Bởi Vì Ta Thuộc Về Nhau
Thảo xoay đi xoay lại chiếc sơ mi Việt Tiến mấy lần vẻ ưng ý rồi đưa
cho người bán hàng gập lại cẩn thận. Phan chưa hề than vãn về những
chiếc sơ mi của anh, nhưng cá nhân cô cảm thấy cần bổ sung gấp cho anh
vài chiếc, chúng đã bắt đầu cũ quá rồi. Thi thoảng cô vẫn ra đây để mua
áo cho Phan, thậm chí là cả Việt mỗi khi thấy anh không chịu chăm chút
gì tới mình cả. Ở giữa cửa hàng, người chủ kê một hàng móc treo những
chiếc áo mẫu, còn hai bên tường, những chiếc kệ chứa đầy áo sơ mi tha hồ cho Thảo chọn lựa. Cô lấy một chiếc màu trắng và một chiếc kẻ sọc.
- Cô thật là người có mắt thẩm mỹ - anh chàng bán hàng tấm tắc khen
với vẻ nịnh đầm thấy rõ - màu trắng tôn lên vẻ lịch lãm, còn chiếc sơ mi kẻ sọc này lại khiến cho người mặc nó trông nam tính hơn. Anh trai cô
sẽ thích lắm đấy.
- Tôi mua cho chồng tôi
- Mẹ ơi, vậy là cô tảo hôn à? - Anh chàng đùa dai, nhưng ánh mắt không giấu nổi vẻ tiếc nuối. - Cô mới 16 thôi mà, phải không?
- Chính xác là bị ép hôn - Thảo cũng không vừa - nhà tôi nghèo quá, đành bán mình chuộc... tình yêu.
- Bi kịch nhỉ? Nhưng tôi thấy cô giống Thúy Kiều hơn là Chị Dậu.
- Chính xác thì Chị Dậu đâu có bán mình?
- Thì bán con, đằng mà chả là bán, phải không?
- Anh học Văn giỏi nhỉ?
- Tôi luôn biết thông cảm với những mảnh đời bi thảm.
- Nếu anh giàu lòng thương cảm như vậy, thì tôi có được giảm giá không?
- Coi nào - Anh chàng ré lên - Tôi không dễ bị lừa thế đâu nhé.
- Tôi vẫn đủ tiền để trả anh - Thảo cười vang - đừng lo.
Trời trong xanh, thi thoảng mới có một cụm mây trôi lờ lững ...
***
Việt tấp chiếc Acma GS của mình vào vỉa hè, tách xa chỗ để xe của cửa hàng băng đĩa, anh cẩn thận dựng chân chống chiếc xe yêu quý của mình,
mỉm cười hãnh diện trước những ánh mắt thèm thuồng và ngưỡng mộ đang dõi theo từ quán Café sang trọng phía bên kia đường. Chuyện, chiếc Vespa
động cơ Widemount được sản xuất tại Ý những năm năm mươi thế kỷ trước
của anh chẳng phải đang được xem là loại Acma thể thao hiếm hoi và quý
giá nhất hiện nay hay sao? Chiếc xe mà những tay chơi Vespa cổ vẫn hằng
thèm thuồng và sẵn sàng đánh đổi cả gia tài để có được nó. Việt mỉm cười thú vị khi nhớ tới một cậu nói của anh chàng "thi sĩ" mê Vespa cổ nào
đó. "Một ngày được cưỡi Acma, còn hơn vạn kiếp lê la Dylan". Vậy đấy,
bất kỳ tay chơi xe cổ nào cũng biết giá trị của Acma GS, dòng xe này
hiếm hoi đến nỗi, dù có xới tung cả xứ Đông Dương này lên cũng chỉ kiếm
được số xe đủ để đếm trên mười đầu ngón tay. "Acma GS là hòn ngọc trên
vương miện Acma, còn Acma là vương miện của nữ hoàng Vespa" Việt đã đọc
được ở đâu đó trên trang Website của hội Vespa cổ những dòng ca tụng có
phần khá hài hước và trừu tượng nhưng không hề khập khiễng như vậy.
Việt vỗ nhẹ âu yếm lên yên xe, ngắm nhìn chỗ sườn cong đặc trưng để
lướt gió của dòng Acma GS với vẻ hài lòng rồi bước vào cửa hàng băng
đĩa. Anh đi thẳng vào cửa chính, vòng vèo qua bốn, năm khúc cua đặt đầy
những kệ cao ngất với những album ca nhạc đầy màu sắc và đủ chủng loại
từ nhạc trẻ, pop, rock, jazz, techno hay hip hop rồi lách mình tránh một đoạn kệ dài đầy những thể loại nhạc trẻ Việt Nam "mỳ ăn liền" mà anh
không thể nào "nhằn" được bất cứ một bài nào cho dù chỉ trong một phút.
Đến cuối đường, Việt nghiêng người luồn qua một khoảng không hẹp, chui
vào một góc khuất ở cuối cửa hàng, nơi đặt những chiếc đĩa nhạc cổ điển
bám đầy bụi nằm im lìm. Anh chỉ đi vào đây ngắm nghía, để thả hồn và đắm mình vào không gian của Chopin, của Bach, của Tchaikovsky, của
Beethoven và của nhiều những người mà anh gọi là "những người bạn bác
học trong nghệ thuật". Chứ tất cả những gì anh cần đã được cô bán hàng
chu đáo gói cẩn thận và để ở quầy thu ngân từ trước khi gọi điện cho anh rồi. Việt mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy trên kệ có những dấu vết chỉ
cho anh thấy hai chiếc đĩa vừa dời khỏi chỗ nằm bụi bặm quen thuộc, vậy
là đã có ai đó vừa mua chúng. Giới trẻ bây giờ, ngoài những sinh viên
nhạc viện ra, người có cùng thứ "tôn giáo Chopin" với anh cũng hiếm như
chiếc Acma GS của anh đang dựng ngoài kia. Việt khẽ thở dài, chung quy
lại thì ai có thể bắt được người khác phải có cùng sở thích với mình
nào?
Việt đi ra phía quầy thu ngân, cúi nhặt chiếc đĩa không hiểu ai đó
đánh rơi xuống đất, đặt lại đúng vị trí của nó ở trên kệ. Anh tần ngần
một chút trước những đĩa nhạc mới của tay Sacxophone Trần Mạnh Tuấn,
cuối cùng, Việt chọn lấy hai đĩa cùng tên. Nếu trí nhớ vẫn chưa phản bội Việt, thì Trần Mạnh Tuấn là tay kèn mà Phan rất yêu thích.
Việt dừng lại ở gần chỗ quầy thu ngân, anh dựa hẳn lưng vào tường,
búng búng ngón tay cái, nheo mắt ngắm nhìn một cô gái trông rất quen. Cô gái không quá xinh đẹp nhưng ưa nhìn và phúc hậu. Cô đang chuẩn bị trả
tiền cho hai đĩa nhạc Chopin mà cô vừa chọn được, và Việt quyết định
thật nhanh:
- Tôi sẽ được phép tặng nó cho cô chứ? Lâu lắm rồi tôi mới gặp một người trẻ tuổi có cùng sở thích như mình.
- Trái đất thật là nhỏ - Hạnh quay người lại, tỏ vẻ ngạc nhiên và bối rối khi nhìn thấy Việt, hẳn là cô đang ngượng ngùng khi nhớ tới cuộc
gặp gỡ đầu tiên của hai người cách đây vài hôm - Sao anh lại ở đây?
- Tôi đi tìm một người bạn cũ tên là Chopin, và tình cờ làm sao lại
gặp cô ở đây - Việt nhận lấy chiếc túi đựng đĩa Chopin mới mà cô nàng
thu ngân vừa đưa, gật đầu cảm ơn cô rồi rút ví - Cho phép tôi trả thanh
toán giúp cô số đĩa mà cô vừa chọn nhé. Coi như là quà gặp lại.
- Sao lại không phải là tôi được thanh toán giúp anh? Coi như một sự cảm ơn.
- Vì cái gì? Vì đã giúp cô tiêu thụ đống bánh kẹo, hoa quả chất đầy tủ lạnh nhà tôi ấy à?
- Anh đã ăn hết chúng chỉ trong ba ngày thôi ư?
- Có thể nói như thế, nếu không kể đến những người hàng xóm trong khu phố nhà tôi - Việt đưa tiền cho cô gái thu ngân - Bây giờ, nếu muốn trả ơn, cô có thể mời tôi đi uống Café, quán ở ngay đối diện thôi. Tôi hứa
sẽ không từ chối đâu.
- Anh thật láu cá đấy nhé.
- Không dám, cảm ơn cô đã quá khen.
***
Hai người chọn chiếc bàn ngay cạnh cửa sổ, chỗ có thể nhìn thấy đền
Ngọc Sơn ở phía xa xa giữa lòng hồ Hoàn Kiếm. Sương mù đang phủ những
vệt mờ lảng vảng trên mặt hồ, và giát những mảng màu xám lên những cành
liễu đang bay bay trong gió. Đây đó trên vỉa hè, những đôi trai gái
khoác tay đi dạo dưới những tán Phượng khẳng khiu trơ trụi lá. Phía bên
kia, chỗ con đường Đinh Tiên Hoàng chạy men theo hồ, kim ngắn của chiếc
đồng hồ khổng lồ trên đỉnh tòa nhà bưu điện Hà Nội đang chỉ vào con số
5. Việt vẫn thường ra đây lúc anh còn bé, khi những con đường còn thưa
thớt xe cộ và tiếng chuông ngân nga của chiếc đồng hồ cơ - điện lớn,
thực chất là tổ hợp của ba chiếc đồng hồ nhỏ đã 30 năm tuổi này với anh
là một thứ âm thanh kỳ diệu. Việt gọi cô bé chạy bàn lại, đưa chiếc đĩa
mới mua và đề nghị cô mở giúp anh. Việt không đủ kiên nhẫn để đợi cho
đến lúc anh về nhà rồi mới thưởng thức nó được. Hạnh mỉm cười:
- Anh nhớ bạn anh quá nhỉ?
- Ông ấy còn hơn là một người bạn, cô biết đấy, Tôi mê mẩn thứ âm
nhạc bác học này. Nhưng tôi thích nhất là Nocturne cung đô thăng thứ. -
Việt vừa nói vừa chỉ vào chiếc túi đựng đĩa của Hạnh - Và hình như cô
cũng thế?
- Sao lại không yêu thứ âm nhạc chặt chẽ, quy tắc nhưng khoáng đạt và tinh tế ấy nhỉ? Có vẻ như anh rất thích những bản dạ khúc? Nhưng tại
sao lại là Nocturne cung đô thăng thứ? Trong khi có tới 19 bản Nocturne? Và tại sao lại là Nocturne chứ không phải là Mazurka, Ballades hay một
thể loại nào khác?
- Tôi cũng không biết được, đôi khi người ta không thể biết mình yêu ai đó vì lý do gì, phải không?
- Cứ cho là vậy, nhưng tôi đã đọc ở đâu đó nói rằng giọng thứ thường
được sử dụng cho những giai điệu buồn và tình cảm, trong khi tôi thấy
anh là một người luôn rất lạc quan?
- Cô hơi chủ quan khi đánh giá người khác đấy nhé - Việt vui vẻ - Tôi đoán cô luôn đứng đầu lớp môn âm nhạc? Hoặc cô đã từng học nhạc viện?
- Thật ra hồi tôi học phổ thông còn chưa có môn âm nhạc, hơn nữa khi
anh yêu một ai đó, anh sẽ phải tìm hiểu kỹ về người đó, phải không nào?
Việt không trả lời, anh ngồi chống cằm trầm ngâm lắng nghe chăm chú
như một nhà hiền triết. Nhưng rồi anh nhanh chóng bực bội và thất vọng
khi tiếng nhạc chợt vụt tắt mà không hề báo trước cho dù đoạn phức thứ
nhất với giọng đô thứ còn chưa kết thúc. Cô bé chạy bàn xin lỗi cả hai
và nói với giọng hết sức hối lỗi rằng những vị khách trẻ tuổi sành điệu
đang ngồi dưới tầng một kia không ai biết và ưa thích thứ âm nhạc vừa
mở, nên để chiều lòng đa số khách hàng, họ đành phải thay bằng một đĩa
nhạc khác. Việt giơ hai tay lên trời và Hạnh nhìn anh đầy thông cảm.
- Anh đành phải đợi đến tối thôi, lúc đó anh sẽ gặp lại ông ấy. Hôm nay anh không đi làm à?
- Tôi tự cho mình được nghỉ phép một hôm. Còn cô, cô cũng không đi làm?
- Tôi tự cho công việc của mình được nghỉ ngơi - Hạnh cười lặng lẽ - hoặc đại loại thế.
- Một cách ví von hay, nhưng tôi không hiểu rõ lắm ý nghĩa??
- Cũng không có gì đâu, - cô cười thật buồn - Tôi còn muốn nói lời cảm ơn anh.
- Vì cái gì vậy?
- Vì đã không kỳ thị hay ít ra là lảng tránh tôi - Giọng cô chùng xuống - anh biết đấy, những người bị AIDS thường bị ...
- Cô đừng nói vậy, tôi hiểu chuyện của cô mà, cô không đáng bị như
vậy. Hơn nữa, nếu những người làm ngành y như chúng ta mà còn phân biệt
đối xử với những bệnh nhân AIDS, thì họ sẽ ra sao? Không phải tất cả
những người mắc AIDS đều đáng trách, họ cần được cảm thông và chia sẻ.
- Cảm ơn anh, dù sao cũng cảm ơn anh.
- Nếu cô còn nói thế nữa, thì tôi sẽ đứng dậy và bỏ về đấy nhé. Chúng ta hãy đổi đề tài, được chứ? Hãy nói về thi sĩ dương cầm của chúng ta
đi.
Minh Hạnh mệt mỏi thả phịch người nằm dài xuống giường, cô không thèm cởi dép, cũng không thèm thay đồ. Cô mặc kệ cả những cơn gió đang luồn
qua chỗ cánh cửa sổ khép hờ thổi những bức tranh treo tường lắc lư trên
đầu cô. Trên góc cao, chỗ miếng giấy dán tường đã bị bong ra, vài ba chú Kiến đang chăm chỉ làm việc. Và trên trần, những chú Thạch Sùng đang
chơi trò đuổi bắt, Hạnh cứ nằm im ngắm nhìn mãi đôi Thạch Sùng đang đuổi nhau trên tấm trần nhựa cách nhiệt lát ẩu của căn phòng trọ. Giá như cô cứ vô tư lự như những con Thạch Sùng kia biết đâu lại hay hơn? Ít ra
thì cũng chẳng phải lo lắng việc chạy đi xin việc như lúc này.
Đã hơn hai tuần từ khi cô nghỉ việc, nộp hồ sơ không dưới chục cái
phòng khám, vậy mà kết quả là điện thoại của cô vẫn im lìm, chẳng một
cuộc gọi phỏng vấn nào cả. Thật ra cũng không có gì quá khó hiểu, bởi
điều những phòng khám tư cần, là kinh nghiệp và tiếng tăm của bác sỹ.
Những thứ sẽ giúp họ thu hút được nhiều bệnh nhân hơn. Mà điều đó, thì
lại là một đòi hỏi quá xa xỉ đối với một người mới ra trường được hai
năm như cô.
Hạnh thở dài, số tiền chắt bóp, dành dụm cho việc học chuyên khoa một của cô chỉ còn đủ cho cô sử dụng trong hơn một tháng nữa, mà tiền nhà
thì chưa đóng. Nếu trong vòng một tháng nữa, cô không kiếm được việc thì sao? Liệu cô có còn bám trụ lại được ở nơi này không? Mà cô thì chẳng
còn chỗ nào để về nữa, kể cả về quê. Về với căn nhà nhỏ ở vùng đất chiêm trũng nghèo đói. Ở đó còn mẹ và em cô, những người thân yêu đã đặt niềm hi vọng vào cô. Nhưng nếu họ biết cô bị bệnh thì sao? Liệu họ có chịu
nổi cú sốc này không? Minh Hạnh thở dài, lắc đầu, cô không dám nghĩ tới
điều đó. Rốt cuộc, cô cũng vùng dậy đi nấu cơm, dù sao thì cũng cần phải ăn, ăn để còn có sức mai lại đi xin việc.
***
Bệnh Viện tư nhân Cuộc Sống nằm trong một con ngõ của phố Thái Hà,
nói là ngõ nhưng hẳn đó là con ngõ lớn nhất Hà Nội, bởi chiều rộng của
nó lên tới 16m, đủ cho hai làn xe chạy. Những dãy nhà văn phòng cao cấp
nằm san sát hai bên đường cho thấy đây là con ngõ sầm uất và thành đạt.
Hai bên lối vào bệnh viện được trồng rất nhiều loại hoa thông dụng vào
bậc nhất ở Hà Nội, hoa Sữa.
Bên phải con đường, ngay sau cổng chính, một tấm biển lớn màu xanh
với kích thước 2 x 3m chỉ dẫn cho mọi bệnh nhân biết về sơ đồ bệnh viện. Căn nhà cấp bốn nằm ngay sau tấm biển sơ đồ chỉ dẫn là trung tâm chẩn
đoán hình ảnh với san sát những phòng đặt máy siêu âm bốn chiều, phòng
đặt máy siêu âm doppler, phòng đặt máy chụp cắt lớp và nhiều phòng đặt
các thứ máy khác. Máy X - Quang thì được ưu ái hơn khi có hẳn một phòng
rộng với tường dày được bọc Chì cho riêng mình.
Phía đối diện bên kia đường, chỗ căn nhà ba tầng màu vàng luôn có mùi cam thảo đặc trưng là chỗ dành cho khoa dược và y học dân tộc. Còn tòa
nhà cao nhất nằm chính diện cổng vào, bắt đầu từ khoảng sân thật rộng
với một khuôn viên trồng đầy hoa và cây cảnh, thi thoảng xen vào những
chiếc ghế đá dành cho bệnh nhân ngồi nghỉ, là khoảng không gian dành
việc khám chữa bệnh tây y, từ tầng trệt lên tới tầng năm. Còn phía trên, tầng sáu và bảy, chỗ vẫn còn vài căn phòng sáng đèn, là trụ sở của Cty
TNHH Cuộc Sống. Đó là nơi giám đốc Thái Việt làm việc, và lúc này, anh
đang nhìn đồng hồ, đã 20h10 rồi cơ đấy, thời gian trôi thật là nhanh.
Anh nhấc điện thoại, bấm số nội bộ gọi cho cô trợ lý của mình. Phương Thùy là một cô trợ lý giỏi giang, xinh đẹp với dáng người cao ráo,
gương mặt sắc sảo và chiếc răng khểnh khiêu khích. Cô giỏi đến nỗi đôi
khi Việt phải nghĩ, nếu không có cô thì công việc của anh liệu có trôi
chảy như thế này không? Khi mà anh phải điều hành cả một công ty thương
mại, kiêm luôn chủ một bệnh viện tư, hai phòng khám lớn ở Hà Nội. Đồng
thời lại theo dõi từ xa hệ thống tám phòng khám và bệnh viện tư ở các
tỉnh lân cận nữa. Cũng may là anh thực sự có năng khiếu quản lý, cộng
với việc tổ chức chặt chẽ, quy củ và khoa học, lại có sự giúp sức nhiệt
tình, năng nổ, hiệu quả của Thùy. Nên anh mới có thể theo dõi và nắm bắt được rất sát sao mọi việc của Cty. Việt thường bắt đầu công việc lúc
7h30 sáng, và kết thúc ngày làm việc của mình lúc 20h tối. Chỉ duy nhất
có một người trong Công ty làm việc chăm chỉ, ở lại cơ quan trễ hơn anh, đó là Phương Thùy. Cô chính là cánh tay phải, là người giúp việc năng
nổ và hiệu quả nhất của anh. Chính sự năng nổ, nhiệt tình và tài giỏi
của cô làm anh cứ băn khoăn mãi, việc mình trả cho Thùy mức lương cao
gấp đôi người khác có thỏa đáng chưa, hay là vẫn còn quá thấp?
- Em vẫn chưa về hả? Về đi thôi, trễ rồi đấy.
- Em làm cho xong nốt cái công văn, rồi xử lý cho xong cái ủy quyền
thầu của dược Yên Bái là em về. Anh cũng nên về nghỉ đi thôi chứ? Hay là đi chơi Bowling? Mai mới là ngày anh đi chơi Bowling mà, đúng không
nhỉ?
- Ừ! Thôi, để công việc đấy, đi ăn tối đi, đằng nào em cũng chỉ sống một mình, về nhà ăn qua quýt đâu đảm bảo sức khỏe?
- Em thấy thường thì những ngày đi chơi Bowling anh cũng chạy thẳng
từ công ty tới Starbow luôn đấy thôi? Anh làm thế cũng đâu bảo đảm sức
khỏe?
- Em đang lên án anh đấy à? - Việt vui vẻ - Thôi, em để công việc
đấy, mình cùng đi ăn, dù sao cũng phải giữ gìn sức khỏe. Sức khỏe là của riêng em, nhưng nếu có gì ảnh hưởng tới công việc thì đó lại là vấn đề
của anh đấy nhé.
- Chà! Em đang tự hỏi liệu cán cân của Sếp sẽ nghiêng về phía nào? Sức khỏe của nhân viên, hay công việc?
- Mọi ngày em đâu có thường làm khó người khác thế đâu nhỉ? - Việt đùa - Theo em thì cán cân sẽ nghiêng về phía nào?
- Em chỉ hi vọng đó không là cái cân với một giọt thủy ngân ở bên
trong. Hôm nay sếp trả tiền nhé? - Thùy đáp trả, Việt vẫn thường rất
thoải mái với nhân viên của mình - Nếu sếp trả tiền, em sẽ cố ăn thật
nhiều, mai khỏi phải ăn sáng.
- Mái thoải - Việt cười to - Cô thật là "gian xảo" đấy nhé. Đi ra Nguyễn Siêu ăn lòng tràng xào nhé? Hay lên Ngũ Xã ăn phở cuốn?
- Tùy Sếp ạ. Nhưng nếu em được chọn, em sẽ không đến những nơi đó,
hơi quá bình dân, ồn ào và không sạch sẽ. Kiếm chỗ nào sang trọng, ngon
lành một chút anh ạ, tuy có hơi đắt tiền.
- Tiền không thành vấn đề, vấn đề là mình thích hay không?
- Không phải vấn đề là mình thích hay không, sếp ạ, vấn đề ở chỗ, là sếp thì nên đến nơi đúng với "đẳng cấp" của mình.
- Ừm! - Việt lắc đầu, vẫn nghĩ là Thùy đùa nhưng anh vẫn không thích
tẹo nào. Thùy nhanh nhẹn, khôn khéo, thông minh và đầy tham vọng. Nhưng
cô có một điểm yếu, là luôn nghĩ mình đứng trên những kẻ khác.
- À! Để em đưa đống hồ sơ xin việc lên cho anh, rồi mai anh xem nhé - Giọng Thùy vẫn đều đều, chắc cô nghĩ điều cô vừa nói là hết sức bình
thường - tại hôm trước anh bảo em mình cần tuyển thêm bác sỹ mà. Em đưa
lên rồi mình đi ăn luôn.
***
Thái Việt ngán ngẩm nhìn đống hồ sơ xin việc dày cả thước mà Thùy để
trên bàn anh rồi lắc đầu. Hầu như năm nào anh cũng phải đăng tin tuyển
thêm cả chục người, và trong khoảng thời gian đó cũng có khoảng từng ấy
kẻ chia tay anh. Không phải vì anh trả công cho họ không xứng đáng, mà
chỉ là họ không thể đáp ứng nổi yêu cầu và áp lực của công việc.
Làm việc ở một bệnh viện tư nhân đòi hỏi nhiều điều kiện khá đặc
biệt, có khi Việt phải bỏ ra gần hai triệu đồng chỉ để trả cho một ông
cựu viện trưởng khám bệnh trong một giờ đồng hồ. Hiệu quả chắc chắn
chẳng là bao bởi trong một giờ, nhiều nhất ông cũng chỉ khám được cho
hai đến ba người. Thế nhưng cái anh cần là tiếng tăm của ông cựu viện
trưởng. Và công việc của cả một ê kíp y bác sỹ đi theo sau dù chỉ để
phục vụ và hoàn tất nốt những việc dang dở của ông, cũng nặng nề và
nhiều áp lực lắm. Mà điều anh đòi hỏi ở những nhân viên, không phải là
bằng cấp, không phải là các mối quan hệ, mà chính là khả năng và sự cống hiến của họ. Điều đó thì không phải ai cũng có, nhất là trong cái xã
hội chạy theo bằng cấp phù phiếm này.
Nhưng trong lúc này đây, thì Việt mặc kệ ông cựu viện trưởng và cả
đống hồ sơ giấy tờ kia nằm lăn lóc trên bàn. "Mai tao sẽ động tới chúng
mày - anh thì thầm - giờ thì tao phải chiều ý anh bạn mang tên là dạ dày cái đã, đói rồi ..."