Nó và Rin về nhà mà máu nóng trong người nó không sao hạ được.Nó lên phòng xếp đồ mình vào vali mà miệng cứ nguyền rủa Dara.Rin đi theo mà chỉ biết lắc đầu nhìn nó khi đi qua phòng anh Jin thì Rin dừng lại nhìn chăm chăm vào cữa phòng suy nghĩ điều gì đó cho tới khi nó gọi:
Nó và Rin đi ra tới phòng khách thì bà quản gia hỏi:
“Tiểu thư người đi đâu mà sách vali vậy”
“Cháu bỏ nhà đi bụi.Bác nói với Ba mẹ và Anh là cho tới khi con nhỏ Dara đi thì cháu mới về”
Nó nói rồi kéo Rin đi.Đi khoảng được 3 tiếng thì anh và Dara về đi qua phòng khách thì bác quản gia đi lại chào:
“Chào thiếu gia,Tiểu thư Dara” Anh nghe thì gật đầu một cái còn Dara thì làm ngơ, nhớ ra chuyện gì đó anh hỏi bác quản gia
“Hồi trưa giờ Jey có về không”
“Dạ có,tiểu thư có sách theo vali”
“Vali…làm gì?”
“Tiểu thư nói là cô ấy bỏ nhà đi bụi”
“Bỏ nhà đi bụi?...cái con nhỏ này”Anh gần như tức giận nói
“Tiểu thư còn nói chừng nào mà cô Dara đi thì cô ấy mới về”
“Jey đi rồi sao”Dara vui mừng nói nhưng chưa kéo dài được bao lâu thì nhìn thấy ánh mắt sắt lạnh của anh nên ngừng hẳn
“À vậy thì em dọn lên phòng của Jey”
Dara nói rồi kéo vali lên phòng của nó.Anh tức giận chạy theo lên phòng của nó nhưng đột nhiên anh dừng lại trước cửa phòng mình khi thấy sợi dây chuyền hình chiếc chìa khóa phía sau có khắc chữ “Rin” Anh đoán chắc là Rin có về nhà cùng với nó.Anh đi qua phòng nó thì thấy Dara đang cầm con “Popi” của nó mà “đánh” anh tức giận chạy vào trong giựt con gấu bông lại lạnh lùng nói khiến cho Dara sợ hãi
“Muốn động vào đồ của em tôi!Cô không xứng!Mà ai tôi cũng không tha” (câu này t/g học được trong truyện khác kakaka)
“Em…em không cố ý”Dara sợ hãi nói (haha cho chừa)
“Lòng dạ và hành động của cô làm ô uế môi trường sống của em tôi,tốt hơn hết là cô nên rời khỏi căn phòng này trước khi tôi nổi điên”Anh ghé sát vào tai Dara nói
“Em sẽ dọn qua phòng khác”Dara nói rồi chạy ra khỏi phòng nó.
Anh nằm xuống giường của nó giơ sợi dây chuyền của Rin lên nhìn ngắm rồi nhìn qua con Popi của nó rồi nói thầm “Anh tưởng em nói giởn chứ ai ngờ làm thiệt” anh suy nghĩ một hồi rồi lấy đt ra gọi cho người nắm giữ số 0( số 0 là người quan trọng nhất) /có nên gọi không…nên gọi/