Cô bé này nếu nhìn kỹ thì cũng có
nét tương đồng với Diệp, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn hơn, làn da trắng như tuyết, đôi mắt lấp lánh to tròn như những viên ngọc. Đường nét trên
khuôn mặt cô bé sắc nét và hoàn mỹ, nói rằng có nét tương đồng thì lại
có vẻ không chính xác.
- Dĩnh Nghi? Ngươi đùa ta à? Nếu con bé này là Dĩnh Nghi thì Dĩnh Nghi bây giờ? - Hồ Hiên chỉ tay về phía Diệp.
“Phải. Nếu cô bé ấy là Dĩnh Nghi, vậy còn tôi? Tôi…là…gì?”
Đôi chân mày của Tự Nhân rất lâu mới có thể dần dần giãn trở lại bình
thường, đây là lần đầu tiên hắn dùng đôi mắt lạnh lùng, sắc bén, âm hiểm nhìn Diệp.
- Cô ta có thể không phải là Dĩnh Nghi.
Trên đường về căn nhà gỗ của Tự Nhân, tất cả đều im lặng đến đáng sợ.
Diệp thẫn thờ đi phía sau Tự Nhân, bên cạnh cô có Hồ Hiên - hắn đang rất lo lắng và không ngừng hỏi han Diệp. Mỗi câu hắn nói ra đều giống như
gió lạnh thổi qua tai Diệp, lòng cô cũng lạnh lẽo và nặng trĩu như đeo
đá ngàn cân. Tự Nhân nắm tay cô bé và đi thẳng, không ngoảng lại nhìn
Diệp, càng không bận tâm xem cô có đi gần bên hắn hay không. Có lúc Diệp dừng lại cách hắn mấy mét, hắn, cũng không thèm bận tâm.
“Anh luôn bảo tôi không được rời xa tầm mắt của anh, nhưng chính anh là người bỏ tôi lại phía sau…”
Tại sao? Hắn lại có thể lạnh lùng vô tình với cô như thế? Lúc này đây,
hơn bao giờ, cô ước hắn quay lại nhìn mình và cười mỉm ân cần, để cô có
thể an tâm rằng: Cơn ác mộng thì ra chỉ là cơn ác mộng, không phải là
thực tế.
Đáng tiếc…
Diệp hướng theo bóng lưng đã cách xa mình.
Đột ngột quá. Diệp còn không kịp phản ứng, cổ họng cô như nghẹn đắng không nói được một lời.
“Ngô Tự Nhân, anh… sao có thể…”
“Tàn nhẫn như thế với tôi…”
“Anh là người nói rằng sẽ không bao giờ để tôi buồn, sẽ bảo vệ che chở
tôi. Là anh !!! Giờ phút này, anh định sẽ nói gì với tôi đây?”
“Quãng thời gian qua chỉ là do tôi lầm tưởng sao? Tất cả đều là do tôi lầm tưởng?”
“….Anh tốn công để tôi tin tưởng anh, cuối cùng anh lại phủi tay vứt bỏ tôi như phế thải….”
- Ngươi… Ta không rõ sự tình, nhưng, dù có xảy ra chuyện gì thì ngươi vẫn là kẻ ta quen biết hơn nửa tháng qua. Bất quá chỉ là đổi tên
gọi thôi !
Hồ Hiên khẳng định chắc như đinh đóng cột, Diệp cố gắng mấp máy môi như thì thầm một cách khó nhọc.
- Tôi thấy Tự Nhân không suy nghĩ như anh.
Diệp bước tới cửa thấy Tự Nhân đang đứng nhìn cô, đôi mắt lạnh
lùng bình thản, sâu khôn lường. Bàn tay nhỏ nhắn của cô bé không ngừng đong đưa
tay hắn như đang vòi vĩnh.
- Tự Nhân, hai người đó là ai? Nghi chỉ muốn ở cùng nhà với
Tự Nhân thôi. Tự Nhân và Nghi lại chơi như ngày đó nhé. Oa… Tóc Tự Nhân thật là
đẹp, vuốt tóc thật thích.
- Ngoan. Ta sẽ chơi với em.
Tình uống này là tình uống gì?
Cô nhận ra ngữ điệu và ánh mắt của Tự Nhân dành cho cô bé,
đó chính là ánh mắt mà hắn đã từng dành riêng cho cô. Diệp nuốt khan nước bọt
trong cổ họng, đắng chát. Ra là ánh mắt và giọng điệu của hắn lại thân thương mức
đó.
Không thể để mọi chuyện kéo dài, đã tới giới hạn chịu đựng của
cô.
- Ngô Tự Nhân, chúng ta cần làm rõ mọi chuyện.
Diệp bước vào cửa, quyết liệt đứng trước mặt hắn. Hắn cũng
đâu thèm liếc mắt nhìn cô, Diệp cố ngăn xúc động và lặp lại.
- TÔI CẦN LÀM RÕ.
- Ngươi mau thả con bé kia ra, nói chuyện nghiêm túc xem nào
- Hồ Hiên lớn tiếng.
- Anh không quan tâm, cũng không sao. Tôi sẽ nói, tôi chỉ cần
câu trả lời. Ngô Tự Nhân, cô bé này là ai?
- Là ai ư? - hắn mơ hồ đáp lời Diệp.
- Em là Dĩnh Nghi, tên em là Dĩnh Nghi. Ngô Tự Nhân chính là
con búp bê một vị Thần tiên tóc trắng đã ban cho em ! Ông ấy hứa sẽ giúp bố mẹ
em sống lại nếu em luôn giữ búp bê gỗ bên người.
Cô bé tự xưng là Dĩnh Nghi, cách nói chuyện vô tư, trong
sáng và bày tỏ chân thật. Khuôn mặt Diệp đã trắng bệch, nắm tay siết chặt. Dĩnh
Nghi lay lay cánh tay Tự Nhân:
- Sau khi bị người dân trong làng đánh và ném xuống sông, em
không biết tại sao lại còn sống. Em luôn muốn tìm búp bê gỗ Tự Nhân, em cứ đi
mãi đi mãi, tới hôm nay thì đã gặp được Tự Nhân ở đồng cỏ, anh ấy nhận ra em trước.
Phải không Tự Nhân?
Tự Nhân khuôn mặt thoáng chút gượng gạo, sau đó đôi mắt dịu
lại tràn ngập tình cảm, hắn siết nhẹ cái nắm tay.
- Ừ.
Diệp không còn đứng vững trên đôi chân của mình nữa, cơ thể
cô vô lực khụy xuống đất.
- Ngươi là kẻ thông minh chẳng lẽ ngươi không nhận ra có quá
nhiều điểm vô lý à? Giả sử Dĩnh Nghi lúc đó không chết nhưng nó làm sao có thể
sống tới ba nghìn năm? Nó là người Trần Gian ! Còn nữa, cứ coi như nó có thể sống
ba nghìn năm, nhưng hình dáng của nó không thể y nguyên một đứa trẻ tám tuổi !
Một trăm năm yêu quái đã có thể trở thành hình con người, năm trăm năm một tiên
thai đã trở thành một đứa trẻ. Huống hồ, nó đã trải qua ba nghìn năm !
- Ngươi không nghe cô bé nói gì? Tất cả những gì cô ấy nói đều
là kí ức của Dĩnh Nghi, ngay cả thời điểm Thượng Thần dùng phép bước vào mộng
và giao ta cho Dĩnh Nghi, cô bé đều nói đúng. Ngoài Dĩnh Nghi ra, không ai biết.
Ta chỉ cần biết, đây là Dĩnh Nghi của ta.
- Tự Nhân? Anh mau để cô gái kia đi đi.
Cô bé Dĩnh Nghi mếu máo năn nỉ hắn, đôi tay ấm áp bé nhỏ nắm
chặt tay Tự Nhân mà đung đưa. Những lời của Hồ Hiên khiến hắn lung lay suy nghĩ
trong một phút.
- Ngươi khuyên cô ta ở lại qua đêm, sáng mai hẵng chuyển đi.
Tối muộn không tiện di chuyển.
- Ta chỉ nhắc ngươi một câu: ai thắt nút thì người đó phải tự
gỡ nút.
Hồ Hiên vào phòng Diệp và khép cửa lại, Tự Nhân đứng lặng
người trầm tư, đôi mắt rũ xuống không nhìn ra tâm trạng. Cô bé Dĩnh Nghi đứng cạnh
gọi hắn mấy lần nhưng hình như hắn không còn nghe thấy gì khác nữa.
- Này này… Bình tĩnh nghe ta nói… - Hồ Hiên luống cuống
trong phòng, Diệp cứ bước trái bước phải dọn dẹp, coi sự hiện diện của hắn như
không - Tối muộn ra ngoài rất nguy hiểm, ngươi biết vùng biên giới hẻo lánh lắm
mà. Để sáng mai hãy tính… NÀY.
Diệp không nghe hắn nói, hắn liền nổi cáu giật lấy túi đồ
trên tay Diệp. Rút cục cô cũng chịu đứng lại nhìn hắn.
- Anh dọn giúp tôi. Anh nghĩ đồ hắn sắm cho tôi, tôi nên để
hắn tự vứt đi hay tôi vứt đi luôn?
- Ngươi…!
- Hắn bảo anh khuyên tôi ở lại à? Vậy chắc ý hắn là không thể
tự thân tống cổ tôi đi. Không sao, anh nhắn hắn là tôi tự đi được. Chân tay tôi
còn đủ, hắn cứ….- Diệp nuốt nhẹ nước bọt, trầm giọng chế nhạo – dành thời gian
quý báu cho Dĩnh Nghi của hắn đi.
- Ngươi bị điên rồi hả?! Ngươi lảm nhảm cái gì đó !
Diệp xô hắn, đôi chân lại nhanh nhẹn đi khắp phòng, vơ bất cứ
thứ gì nhét vào cái túi to. Đã thành rác hết rồi, phải dọn dẹp để vứt đi.
- Ngươi chọc tức ta à? Ngoài Tự Nhân ra, trong cái đầu bé bằng
hạt nho của ngươi có phải không còn ai nữa?
Hồ Hiên gằn giọng, Diệp bị thái độ dữ dằn hiếm thấy của hắn
dọa một trận lạnh sống lưng. Cô đang cúi người thu đồ, bàn tay dừng lại giữa
không trung.
- Ngoài hắn ra, còn có những người khác cũng quan tâm ngươi.
Ngươi có để ý tới cảm giác của họ khi nhìn thấy ngươi thế này không? NGƯƠI CÓ ĐỂ
Ý HAY KHÔNG !
Tiếng thét chói tai vang vọng cả căn nhà. Tự Nhân đứng ở cửa
hơi quay người nhìn về phía căn phòng của Diệp, đôi mắt thêm u ám không tìm thấy
một tia ánh sáng.
Diệp đặt túi xuống giường chậm chạp như một con rùa. Bóng
lưng cô khom xuống, nom thật bé nhỏ đơn độc. Lòng Hồ Hiên gợi lên tư vị thống
khổ, thương hại sao? Hắn cũng muốn một lần được che chở cô bóng lưng yếu đuối ấy.
Nhưng cô ta không hiểu những điều hắn nói, ngay cả một cơ hội
cũng keo kiệt không cho hắn, mỗi lời mỗi câu đều triệt để vùi dập tình cảm của
hắn.
- Hồ Hiên… Tôi phải làm sao bây giờ…
Nước mắt Diệp không ngăn được nữa, cô để mặc chúng trào ra,
rơi từng giọt từng giọt thấm xuống ga trải giường.
- Hình như…tôi đã không thể sống cuộc sống mà không có Tự
Nhân nữa rồi.
Thế đấy.
Hắn nghĩ hắn nên từ bỏ thứ tình cảm đặt nhầm chỗ này. Hồ
Hiên nhắm mắt tĩnh lặng, một cô gái chân thành như Diệp, hắn đã gặp cô muộn hơn
Tự Nhân? Không. Mà chẳng qua Diệp không phải là duyên phận của hắn.