Cô gái trẻ kia trong lúc lướt đi đã tháo khăn đen che mặt xuống. Tuy nhiên tính cảnh giác của cô rất cao, lướt rất nhanh về phía trước nhưng thỉnh thoảng vẫn quay đầu lại xem xét. Có điều cô vẫn không thể phát hiện
Tiết Thiên Y theo dõi sau lưng mình. Một lúc lâu sau, có lẽ là cảm thấy
người của nhà bảo tàng không còn khả năng đuổi theo mình nữa nên cô cũng dứt khoát không quay đầu quan sát nữa.
Cũng nhờ thế mà Tiết Thiên Y trong lúc đuổi theo cũng càng dễ dàng hơn, không cần trốn trốn tránh tránh nữa.
Một lát sau, xung quanh nhà bảo tàng đang yên tĩnh bắt đầu vang lên từng
tiếng còi chói tai, từng chiếc xe cảnh sát từ bốn phương tám hướng gào
thét chạy tới. Hiển nhiên là cảnh sát đã nhận được điện thoại báo động
của nhà bảo tàng sau đó nhanh chóng chạy tới hiện trường điều tra phá
án.
Tuyến đường di chuyển của cô gái trẻ kia từ đường lớn đổi thành hẻm nhỏ, trên đường đi cô cố gắng tránh né ánh mắt của cảnh sát còn dưới chân vẫn bảo trì tốc độ. Nhưng bất kể cô lướt đi nhanh hay chậm thì khoảng cách giữa Tiết Thiên Y với nàng vẫn không đổi, thủy chung vẫn bảo trì khoảng cách hai trăm thước.
Hai người một trước một sau chạy từ khu đô thị phồn hoa đến vùng ngoại
thành, cuối cùng dừng lại trước một khu nhà xưởng to lớn. Cô gái trẻ
phía trước đột nhiên chùn xuống sau đó như đạp vào lò xo, phóng người
bay qua bức tường cao, thả người rơi vào trong sân.
Cái khu nhà xưởng này đã bỏ hoang nhiều năm, bên trong giăng đầy mạng nhện, những cái kệ xiêu vẹo, nhiều chỗ còn mọc lên những đống cỏ dại cao
thấp, trong đó đôi khi còn có rắn rết bò qua. Nhiều lúc còn nghe những
tiếng kêu to ồm ồm của một số loại côn trùng không biết, khung cảnh này
dưới ánh trăng rọi, chỉ cần ít can đảm một chút liền sinh ra một loại
cảm giác sợ hãi không dám bước chân vào cửa nửa bước.
Cô gái trẻ sau khi rơi xuống đất liền nhìn xung quanh một chút, sau khi
khẳng định là không có ai bám theo liền làm ba ký hiệu âm thanh. Lập tức ở trong một nhà kho cách đó không xa cũng truyền ra ba ký hiệu âm thanh giống như vậy, đồng thời còn có ánh sáng đèn pin lập lòe ba lần.
Cô gái trẻ thở nhẹ một hơi, tay nắm chặt viên ‘Ngôi sao hy vọng’, thân
hình nhanh chóng lướt vào trong nhà kho phát ra ký hiệu âm thanh kia.
Lúc này cô đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, không chú ý một bóng đen
đi theo sau lưng.
Diện tích nhà kho này khá rộng, chỗ kia có đặt một cái bàn cũ, trên bàn có
đốt một chén đèn dầu, bên cạnh bàn có đặt ba cái ghế không còn nguyên.
Tại đó hai người đàn ông, một người tay cầm một cái đèn pin, một người
tay cầm mấy viên đá quý cùng ngọc quý.
Những thứ này chính là những thứ vừa bị mất trộm ở nhà bảo tàng không lâu, mà hai gã này chính là hai người phối hợp với cô gái này ăn trộm, bọn hắn
lựa chọn hai tuyến đường khá ngắn nên mới đến trước cô gái.
“A Triết, Tinh ca, tốc độ hai người thiệt nhanh nha!”
Cô gái trẻ còn chưa vào trong nhà kho thì tiếng cười duyên đã truyền đến.
Hai người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở bàn vừa nghe tiếng của nàng liền ngay
ngắn đứng dậy, sắc mặt mang theo vài phần ngưỡng mộ và kính cẩn.
“Long tỷ, không phải tốc độ chúng ta nhanh mà là do tỷ yểm hộ chúng ta rời đi trước nên mới trễ, nếu không tỷ mới là người chạy đến sớm nhất.”
Tên nam nhân gọi là Nam Triết gãi gãi đầu, ngại ngùng cười.
“Oanh Oanh, em trở về bình yên thì chúng ta đã an tâm rồi! Trên đường không gặp bất cứ phiền toái gì chứ?”
Người bên phải gọi là Tinh ca cười hỏi.
“Ngược lại thì không gặp được bất cứ phiền toái gì, bất quá lại thấy không ít
xe cảnh sát! A Triết, Tinh ca, nơi đây không thể ở lâu được, chúng ta
hiện tại tốt nhất là rời khỏi thành Yến Kinh!”
Cô gái trẻ gọi là Oanh Oanh cười giòn giã nói, thân ảnh nàng dưới ánh đèn
lộ ra vẻ nhanh nhẹn, yểu điệu, yêu kiều duyên dáng, làn da trắng muốt,
hai lúm đồng tiền trên má xinh như hoa.
A Triết nói.: “Được, chúng ta đi thôi!”
Đúng lúc này đột nhiên một tiếng ho nhẹ vang lên bên ngoài nhà kho, một
giọng nói của một thanh niên nhẹ nhàng sâu kín theo gió vọng đến:
“Người có thể đi nhưng đồ thì để lại!”
Giọng nói này không có dấu hiệu mà đột nhiên vang lên làm cho ba người A
Triết, Tinh ca, Oanh Oanh bên trong nhà kho đồng loạt chấn động. Nhĩ lực bọn họ đều hơn người thường nên đều nghe ra được đối phương lúc này
đang ở cách bọn họ khoảng mười mét. Có thể đến gần bọn họ như thế mà họ
không cảm thấy thì chỉ có một nguyên nhân, đó chính là thực lực của đối
phương so với bất kỳ ai trong ba người đều mạnh hơn.
Theo lời nói của đối phương, một cỗ khí thức ngưng tụ thành thực thể, hóa
thành một thanh phi đao từ khe hở cửa sổ mạnh mẽ bắn tới ngọn lửa trên
chén đèn đầu. Chỉ nghe một tiếng ‘Chi’ nhỏ, ngọn lửa sau khi run nhẹ
liền phụt tắt.
Ngay khi lời nói vang lên thì một bóng người cao gầy cũng bay vào trong nhà kho như u linh.
Ngọn đèn tuy mờ, nhưng vẫn đủ làm sáng nhà kho, làm cho ba người đều nhìn
thấy mặt của đối phương. Khi ánh đèn dầu bị dập tắt, trong nhà kho cũng
chìm vào bóng tối, bất quá đối với ba người trong nhà kho thì bóng tối
tuyệt đối không phải vấn đề đáng lo lắng.
“Ai? Người nào?”
“Tinh ca bình tĩnh!”
“A Triết, Tinh ca, người này để ta đối phó, các ngươi cứ canh giữ cửa sổ đừng để hắn chạy thoát!”
“Yên tâm, hắn sẽ không chạy được!”
“Oanh Oanh, ngươi cũng phải cẩn thận!”
Sau khi trao đổi nhanh, A Triết với Tinh ca đã nhanh chóng lướt đến bên cửa sổ của nhà kho, cùng với Oanh Oanh hợp thành ba mặt vây kín vị khách
không mời mà tới kia.
Thân ảnh Oanh Oanh như cuồng phong cuộn liễu, vòng eo uốn lại, cả người nhẹ
nhàng bay bổng lướt đến trước đối phương. Cô hét lên một tiếng yêu kiều, một tay tạo thành chưởng đánh về phía ngực đối phương.
Oanh Oanh vừa rồi đã mượn một chút ánh sáng từ trăng rọi xuống nhanh chóng
nhìn dung mạo đối thủ, không ngờ là phó viện trưởng của nhà bảo tàng Yến Kinh mà ban ngày họ thấy. Phó viện trưởng này đuổi theo đến đây, không
hỏi cũng biết là muốn đoạt lại những bảo vật bị trộm, cho nên cô đối với hắn ra tay không chút khách khí.
Nhưng Oanh Oanh lại không nghĩ tới là tên phó viện trưởng này, thoạt nhìn như một tên mặt trắng lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Xem ra vẫn là sư phụ nói đúng, thiên hạ to lớn, không thể nhìn vẻ ngoài một con người,
thấy ai cũng không thể khinh thường.
“Hảo thân pháp! Hảo chưởng pháp!”
Người tới tất nhiên là Tiết Thiên Y rồi, nhìn thấy Oanh Oanh lướt đến trước
mặt, chủ động phát động công kích mình, thân pháp nhẹ nhàng, tốc độ lại
cực nhanh, chưởng thế phiêu hốt mà lực đạo lại kinh người liền không
nhịn được tán thưởng.
Mắt thấy một bàn tay thon dài sắp đánh lên lồng ngực mình, nửa thân trên
của Tiết Thiên Y đột dùng một góc độ không tưởng tượng được ngả về sau.
Lúc này lưng hắn cùng với mặt đật tạo thành thế song song, đồng thời mũi chân phải đá lên tay của Oanh Oanh.
Một cước này của hắn phát ra sau nhưng lại đến trước, bức nhu chưởng của
Oanh Oanh không thể không rút về đỡ. Chẳng qua là tốc độ lui về của cô
so với công kích của Tiết Thiên Y vẫn chậm hơn nửa nhịp, bị mũi chân của Tiết Thiên Y đá trúng. Lập tức cô cảm thấy cả bàn tay nhức mỏi vô cùng, cảm giác giống như bị một dòng điện truyền khắp bàn tay sau đó lan ra
nửa người, trong một lúc ngắn ngủi liền đánh mất một phần lớn năng lực
công kích.