Không ít người biết
Khánh Phong Hành là Xa gia có tiếng ở Giang Ninh đang bí mật tạo thể lực nhưng vì còn thể diện của triều đình và muốn lấy lòng dân. Đoàn người
cùng Xa Phi Hổ đến Giang Ninh ở dịch quán trong thành cũng không công
khai gặp gỡ Đỗ Vinh cùng Khánh Phong Hành.
Gặp thích khách ngoài Đông Hoa môn.Tuy giết gần ba mươi tên nhưng vẫn để năm sáu tên chạy thoát. Hộ vệ thương vong nghiêm trọng. Không biết ở
Giang Ninh này có bao nhiêu quan viên sau lưng đang hả hê khi thấy ta
gặp nạn. Xa Phi Hổ nghĩ mà uất ức.Điều an ủi duy nhất là thê,muội đều
được cứu kịp thời.Nếu không chỉ cần bị bắt ra ngoài thành qua đêm thì
cho dù có cứu lại được cũng là nỗi nhục của Xa gia.
Về tới dịch quán.Mùi nên nồng đậm,khói nhẹ lượn lờ tỏa ra trong phòng
khách.Xa Minh Nguyệt và chị dâu Tống Giai về phòng thay xiêm y sạch sẽ
rồi quay lại nhà chính.
Bóng đêm bao trùm.Trên cây cổ thụ trước đình đột nhiên có tiếng quạ kêu trong đêm vắng lặng càng thêm cảm giác hoang mang.
- Đuổi mấy con quạ đi. Tống Giai chạy tới ra lệnh cho thị vệ đuổi mấy con quạ, tay kéo váy sợ chạm xuống đất. Nàng chỉnh đốn dung nhan đi ra, trông xinh đẹp như trước, dưới ánh nến trông nàng thật trong trẻo,
chuyện hôm nay dường như không làm ảnh hưởng đến nàng.
Xa Minh Nguyệt thì trông thật tiều tụy,tâm trạng không tốt,sau khi rửa mặt thay xiêm y thì đỡ hơn một chút.
Xa Phi Hổ cởi bỏ áo giáp, thay áo choàng rồi ngồi ghế trên, tay bị
thương còn băng vải trắng.Hắn đang ngồi bàn bạc tình hình với tùy tùng
thấy thê ,muội đến thì bỏ tay khỏi bàn và nói:
- Sao các người không ngủ sớm đi? Bên cạnh tùy tùng là một nho sinh
chừng ba mươi tuổi thấy Tống Giai và Xa Minh Nguyệt tiến vào thì lên
tiếng chào:
- Thiếu phu nhân,tiểu thư…
- Phu Quân người cũng nên đi nghỉ sớm mới phải. Người là trụ cột
,không thể có gì sai sót được, vết thương trên tay có nặng lắm không?
Tống Giai ngồi xuống và hỏi nho sinh bên cạnh
- Tử Tân hôm nay cũng bị kinh hãi phải không? mà không chú ý tới nét mặt ngại ngùng của Xa Phi Hổ.
- Đa tạ phu nhân quan tâm.
Nho sinh kính cẩn đáp lại.Thấy phu nhân không hỏi gì tới những người thương vong,hắn đứng sang một bên không nói gì.
- Đã dò la được tong tích của Lâm Phược chưa?
Tống Giai lại hỏi:
- Hắn không cùng phe với thích khách nhưng cứu ta cùng Minh Nguyệt thì động cơ cũng không đơn giản.
Xa Minh Nguyệt thấy chị dâu hỏi đến Lâm Phược không đơn giản thì nghĩ
ngay đến chuyện Lâm Phược khám người, mặt đỏ bừng, đứng cạnh chị dâu
không hé răng.
Khánh Phong Hành phái hai người đi liên lạc. Xa Phi Hổ nói:
- Phủ Giang Ninh và Giang Đông quận tam ti nha môn mẫu thuẫn gay
gắt,tên Lâm Phược là Cố Ngộ Trần môn nhân,đối với chúng ta đương nhiên
là không đơn thuần.
Hắn không thể nghĩ sang hướng nào khác. Nếu Lâm Phược có ý đồ với thê,
muội thì không thể nào hắn lại đưa người về bình an vô sự trước trời
tối.
Tống Giai ngẫu nhiên ngồi trước án, phủi nhẹ phấn má nhìn đường rơi lay động ánh nến
Ngoài cửa thị vệ đi vào đến bẩm báo:
- Thiếu hầu gia, Đỗ Vinh đến đây.
- Không phải đã bảo hắn không cần tùy tiện đi lại sao? Xa Phi Hổ mày nhíu lại, lại phất phất tay, nói:
- Hắn đã đến rồi thì mời vào.
Sợ người của dịch quán nhận ra,tối này tại dịch quán đều là binh sĩ của
phủ Giang Ninh Mã Ti, Đỗ Vinh vào phòng mới bỏ bịt mặt,cởi bỏ hắc bảo
đưa cho thị vệ,rồi hành lễ với Xa Phi Hổ,Tống Giai và Xa Minh Nguyệt:
- Không liên quan đến ngươi,mấy tên thích khách đều quyết tử,khó lòng phòng bị. Xa Phi Hổ nói:
- Muộn như vậy người đến tìm ta có việc gì?
- Ở ngoài thành Đông Thiếu hầu gia tổn thất không ít tùy tùng.Đỗ Vinh lo thiếu hầu gia không đủ người mà trong thành những người gây bất lợi
cho thiếu hầu gia cũng nhiều. Đỗ Vinh cố ý tuyển thêm năm mươi tên tùy
tùng để thiếu hầu gia bí mật sai khiến.Chúng đều là đệ tử do Đỗ Vinh từ
Tấn An huấn luyện,tuyệt đối tin cậy. Đỗ Vinh nói:
- Còn Lâm Phược ,Đỗ Vinh cảm thấy hắn cần phải gặp thiếu hầu gia nói chuyện,nói đến hắn là nhắc tới vụ án ở huyện Bạch Sa..
Nói tới đây,Đỗ Vinh ngừng một chút và liếc thiếu phu nhân Tống Giai.
- Nói đi,chẳng phải chỉ là một kẻ đối phó với đàn bà cũng ko xong
sao? Ta ko đến mức vì chuyện đó mà ko biết phải trái. Tống Giai nói
giọng lạnh tanh,nàng trong lòng cũng thấy kỳ lạ không biết vị Lâm cử
nhân nay cùng vụ án huyện Bach Sa có quan hệ gì??
Đỗ Vinh bắt đầu kể từ vụ án huyện Bạch Sa.Nói tất cả những gì hắn biết
về Lâm Phược từ đầu chí cuối cho Xa Phi Hổ,Tống Giai và Xa Minh Nguyệt
biết.
- Kể ra cũng là một kẻ thú vị. Tống Giai không biết phải thế nào để hình dung Lâm Phược,liền nói:
- Đỗ tiên sinh nói Lâm Phược trước hết làm người ta ấn tượng chỉ là
kẻ nho sinh tầm thường và so với Lâm Phược bây giờ thì một trời một
vực,ta thấy cũng chẳng có gì khó hiểu,đàn ông trước phụ nữ đẹp bao giờ
cũng có sự thất thố. Vụ Án huyện Bạch Sa chẳng phải Phi Hổ sai ngươi làm một chuyện ngu ngốc?
Đỗ Vinh sớm đã biết thiếu phu nhân là nhân vật không tầm thường,lúc này
chỉ biết đứng đó mà ko nói nổi tiếng nào.Xa Phi Hổ xấu hổ ho khan mấy
tiếng chữa ngượng.
- Về phần Lâm Phược, theo như lời nói phải cùng Khánh Phong Hành thề
không đội trời chung, Đỗ tiên sinh chớ lấy làm thật, cũng đừng mơ hồ mà
cho là giả. Ta xem chừng hơn phân nửa là Tập Vân Xã muốn mượn Khánh
Phong Hành ở Giang Ninh để lập danh. Nghe Đỗ tiên sinh nói Tập Vân Xã
chính là một cái vỏ trống rỗng. Một cái vỏ trống rỗng còn muốn phải ở
Giang Ninh sống tự nhiên , yên ổn thật không dễ dàng. Đại đa số những
người nghe được danh Tập Vân Xã này đều quay đầu liền quên đi.. Nếu như
nghe nói Tập Vân Xã làm đối thủ Khánh Phong Hành một mất một còn tòn
tại, ấn tượng liền khắc sâu. Không chừng Khánh Phong Hành ở trong thành
Giang Ninh, mặt khác đối đầu còn có thể chủ động đi liên lạc Tập Vân Xã.
Tống Giai ngồi ở án trước, bàn tay trắng nõn nâng phấn má, con ngươi duyên dáng nhìn phu quân Xa Phi Hổ, lời nói nhỏ nhẹ:
- Như vậy xem ra Lâm Phược này vừa có can đảm, vừa có tâm kế lại vừa
có năng lực quyết định thật nhanh. Chỉ sợ tâm địa cũng sẽ không không
mềm yếu. Người ở Án sát tu nha môn nói qua hai ngày muốn đi gặp hắn tạ
ơn, ta muốn đi theo người.
- Đến lúc đó nói sau..
Xa Phi Hổ bị thê tử nắm nhược điểm cũng ko tiện cự tuyệt yêu cầu,hỏi Đỗ Vinh:
- Lâm Phược ở chỗ nào trong thành Giang Ninh?
- Ài. Đỗ Vinh thoáng do dự rồi thật thà nói:
- Lâm Phược ở chỗ gọi là Tập Vân Cư,ở ngõ Bá Ki,cách Bách Viên của Tô Mi cô nương một hộ.
Xa Phi Hổ lông mày dựng ngược, cố gắng che giấu tâm trạng khác thường.Nhưng Tống Giai lại khẽ miệng cười:
- Ồ,đúng là một tên dám cướp thịt từ miệng hổ.
Đỗ Vinh lo lắng hỏi: -
- Không lẽ bọn họ biết điều gì sao?
- Cho dù chúng biết thì có gì phải lo đâu? Tống Giai cười nói :
- Chỉ là một đứa ca kĩ, diệt nó đi thì có gì phải lo lắng.
Đỗ Vinh nghe những lời của thiếu phu nhân , cảm giác ớn lạnh sống lưng.
Sau khi đưa Cố Ngộ Trần về nhà, bọn người Lâm Phược dẫn ngựa trở về ngõ Bá Ki.
Có chút mệt mỏi, trở lại Tập Vân Cư, Lâm Phược liền đi thẳng trở về
phòng nghỉ ngơi. Liễu Nguyệt Nhi bưng nước trà tiến vào đặt ở bàn sách,
thấy trên bàn đặt một bức thư, nghi hoặc hỏi:
- Khi nào thì thư được đưa tới, ta còn cố ý chỉ bảo Tiền Tiểu Ngũ không được tùy tiện vào phòng công tử.
Từ lần trước, theo sau Lâm Phược dọa hắn, cũng biết Lâm Phược không
thích người khác vô cớ tới gần phòng hắn ngủ, cho nên mới đặc biệt chỉ
bảo Tiền Tiểu Ngũ, vợ chồng Vân Nương, không có việc gì cần thì không
cần đến chính viện. Nàng cũng chỉ thấy Lâm Phược mới tiến vào. Tối nay
mãi cho đến lúc Lâm Phược bọn họ trở về, ngoại trừ Tiền Tiểu Ngũ, vợ
chồng Vân Nương, trong nhà cũng không có người ngoài nào khác. Sao bức
thư lại vô cớ xuất hiện trên bàn sách này?
Lâm Phược cầm lấy bức thư, là Tứ nương tử gửi cho hắn một lời nhắn. Tô
Mi muốn gặp hắn. Tứ nương tử lại không tiện ở viện này đợi lâu, liền lưu lại một bức thư. Hắn nhìn dưới đèn con ngươi có chút nghi hoặc của Liễu Nguyệt Nhi thu thủy mê người. Vì không để nàng tùy tiện ngờ vực vô căn
cứ vợ chồng Tiền Tiểu Ngũ, nói”
- Một người bạn, không thích kinh động người khác, thư này nàng lưu lại....
Nghĩ thầm trong lòng đại khái là Tô Mi nghe được tin tức Xa gia nhị công tử vào Giang Ninh.
- Ài. Liễu Nguyệt Nhi lên tiếng đáp lại:
- Đúng rồi,sau này trong khuôn viên có người lạ sao tôi biết đâu là trộm đâu là bạn công tử?
- ….., Lâm Phược cười. Dưới ánh đèn khuôn mặt Liễu Nguyệt Nhi thật hút hồn.
- Bạn tôi cô đã gặp rồi,là vừa tới Giang Ninh Phùng cô nương người đi chung với Tiểu Mãn.Nếu về sau có gặp cô ấy đừng dọa cô ấy nữa.
“…” Liễu Nguyệt Nhi trong lòng nghi hoặc Phùng cô nương làm thế nào đi
ra vào trong viện mà không làm kinh động đến người khác, cho Lâm Phược
lời nhắc nhở lại nghĩ tới sự việc lần trước bị trẹo chân, mặt có chút
nóng, sợ lại đỏ lên, ngượng ngùng lại ở lại phòng Lâm Phược, và phòng
Lâm Phược luôn có một loại cảm giác khác thường, hạ giọng nói một tiếng:
- Ta biết rồi….
Liền lui ra. Nàng cũng không vội vã quay về hậu viên. Liền đứng ở bên
ngoài hành lang tối như mực nghĩ chút sự tình. Kể từ cấp cố thị vội chạy theo tới cấp Lâm Phược làm đầu bếp nữ cũng hơn tháng thời gian, thấy
cuối năm đang đến gần, lẽ ra đầu bếp nữ là người làm thuê, ngày tết có
thể xin chủ nhà cho về quê. Chỉ có điều trong đầu nàng không có ý niệm
quay về huyện Thạch Lương, nghĩ ở tại chỗ này mừng năm mới cũng không
tồi.
Khi vừa đến, Liễu Nguyệt Nhi quả thật rất đề phòng Lâm Phược.
Dù sao đầu năm nay nữ giới xuất đầu lộ diện để chủ gia sản làm người
giúp việc. Nếu như để ô uế sự trong sạch cũng chưa nói rõ được lí lẽ,
còn không như tôi tớ bị gia chủ mang ra trừng phạt thành tật nguyền còn
có được chút tiền bồi thường. Nữ đầy tớ bị chủ gia cưỡng hiếp, quan phủ
cũng không giải quyết. Nha hoàn tuấn tú của cái đại gia tộc này mấy
người xuất giá mà thân còn nguyên vẹn? Có khi là trong bụng có đứa nhỏ
lại không bị bà chủ đuổi ra khỏi nhà, mới lập gia đình. Những người cưới vợ khó khăn lại có thể được người vợ xinh đẹp, có năng lực, được nhiều
của hồi môn, tự nhiên sẽ không để ý đến cưới người con gái có còn nguyên vẹn hay không, hoặc làm cha rẻ mạt.
Liễu Nguyệt Nhi sớm đã không phải đơn thuần là thiếu nữ không rành thế
sự. Lúc trước cho cố thị chạy tới chỗ Lâm Phược làm đầu bếp nữ, biết
chính mình ở trong mắt mọi người gần như cũng đã là người con gái của
Lâm Phược, một tiểu bình dân quả phụ trong sạch và trinh tiết cho tới
bây giờ đều là nhở bé không đáng kể, nhưng trong lòng nàng luôn luôn có
một loại kiên trì không thể giải thích nổi. Còn đem cất giấu kéo ở đầu
giường. Đáng tiếc lần trước khi Lâm Phược xoa nhẹ chân nửa ngày, chà xát đâm ra phân tâm, kéo chẳng hề phát huy được tác dụng. Mấy ngày qua,
chính nàng nhìn thấy cây kéo cũng cảm thấy buồn cười, cảm xúc cũng có
chút muộn phiền không hiểu được.
Nhìn thấy Lâm Phược ở trong phòng thổi tắt đèn, còn tưởng rằng hắn buồn
ngủ, Liễu Nguyệt Nhi cũng đang tính quay về hậu viện ngủ. Nhưng bất ngờ, một tiếng rít vang lên, Lâm Phược đẩy cửa đi ra. Liễu Nguyệt Nhi đứng ở một nơi bí mật gần đó một hồi lâu, cũng thích nghi được với bóng tối,
nên có thể thấy Lâm Phược thay một bộ xiêm y gọn gang. Lâm Phược đi ra
từ chỗ sang nên không thấy Liễu Nguyệt Nhi đang đứng ở chỗ tối.
Liễu Nguyệt Nhi hoảng sợ, sợ Lâm Phược va vào người mình, muốn tránh mà sợ giống lần trước bị trẹo chân,vội nhỏ giọng nhắc nhở:
- Công tử,là tôi..
Lâm Phược dừng chân, thiếu chút nữa là dán vào người Liễu Nguyệt Nhi,
chóp mũi cũng chạm đến tóc mái của nàng. Lùi ra sau một bước, nhìn ánh
mắt của nàng trong bóng tối lóe lên sang bóng, không biết nàng dùng cái
gì bôi lên thân người, đến gần thấy trên người nàng hương thơm thật sự
rất dễ ngửi, hỏi:
- Sao nàng lại đứng bên ngoài này?
- Ta…ta…
Liễu Nguyệt Nhi cũng không biết nói như thế nào về sự việc tự mình đứng ở hành lang rồi thất thần ra đấy, có thể cảm giác được hơi thở nóng rực
của Lâm Phược đang phả vào mặt nàng. Nàng lắp bắp nói:
- Ta…ta không phải là cố ý đứng bên ngoài….
Đột nhiên cảm thấy giải thích như vậy cũng không đúng, mà rõ ràng Lâm
Phược có chuyện bí mật phải làm, chọn đứng ở hành lang ngơ ngẩn nhìn
thấy. Trong thời gian này thấy Lâm Phược bọn họ làm chuyện gì cũng bí
mật không thể biết, trong đầu hiện lên một ý nghĩ lo sợ, sợ hãi giương
mắt nhìn Lâm Phược.
- Nàng sợ cái gì?
Lâm Phược nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Liễu Nguyệt Nhi liền hỏi.
Liễu Nguyệt Nhi chỉ cho là Lâm Phược hay nói đùa, tâm tư nàng xoay chuyển cũng nhanh, to gan hỏi:
- Khả năng của ngươi thế nào mới đi lên nóc nhà được?
Nét mặt giống như thực sự tin Lâm Phược đêm dài yên tĩnh, ăn mặc như vậy cũng chỉ là chuẩn bị lên nóc nhà hóng gió.
Liễu Nguyệt Nhi giả bộ hồ đồ, Lâm Phược cũng giả bộ hồ đồ, cuối cùng hắn không thể đem chuyện đi gặp Tô Mi nói cho Liễu Nguyệt Nhi nghe.
Lâm Phược cũng không muốn nói cho Liễu Nguyệt Nhi ngày càng nhiều sự
tình. Nếu khiến Liễu Nguyệt Nhi biết càng nhiều sự tình bên này, ngày
sau tuyệt nhiên không thể lại đem Liễu Nguyệt Nhi tặng cho Cố Ngộ Trần
làm thiếp. Mặt khác, Liễu Nguyệt Nhi sẽ ở trong viện này, Lâm Phược có
thể cho Tiền Tiểu ngũ, vợ chồng Vân Nương không được tùy ý ra vào chính
viện. Nhưng hắn muốn dùng Liễu Nguyệt Nhi vì làm quản sự trong nhà,
không thể hạn chế nàng ra vào chính viện. Cho dù có một số chuyện hiện
tại không thể nói với nàng, nhưng người con gái thông minh này luôn có
thể nhìn ra chút dấu vết để lại.
Phải xử trí Liễu Nguyệt Nhi như thế nào, Lâm Phược cảm thấy thật đau
đầu. Nghĩ tới việc chờ sau khi hắn đi làm quan cai ngục ở đại lao Giang
Đảo, sẽ đem theo Liễu Nguyệt Nhi xử lý cảm lạnh tốt lắm.
Liễu Nguyệt Nhi lại giả bộ hồ đồ nói:
- Ngươi đi hóng gió, cẩn thận chớ để cảm lạnh, ta đi về nghỉ ngơi trước….
Xoay người liền sờ soạng chuyển hướng đi đến góc hành lang gấp khúc,
nghe thấy đằng sau có âm thanh lạ vang lên, quay đầu nhìn lại, liền
thoáng thấy bóng Lâm Phược, bóng người giống hầu tử nhảy lên tường viện, dọc theo tường trong chớp mắt liền biến mất vào đêm tối. Nàng cũng
không phải loại nữ nhi tai miệng dài ngu ngốc, đương nhiên biết ngõ Bá
Ki kia đầu chính là Giang Ninh danh cơ Tô Mi ở Bách Viên. Tô Mi mới có
tiểu nhà hoàn xinh đẹp ở bên tên là Tiểu Man, lại không biết làm sao Tô
Mi có thể cùng Lâm Phược ban đêm gặp mặt? Nếu chàng có tình ý, thiếp
cũng có ý, vì sao không thể công khai hẹn ước?
Lâm Phược cũng không quan tâm trong lòng Liễu Nguyệt Nhi nghĩ gì, lên tường rồi theo hướng Bách Viên mà đến.
Bên cạnh Tô Mi ngoại trừ Tiểu Man cùng Tứ nương tử, người vú già, tạp
dịch cùng với bảo vệ trước cửa viện gần như đều là người Phiên gia sắp
đặt, không có một ai đáng để đặc biệt tín nhiệm.
Lâm Phược xoay người vào vườn sau, phải tránh đụng tới những người khác. Nhìn phòng Tô Mi còn sáng đèn, đi sát tường tiến đến cửa sổ phòng Tô
Mi, trước đó phải xác nhận không có người bên ngoài phòng nàng.
- Muốn hay không thì cũng phải tắm rửa trước khi đi ngủ, cũng không
bieetse Lâm đại ca bao lâu mới có thể đến đây. Trong viện, làm sao Phùng tỷ tỷ có thể lưu lại bức thư được?
Lâm Phược trong lòng thầm nghĩ, miệng lưỡi nữ nhi đại khái là do trời
ban, Tiểu Man còn ít tuổi, đã ở sau lưng bố trí hắn cùng Liễu Nguyệt
Nhi. Tiếp đến chợt nghe thấy Tô Mi ở nơi nào đó trêu ghẹo Tiểu Man:
- Làm sao vậy, trong lòng thấy đau đớn sao?
- Ta thay tỷ tỷ ngươi bênh vực kẻ yếu được không?
Tiểu Man giọng nói hơi cao một chút nói:
- Ngươi xem, Lâm đại ca cũng thật là… Biết rõ chuyện của chúng ta
không thể thấy ánh sang, còn nhận nữ tử xinh đẹp như vậy. Nam nhi đôi
khi hay bị mê muội, làm việc không đáng tin tưởng.
Lâm Phược còn không biết tiểu nha đầu trong lòng oán khí sâu như vậy.
Hắn không kìm nổi nụ cười sở trường, kéo vài mắt lưới trên cửa sổ, chờ
Tô Mi mở cửa ra là xoay người đi vào. Nhưng trong phòng không nhìn thấy
Tiểu Man, liền hỏi Tô Mi:
- Lại nói đến chuyện của hai người, hoàn toàn không cần ta ở bên cạnh giúp đỡ cầm ngọn nến.
- Này cô nàng chết dẫm này, còn không mau đưa đến trong viện của ta, đều đã cùng âm thanh ta rồi. Tô Mi cười nói.
Lâm Phược biết Tô Mi lo lắng việc Xa Phi Hổ tiến đến Giang Ninh, liền
đem chuyện ở ngoài cửa Đông Hoa hết thảy đều tỉ mỉ nói cho Tô Mi nghe.
Tô Mi nghe xong sững sờ hỏi:
- Nói như vậy thì quá vài ngày nữa Xa Phi Hổ còn muốn mang lễ đến tạ ơn người?
- Đó là đương nhiên, hắn dám đến tạ ơn, ta cũng đành cự tuyệt sự thành tâm của hắn. Lâm Phược cười nói.
Tô Mi hôm nay nghe nói Tấn An Hầu phải tới Giang Ninh đảm nhiệm việc con thứ của Tiến Tấu ở Đông Hoa môn bị ám sát, cố ý khiến Tứ nương tử dẫn
theo Tiểu Man giả làm thiếu niên ngồi xe nhận người, nhận ra Tấn An
Hầu. Con thứ của Xa Phi Hổ vừa lúc năm nay tám tháng, Đỗ Vinh tới nghe
nàng xướng khúc ca kia, dùng tên giả “ Đỗ Tấn An”. Như thế chứng thực Xa Phi Hổ chính là chủ mưu đứng sau màn huyện Bạch Sa cướp án. Điều này
hoàn toàn bó tay, không có biện pháp. Tự nhiên trong lòng Tô Mi lo lắng
thật sự.
Bây giờ nghe Lâm Phược nói hôm nay gặp đủ thứ chuyện, vô tình lo lắng
trong lòng nàng tan thành mây khói, nhìn thân thể cường tráng cùng nét
mặt với đôi mắt hẹp dài của Lâm Phược dưới ánh nến, cảm thấy thực sự
bình an. Nghĩ có Lâm Phược ở đây, cùng lắm thì binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn.