến gần bằng một mẫu đất, treo trên đầu Thích khách Địch Phật.
Thích khách Địch Phật giãy dụa thoát khỏi trói buộc, lập tức liều lĩnh
vung tay trảo lao vào Đường Tiêu.
Rơi!
Đường Tiêu quát to một tiếng, quả hồ lô dừa to bằng một mẫu đất lập tức
đảo ngược, nện xuống mặt đất. Một cơn địa chấn mãnh liệt phát lên từ
lòng đất, khiến Đường Tiêu cũng phải ngã bịch xuống đất.
Bởi vì bên trong quả hồ lô dừa có tính nóng, khi rơi xuống đồng thời
cũng đem những ngọn lửa phụt lên người Thích khách Địch Phật. Khi những
ngọn lửa tan hết trên mặt đất, Đường Tiêu lại không thấy bóng dáng của
Thích khách Địch Phật đâu, trong nội tâm cảm thấy rất kỳ quái.
Sau khi hồ lô dừa công kích xong, pháp lực cũng nhanh chóng tiêu hao
hết, lại biến thành một hồ lô dừa nhỏ xíu bay vào trong đan điền của
Đường Tiêu. Một cái hố to sâu khoảng nửa trượng xuất hiện trước mặt
Đường Tiêu. Còn cái vị Thích khách Địch Phật mất tích thần bí kia giờ
phút này dĩ nhiên là bị quả hồ lô dừa cực lớn nện xuống thành một cái
bánh dẹp, nằm trong cái hố sâu kia.
- Thu vào!
Đường Tiêu không nghĩ tới quả hồ lô dừa này uy lực lại lớn đến như vậy.
Hắn vốn chỉ muốn làm bị thương tên Thích khách là đã không tệ rồi, không nghĩ tới trực tiếp biến y thành đống bùn như thế này.
Phải mất thời gian lâu để khởi động, đến khi thực chiến rất ít khả năng
tìm được cơ hội. Trừ phi đối phương bị trói lại giống như vậy. Nếu không thì sẽ chẳng có cơ hội nào để nện người ta?
Căn cứ vào kinh nghiệm chiến đấu với bọn hắc ám, khi đánh nhau tất nhiên là sẽ phải chú ý một chút. Không quan sát tốt sẽ khiến cho một số người đang trên đường đuổi đến đây ngư ông đắc lợi. Cho nên, Đường Tiêu cũng
không do dự, nhanh chóng dọn sạch sẽ ba thi thể chẳng còn gì, sau đó bỏ
đi.
Khi đến một chỗ không người, Đường Tiêu thoáng xem xét, phát hiện một chiến lợi phẩm, bên trong có một ít quả hạch đào.
Hai quả màu hồng, một quả màu cam.
Tìm không thấy cây hạch đào, hái không được quả hạch đào cũng không sao. Nhưng cướp được từ trong tay người khác cũng là một biện pháp không tệ.
Những quả hạch đào này quả thật rất cứng. Đường Tiêu thử một chút, phát
hiện nó cứng chẳng thua gì cục sắt. Thứ này nếu đem đi chế tạo thành Thọ Nguyên Đan, Định Nhân Đan thì nhất định sẽ là một thứ tốt. Nếu không
Huyền Vũ Đại Đế như thế nào lại có chủ ý vô sỉ, bảo người trồng cho ông
ta thất hạch đào như thế.
Ngoại trừ một số quả hạch đào, Đường Tiêu còn tìm được một ít thuốc,
cùng với khôi giáp, giáp da cùng vũ khí khác. Khôi giáp, giáp da trên cơ bản đều bị hỏng. Hon nữa, nhìn vào thì chất lượng cùng một loại. Vũ khí thì chẳng có gì đặc biệt. Xem ra thì tiểu đội này ở Ma Vũ đại lục đúc
chưa được tốt lắm.
Trải qua một hồi ác chiến, Đường Tiêu thể lực tiêu hao rất lớn, cảm giác mệt mỏi. Vừa rồi Luyện Yêu Thối Ma Hồ rất nhanh giúp hắn hồi phục lại
như cũ. Hắn quyết định tìm một chỗ để nghỉ ngơi, khôi phục lại nguyên
khí rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Tại cái nơi đi săn và bị săn như thế này, thể lực cùng chiến lực là điều kiện cam đoan có thể sống sót. Chỉ có sống sót thì mới có hy vọng thu
thập đủ thất hạch đào. Nếu như mạng cũng bị mất, cho dù có trong tay
thất hạch đào thì cũng chẳng dùng được.
Đường Tiêu trong một lùm cây chỗ dốc núi dừng lại, tìm một nơi yên tĩnh
bố trí Nặc Hành (Che giấu) trận. Sau đó ngồi trong trận mà nghỉ ngơi và
hồi phục lại. Long Vực Bí Cảnh không có phân chia ngày và đêm, sáng và
tối. Ban ngày cũng không sáng quá, cũng không tối quá. Ngồi trong Nặc
Hành trận, Đường Tiêu đại khái có thể đánh giá được thời gian.
Đường Tiêu tuy ngồi nghỉ ngơi và hồi phục, nhưng thần thức vẫn mở rộng
ra ngoài, cảm nhận hết mọi động tĩnh trong phạm vi mười trượng. Nếu
thỉnh thoảng có người từ đằng xa đi đến, hoặc có người bị giết, có người giết người, có người chết thảm trong phạm vi hơn mười trượng thì lực
cảm nhận sẽ yếu. Còn giết người đoạt bảo, ở bên trong khu vực này thì cơ hồ cứ bình quân một canh giờ thì sẽ phát sinh tại một chỗ.