Huy và San ngồi trên bãi cát mà nhìn ra biển xanh thăm
thẳm xa tận về phía chân trời. Gió biển cứ thổi và những lọn tóc của họ
bay phấp phới.
“ Cô ổn chứ ? ” – Huy hỏi.
San nghe liền quay sang nhìn Huy, Huy không nhìn nó mà vẫn đưa đôi mắt
hướng về phía biển. Câu hỏi của Huy, San không rõ cậu có ý gì.
“ Tại sao lại không ổn ? ” – Theo San thì chẳng có gì đáng không ổn ở đây hết.
Huy quay sang nhìn San:
“ Đừng thích cậu ấy, tôi xin cô. ”
Nghe đến đây, San không biết phải nói gì nữa, nó hoàn toàn không hiểu ý
Huy muốn nói là gì, nó có nghĩ đến một số trường hợp nhưng San hoàn toàn không dám tin chắc đó là sự thật.
“ Ai cơ ? ”
“ Hoàng Thiên Nam. ” – Huy đáp lại ngay.
Ánh mắt Huy lúc này nghiêm túc kinh khủng, trông cậu chẳng có vẻ gì là
đùa cợt hết. San không hiểu…nó cảm thấy rất bối rối. Một phần ánh mắt
Huy dành cho, một phần lời nói của cậu ấy. Hoàng Thiên Nam rõ ràng đối
với San chẳng là gì, tuy San từng nghĩ nó đã thích anh ấy nhưng đó chỉ
là lầm tưởng với sự ngưỡng mộ. San không thích Nam nhưng phải có lí gì
đó Huy mới đặt câu hỏi đó.
“ Ánh mắt cô nhìn Nam và cô nàng khi nãy rất là cảm xúc. Và giờ trông cô cũng như đang buồn vì việc đó. ” – Huy thở dài.
“ Không có, chỉ là tôi ngạc nhiên, lần đầu tiên tôi thấy Nam như thế.
Thật sự là rất lạ. Kể cả khi anh ấy kéo cô nàng ấy ra và bỏ đi, cũng rất lạ. Thậm chí lần đầu chúng tôi gặp nhau, ánh mắt Nam cũng không lạnh
đến như thế. ”
Huy hiểu San đang nghĩ gì, cậu cũng biết cậu chẳng thể kết luận một cách rõ ràng tình cảm San dành cho Nam. Nhưng cậu cũng tự hỏi rằng có thật
là San San chính là lí do khiến Nam trở nên kì lạ như thế hay không. Anh ấy hôn người con gái khác – điều này Huy biết rõ và thấy vô số lần.
Nhưng, chưa bao giờ Huy thấy Nam như thế.
Ánh mắt Nam khi liếc nhìn về phía San đã nói rõ tất cả…
Không phải là lạnh lùng như San nói.
Cũng không phải là vô tình như cô gái kia hay mọi người nghĩ.
Mà là… rất đau đớn.
Ánh mắt ấy cho thấy rằng Nam đang đau đớn, hoàn toàn là đau đớn.
Huy nhìn San rồi mới nghĩ, chẳng lẽ Thiên Nam lại có hứng thú với kiểu
con gái như San San. Huy hoàn toàn đánh giá rất cao San nhưng San San –
nếu xét theo tổng quan, nó chẳng có gì đặc biệt.
Vậy thì chẳng lẽ… San đã cho Nam thấy sự đặc biệt nào đó mà nó có. Điều mà mọi cô gái khác không bao giờ có thể làm được.
“ Mà thôi, tôi không thích tắm biển nữa. Chúng ta đi tắm suối nước nóng
đi. ” – San phấn khởi rồi đứng dậy, mỉm cười thật tươi với Huy.
Anh Huy không cười, cậu nhìn lên San San, đang rất suy nghĩ. San San
giục Huy đứng lên rồi nó quay lưng lại, bất ngờ, bàn tay Huy nắm lấy tay San.
“ San này. ” – Ánh mắt Huy nghiêm túc cực kì, trông đầy trông đợi – “
Biết đâu tương lai, tôi sẽ thích cô nhỉ ? ” – Huy hơi cười nhẹ, giống
như cậu cũng phải bật cười vì câu nói của mình vậy.
Họ nhìn nhau, một chàng trai trẻ có đôi mắt buồn vẫn ngồi trên nền cát,
một tay đặt trên gối, một tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô gái đang im lặng và đứng thẳng giữa trời xanh.
Họ nhìn nhau.
Vô thanh và rất lâu…
“ Haizz. ” – Tiếng thở dài cực bự phá vỡ không gian lặng yên của họ.
Giật mình nhìn ra sau thì phát hiện ra sau lưng Huy là một con chuột bạch đeo cái kiếng đen nhỏ, nằm gối đầu và chân bắt chéo.
Là Pêu !
“ Cậu …! ” – San ngạc nhiên, nhắc mới nhớ, giờ nó mới thấy Pêu xuất hiện.
Pêu ngồi lên, nó mở kiếng ra rồi nhìn San kiểu “ thanh niên nghiêm túc ”:
“ Cô có thể mua cho chúng tôi vài thứ để uống được không ? Tôi cũng muốn đi tắm suối nước nóng. ”
Huy nghe xong liền quay sang nhìn Pêu, cậu tự hỏi ở đâu ra cái kiểu nhờ
vả mà giọng cứ như sai khiến người khác thế chứ. Với lại cậu cũng thấy
ngạc nhiên về ý định của Pêu vì chuột như nó mà xuống tắm suối nước nóng chắc là muốn rụng lông hết rồi. Anh Huy vẫn nhớ rất rõ là con này tuy
như ông cụ non nhưng điệu cực kì điệu, do vậy mà hơn mấy trăm tuổi vẫn
trông như chuột sơ sinh.
San nghe xong cũng khá ngạc nhiên nhưng nó nghĩ nên đi mua xài thứ nhằm
giúp Huy và bản thân nó thoát khỏi những cảm xúc hỗn độn quá lâu. Nó
muốn cả hai thư giãn một chút.
“ Okay, tôi sẽ đi mua. ” – Rồi San mỉm cười, chạy đi.
Huy nhìn thấy San như thế, rồi quay lại nhìn Pêu mặt đang rất hình sự,
cậu mới thở dài. Huy không thông minh bằng Nam nhưng không đến nỗi ngu,
cậu hiểu Nam thì đủ biết cậu đã tiếp xúc với Nam bao lần mà Pêu lúc nào
cũng đi theo Nam, đồng nghĩa với việc dù muốn hay không thì lần cậu
thấy Pêu cũng nhiều như lần cậu thấy Nam vậy .
Đương nhiên, đã quen mặt nhau thì tính cách dù không hiểu tuốt tuồn tuột thì cũng phải biết đôi chút.
“ Tính trách móc chứ gì. ” – Huy nói.
Pêu liếc xéo một cái, ánh nhìn trông rất sắc:
“ Nói thế là ý gì ? ”
Huy cười, lắc đầu, cậu tự hỏi con chuột này hôm nay ngu ngốc thật hay biết giả nai vậy ?
“ San San có ảnh hưởng đến Nam, đúng không ? ”
“ … ” – Pêu im bặt.
Huy nhìn sang Pêu, thấy biểu hiện lặng câm và đầy suy nghĩ của nó, Huy biết ngay cậu đúng.
“ Không rõ là thích hay không, nói yêu thì càng không thể nhưng hoàn toàn là có ảnh hưởng. ”
“ Phải. ” – Giờ Pêu mới công nhận. – “ Và cậu cũng thích cô ta ? ” - Pêu hỏi lại. Huy biết Pêu luôn đứng về phía Nam và làm mọi thứ tốt nhất cho Nam, nếu San San có ảnh hưởng đến Thiên Nam mà Huy còn có tình cảm với
San, Pêu chắc chắn sẽ thấy rất phiền lòng.
“ Tôi không biết. ” – Huy trả lời.
Pêu nhíu mày, chuột không rõ cậu ấy đang nghĩ gì.
“ Cô ấy có ảnh hưởng đến tôi nhưng thích thì không biết. Hình như là y hệt tình cảm của Nam vậy .”
“ Trời đất. ” – Pêu lấy cái tay đập vào mặt, vẻ thất vọng, nó ngồi bịch
xuống đất,thở dài – “Sao con nhỏ lắm lời ấy lại có ảnh hưởng vậy chứ?”
Huy đang suy nghĩ và cậu chắc Pêu cũng không biết Nam đã hôn một cô nàng lạ hoắc ngoài bãi biển ( điều này thực ra chẳng có gì lạ hết ), chỉ có
điều, ánh măt Nam nhìn San San khi ấy thực rất đáng buồn.
Nếu Pêu có thể nhìn thấy, Huy tin Pêu cũng sẽ có cùng suy nghĩ với cậu.
Không ai hiểu Nam hơn Huy và Pêu.
Có vẻ như San San đã bước vài bước thật chắc vào cuộc đời Nam – điều mà
thậm chí dù chỉ bước một bước, đã là chưa ai có thể làm được trước đó.