Nhưng lần này quả thật là không khí im lặng, cảm giác tức
giận đến nổ tung thay thế cho tâm trạng có chút gì giống có
kiến bò trong bụng, rất khó chịu.
- Thôi thôi mặc kệ quan tâm gì đó! Ngươi mau nghĩ cách.
- Đơn giản thôi mà! Thiếu gia cậu không cần phải cuống lên như vậy!
- Diêm thiếu gia! Nếu như ngài không yên tâm như vậy! Chi bằng
thiếu gia tự đút cho phu nhân. Lão xin cáo lui, trong nhà còn
rất nhiều thứ cần chuẩn bị.
- Được rồi! Cho ngươi lui, mau đưa canh sâm đây!
Nhện tinh nhanh nhẹn lui ra. Chấn Phong sửa đầu Tịnh Yên ngay
ngắn lại, chiêm thêm một chiếc gối, cố định đầu Tịnh Yên cho
vững hơn. Sau đó cẩn thận, Cử chỉ hết sức dịu dàng, kiên
nhẫn, từ từ đưa từng muỗng canh giúp Tịnh Yên uống. Chuyên tâm
đến nỗi vợ chồng quản gia nhện rình ngoài cửa cũng không hay
không biết.
- Lão nhện, ông xem tôi ở với thiếu gia năm trăm
năm rồi! Cũng chưa bao giờ thấy cậu ấy tận tâm, dịu dàng như
vậy! Đúng là ái tình mang phép màu kì diệu mà!
- Bà nói phải! Tôi cũng là lần đầu tiên thấy! Trước kia tôi còn tưởng
thiếu gia với cô Kiều Kiều sẽ thành đôi chứ! Kiều Kiều đại mĩ nhân, tình ý của cô nương ấy với thiếu gia không ai ở hoàng
tuyền mà không biết! Chỉ có Diêm thiếu gia: hoa rơi hữu ý mà
nước chảy vô tình thôi!