Bởi Vì Ta Thuộc Về Nhau
Việt đưa tay dụi mắt, ngước nhìn đồng hồ, rồi vội vàng mò dậy. Đã 19h rồi cơ đấy. Công cuộc kháng chiến của cả một hệ tiêu hóa đòi hỏi anh
phải bật dậy để tìm cách đàm phán ngừng chiến. Cuộc đi chơi tối qua kết
thúc lúc 3h sáng, và anh tự cho phép mình ngủ một giấc dài mà không thèm quan tâm tới việc thường thì giữa trưa, anh bạn dạ dày cần có cái gì đó để nhấm nháp, để còn lấy sức mà ngủ cùng anh. Ấy vậy mà đã gần một ngày trời anh bỏ mặc nó, khiến anh bạn khốn khổ của anh đang kêu réo lên,
biểu tình dữ dội. Việt vò đầu, nhìn quanh ngôi nhà bừa bộn như một cái
tổ Cú của mình rồi lắc đầu, "thật là ngớ ngẩn khi mình nghĩ trong ngôi
nhà này có gì đó để bỏ vào bụng" - anh nghĩ thầm. Việt uể oải đứng dậy,
đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân rồi vội vàng phóng xe ra đường, đâu
đấy gần đây có một nhà hàng cơm văn phòng thì phải?
"Cuộc sống của những anh chàng độc thân chưa vợ, quan trọng nhất là
phải kiếm được một quán cơm bụi phù hợp và thuận tiện". Không biết ai đó đã nói với Việt như vậy? Và chưa bao giờ anh lại thấy câu nói đó chuẩn
xác như lúc này.
***
Phan mở cửa nhà khi chiếc đồng hồ treo tường gõ "boong boong" mười
tiếng, và khi hai người bước ra từ phòng tắm, kim đồng hồ đã chỉ tới con số 11h30. Tắm chung gần như là "nghi lễ" hàng ngày trong cuộc sống mà
cả hai đều không muốn bỏ lỡ. Vì sau mỗi ngày làm việc mệt mỏi, họ lại
dành thời gian đó để ngâm mình thư giãn và truyện trò tâm sự với nhau về những chuyện xảy ra trong ngày.
Phan bước vào phòng ngủ, bật đèn đọc sách, còn Thảo, sau khi sấy khô
tóc thì tháo chiếc khăn quấn quanh người ra rồi chui vào chăn. Cả hai
cùng có chung thói quen thích để mình "thoải mái" nhất khi ngủ. Phan mở
cuốn tiểu thuyết đang đọc dở, Thảo nằm gối đầu lên tay Phan, vòng tay
qua ngực và ôm lấy anh. Thi thoảng, khi Phan đọc tới những tình tiết thú vị thì Thảo lại khúc khích cười, và rồi cô ngủ thiếp đi lúc nào không
biết.
Phan với tay tìm remote điều chỉnh nhiệt độ điều hoà rồi tắt đèn đi
ngủ, nhưng chỉ một giây sau (hoặc là anh nghĩ như vậy), tiếng điện thoại vang lên khiến anh thức giấc. Phan làu bàu ngồi dậy, cố nhẹ nhàng không làm Thảo thức giấc, rồi lần ra phòng khách bật đèn và nhấc máy. Giờ này mà còn gọi điện, chắc chỉ có ông bạn vàng Thái Việt chứ không có ai
khác. Phan nhấc máy, rồi không đợi bên kia lên tiếng, anh cáu bẳn:
- Tôi đang hân hạnh được tiếp chuyện ai đây?
- Cậu biết thừa là tớ mà. - giọng Việt có vẻ hơi mất bình tĩnh. Cũng
đúng thôi, nếu là Phan thì chắc anh sẽ phải áy náy lắm khi đánh thức
người khác giữa đêm khuya như vậy. - Tớ xin lỗi, tớ không đánh thức cậu
dậy đấy chứ?
- Không, không! Bạn thân mến ạ, KHÔNG! Bây giờ mới ... - Phan ngưng
lại một chút để nhìn đồng hồ - giờ mới chỉ hơn 1h30 sáng thôi mà.
Ai_mà_dám đi ngủ sớm như vậy được, nhất là khi kẻ đó lại là bạn của cậu.
- Tớ xin lỗi, vì tớ có việc gấp quá, cậu đến nhà tớ ngay nhé.
- Nào nào, bạn thân mến, hãy tưởng tưởng - Phan nói với giọng điệu có tiết tấu hơi cao - tưởng tượng mà xem, trong một đêm mưa gió, trời rất
lạnh. Cậu đang ngủ trong vòng tay ấm áp của một người mà cậu sẽ rất hân
hạnh giới thiệu với bạn bè rằng đó là vợ tương lại của cậu. Và rồi nhiên có một gã "trời ơi đất hỡi" nào đó kêu cậu thức dậy, và bắt cậu phóng
như điên trên đường để tới nhà hắn, cậu sẽ làm gì nào?
- Thứ nhất, có lẽ cậu có vấn đề với khả năng dùng từ. Khi cậu nói về
tớ, cậu phải dùng những thể loại từ nào dễ thương một chút. Ví dụ như là "cậu bạn thân đáng yêu của tớ" hoặc cái gì đó đại loại, chứ không phải là "một gã trời ơi đất hỡi", được chứ? Thứ hai, nếu là tớ thì tớ sẽ
đến, cậu biết mà.
Phan vung nắm tay đấm vào không khí, anh quên mất là Việt không thế nào nhìn thấy được.
- Nhưng tớ không là cậu - Phan gần như hét lên - thế nên, tớ sẽ không đến đâu, "cậu bạn thân đáng yêu của tớ" ạ.
- Cái đó tuỳ cậu thôi.
Việt cúp máy và mỉm cười, nếu có điều gì mà anh có thể tự tin nhất,
thì hẳn đó là việc anh hiểu rất rõ về Phan. 15 phút nữa thôi, Phan sẽ có mặt, anh tin vậy.
Phan vừa làu bàu rên rỉ vừa đi tới chỗ móc quần áo, anh mặc vào chiếc áo thun dài tay và chiếc quần Jean màu xanh cổ điển. Khi anh quay trở
lại phòng khách để lấy chìa khoá xe, thì Thảo đã đứng ở cửa, tay cầm
chiếc áo khoác mỏng. Anh quên mất, lúc nãy anh hét lên như vậy, thì
người chết cũng bật dậy chứ đừng nói gì đến Thảo. Anh xin lỗi cô vẻ áy
náy, và Thảo cho anh biết vì sao cô lại thức dậy: "Anh mặc vào kẻo đêm
mưa lạnh lắm, nhớ đi đứng cẩn thận, anh nhé".
Hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều thật nhỏ nhoi.
***
Trời chỉ mưa lâm thâm, nhưng đủ lạnh để khiến Phan rên lên xuý soa,
và khi anh tới cổng nhà Việt thì chiếc áo khoác bên ngoài đã thấm ướt.
Chiếc Lexus vẫn đậu trước cửa nhà, có vẻ như Việt chẳng bận tâm tới việc đưa nó vào Garage.
***
Bên trong, đèn phòng khách vẫn sáng. Việt ở một mình trong căn biệt
thự bốn tầng của ông ngoại anh để lại, căn nhà mà chẳng mấy khi anh bước lên đến tầng ba của nó. Mọi việc chăm sóc căn nhà được anh uỷ thác hoàn toàn cho bà hàng xóm kiêm người giúp việc của mình. Việt "không được
hợp" với ba anh lắm, vậy nên anh dọn ra ở riêng ngay khi được thừa kế
ngôi nhà cùng với 40% cổ phần của công ty gia đình từ ông ngoại mình.
Một người ngoài việc là bố vợ, còn từng là đồng nghiệp và là cấp trên
của ba anh. Và rồi khi một luật mới ra đời, quy định rằng những quan
chức ngành y đang tại vị không được tham gia vào việc điều hành hay mở
phòng khám tư, thì ba anh buộc phải trao chức giám đốc điều hành cho đứa con trai duy nhất của mình. Nhưng ông vẫn giữa quyền quyết định bằng
việc nắm giữ 60% cổ phần công ty. Thông qua sự đứng tên của mẹ anh, môt
hình mẫu người phụ nữ Việt Nam thế hệ cũ tiêu biểu, nhẫn nhục, cam chịu
và biết thờ chồng và chăm con.
***
Phan bước tới mở cửa, cả hai có chìa khoá nhà của nhau, như Việt nói, là để thuận tiện mỗi khi cần đến. Và khi anh cố lách được cái đống bừa
bộn chắn hết lối đi ở cửa để bước vào trong thì anh thấy Việt ngồi đó,
mặt đầy vẻ lo lắng và bối rối. Khi thấy Phan bước vào, anh thấy Việt mỉm cười, nhưng nụ cười trông mới thiểu não làm sao?
- Tớ biết là dù trời có sập thì tớ vẫn có thể tin tưởng vào cậu mà, và tớ chẳng bao giờ lầm lẫn cả.
- Hừ! Nếu trời sập, thì cậu đã "dẹp lép như con Tép", lúc đấy thì
chẳng còn gì để mà tin vào ai đâu. Nhưng bây giờ, nếu cậu không cho tớ
một lý do thật thoả đáng, để ngăn tớ không đấm vào mõm cậu vì đã thức tớ dậy lúc nửa đêm. Thì tớ thề với cậu là tớ sẽ khiến cậu cảm thấy còn tệ
hơn trời sập nhiều.
Việt khẽ nhún vai, cười nửa miệng ra dáng kiểu như
cậu_muốn_thế_nào_cũng_được rồi bước vào phòng ngủ. Khi Phan đi theo vào
trong, anh thấy trên giường có một cô gái đang nằm, trông cô không quá
xinh đẹp nhưng ưa nhìn và phúc hậu. Gương mặt trắng trẻo của cô còn dính những vệt máu, và cô đang ngủ, hoặc dĩ nhiên, là bất tỉnh.
- "Cô ta lao vào xe tớ - Việt bắt đầu, không đợi Phan hỏi - tớ không
hiểu lắm lý do, nhưng tớ đoán là cô ta tự tử". Việt nói là "đoán" nhưng
Phan có thể đọc được trong mắt anh, sự khẳng định tuyệt đối. Chẳng ai
lại lao vào xe người khác trong đêm khuya vắng vẻ chỉ vì sự bất cẩn cả.
Nhất là trông cô gái này chẳng có vẻ gì là có vấn đề về thần kinh. Thậm
chí trông cô ta còn có vẻ rất thông minh nữa.
Phần 4
Nhưng Phan chưa kịp nói điều gì thì cô gái tỉnh dậy, vẻ mặt ngơ ngác
trong 2 giây, đến giây thứ 3 thì ý thức được tình trạng của mình, và ôm
mặt khóc. Việt nhìn Phan như thể muốn nói rằng anh đã đoán được điều này sẽ xẩy ra, và vì thế, anh mới phải gọi bạn giữa đêm khuya.
Dù sao thì một ông bác sỹ tâm lý (dù chỉ là bác sỹ tâm lý nửa mùa như Phan) vẫn tốt hơn một ông bác sỹ ngoại trong trường hợp này, phải không nào? Phan ngồi xuống giường, cô gái vẫn đang khóc, bờ vai cô rung lên
không ngớt, hai tay cô ôm lấy mặt mình, dáng điệu đau khổ đến cùng cực.
Hai người im lặng, cách tốt nhất lúc này là để cô gái tiếp tục khóc.
Nhưng mãi rồi Việt không chịu được nữa, nhược điểm lớn nhất của anh
(hoặc của mọi gã đàn ông) là sợ con gái khóc. Người mẹ nhu nhược và cam
chịu của anh vẫn thường âm thầm khóc một mình trong đêm, những giọt nước mắt đó đã ám ảnh mãi trong tuổi thơ của Việt.
Và vì thế, anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để cái tiếng sụt sùi não nề
kia tắt hẳn trong ngôi nhà của mình. Nhưng anh vừa cất tiếng "này", thì
cô đã ngẩng mặt lên, rồi tự nhiên hốt hoảng khi thấy tay mình dính chút
máu từ trên mặt. Cô hỏi cả hai, giật giọng:
- Ai đã cứu tôi, hả? Ai đã cứu tôi, không ai bị dây máu của tôi đấy chứ?
- Thưa cô, chẳng ai muốn cứu cô cả - Việt gần như quát lên, hẳn là
anh phải kiềm chế lắm mới không quát thẳng vào mặt cô gái - Đấy là cái
thằng tôi đây phải tự cứu lấy bản thân mình đấy chứ. Cô có biết vô ý gây tai nạn chết người có thể bị đi tù tới năm năm không? Cô muốn chết?
Okie! cứ việc. Có nhiều cách chết, nhưng xin cô đừng chọn cách đâm vào
xe của tôi, được chứ?
Việt sổ luôn một tràng không kịp dừng lại để thở. Anh đã khám qua cho cô gái và biết là cô không sao, may mà anh chạy không nhanh và phản xạ
dẫm phanh kịp thời. Nhưng bây giờ, khi mà sự lo lắng đã qua và nhanh
chóng trở thành nỗi tức giận, trông mặt anh thật khủng khiếp. "Trông
Việt cứ như thể là gã quái thú đang đứng trước người đẹp trong "Người
đẹp và quái vật"", Phan hài hước nghĩ thầm.
Với cả, anh ta còn yêu đời lắm, lại chưa có vợ, và đã... biết gì đâu?
Phan chen ngang, buông một câu đùa mà tự anh cũng biết là vô duyên
nhưng cần thiết để cố gắng "hạ nhiệt" trong phòng xuống. Nhưng có lẽ anh đã cố gắng vô ích. Bởi cô gái không mảy may tỏ ra lo sợ, áy náy. Dường
như cô sợ hãi một điều gì đó mơ hồ hơn. Cô vẫn nhắc lại câu hỏi của mình một cách đầy kiên nhẫn "không ai dính máu của tôi đấy chứ"?
Có lẽ sự tức giận đã lấn át mọi giác quan của Việt nên anh không thèm để ý mà trả lời. Nhưng Phan thì khác, anh túm lấy Việt và thẳng tay đẩy anh ra ngoài. Mặc cho Việt ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Việt cự nự rằng đây là nhà của anh, chứ không phải nhà của Phan, và hơn
nữa, đó chính là phòng ngủ của anh cơ mà? Sao lại vô lý như thế chứ?
Phan hứa một cách trang trọng rằng qua đêm nay thôi, anh, à không, cô
gái kia sẽ trả lại phòng cho Việt. Vì thế, xin anh đừng có mà hét toáng
lên như vậy nữa, anh không hét lên thì hàng xóm cũng đã có đủ ồn ào để
thức dậy rồi.
Phan bỏ mặc Việt lẫn những câu càu nhàu của anh ở phòng khách rồi trở lại phòng ngủ. Cô gái vẫn ngồi trên giường, cô nhìn thẳng vào mắt Phan
khi anh ngồi đối diện với cô trên chiếc gế bành nhỏ. Nước mắt vẫn thấm
đẫm trên mặt, và trán vẫn dính một ít máu. Phan bắt đầu, không cần rào
đón:
- Vậy, chắc là cô vừa nhận được kết quả xét nghiệm của mình? Nó dương tính, tôi đoán không sai chứ?
- Sao... anh....???
Cô gái hốt hoảng như một kẻ vừa làm điều gì đó thật mờ ám và bị phát
giác. Đôi mắt cô dại đi, hàm răng trắng đều cắn chặt vào bờ môi đang run lên. Gương mặt bắt đầu giật giật và tay cô nắm chặt lại, có cảm giác
như những chiếc móng tay đang bấm vào tay cô tứa máu...
- Tôi là bác sỹ tư vấn về HIV, tôi đã đoán ra điều đó khi cô tự tố
cáo chính mình bằng cách hỏi xem có ai dính máu của cô không? Và bây giờ thì tôi đã có thể khẳng định, nhưng cô đừng lo, tôi là một bác sỹ, và
tôi có trách nhiệm phải bảo vệ bí mật cho cô.
- Anh là bác sỹ? - Cô gái thốt lên với vẻ lo lắng nhiều hơn là kinh ngạc.
- Có vấn đề gì sao? Cô đừng lo, tôi sẽ giữ bí mật cho cô, đó là bổn phận và trách nhiệm của một bác sỹ.
- Tôi hiểu điều đó, tôi cũng đã từng thề lời thề Hippocrates mà. - Cô gái thở dài,
- Cô cũng là bác sỹ?
Phan thảng thốt, anh đã nhìn kỹ cô hơn khi anh đoán là cô bị HIV.
Nhưng anh đã không tìm ra được một điểm nào để củng cố cho giả thuyết
của mình, ngoài sự suy đoán khi cô lo lắng về việc người khác có thể bị
dính máu của cô. Nhưng trông cô không có vẻ gì giống một kẻ nghiện ngập, chơi bời, hư hỏng, hay thậm chí, là gái bán hoa.
Có thể hơi chủ quan, nhưng đôi môi đỏ tươi, làn da trắng mịn, đôi mắt thông minh, kiên nghị và luôn nhìn thẳng về phía trước dù đang thấm đẫm nước mắt của cô đã chứng tỏ điều đó. Ý của Phan là với dáng vẻ như thế, trông cô giống một công chức có học vấn đàng hoàng và là môt người hiền lành tử tế, hơn là kẻ thuộc về nhóm những người mà anh gọi là "bệnh
nhân AIDS tiềm năng". Vậy thì sao cô lại có thể? Và quan trọng hơn, Phan thường tin vào linh tính và sự đánh giá của mắt mình, dù điều đó đôi
khi thật trừu tượng, và khó tin. Nhưng anh tin là cô không giống những
người bệnh mà anh đã từng gặp. Dù vậy, anh vẫn thấy một chút thảng thốt, bỡ ngỡ và ngạc nhiên khi biết cô cũng là một bác sỹ. Vậy, rốt cuộc thì
điều gì đã xảy ra với cô?