Chấn Phong ngoài tĩnh như mặt nước, nhưng bên trong lại như có
tia lửa đốt “Quái lạ, thời gian cũng đã lâu nhưng người vẫn
chưa xuất hiện! Bên trong liệu có chuyện gì không ổn chăng? Không phải lại gây chuyện chứ? Haizzz”
Không gian bốn bề tĩnh
lặng, không hề có một tiếng động càng khiến họ Diêm lo lắng
không yên, liền lập tức di chuyển về hướng phòng. Đẩy cánh cửa trắng khép hờ khi nãy, Chấn Phong tiến vào bên trong, tay liên
tục gõ cửa phòng tắm “Tịnh Yên có chuyện gì sao? Lên tiếng đi”
- Diêm đại ca! Tôi không sao, anh ra ngoài trước đi, tôi ra ngay.
- Vậy ta ra trước!
Chấn Phong nhẹ nhõm di chuyển ra khỏi phóng, không quên khép
cửa lại “Quái lạ, không phải vẫn luôn luyên thuyên sao?”
Rất nhanh sau đó, Tịnh Yên lớn tiếng không ngừng “Diêm đại ca! Diêm đại ca!”
Diêm Chấn Phong ngồi chưa được bao lâu lại lập tức đứng dậy,
tiến như bay vào phòng “Tịnh Yên lại có chuyện gì sao?”
- Ha..ha... Cái này tôi cố lắm rồi nhưng không thắt được!
- Có phải không vậy? Chỉ có dây đai mà nàng cũng không biết thắt sao?
- Phức tạp quá mà!
- Vậy khi nãy sao nàng thắt được?
- Là Kiều Kiều tỉ tỉ thắt! Diêm đại ca, cái này không thắt không được sao?