“Lão gia và lão phu nhân đều chờ thiếu gia ở phòng đọc sách!
Xin thiếu gia nhanh chân chớ chậm trễ!” Một người trả lời, ba
nam nhân còn lại quay sang mở cánh cửa to lớn màu xám.
“Ta biết rồi!” Chấn Phong quay người lại, nhìn Tịnh Yên. Cô lập tức hiểu ý, gật đầu đi ngay sau Chấn Phong.
Đợi hai người đi qua cửa “ Thì ra Thiếu gia chính là thích
loại nữ nhân như vậy! Không quá tuyệt sắc nhưng cũng gọi là
thanh tú.”
Từ vườn đến cửa vào nhà có rải một dường đi
bằng sỏi trắng, hơi ánh chút hào quang khiến có thể dễ dàng
nhận ra trong làn sương mỏng. Phía trái và phải của con đường
rắc sỏi có đủ các loại hoa thật nhẹ nhàng, xinh đẹp nhưng
chúng lại pha một nét buồn khó tả,mang bên mình sự ngiêm trang
khiến Tịnh Yên càng cảm thấy đây qủa là một nơi không thể tùy
tiện giở trò đùa cợt. Càng nghĩ mồ hôi trên trán lại khẽ rịn ra, tay chân lạnh như nước đá, toàn thân hơi run lên. Ngay lập
tức bàn tay lạnh giá của Tịnh Yên được Chấn phong nắm lấy,
lực siết rất vừa phải, tay rất mềm mại, to lớn, rất ấm áp,
rất dễ chịu.
- Tịnh Yên, nàng bình tĩnh! Không sao đâu! Có ta bên cạnh bảo đảm cho nàng!
- Nhưng....
- Nàng nên nhớ chuyện này là do này gây ra, là nàng tự chuốc lấy!
Tiêu Quách Tịnh Yên thật sự là khóc không thành tiếng, nói
không thành lời, im lặng đi theo Chấn Phong, yên tâm được vài
phần. Gần đến cửa, một nam nhân mặc chiếc áo kiểu trung hoa cổ xưa màu tím nhạt và một nữ nhân khoác áo kiểu trung hoa cổ
xưa màu violet. Cả hai đều mặc váy dài đen và đội nón tròn đen hệt như những hình ảnh những công tử trên kênh truyền hình
chiếu phim kiếm hiệp. Mặt họ lạnh tanh, không biểu lộ cảm xúc, cuối đầu chào. Trước sau vẫn không nói một lời, mở cánh cửa
bằng gỗ nâu, kính cẩn mời Tịnh Yên và Chấn Phong vào. Tịnh Yên mặt dù có trang điểm nhẹ một lớp vẫn không che khuất được vẻ lo lắng, oán không xiết sao bản thân lại có thể gây ra chuyện
bản thân gánh không nổi này.