Xuyên Qua Cực Phẩm Sắc Công Chúa
Chuyện gì xảy ra? Đầu ta hảo đau nga! Ta mơ mơ màng màng mà
nghĩ, muốn mở mắt.
“Hoàng thượng, công chúa tỉnh dậy! công chúa tỉnh dậy!” Bên
tai ta vang lên tiếng nữ tử vừa mừng rỡ vừa kích động.
Ta rốt cục cũng bắt buộc chính bản thân mình chịu đựng đầu
óc choáng váng mà mở mắt ra ~~~~~
Ta dĩ nhiên là nằm ở trên giường, bên cạnh giường còn có một
người mặc y phục cổ trang màu hoàng kim, là một suất ca khoảng 20 tuổi, ngũ
quan của hắn hoàn mĩ đến nỗi ta không khỏi giật mình, trong đầu liền xuất ra 4
chữ “sát thủ tán gái”.Mày kiếm của hắn chau lại, ánh mắt sáng như ngôi sao băng
mị hoặc nhân tâm, lóe ra một tia khí phách lạnh lung vương giả, sống mũi cao
anh tuấn, bạc môi gợi cảm phớt hồng… Chờ một chút! Cổ trang? Cổ trang suất ca?
Hắn đây là từ đâu chui ra vậy? Ta nhảy dựng lên, nhưng lại do chóng mặt mà lung
lay sắp ngã.
“Băng Thanh, cẩn thận!” Soái ca ca lập tức đỡ lấy ta.
Xem ra soái ca ca này tựa hồ… Rất quan tâm đến ta?
Băng Thanh? Ta không nhịn được thầm nghĩ, hoàn lai ngọc khiết
đây!
“Nơi này là ở đâu? Ngươi là ai?” ta một bên đánh giá hoàn cảnh
xung quanh, một bên hỏi siêu cấp soái ca ca.
Nhưng thấy nơi này tràn ngập hương vị cổ sắc, lại có vẻ rất
có phẩm vị. Màn trướng hoa lệ một màu hồng nhạt, gỗ Tử Đàn lọai tốt nhất được
điêu khắc tỉ mỉ thành cổ giường nạm vàng khảm ngọc, đầu giường có điểm đàn
hương, sâu trong gian phòng là một chiếc bàn tròn bằng gỗ lim, cách một khoảng
là một giá sách…
Mà đứng sau siêu cấp soái ca ca lúc này là hai nữ tử tầm 16,
17 mặc lục y, xem trang phục hình như là nha hoàn.
Ngoài ra, phía sau hai nữ tử là hơn mười tiểu suất ca đứng!
Xem tuổi, hẳn là các tiểu suất ca này từ 18 đến 28 tuổi đi… Oa, suất ca thật là
nhiều nga! Ta nước miếng thoáng cái chảy xuống, ha ha ha, chẳng lẽ ta, Âu Dương
Yên Nhiên này tới số đào hoa rồi?
Chỉ là, tại sao những người này toàn mặc cổ trang? Chẳng lẽ
đang quay phim? Ta biến thành nữ diễn viên rồi?!
“Nơi này là phủ công chúa, Băng Thanh, chẳng lẽ ngươi không
nhớ?” Siêu cấp soái ca ca đôi mắt thâm thúy hướng đến ta phóng một trận hàn
quang, thẳng đến khi ta cảm giác được không khí chung quanh không có độ ấm. “Trẫm
là huynh trưởng của ngươi, Thủy Dật Hiên…”
“Phủ công chúa?” thật biết nói đùa, soái ca ca này cũng thật
biết làm trò, ta cười, “ Tại sao ngươi lại mặc y phục của hoàng thượng? Ngươi
là hoàng thượng sao?
Lời vừa nói ra. Mọi người xung quanh ta tựa hồ đều sửng sốt.
Thủy Dật Hiên mị mị đôi mắt thâm thúy nhìn ta, ánh mắt hắn
chợt trở nên sắc bén khiến ta lập tức cảm thấy một trận áp bách: “Trẫm tự nhiên
là đương kim hoàng thượng, mà ngươi còn lại là muội muội duy nhất của trẫm – Thủy
Băng Thanh công chúa.”
Ta? Thủy Băng Thanh? Lần này đến phiên ta trợn tròn mắt. Ta
nhớ kỹ vừa rồi vốn là đang trên đường đi về nhà thì không cẩn thận bị ngã, tỉnh
dậy thì lại phát hiện mình đang năm trên giường, xung quanh lại xuất hiện một
đám người mặc cổ trang mạc danh kỳ diệu… Chẳng lẽ, ta xuyên qua rồi?!
Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện, ta lập tức giật mình một cái,
lập tức kéo tay áo của chính mình lên, chỉ thấy cổ tay trái của ta vẫn mang một
chiếc vòng kì dị màu bạc “Nguyệt quang di tình”, nhưng là,… cánh tay của ta
không hẳn gầy như vậy đi? Bàn tay tinh tế mà đoan trang, đầu ta ầm ầm nổ tung
——- cái này không phải là tay của ta!
“Băng Thanh, ngươi đang làm gì?” Thủy Dật Hiên trên mặt nổi
một tầng sương lạnh, hắn một phát xé toan tay áo đang che khuất cánh tay của
ta, “Bình thường ngươi cùng một trăm nam sủng của mình hồ đồ cũng nhân tiện
thôi, hôm nay ở trước mặt trẫm… Xem ra vốn là trẫm đem ngươi làm hư rồi!”
Nam sủng? Trẫm ? Hoàng thượng? Công chúa? Trong đầu ta nhất
thời loạn cả lên.
“Gương, Thủy Dật Hiên, ngươi mang gương lại đây, nhượng ta
xem qua một chút” Ta bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại.