Thấy Hà Tiểu Thủ nắm chặt hai bàn tay trắng nõn lại, bày ra một bộ dáng diễu võ dương oai, Tiết Thiên Y không đành lòng đả kích lòng tự ái của cô
nên đành phải đưa ngón tay cái lên tán dương một câu.
“Biết lại hợi là tốt, về sau nhớ là phải đối tốt với Tuyết Ức một chút! Nếu không… Hừ hừ…”
“Biết rồi… Biết rồi…”
Tiết Thiên Y cúi đầu khom lưng cười cười.
Hà Tiểu Thủ năm nay mười tám tuổi đang học tại năm thứ 3 cao trung ở
trường trung học Yến Kinh Thấp Lục. Cô giống như Tiết Thiên Y, cùng là
khách trọ ở căn tứ hợp viên này, nhưng kì nghỉ hè vừa rồi cô về nhà ở
cách đây hơn trăm dặm nghỉ ngơi. Gian phòng của cô nằm ở sườn đông tứ
hợp viện, đối diện với căn phòng của Tiết Thiên Y. Nếu như hai người mỗi ngày đều mở cửa phòng không đóng thì gần như có thể nhìn thấy hết trong phòng đối phương.
Sau khi ‘giáo huấn’ Tiết Thiên Y vài câu, lúc này Hà Tiểu Thủ mới đắc chí
vừa lòng quay về gian phòng của mình cùng với Lâm Tuyết Ức phụ quét dọn
bụi bặm , bắt đầu chuẩn bị cho một năm học mới tại Yến Kinh.
Tiết Thiên Y trong lúc rãnh rỗi cùng đem quần áo dơ đi giặt rồi đem ra sân
phơi nắng, sau đó lại đi trêu đùa hai tiểu la lỵ Mã Chân Chân, Mã Mộng
Mộng. Một lúc sau nhìn thấy thời gian còn sớm, hắn đứng lên chạy ra khỏi khu Lão Nhai, muốn tìm hiểu đường lớn ngõ nhỏ trong thành phố Yến Kinh
một chút.
Chuyện quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng làm quen với thành phố Yến Kinh
phồn hoa cổ kính, thăm dò nơi trưng bày, đấu giá trong nhà bảo tàng, mấy khu di tích cổ thậm chí là tình huống nội bộ, nơi cư ngụ của các khu
nhà cao cấp của các cự phú. Đây chính là một trong các mục tiêu đầu tiên của Tiết Thiên Y, cũng chính là một trong những việc quan trọng mà
trong một thời gian ngắn sau hắn phải làm.
Lúc này Tiết Thiên Y rất chú ý đến sự tình nghe được lúc ăn sáng, đấy chính là buổi triển lãm châu báu ở Yến Kinh. Sau khi hắn ra khỏi khu Lão Nhai liền hỏi vị trí của nhà bảo tàng Yến Kinh từ một người qua đường, sau
đó đi bộ xuyên qua phố lớn hẻm nhỏ từ từ hướng về chỗ đó.
Nhà bảo tàng Yến Kinh được thiết kế từ những đường nét độc đáo, quy mô to
lớn, dung hợp nét đẹp cổ điển và hiện đại, mang đậm nét đặc sắc của dân
tộc nhưng lại tỏa ra cảm giác tươi sáng, đúng là nhà bảo tàng lớn nhất,
tương xứng với một đô thị lớn tầm cỡ quốc tế như Yến Kinh. Ở nơi này hầu như mỗi tuần đều tổ chức một buổi triển lãm khác nhau, mỗi lần như vậy
đều hấp dẫn một lượng lớn nhà khảo cổ, nhà lịch sử học… và rất nhiều
người yêu thích đến xem.
Tiết Thiên Y đi đến trước cửa nhà bảo tàng Yến Kinh thì thấy nhân viên công
tác đang bố trí trong lẫn ngoài sảnh triển lãm, hơn nữa còn không cho
bất cứ người nào không có phận sự đi vào. Không hỏi cũng biết đây nhất
định là vì ngày mai mở màn đợt triển lãm châu báu quốc tế
Tiết Thiên Y chậm rãi đi dạo một vòng quanh nhà bảo tàng, đem từng địa hình
xung quanh, thông đạo, nơi bố trí cameras và nhân viên an ninh… nhớ kỹ
trong đầu.
Bởi vì đến lúc đó sẽ có không ít châu báu ngọc quý nổi tiếng trên thế giới
được trưng bày, nên bên nhà phía bảo tàng đối với phương diện an ninh vô cùng coi trọng. Có thể nói họ đã áp dụng biện pháp bảo an cao cấp nhất
của quốc tế, dùng câu: ‘Không chê vào đâu được!’ để hình dung cũng không quá đáng.
Ngoài ra, tại mỗi một tủ kiếng chứa vật phẩm triển lãm đắt giá đều cài hệ
thống tự báo động vô cùng nhạy, chỉ cần có người đi đụng vào hàng triển
lãm thì hệ thống báo động liền phát ra thanh âm cảnh báo chói tai. Bởi
thế mặc kệ là ai, trên lý thuyết nếu muốn tại buổi triển lãm cướp đi
những thứ châu báu ngọc quý kia thì không có khả năng.
Đối với những thứ sặc sỡ lóa mắt, giá trị xa xỉ kia, Tiết Thiên Y chỉ có
hứng thú với một chút linh khí ẩn chứa trong chúng, chưa từng có ý định
trộm về làm của riêng. Sau khi hắn rời núi đã từng đi ăn trộm mấy lần,
nếu như hắn có ý định đem đi chợ đen bán thì tài sản cứ phải gọi là con
số thiên văn rồi. Nhưng mỗi lần hắn hấp thu linh khí trong mấy cái châu
báu ngọc quý kia, một là trả lại cho chủ nhân hoặc là trực tiếp ném đi,
không muốn chiếm một chút tiện nghi nào từ đấy.
Người khác trộm cắp chỉ muốn kiếm lời phát tài, mà Tiết Thiên Y đi trộm chỉ
vì tình thế bất đắc dĩ của bản thân, không vì gì khác, chỉ vì cứu vãn
tình mạng của mình mà thôi.
Cảm giác về phương hướng của Tiết Thiên Y trước giờ vẫn rất tốt, lúc còn ở
sơn thôn nhỏ tuy bốn phía đều là núi cao và hiểm trở, mọc san sát nhau
như rừng như hắn chưa bao giờ bị lạc đường. Thế nhưng lúc đặt mình vào
lượng người đông đúc ở đây, đường xá rộng lớn, cao ốc như mây thì hắn
lại có chút cảm giác choáng ván đau đầu.
Sau khi rời khỏi nhà bảo tàng, Tiết Thiên Y dứt khoát ghé một tiệm tạp hóa
ven đường mua một tấm bản đồ thành phố Yến Kinh rồi ngồi nghiên cứu kỹ
càng một lúc, sau đó mới dựa theo mấy chỗ hắn đánh dấu trên đó đi đến
xem xét.
Bất tri bất giác đã qua một ngày, trong một ngày này Tiết Thiên Y đã đi xem qua không ít nơi. Đối với thành phố vừa mang hơi hướm cổ xưa vừa tỏa
bừng bừng sinh cơ của một đô thị lớn, hắn lúc đầu mới đến còn mờ mịt xa
lạ, đến lúc này đã dần có một ít cảm giác mới mẻ cùng quen thuộc.
Lúc hắn trở về tứ hợp viện trong khu Lão Nhai thì sắc trời đã ảm đạm, hàng
xóm xung quanh đa phần đều đã về nhà chuẩn bị ăn cơm tối. Vợ chồng Mã
Đại Toàn cũng đang nhanh chóng dọn cơm trong phòng, hai chị em sinh đôi
thì đang chơi đùa với hai đứa bé khác trong sân, tiếng cười vui vẻ non
nớt không ngừng vang lên trong tứ hợp viện.
Tiết Thiên Y đi vào bên trong viện, nhìn thấy trước cửa gian phòng phía Bắc
có đặt một hàng ghế dựa, tại đó có một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi nghiêng nhìn trời. Ánh trời chiều chiếu xéo lên khuôn
mặt làm cô có phần gầy, sắc mặt có chút tái nhợt giống như đang bệnh.
Nét mặt bà cùng với Lâm Tuyết Ức có sáu, bảy phần giống nhau, Tiết Thiên Y
vừa gặp bà lần đầu tiên liền đoán đây chính là người mẹ đang bệnh của
Lâm Tuyết ức. Sau khi hắn đi vào trong viện, đầu tiên là lễ phép hướng
về phía Lâm mẫu gật đầu cười nhẹ.
“Con chính là Tiết Thiên Y à?” Người phụ nữ trung niên đột nhiên mở miệng, trên mặt mang theo vẻ cảm kích vui mừng:
“Hôm nay Tuyết Ức đã kể cho ta nghe chuyện xảy ra trên đường, cám
ơn con đã bảo vệ con bé, không để Mạc Thiếu Kỳ khi dễ nó!”
Tiết Thiên Y vốn muốn sau khi bắt chuyện với Lâm mẫu thì mới về phòng làm
cơm tối, nghe được bà nói thế liền cười đi đến bên người bà, ấm giọng
nói:
“Bá mẫu người khỏe chút, con là Tiết Thiên Y. Người cũng biết tên Mạc Thiếu Kỳ à?”
“Tên đó là một người xấu có tiếng trong trường học của Tuyết Ức, ta sao
lại không biết được? Một thời gian ngắn trước, cái tên tiểu tử hồ đồ đó
theo đuổi Tuyết Ức, không ngờ lại theo về đến nhà chúng ta làm cho ta
kinh sợ một trận, bệnh tình lại nặng hơn một chút… Ai, đợi thân thể của
ta đỡ lại, ta sẽ giúp Tuyết Ức chuyển đến một trường khác vậy! Cái loại
người như xấu Mạc Thiếu Kỳ này chúng ta không thể trêu vào, chẳng lẽ
không thể trốn sao?”
“Tại sao phải trốn?” Tiết Thiên Y mỉm cười:
“Tuyết Ức kêu con một tiếng anh trai, cái chức anh trai này cũng không
thể là hư danh được. Về sau con sẽ học cùng một khoa với Tuyết Ức trong
trường, ai dám khi dễ em ấy thì con sẽ là người đầu tiên không tha cho
hắn!”
Lâm mẫu cười ha ha, ánh mắt nhìn Tiết Thiên Y có thêm vài phần yêu thương:
“Tiết Thiên Y a, lần đầu tiên ta thấy con thì đã biết con là một đứa trẻ tốt. Con muốn bảo vệ Tuyết Ức, phần tâm ý này ta sẽ nhận, nhưng có lẽ
con chưa biết rõ về Mạc Thiếu Kỳ, bố của hắn là một nhân vật rất lợi
hại!”
“Trốn không bao giờ là biện pháp! Một lần giải quyết khó khăn thì cả đời sẽ
nhàn nhã, đó là phải làm cho hắn sợ hãi mình, đối với mình sinh ra tâm
lý sợ hãi! Bá mẫu cứ tin tưởng con, một ngày con còn ở đây thì sẽ không
có ai dám khi dễ Tuyết Ức!”
“Nhưng mà…”
Lâm Tuyết Ức đang bận rộn trong bếp nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ với
Tiết Thiên Y, từ cửa phòng bếp nhô đầu ra, không vui nói:
“Mẹ, con không muốn chuyển trường đâu á! Trung học Yến Kinh Thấp Lục là
trường trung học trọng điểm của Yến Kinh, học ở một nơi như này càng có
hi vọng thi đậu vào một trường đại học tên tuổi. Như vậy thì sau khi tốt nghiệp mới có thể tìm được một công việc tốt, sau đó mới có thể kiếm
thật nhiều tiền để dẫn mẹ đi tìm toàn bộ bác sĩ giỏi nhất trên thế giới
để bọn họ chữa bệnh cho mẹ!”