Một vết sẹo
lớn kéo dài từ khóe miệng trái của nữ nhân này kéo dài đến mang tai,
giống như đem gương mặt của nàng chia làm hai nửa. Miệng vết thương còn
chưa lành hẳn, xung quanh còn màu huyết hồng, đáng sợ đến không nói nên
lời. Gan lớn như Chu Kiên Cường đều không chịu được phài hoảng sợ, nếu
đổi lại thành một nữ hài tử nhát gan nói không chừng sẽ òa khóc tại chỗ.
Mắt của nàng không lớn nhưng lại như ohat1 sáng, trong ánh mắt toát ra nét lãnh khốc, ác độc làm lòng người kinh hãi.
Chu Kiên Cường nhìn vào mắt nàng một lúc, hắn cảm giác được ánh mắt
nàng như biến thành thực chất, như hai lưỡi dao băng đâm sâu vào cơ thể
mình, cả người như rơi vào một hầm băng, rớt xuống địa ngục.
Nữ nhân kia bởi vì dung mạo của mình xấu xí, tâm lí có chút biến
hóa, không cho phép bất luận ai xem thường mình. Mà bộ dạng hoảng sợ của Chu Kiên Cường đã bị nàng thu hết vào mắt, trong lòng nàng khoảnh khắc
đó nổi lên muôn vạn sát tâm.
Đang lúc nàng chuẩn bị ra tay, muốn ngoan độc giáo huấn Chu Kiên
Cường một chút thì bên cạnh Chu Kiên Cường bỗng phát ra một tiếng ho
nhẹ. Tiếng ho này nhỏ đến mức người khác không nghe thấy nhưng khi
truyền vào tai nàng lại như một cái chuông lớn vang lên, chấn nhức màng
nhĩ nàng một hồi.
Nữ nhân kia biết rõ lúc này đã gặp cường địch, lập tức thu hồi sát
tâm lại, ánh mắt xẹt qua mặt Chu Kiên Cường, ngược lại tập trung vào ánh mắt của Tiết Thiên Y đứng một bên.
Ánh mắt hai bên gặp nhau, trên người lẫn nhau đều cảm thấy một loại
uy hiếp cùng địch ý. Nhất là nữ nhân kia, liền bị một loại lực lượng kì
dị trên người Tiết Thiên Y chấn nhiếp.
Lúc ánh mắt trong suốt của Tiết Thiên Y chăm chú nhìn nàng, nữ nhân
kia lại dần sinh ra một tia sợ hãi, có cảm giác như tựa hồ thiếu niên
này là kẻ địch trời sinh từ trước đến nay của nàng.
Mỗi một giây tiếp xúc với ánh mắt của Tiết Thiên Y, cảm giác nguy
hiểm trong nữ nhân kia lại nhiều hơn một phần. Nữ nhân đó chỉ cảm thấy
khí quản của mình như bị đối phương áp chế gắt gao, đừng nói là âm thầm
phản kích mà ngay của hô hấp cũng có phần khó khăn. Nàng không dám đứng
lại nữa, thu hồi ánh mắt rồi vội vàng rời khỏi sãnh tiếp đãi.
Trận đọ sức im ắng và ngắn ngủi này chỉ có hai người trong cuộc là
Tiết Thiên Y và nữ nhân đó biết, những người khác đều không biết chuyện
gì vừa xảy ra.
“Ông nội nó, làm ta sợ muốn chết!” Nhìn thấy nữ nhân kia tiến vào
bãi đổ xe bước lên một chiếc xe màu đen rời đi, nét mặt Chu Kiên Cường
mới trở lại bình thường, vỗ vỗ ngực nhẹ nhàng nói:
“Nữ nhân kia không phải là bị người ta hủy dung chứ? Thoạt nhìn thật là khủng bố! So với nàng thì nữ nhân kia ở Xuân Phong lữ quán vẫn gọi
là mỹ nữ a! Ai da, chỉ tiếc vóc người cực phẩm đó a…!”
Tiết Thiên Y chau mày, nhìn theo hướng nữ nhân kia rời đi, như có
suy nghĩ gì đó, nói: “Ngoại trừ lớn lên xấu một chút, ngươi có phát hiện trên người nàng có khác thường gì không?”
“Điều không giống người thường? Cái này… Căp đùi nàng so với rất
nhiều nữ nhân khác đều thon dài hơn, bờ mông nàng so với nữ nhân khác
đều ngạo nghễ ưỡn lên, bờ eo nàng so với nữ nhân khác đều nhỏ hơn rất
nhiều, còn hai cục thịt trên ngực ít nhất cũng là size 36D…”
“Ta không phải nói cái này…” Tiết Thiên Y lắc đầu:
“Ý ta là… Ngươi có hay không lưu ý đến ánh mắt nàng, về khí chất phương diện ấy.”
“À có!” Chu Kiên Cường vỗ mạnh bàn tay, nói:
“Ánh mắt của nữ nhân đó vô cùng đáng sợ, thời điểm ban nãy nàng nhìn ta giống như một con sói cái hoang dã đói khát!”
“Còn gì nữa không?”
“Còn có… Sát khí! Đúng, chính là sát khí! Từ trên người nữ nhân kia, ta cảm nhận được một loại sát khí rất đậm! Giống như… Giống như nàng đã giết qua rất nhiều người vậy!”
“Đúng vậy, những điều này ta cũng cảm nhận được.” Tiết Thiên Y gật gật đầu, lại hỏi:
“Vậy ngươi có phát hiện hay không, hàm răng nàng so với người bình
thường có phần sắc nhọn hơn? Đôi mắt nàng còn phát ra ánh sáng xanh?”
“Hàm răng sắc nhọn? Mắt phát ra ánh sáng xanh lá?” Chu Kiên Cường ha ha cười:
“Tiết ca, ngươi đây là nói đùa à? Ngươi tả như thế thì nữ nhân kia thật sự là một con sói cái rồi!”
“Nói không chừng đúng là một con sói cái chuyển thế!”
Tiết Thiên Y nói xong cũng nở nụ cười.
Tuy Tiết Thiên Y cũng không tin tưởng trên đời này có cái gì gọi là
yêu ma quỷ quái, nhưng khi đối mặt cùng với nữ nhân kia, hắn quả thật có chút cảm giác như bị sói hoang nhìn chằm chằm.
Bất quá lúc đó Tiết Thiên Y cũng không có cảm thấy chút sợ hãi nào,
nếu như nói nữ nhân kia là một con sói cái..., vậy thì hắn chính là một
con sư tử mạnh mẽ. Một con sói hung mãnh lợi hại gặp một con sư tử mạnh
mẽ thì cũng chỉ có nước run sợ quay đầu chạy trốn thôi.
“Sói cái chuyển thế? Cắt, cắt, ngươi nghĩ đây thành thành phố yêu
thú à! Nếu quả thật có khả năng đó, ta ngược lại hi vọng có một nàng Cửu Vĩ chuyển thế, để cho nàng biến thành một đại mỹ nữ đến dụ dỗ ta đi! Ha ha, những thứ thần tiên quỷ quái đó trong tiểu thuyết đều nói Hồ ly
tinh biết Mỵ thuật, chuyên môn hấp thụ tinh nguyên của đàn ông để tu
luyện công lực. Nếu để ta gặp được, không cần nàng câu dẫn ta, ta liền
tự mình cam tâm tình nguyện đem tinh nguyên kính dâng lên, hơn nữa lại
cung cấp một lượng cực lớn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu a!”
Chu Kiên Cường cười toe toét nói, sau đó chạy tới trước quầy phục vụ trong sảnh tiếp đãi, vỗ vỗ mặt bàn, hướng về một nữ nhân viên phục vụ
tướng mạo ngọt ngào, nói: “Mỹ nữ, cho hai mướn hai phòng tổng thống!”
Lời hắn vừa dứt, hai người khách chuẩn bị mướn phòng bên cạnh liền
nhao nhao quay đầu sang, dùng ánh mắt quái dị nhìn bọn hắn.
Tiết Thiên Y cùng Chu Kiên Cường một người thì lưng đeo bao vải phục cũ kỹ, một người thì kéo một cái túi du lịch bị mòn nghiêm trọng, quần
áo mặc trên người cũng hết sức mình thường, cộng lại cũng không được 300 đồng. Bọn hắn muốn thuê hai phòng tổng thống? Mấy người khách này đều
không tin.
“Thật xin lỗi tiên sinh, phòng tổng thống chúng tôi chỉ còn một phòng.”
Nữ tiếp tân kia cũng không tin hai người Tiết Thiên Y có thể mướn
nổi phòng tổng thống, nhưng tính chất của nghề nghiệp không để nàng coi
thường bất luận vị khách nào, bởi vậy trên mặt vẫn bảo trì bộ dáng tươi
cười ngọt ngào.
“A, ta nhớ thì phòng tổng thống ít nhất cũng có hai gian phòng ngủ? Phòng tốt hơn còn có bốn, năm phòng đúng không?”
Bộ dạng Chu Kiên Cường giống như hiểu biết lắm.
“Đúng vậy tiên sinh, phòng tổng thống này có năm phòng ngủ, mỗi gian phòng ngủ đều có buồng vệ sinh. Mặt khác còn có một sảnh dài dùng để
nghỉ ngơi và giải trí, một gian phòng tiếp khách…”
Nữ tiếp tân vẫn giữ bộ dáng tươi cười, rất kiên nhẫn giới thiệu qua cơ sở vật chất của phòng tổng thống một lần.
“Vậy cũng được, một phòng thì một phòng!” Chu Kiên Cường quay đầu nhìn Tiết Thiên Y, vẻ mặt nịnh nọt tươi cười:
“Tiết ca, ngươi là lão đại, ngươi ngủ phòn chính còn ta ngủ gian
phòng phụ nhé. Hắc hắc, đêm nay chúng ta hưởng thụ đãi ngộ của phòng
tổng thống một phen!”
Tiết Thiên Y giơ tay phải ra, chỉ chỉ tấm bảng nằm ở vách tường phía sau quầy tiếp tân, phía trên đó in giá tiền của phòng tổng thống là sáu chữ số.
Đối với Tiết Thiên Y mà nói, một chuỗi con số thật dài này làm cho hắn nhìn mà giật mình.
Chu Kiên Cường hiểu ý hắn nhưng không cho là đúng, cười nói:
“Mười mấy vạn mà thôi, ông chủ na nếu như đã mở khách sạn năm sao
này, liền khẳng định không quan tâm chút tiền lẽ này đâu! Tiết ca, gian
phòng càng đắt tiền ở càng dễ chịu, càng thanh tĩnh, an toàn. Nếu như
ngươi không muốn ngủ nửa đêm lại bị người khác quấy rối…, vậy nghe lời
ta ở phòng tổng thống đi!”
Ban đêm Tiết Thiên Y còn muốn dốc sức luyện công, để ý nhất là hai
chữ “Thanh tĩnh”. Bởi vì không muốn sự tình trong Xuân Phong lữ quán lại tiếp diễn, hắn đành phải lắc đầu cười khổ, không hề ý kiến gì nữa, để
mặc Chu Kiên Cường phân phó.
“Vị tiên sinh này, người nhất định mướn phòng tổng thống?” nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Nữ tiếp tân hỏi Chu Kiên Cường một lần nữa.
“Đương nhiên!”
“Tiên sinh, nếu như ngài xác định thì xin người đặt cọc trước một số tiền.”
“Tiền cọc?” Chu Kiên Cường nhún vai, hai tay dang ra, dứt khoát nói: “Ta không có tiển!”
Nữ tiếp tân kia thần sắc ngẩn ngơ, mấy người khách bên cạnh cũng mỗi người một vẻ mặt khác biệt.