Bởi Vì Ta Thuộc Về Nhau
Phan chạy xe hướng về phía cầu Đồng Minh, anh cố đuổi theo Vũ. Chính
Phan cũng không hiểu vì sao mình lại làm thế? Anh đuổi theo Vũ để làm
gì? Để xin lỗi ư? Những câu xin lỗi sẽ xoáy thêm vào nỗi đau, sự khó xử
của Vũ và cả của anh nữa? Hay để phân trần? Để giải thích? Hoặc để làm
một điều gì đó khác hơn? Vô ích, anh biết rằng tất cả những gì anh có
thể làm lúc này, là để cho Vũ một mình và suy nghĩ. Vậy thì anh đuổi
theo Vũ để làm gì? Để nói gì? Anh không biết!!!
Vặn mạnh tay ga, Phan rùng mình run lên vì gió lạnh và những hạt mưa
bụi bay bay quất vào mặt anh lạnh buốt. Hai bàn tay anh tê cóng, không
còn cảm giác vì gió luốn qua đôi găng tay len buốt giá. Ánh đèn pha vạch vào màn đêm đặc quánh những lát cắt sắc lẹm. Không hề nao núng, khi
lưỡi gươm ánh sáng vừa qua đi, thì màn đêm lại quay lại, tối tăm và dày
đặc hơn. Hai bên đường, gió thổi rất mạnh khiến những cành Xoan cổ thụ
trụi lá trông như những cánh tay dài ma quái vươn ra, bay lòa xòa trong
đêm tối. Những cánh tay dài cứ vung vẩy, quăng quật mạnh khiến bầy Dơi
hốt hoảng thả mình bay xuống, đập mạnh đôi cánh mỏng phát ra những tiếng rào rào. Bản hòa tấu của đêm còn có cả tiếng chim Lợn thi thoảng rúc
vang lên khiến cho Phan phải rợn tóc gáy, át cả tiếng gió đang tạt vù vù bên tai anh. Vùng này có một truyền thuyết kể rằng mỗi khi chim Lợn cất tiếng kêu, thì sẽ có một ai đó sắp phải từ bỏ cõi đời. Lắc mạnh đầu để
xua đi ý nghĩ quái gở của mình, Phan vặn mạnh tay ga hơn.
Mưa bắt đầu nặng hạt, mà tiếng chim Lợn càng lúc càng kêu to.
Xe của Vũ đã khuất sau khúc cua vòng qua sườn đồi phía bên kia cầu,
anh biến mất cứ như là đã bị màn đêm nuốt gọn. Phan sốt ruột tiếp tục
vặn mạnh tay ga hơn, chợt anh lạng gấp vào lề đường bởi ánh đèn pha vừa
lóe lên của một chiếc xe tải vừa bất chợt xuất hiện từ khúc ngoặt phía
sau sườn đồi. Chiếc xe phóng tới ầm ầm như thể nó đang chạy trên đường
cao tốc chứ không phải đang chạy trên cầu để lại phía sau một tiếng động vang lên rất lạ. Phan tự nhiên bật ra tiếng chửi đổng, có lẽ tâm trạng
của anh đang rối bời quá. Chiếc xe máy vòng qua sườn đồi, Phan hốt
hoảng, ngay phía trước mặt, một chiếc xe máy đang nằm bẹp dúm bên lề
đường. Một người thanh niên trẻ đang nằm thoi thóp cách đó không xa,
người anh bê bết máu.
Cú đấm cực mạnh phá tan dòng hồi tưởng của Phan, và khiến anh ngã vật xuống nhà. Gã thanh niên mặt choắt đang đứng trước mặt anh, cánh tay
vung lên vẫn còn chưa kịp hạ xuống. Được cổ vũ bởi hành động bộc phát
của gã thanh niên, đám đông cũng ùa lên. Phương hốt hoảng, mặt tái mét
như không còn một hạt máu. Nhưng có lẽ vì cô đã có bản năng của một
người mẹ từ khi mới hơn mười tuổi, khi ba mẹ của cả hai mất đi. Vậy nên
cô vội vã xông ra đứng chắn ngang trước mặt Phan, vung tay đẩy gã mặt
choắt ra xa, ánh mắt quắc lên giận dữ.
Đám đông đang ào lên bỗng vội lùi lại khi chạm phải ánh mắt đe dọa có phần dữ tợn của cô. Phan lồm cồm đứng dậy, máu chảy mằn mặn trong miệng anh. Phan đặt tay lên vai Phương, mỉm cười và lắc đầu để cô biết anh
vẫn ổn. Phan đã nhận ra gã mặt choắt, bởi đó là đứa em họ ở, gần nhà và
chơi rất thân với Vũ mà anh đã từng gặp mấy lần khi còn ở nhà. Anh lặng
lẽ ngắm nhìn đám đông, không hỏi họ lý do vì sao họ kéo đến nhà anh,
cũng không hề giải thích lấy một lời. Chính thái độ có phần xấc xược,
không coi ai ra gì của anh khiến đám đông lại bừng lên giận dữ. Những
cánh tay cầm dao, cầm gậy lại vung lên, có vẻ như sau cú đấm thăm dò của gã mặt choắt, sự im lặng của Phan khiến họ càng nghĩ rằng anh đang run
sợ vì mặc cảm có tội. Phương hốt hoảng rướn người muốn lao ra phía trước để ngăn cản đám đông và che chở cho Phan nhưng anh đã ôm lấy cô để cản
lại.
Bất chợt, tiếng quát đanh gọn của ai đó vang lên phía sau làm tất cả chững cả lại.
Hùng xuất hiện ở cổng, quần áo xộc xệch, tóc rối bù và hồng hộc thở
như thể anh vừa mới trở về sau một cuộc chạy thi Marathon. Chiếc áo
khoác màu vàng, đồng phục Công An của anh lại còn bị cài lệch cúc, khiến cho anh có phần trông nhếc nhác, mất hẳn đi sự oai vệ và uy nghiêm
thường thấy. Nhưng dường như Hùng không có thời gian để quan tâm tới
những điều giờ đây đã trở thành quá nhỏ nhặt đó. Anh nhanh chóng chen
vào giữa cuộc chiến, khiến gã thanh niên mặt choắt lại lùi xa thêm một
bước nữa như thể gã sợ anh tấn công mình. Đám đông cũng hơi lùi lại, dù
sao sự xuất hiện của đại diện pháp luật cũng khiến cho những cái đầu
nóng hạ nhiệt đi đôi chút. Gã thanh niên mặt choắt chỉ hơi lùi lại một
chút rồi tiếp tục tiến tới, ngực ưỡn ra, không hề kiêng nể.
- Các ông là công an mà làm ăn chậm chạp thế à? Thằng chó này vừa gây tai nạn, giết chết cho anh họ tôi. Các ông phải bắt nó đi chứ? Không lỡ nó trốn mất thì sao?
- Tôi đề nghị anh ăn nói cho cẩn thận, khoan vội đổ tội cho ai khi
anh chưa có đủ chứng cứ. Và nữa, đừng có lúc nào cũng chăm chăm mắng
chửi người khác. Chúng tôi không cần anh nhắc nhở hay dạy dỗ chúng tôi
phải làm gì? Anh hiểu chứ?
- Tưởng công an thì là ngon lắm sao? Công an thì mau bắt lấy nó đi? Sao còn đứng đó? Hay là các ông bao che cho tội phạm?
- Tiếc thật, nhà nước không trả lương để tôi nghe theo lệnh của anh. - Hùng mai mỉa với giọng tự tin và lạnh lùng - Nhưng anh có tin là tôi sẽ bắt anh trước không? Với tội vu khống, xúc phạm và chống lại người thi
hành công vụ. Từng đó tội đủ cho anh bóc lịch dài dài, tôi hứa sẽ cố
không để anh thất vọng đâu.
Hùng nhìn sâu vào mắt gã mặt choắt, ánh mắt lạnh lẽo và nghiêm khắc
của anh khiến gã bối rối cúi đầu nhìn xuống đất. Anh nhìn quanh một
vòng, những cái đầu nóng hình như đã mất hết lửa, kẻ nào cũng cúi đầu im lặng. Phan vẫn đứng tựa vào cửa, hình như tâm trí của anh vẫn đang ở
đâu đó xa lắm, có lẽ anh không biết trước mặt anh đang xảy ra chuyện gì? Hùng vẫn đang nhìn xoáy vào mắt gã mặt choắt:
- Nếu anh muốn đánh nhau đến vậy, thì tôi luôn sẵn sàng dành cho anh
một phòng VIP trong trại tạm giam của chúng tôi. Và ngay sau khi chúng
tôi chứng minh được anh bạn này - Hùng chỉ tay vào Phan - thực sự có
tội, tôi sẽ gửi anh ta tới phòng của anh. Lúc đó anh sẽ có dịp đánh đấm
thoải mái. Nhưng tôi nói thật, nếu anh ta bực mình lên, thì một chứ hai
người như anh cũng bé như con Tép. Hiểu chứ?
Không có tiếng trả lời, không gian tự nhiên trở nên yên tĩnh lạ lùng, chỉ có gió lạnh thổi vun vút làm những hạt sương muối đọng trên những
cánh hoa Hồng trong vườn rơi xuống đất.
Bình minh đang lên, ánh mặt trời buổi sáng mùa đông lặng lẽ nhô lên
khỏi mặt biển. Tuy không thật rạng rỡ, lung linh nhưng cũng đủ ấm áp để
xua đi sự lạnh lẽo đang ngự trị trên bãi biển. Sóng biển nhẹ nhàng tràn
lên bờ cát, khiến những chiếc thuyền thúng tròn vo cứ dập dềnh trên mặt
nước. Sự yên tĩnh của buổi sớm mai càng làm cho bản tình ca rì rào của
sóng biển thêm phần du dương, êm ái. Hạnh ngồi trên bãi cát, ánh nắng
sớm đang mơn man trên tóc, trên mặt cô, tặng cho cô một chút hơi ấm hiếm hoi của buổi sáng mùa đông. Mặt trời dần nhô lên khỏi mặt biển, nhưng
chiếc cầu ánh sáng lung linh của nó vẫn nhảy múa trên sóng biển, chiếu
thẳng vào mắt Hạnh. Những tia nắng nhuộm vàng lên cánh rừng Phi Lao đang xào xạc phía sau lưng cô. Đúng như Phan đã từng nói, Biển mùa đông thật đẹp. Nhưng sao với Hạnh, vẻ đẹp đó mới lạnh lẽo, buồn bã và đơn côi làm sao?
Tiếng cười đùa lao xao phá tan sự yên tĩnh mong manh buổi sớm mai.
Những đưa trẻ làng chài ra biển sớm để đón những chiếc tàu đánh cá nhỏ
không đủ sức ra khơi xa, đành phải đánh bắt gần bờ. Bọn trẻ ở vùng này
phải làm việc từ rất sớm, cho dù chúng mới chỉ khoảng 12, 13 tuổi. Đứa
nào cũng ăn mặc phong phanh, gầy gò, đôi môi tím tái lại vì lạnh và da
đen trũi, tóc cháy nắng vàng hoe. Dấu ấn của mùa hè gay gắt nắng cháy
không dễ gì phai nhạt cho dù mùa đông đã đi đến cuối chặng đường ngự trị của mình. Hạnh uể oải đứng dậy, sự bình yên hiếm hoi của cô đã vừa trôi qua, cô cần phải trở về để giúp người mẹ nuôi bày biện quán nước bé nhỏ của bà, chuẩn bị cho một ngày khám bệnh vất vả và đến thăm đứa nhỏ. Đã
hai hôm rồi cô không đến thăm, nhưng chắc là nó đã ổn. Nghĩ tới đứa nhỏ, cô mỉm cười, nụ cười đã chạy trốn cô từ lâu nay đã theo những hạt nắng
sớm để quay trở lại. Bởi giờ cô đã là "bác sỹ riêng" của cả một xóm chài nghèo, dù chỉ là khám bệnh miễn phí, nhưng với cô đó còn hơn là một
niềm hạnh phúc. Ước mơ được chăm sóc những đứa trẻ đã quay trở lại với
cô, như một giấc mơ và bằng một cách mà cô không ngờ tới nhất.
Bị đánh thức trong đêm bởi tiếng kêu khóc từ bên nhà hàng xóm, trong
khi đàn ông trong xóm đã ra biển hết cả. Hai mẹ con Hạnh hốt hoảng bật
dậy, vội vàng chạy qua. Trong nhà, người hàng xóm đang ngồi sụp bên cạnh đứa bé đang nằm phủ phục trên giường, kêu khóc thảm thiết. Người mẹ trẻ cũng sụt sùi khóc, không dám động vào con bởi đứa bé cứ khóc thét lên
vì quặn đau nếu thay đổi tư thế. Rất nhanh, Hạnh lao tới đứa bé, chẩn
đoán ban đầu là có thể đứa bé bị Giun chui ống mật hoặc viêm tụy cấp.
Bởi nó đang nằm chổng mông lên cao, hai tay cứ ôm lấy thượng vị, và bên
cạnh, một vài vũng thức ăn bị nôn ra còn lẫn dịch màu vàng. Hạnh gạt
người mẹ ra, ôm lấy đứa bé, rồi thét lên nhờ người dẫn đường tới trung
tâm y tế của thị xã ngay gần đó. Phải nhanh lên mới kịp.
Trung tâm y tế của thị xã là một dãy nhà cấp bốn được xây dựng từ
những năm tám mươi của thế kỷ trước. Những bức tường sơn vàng đã bong
gần hết sơn và phủ đầy rêu mốc. Một dãy dài những chiếc bóng đèn sợi đốt tỏa xuống hành lang thứ ánh sáng mờ mờ, leo lét. Nữ y tá Thu Trang đang nằm trong phòng trực, trời lạnh quá, nhưng may mắn là chiếc chăn dày mà cô quấn quanh mình như một chiếc kén đang giúp cô có một giấc ngủ say.
Bỗng có tiếng kêu cứu bên ngoài đánh bật cô ra khỏi mùa xuân ấm áp trong chiếc kén của mình. Vội vàng khoác thêm áo vì ngoài trời đang rất lạnh, và còn có cả mưa. Cô lao ra phía cửa, không một tiếng phàn nàn, hay tỏ
vẻ phật ý khi cô gái trẻ đang ôm đứa bé cứ quát sa sả vào mặt cô đòi cô
phải nhanh nhanh mở cửa phòng cấp cứu. Mười năm trong nghề y tá dạy cho
cô sự kiên nhẫn và cảm thông sâu sắc. Tuy nhiên cô không thể không phật ý khi cô gái với giọng nói rõ ràng không phải người vùng này, cứ lên
giọng dạy cô phải làm gì. "Cô ta làm như cô ta là sếp của mình không
bằng? Hay cô ta nghĩ cô ta là bác sỹ còn mình chỉ là sinh viên thực
tập?". Nhưng rồi cô nhanh chóng hạ nhiệt khi cô gái chứng tỏ bản lĩnh
của mình dù vẫn nói như ra lệnh:
- Chẩn đoán ban đầu của tôi, có thể là viêm tụy cấp hoặc giun chui
ống mật, nhưng tôi nghiêng nhiều hơn về viêm tụy cấp. Làm xét nghiệm
Amylase và lipase để xác định chính xác hơn.
Hạnh dứt lời, cô nhìn người y tá vẫn đứng sững giữa phòng, định quát
lên hỏi sao cô ta vẫn đứng đó nhưng rồi chợt nhớ ra mình đang ở đâu thì
kịp ngưng ngay lại, bối rối xin lỗi vì mình đã quá lo lắng mà tỏ ra quá
đáng. Nhưng người y tá không có tâm trí nào để quan tâm tới chuyện đó,
cô ta cũng đang bối rối vì trung tâm y tế quá neo người và đang là nửa
đêm, lấy đâu ra người để làm xét nghiệm Amylase hay Lipase? Mà cái loại
xét nghiệm quái quỷ đó, thề có trời là cô không hề biết làm dù chỉ là
một công đoạn bất kỳ. Hạnh nhanh chóng đọc được ý nghĩ của cô y tá:
- Đưa tôi đến phòng xét nghiệm, tôi có thể làm được. Bây giờ mà đợi cô gọi bác sỹ hay đưa lên tuyến trên thì muộn mất.
- Nhưng ...
- Xin đừng chần chờ nữa. Tôi là bác sỹ, làm ơn tin tôi đi. Trong khi
tôi làm xét nghiệm, giúp tôi theo dõi và ghi lại các triệu chứng của
bệnh nhân, được chứ?
Không còn cách nào khác, cô y tá đành chỉ cho Hạnh căn phòng nằm im
lìm ở cuối hành lang tối tăm. Hạnh lắc đầu ngao ngán, căn phòng xét
nghiệm tồi tàn chỉ vẻn vẹn có một chiếc máy sinh hóa máu bán tự động
Screen Master cũ kỹ của Ý, một chiếc kính hiển vi hai mắt để đếm công
thức máu thay cho máy huyết học. Một chiếc máy xét nghiệm nước tiểu
Clinitek 50 cũ kỹ đến nỗi cô tưởng nó được lấy ra từ một viện bảo tàng
nào đó. Cô thở dài, chỉ cầu trời cho chiếc máy sinh hóa không dở chứng
giữa chừng.
Cuối cùng, cô cũng có kết quả xét nghiệm sau cả tiếng đồng hồ vật lộn với chiếc máy Screen Master cổ lỗ sỹ nhưng đỏng đảnh quá mức. Vội vã
chạy trên hành lang leo lét ánh đèn để trở về phòng cấp cứu, cô nói
trong tiếng thở hổn hển:
- Giúp tôi đặt ống sond thông mũi - dạ dày, chúng ta cần làm ngay mới được. Cho tôi một liều Somatostatin. Đề phòng bội nhiễm, không loại trừ khả năng có thể đề nghị dùng thêm Ampicillin kết hợp với Amikacine và
Metronidazole. Tôi sẽ đọc và cô sẽ giúp tôi kê toa, được chứ? Chúng ta
cần theo dõi thêm, rồi có thể chuyển bệnh nhân lên tuyến trên làm thủ
thuật siêu âm hoặc chụp cắt lớp để phân loại Balthazar. Kìa, cô đặt ống
sond ngay đi, còn chờ đợi gì nữa?
"Chẳng lẽ điều mình yêu cầu là một đòi hỏi quá đáng?", cô bực bội
nghĩ thầm khi thấy cô y tá vẫn đứng sững như một bức tượng. Nhưng hóa ra Hạnh đang đòi hỏi những điều thực sự là quá đáng thật. Bởi người y tá
có thừa sự tận tâm và nhiệt thành, nhưng chuyên môn thì không đủ để có
thể làm thủ thuật đặt ông thông mũi - dạ dày. Mà giữa đêm khuya, làm sao có thể đợi bác sỹ tới kịp? Quá sốt ruột vì tiếng kêu khóc của đứa trẻ
và cả mẹ nó, Hạnh xin một đôi găng tay khác và nhanh chóng bắt tay vào
công việc.
Chiếc đồng hồ trên tường vừa boong boong lên tiếng than vãn rằng bây giờ đã là hai giờ sáng