- Tại sao thời gian rút ngắn đi chín ngày vậy? Diêm phu nhân,
không phải thời gian càng dài thì sẽ càng có hi vọng hơn sao?
- Chính vì viên đơn đó tồn tại quá lâu nên ta không chắc rằng
chín mươi chín ngày sau nó sẽ hết tác dụng. Nên chín mươi ngày là khoảng thời gian an toàn nhất rồi!
- Thì ra là vậy! Đa tạ Diêm lão phu nhân.
- Ta không phải vì ngươi, mà là vì con ta. Bây giờ các ngươi
hãy hết sức bảo trọng. Sáng mai ta sẽ đem viên đơn đến. Bây giờ ta phải về, đi thực sự cũng lâu rồi, sợ cha con nghi ngờ. Chấn Phong con nên giữa khoảng cách, có biết không? Giữa con và cô ta không được phép có ái tình!
- Con biết! Con sẽ cẩn thận.
- Ta đi đây! Hai đứa cố bảo trọng đến sáng mai nhé!
Chấn Phong đứng dậy, tiễn Diêm lão phu nhân ra cửa, Tịnh Yên
còn ngồi bệt trong phòng, chưa có đủ sức lực đứng dậy, tâm
trí vẫn còn hoang mang chưa hồi phục.
- Mẹ cẩn thận, con chỉ tiễn đến đây!
- Tịnh Yên còn yếu trong người, nhất định từ đây đến sáng mai không được bước ra khỏi phòng! Nhớ chưa?