Thật
bất ngờ với kiến trúc đẹp một cách bất ngờ như vậy đồ vật trong nhà lộng lẫy
như là một cung điện hoàng gia vậy toàn là đồ đắt tiền
Càng khó hiểu người con gái lạnh lùng đang uống nước trên ghế mà ko cho pọn hắn
một câu giải thích người hầu thì cứ thắc mắc sao ko vào nhà mà cứ đsng ngoài cử
suốt từ này tới giờ Zan bắt đầu chán nản
'' sao không vào nhà đứng đó làm gì đơ rồi à''
''đ đây là nhà của các cô sao tôi thật ko tin vào mắt mình tại sao???'' Kan
cũng muốn hỏi cứ trân mắt nhìn Yun Yun thì lúng túng lại nhìn sang nó
'' Phải cách anh nghĩ sao?'' nó tự tin đáp rồi cười đặt nhẹ cốc nước lên bàn mà
ko biết làm cho pọn hắn như sét đánh qua tai
''Làm sao tôi tin được các cô từ dưới quên lên sao còn được học bổng nữa chuyện
này la sao Kan nhanh chóng quay sang yun
''Đừng nhìn tôi các anh hỏi Zan ý đây là quyết định của cô ấy'' Yun bình tĩnh
đáp
'' ko hỏi Yun ya'' Dù đánh nó 100 roi nó cũng hk nói ra đâu
tất cả mọi người đổ dồn con mắt vào nó nó thì vẫn thản nhiên đọc tờ ạp chí ra
hiệu cho người hầu mang nước ra ko thèm quan tâm hắn thấy khói chjiu có phải là
trái tim cô đã đóng băng rồi hk Zan tôi có thể làm tan cháy được hk
Nhà cậu đẹp thật đó'' Kan lên tiếng phjas tan bầu ko khí tệ hại đố đi xung
quanh nhà cậu ko ép người con gái mình yêu nói ra nhưng điều mà Yun hk thik
nói
''Cảm ơn do mẹ Zan thiết kế và cũng làm công trình này đấy'' Yun lỡ nói ra cô
nhìn Zan nó dừng tay lại mặt tối sầm như băng đật quyển tạp chí xuống rồi đi
lên phòng Yun cúi đầu nó quay lại
'' tớ lên phòng rước tiếp hộ tớ''
Ông quản gia đứng gần đó nhìn theo cô có lẽ trái tim cô đã đóng băng kể từ khi
vụ tai nạn đó xảy ra với với bà hấy nó dẫn bạn về nhà, nhưng niềm vui
trong ông dường như tắt ngắm khi thấy tiểu thư Yunc đến bà chủ, cũng như nhắc đến
nỗi đau của nó. Ngoài ông chủ và cậu chủ ông là người yêu thương nó nhất.
Ở trên phòng nó.......
Nó đang nằm dài trên giường mệt mõi, bây giờ ko có ai nó có thể rũ bỏ được mặt
nạ lạnh lùng của mình, để trở về con người thật biết thể hiện cảm xúc, ko phải
là 1 con búp bê gỗ ko trái tim. Nó cảm thấy khó chịu khi đột nhiên Zan lại nhắc
đến mẹ nó. Phải chuyện của ngày hôm đó mãi mãi ám ảnh nó, có lẽ sẽ ko bao giờ
quên được. Nhiều lúc nó ngỡ đã quên nhưng khi có người chạm đến thì kí ức đó
như 1 cuộn băng quay chậm cứ tua đi trong đầu nó. Có những niềm vui cũng có những
nỗi đau, nên nó muốn mãi mãi mình cũng đừng nhớ lại. Khẽ thở dài , tiếng thở nhẹ
nhàng được gió cuốn đi như chưa từng tồn tại, nó khẽ nhắm mắt. Hôm nay mệt mõi
quá rồi......
Sau khi bọn hắn về Yun đi lên phòng nó gõ cử phòng
'' cốc cốc''
''Tớ vào được hk Zan nó cứ im lặng ko trả lời làm cho Yun lo lắng hơn Yun mở cửa
Căn phòng tất điện tối om '' mình mệt lắm ra ngoài đi'' Yun bất ngờ rồi đóng cửa
lại nó đứng dậy nhìn ra cửa sổ vẻ mặt vô hồn lạnh băng đang suy nghĩ diểu gì
đo
Trong quán BAW AD
pỌn hắn ngồi cầm ly rượu lên rồi nói gì đó có vẻ bí ẩn và Fin dừng lại cúi đầu
chào bọn hắn
''Chào hai anh lâu lắm rồi mới thấy đến'' Fin cười''
'' um chú em khỏe ko y hôm nay bận chuyện'' hắn cầm ly rượu đưa cho Fin
'' ^^Em khỏe tks hai anh''
'' Ngồi xuống đây anh có chuyện nhờ em'' hắn kéo Fin xuống ghế