Tiết Sơn có trình độ
văn hóa không cao nên chỉ viết cho Diệp Uy vỏn vẹn nửa trang giấy, nội
dung mặc dù ngắn ngủi nhưng Diệp Uy sau khi xem xong cũng không nhịn
được thở ngắn than dài, tiếp đó liền ôn hòa hỏi Tiết Thiên Y: “Theo như
trong thư nói, ngươi muốn học cao trung* tại Yến Kinh?”
Tiết Thiên Y gật đầu, nói: “Vâng, ông nội bảo trong thành phố lớn có
trình độ dạy học rất cao, học tập tại đây thì tương lai càng nhiều cơ
hội thi đỗ đại học!”
Diệp Uy ha ha cười nói: “Được, chuyện này cứ để Diệp gia gia ta lo liệu, ta sẽ phái người thu xếp ổn thỏa cho ngươi! Tới Yến Kinh Thập Lục trung học nhé? Đó là một trong những trường cao trung tốt nhất Yến Kinh đấy!”
Tiết Thiên Y gật đầu, cung kính nói: “Vậy thì phiền toái cho Diệp gia gia rồi!”
“Không phiền toái! Ha ha, không phiền toái một chút nào cả!”
Xa cách mấy chục năm, biết được chiến hữu thân thiết nhất năm xưa vẫn
còn khỏe mạnh, Diệp lão gia tử đã có chút an lòng, tay chỉ chỉ vào chiếc bàn ăn đặt ở vị trí trung tâm của đại sảnh, nói với Tiết Thiên Y: “Sao
còn chưa bắt đầu dùng cơm thế này? Nào nào, lại kia ngồi cùng với ta,
chúng ta hai người vừa ăn vừa nói chuyện, ta có rất nhiều điều muốn hỏi
ngươi…!”
“Không cần đâu Diệp gia gia, để cháu nói một hai câu với Diệp tiểu thư xong rồi sẽ đi ngay!”
Ánh mắt Tiết Thiên Y chuyển dời sang Diệp Mạn Vũ, miệng mỉm cười, từ
trong người lấy ra một khối ngọc bội Phượng Hoàng bị khiếm khuyết một
nửa, nhẹ nhàng nhét vào trong tay nàng, ôn hòa nói: “Diệp tiểu thư, thân phận của chúng ta một cái ở trên trời, một cái dưới mặt đất, nếu đặt
cùng một chỗ thì căn bản cũng không tương xứng với nhau! Vài chục năm
trước, thế hệ bọn họ chỉ là thuận miệng hứa hẹn, thế nên chúng ta hãy
coi đấy như là một câu nói đùa, để nó phiêu tán theo gió là được rồi!”
Từ nhỏ đến lớn thân thể Diệp Mạn Vũ không hề bị bất cứ nam nhân lạ lẫm
nào chạm phải, mà đối với những người theo đuổi thì nàng cũng đều tỏ ra
lạnh nhạt, kính nhi viễn chi*. Hiện tại, lúc Tiết Thiên Y cầm lấy tay
trái của nàng, định nhét khối ngọc bội kia vào trong tay nàng, sắc mặt
nàng bất chợt trở nên lạnh lùng, muốn kháng cự theo bản năng. Chỉ có
điều, khi nghe thấy những lời tiếp theo của Tiết Thiên Y, thân thể nàng
liền cứng đờ tại chỗ, tùy ý để hắn nhét khối ngọc bội vào trong tay.
“Thiên Y, cái này… Đây là ý tứ của gia gia ngươi?”
Diệp Uy thần sắc phức tạp nhìn thoáng qua cháu gái, hàng lông mày nhíu chặt lại.
“Vâng, ông nội cháu nói, chuyện này như vậy là được rồi, về sau song
phương cũng không cần đề cập lại. Diệp gia gia, cháu còn có chuyện phải
làm, sẽ không quấy rầy mọi người nữa, hai ngày sau cháu sẽ quay lại đây
tìm người. Việc đi học của cháu, kính mong người để tâm nhiều hơn một
chút!”
Nói xong những lời này, Tiết Thiên Y liền khom người bái lạy Diệp Uy,
sau đó xoay người đi nhanh về phía cửa ra vào của đại sảnh yến hội.
“Thiên Y, ngươi đừng đi vội… Thiên Y… Thiên Y…!” Diệp Uy vẫy tay gọi với theo. Thế nhưng khi thấy Tiết Thiên Y làm ngơ, ngược lại còn bước đi
nhanh hơn thì lão không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, gõ nhẹ quải
trượng xuống mặt đất một hồi, sau đó liền quay sang hai gã vệ sĩ tâm
phúc đang đứng bên cạnh, nói: “Diệp Long, Diệp Hổ, các người đuổi theo
mau, vô luận như thế nào cũng phải cản hắn lại! Nhớ kĩ, ngàn vạn lần
đừng làm hắn bị thương! Haiz, đứa nhỏ này, như thế nào nói đi là đi liền vậy chứ? Tính tình bướng bỉnh giống hệt gia gia hắn năm đó!”
Hai gã vệ sĩ không dám chần chừ, triển khai thân hình đuổi theo, kịp
thời cản lại Tiết Thiên Y đúng lúc hắn sắp đi tới cửa ra vào của đại
sảnh yến hội.
“Xin hai vị nhường đường!”
Tiết Thiên Y nhíu mày, bước chân chậm lại.
Sở dĩ Tiết Thiên Y muốn rời đi nguyên nhân đầu tiên chính là vì ông nội
hắn vốn không có ấn tượng gì tốt đẹp với Diệp gia, thứ hai là sự tình
muốn nhờ cậy đã được Diệp Uy trả lời thuyết phục, hoàn toàn không cần
phải nán lại lâu thêm.
“Thực xin lỗi Diệp tiên sinh, mời ngài quay lại!”
“Chúng ta không muốn làm ngài bị thương!”
Hai gã vệ sĩ cũng không biết Tiết Thiên Y có quan hệ như thế nào với
Diệp Uy, bọn hắn chỉ biết chức trách của bản thân chính là chấp hành vô
điều kiện mọi mệnh lệnh của Diệp Uy.
“Ta phải đi, các người đừng hòng ngăn lại!”
Tiết Thiên Y cười nhẹ, tiếp tục cất bước về phía trước.
Hai gã vệ sĩ trao đổi ánh mắt với nhau, rồi cùng lúc giậm chân tiến lên, bàn tay nhắm vào bả vai của Tiết Thiên Y, chuẩn bị dùng cầm nã thủ tạm
thời khống chế hắn trước đã, sau đó cho dù là bắt ép thì cũng phải mang
hắn về trước mặt Diệp Uy.
Lúc này, ánh mắt của tuyệt đại đa số khách quí tại đại sảnh đã nhìn sang bên đây, trong số đó có khá nhiều người nhận ra hai gã vệ sĩ kia gọi là Diệp Long và Diệp Hổ. Cả hai đều là con cháu thuộc họ hàng xa của Diệp
Uy, thân thủ vào loại hạng nhất trong đội ngũ vệ sĩ Diệp gia, bình
thường Diệp Uy đi ra ngoài làm việc đều có bọn họ bảo hộ bên người, theo sát như hình với bóng.
Tiết Thiên Y vừa mới thốt ra câu: “Ta phải đi, các ngươi đừng hòng ngăn
lại!” thì đã bị mấy bàn khách quí ở gần cửa ra vào của đại sảnh nghe
thấy, trên khuôn mặt từng người đều lộ ra vẻ buồn cười, thầm nghĩ thiếu
niên này ăn nói quá cuồng ngạo. Hai huynh đệ Diệp Long, Diệp Hổ chính là cao thủ đứng đầu trong đội ngũ vệ sĩ của Diệp gia, một gã thiếu niên
nho nhỏ như ngươi muốn rời khỏi đây ngay trước mặt bọn họ thì căn bản là không có khả năng.
Thế nhưng, sự tình phát sinh kế tiếp lại làm cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.
Ngay trước ánh mắt của bao người, hai tay Tiết Thiên Y chỉ hơi lay động
một cái mà hai huynh đệ Diệp thị liền giống như bị điện giật, thân hình
thối lui non nửa bước, trơ mắt nhìn Tiết Thân Y lách qua khe hở giữa hai người bọn họ, ngẩng đầu rời đi.
Diệp thị huynh đệ phảng phất như bị trúng tà, tay cứ giữ nguyên tư thế
xuất trảo về phía trước, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ xen lẫn kinh hãi.
Thẳng tới khi thân ảnh Tiết Thiên Y mất hút được vài giây thì hai người
lúc này mới ho khan kịch liệt một hồi, từ từ khôi phục lại trạng thái
bình thường.
Hai người nhìn thoáng qua phương hướng Tiết Thiên Y biến mất, thấp giọng trao đổi vài câu, sau đó mới ngượng ngùng quay trở về bên cạnh Diệp Uy, mặt mũi tràn đầy xấu hổ nói: “Xin lỗi Diệp thúc, chúng ta không thể
ngăn được hắn lại!”
Diệp Uy mặc dù đã già nhưng mắt vẫn chưa hoa, cũng nhìn ra tình hình vừa rồi có chút không đúng. Lão nhíu mày hỏi: “Diệp Long, Diệp Hổ nói một
chút xem, đây là chuyện gì xảy ra vậy?”
“Chúng ta gặp phải cao thủ… cao thủ chân chính a…!” Diệp Long ngẫm lại
tình huống vừa rồi, đến bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Chúng ta vốn chuẩn bị xuất cầm nã thủ bắt lấy hắn, nhưng còn chưa kịp đụng tới thân
thể hắn thì đã bị ngón tay của hắn điểm trúng vào sườn, nửa người lập
tức cảm thấy vừa tê dại vừa đau đớn, hoàn toàn mất khả năng hoạt động ít nhất trong 10 giây…!”
“Hắn dùng… hẳn là một môn công phu điểm huyệt!” Diệp Hổ thở dài: “Trên
đời này lưu truyền xuống không dưới trăm loại công phu điểm huyệt, vừa
rồi hắn ra tay quá nhanh khiến ta không thể thấy rõ… Haiz, tại niên đại
hiện thời, cao thủ tinh thông công phu điểm huyệt quả thật là phượng mao lân giác, không thể ngờ được hắn tuổi còn trẻ vậy mà đã luyện thành một thân hảo công phu…”
Vừa rồi Tiết Thiên Y ra tay còn nhanh hơn tia chớp, thế nên đã đánh lừa
được ánh mắt của vô số người chứng kiến tại đương trường. Ngay cả Diệp
thị huynh đệ nếm đau khổ dưới tay hắn cũng không nhìn thấy hắn xuất thủ
như thế nào.
“Tiết Sơn lão đệ năm đó dũng mãnh thiện chiến, anh hùng chiến đấu lập
được đại công, hiện tại cháu trai hắn rõ ràng cũng lợi hại như vậy… Ha
ha, quả nhiên là tướng môn xuất hổ tướng…!”
Có thể được Diệp thị huynh đệ tán thưởng là “cao thủ” vậy thì nhất định
chính là cao thủ, về điểm này Diệp Uy không hề nghi ngờ một chút nào.
Lão nhìn về phía cửa ra vào của đại sảnh, tự nhủ thầm trong lòng: “Tiết
Sơn lão đệ, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ coi đứa cháu trai của ngươi như cháu ruột của mình. Diệp Uy ta cả đời này quả thật thiếu nợ ngươi rất nhiều, hi vọng ông trời có thể cho ta sống lâu thêm vài năm, để ta tận lực đền bù vì đã bạc đãi ngươi…”
Diệp Mạn Vũ đứng bên cạnh gia gia cũng đầy một bụng tâm sự. Nàng cúi
nhìn nửa khối ngọc bội Phượng Hoàng ở trong tay, trong đầu xoay vần hai
câu nói khó hiểu trước khi rời đi của Tiết Thiên Y. Nàng biết rõ, gia
gia nhất định đã che dấu một sự tình vô cùng quan trọng với nàng.
“Tiết Thiên Y này, mới vừa rồi còn cùng người ta nói chuyện sôi nổi như
vậy, đến lúc rời khỏi ngay cả một câu chào hỏi cũng không nói… Đáng
ghét! Bực quá đi mất!” Trữ Tiểu Phi thấy Tiết Thiên Y rời khỏi, trong
lòng không khỏi có chút buồn bực, bất quá ngay sau đó khuôn mặt liền nở
nụ cười, hai tay chống cằm, bộ dáng như một hoa si: “Vừa rồi lúc hắn rời đi, dáng vẻ bễ nghễ thiên hạ*, mặc kệ đối phương có khí thế như thế
nào. Thật sự là quá đẹp trai a…!”
Ô Trí Thông nhìn thấy vẻ biến hóa trên khuôn mặt nàng, sắc mặt càng thêm âm trầm.
……..........
“Mạn Vũ, chuyện này…, ngươi sẽ không trách gia gia mãi đến hiện tại mới nói cho ngươi biết chứ?”
“Mỗi người đều có bí mật của riêng bản thân, người không nói cho cháu
thì nhất định là có lý do của mình. Thế nhưng gia gia, người có thể
khẳng định thân phận đối phương là thật sao? Hắn thật sự là cháu trai vị chiến hữu kia của người?”
“Sẽ không nhầm đâu! Băng đạn rỗng và ấm nước quân dụng kia đúng là vật
năm xưa ta chính tay đưa cho Tiết Sơn lão đệ đấy. Bên thành ấm nước còn
có họ tên do ta tự khắc lên nữa, dù hóa thành tro ta cũng nhận ra! Khối
ngọc bội Phượng Hoàng kia đúng là vật tổ truyền của Diệp gia chúng ta,
năm đó ta không cẩn thận làm rơi, bị vỡ thành hai nửa, lúc ta và Tiết
Sơn lão đệ tách biệt, ta liền đưa nửa khối cho hắn, nửa còn lại được ta
bảo lưu cho đến tận ngày nay…. Haiz, cũng không biết hiện giờ Tiết Sơn
lão đệ đang ở đâu, đã có tin tức của hắn thì bất luận như thế nào ta
cũng phải dành thời gian đi thăm hắn một chút, hoặc là mời hắn tới họp
mặt.”
“Vị Tiết gia gia kia đã cứu mạng người, quả thật là đại ân nhân của Diệp gia chúng ta. Tri ân đồ báo (có ơn tất báo), đây là điều hiển nhiên!
Thế nhưng gia gia, cháu muốn hỏi người một câu: người cảm thấy hôn nhân
không có bất kì cảm tình nào làm cơ sở thì sẽ hạnh phúc sao?”
“Việc này…”
“Người có cảm thấy lời hứa hẹn lúc trước của người đối với Tiết gia gia là vô cùng qua loa đại khái hay không?”
“Việc này….”
“Song phương nếu có con cháu, nam kết làm huynh đệ, nữ kết làm tỷ muội,
còn nếu là một nam một nữ vậy thì kết làm phu thê… Gia gia, cháu thực
không hiểu nổi, tại sao người lại nghĩ ra ý tưởng phong kiến cổ hủ như
thế? Trong số nữ nhân đồng bối* với Tiết Thiên Y kia của Diệp gia chúng
ta, hình như chỉ có mỗi cháu là vẫn còn độc thân chưa lập gia đình, điều đó khác nào cháu phải kết làm phu thê với Tiết Thiên Y để hoàn thành
lời hứa hẹn buồn cười kia của người?”
“Việc này… khụ khụ… Mạn Vũ a…, đứa nhỏ Tiết Thiên Y kia tuy ít tuổi hơn
ngươi một chút, thế nhưng ta thấy con người hắn cũng không tệ…”
“Gia gia, hiện tại cháu không có hứng thú với loại chuyện này! Người
cũng biết, đã từng có rất nhiều nam nhân tự cho là ưu tú muốn theo đuổi
cháu, nhưng đều bị cháu cự tuyệt!”
“Ha ha, nữ nhân chung quy vẫn phải lập gia đình. Ngươi đã 18 tuổi rồi,
cũng nên cân nhắc tìm người yêu đi! Haiz, cả cuộc đời này của gia gia
cũng chỉ có một lời hứa hẹn như vậy với Tiết Sơn lão đệ, nếu như thất
tín, Tiết Sơn lão đệ liệu có muốn nhìn mặt ta nữa không? Bản mặt mo này
của ta biết chui vào đâu đây?”
“Nhưng nếu đây là một cuộc hôn nhân thất bại, hạnh phúc cả đời của đứa
cháu gái này cũng liền bị phá hủy, như vậy người sẽ cảm thấy dễ chịu
sao?”
“Haiz…!”
“Được rồi gia gia, cháu sẽ không làm khó cho người nữa! Có cơ hội, cháu
sẽ thử gặp gỡ Tiết Thiên Y kia một chút, nhưng kết quả như thế nào thì
cháu cũng không dám bảo đảm với người. Hữu duyên vô duyên, hết thảy tùy
theo thiên mệnh đi!”
“Được! Nếu như hai người các ngươi không có duyên phận thì ta sẽ cân
nhắc tới phương pháp khác để đền bù tổn thất cho ông cháu Tiết Sơn lão
đệ. Nói chung, ta không thể bạc đãi hai người bọn họ!”
“Vâng, không có Tiết gia gia thì cũng sẽ không có Diệp gia chúng ta ngày hôm nay. Đến lúc đó, cho dù người muốn xuất ra một nửa tài sản của Diệp gia chúng ta để đền bù tổn thất cho Tiết gia gia, cháu cũng sẽ hết sức
ủng hộ quyết định của người!”
“Ta biết rõ tính tình của Tiết Sơn lão đệ, dù ta cho hắn một ngọn núi
vàng núi bạc thì chỉ sợ hắn cũng sẽ không thèm ấy chứ...! Haiz, thế cho
nên…, ta vẫn hi vọng hai đứa ngươi có thể hòa hợp được với nhau! Ấy, Mạn Vũ, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi mà, ngươi đừng tức giận....! Nữ hài tử nóng giận sẽ không còn xinh đẹp nữa đâu!”
“Không xinh đẹp càng tốt! Cái gì mà ‘Yến Kinh đệ nhất mỹ nữ’, cháu không thèm, ai thích thì tự đảm nhận đi!”
“Cháu gái ngoan, chỉ cần ngươi vẫn ở đây một ngày thì cái danh hiệu ‘Yến Kinh đệ nhất mỹ nữ’ này sẽ không ai có thể cướp đi được đâu!”
“Trường Giang sóng sau đè sóng trước, mỹ nữ xuất hiện lớp lớp trên đời,
ai dám nói dung mạo của mình là đệ nhất? Kỳ thật tất cả mọi người đều
hiểu, danh tiếng ‘đệ nhất mỹ nữ” của cháu chẳng qua là nhờ có phong
quang của Diệp gia! Nếu như cháu sinh ra ở vùng thôn quê, dù lớn lên có
xinh đẹp thì cũng không có cửa được xưng tụng là đệ nhất!”
“Ta có nhìn qua một phần ‘Đô thị Tuyệt Sắc Bảng’, thấy ngươi đã ngự trị
ngôi vị đệ nhất liên tiếp mấy năm. Mà nghe nói, bộ ‘Tuyệt Sắc Bảng’ này
là do một đám nhân sĩ chuyên nghiệp bình chọn ra, rất có uy tín đấy!”
“Hừ, chỉ là một đám sắc lang vô công rỗi nghề! Người thử xem trên bảng
có nữ nhân nào là con nhà nghèo không? Cái gì mà ‘Tuyệt Sắc Bảng’, không công bằng!”
“Ha ha, tóm lại, cháu gái của ta chính là Yến Kinh đệ nhất mỹ nữ… không… phải là Hoa Hạ đệ nhất mỹ nữ mới đúng, hàng thật giá thật đấy!”
Mười giờ tối hôm đó, yến hội sinh nhật của Diệp Mạn Vũ đã chấm dứt trong bầu không khí vẻ vang, vô cùng náo nhiệt. Liền ngay sau đó, Diệp Uy dẫn theo Diệp Mạn Vũ đi vào trong thư phòng của mình, ông cháu hai người
tiến hành mật đàm một phen, cuối cùng đạt được một “Hiệp nghị bí mật”.