Kit gục mặt xuống giường và cứ thế
mà khóc . Ký ức của ngày xưa ùa về như một đoạn phim tua chậm . 12 năm
về trước vào một ngày mùa đông se lạnh , có một cậu nhóc trốn ở nhà cô
bé và cậu cũng là nguyên nhân làm hỏng những chậu cây mà Kit đã bỏ công
chăm sóc . Tức lắm , ức lắm nhưng cô bé lại bị cuốn hút bởi mái tóc màu
bạch kim tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời và cặp mắt hổ phách lạnh lùng , kiêu hãnh của cậu bạn . Đó là lần đầu tiên Kit gặp Ouji , cũng là lần
đầu tiên có người khen nụ cười của cô nhóc thật đẹp . Lúc ấy một cảm
giác vui vẻ lạ thường trỗi dậy trong lòng Kit và cô bé đã cười nhiều hơn . Ouji bước vào cuộc sống bình yên của cô nhóc một cách tự nhiên . Từ
đó hai đứa trở thành bạn của nhau , đi đâu cũng có nhau như hình với
bóng .
Rồi 3 năm trước , một sự việc mà Kit không bao giờ ngờ tới đã diễn ra .
Một sự lừa dối trắng trợn mà có nằm mơ cô cũng không nghĩ rằng sẽ xảy
đến với mình .Cô bé đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết . Bao
nhiêu niềm tin yêu trong suốt thời gian qua bỗng chốc tan biến như làn
sương mờ , tất cả chỉ còn lại một màn đêm u tối . Nhưng Kit đã níu kéo
sự sống và bắt đầu một cuộc trốn chạy khỏi quá khứ. Cô bé không biết
rằng cái mà ta muốn trốn tránh chính là cái ta khắc sâu nhất ở trong
lòng . Quá khứ vẫn ở đó, ngay trong trái tim cô nhóc . Cho dù Kit đã dọn đến một nơi rất xa , bắt đầu một cuộc sống mới . Cô bé có rất nhiều bạn bè vì tính cách hoà đồng , thân thiện và hay cười của mình . Nhưng mấy
ai biết được Kit cười bởi lẽ cô nhóc không thể khóc được . Có lẽ thời
gian ở bên Ouji đủ lâu để làm cho cô bé hình thành nên một phản xạ có
điều kiện : cười nhiều hơn . Kit cười nhưng đôi khi chính bản thân cô
cũng không hiểu được mình có vui không ? Mình có hạnh phúc không ? Tại
sao mình lại cười ? Mình cười vì điều gì? Nhiều lúc cô nhóc đã tự hỏi
bản thân như vậy rồi lại tự trả lời bằng một cái lắc đầu nhẹ và một nụ
cười . Rồi có mấy ai biết trong những lúc một mình hoặc những khi thức
giấc giữa đêm Kit lại lấy điện thoại ra , ngắm nhìn hình ảnh của Ouji,
nhìn đi ngắm lại rất nhiều lần . Có thể đối với tất cả mọi người trên
thế giới này những bức hình đó không là gì cả. Nhưng đối với cô bé chúng có ý nghĩ rất lớn vì chàng trai trong tấm ảnh đó là người mà Kit yêu
bằng cả trái tim này . Tiếng cô nhóc bật khóc trong đêm kéo theo hàng
trăm câu hỏi cứ vang vọng mãi trong đầu Kit . Thật ra em đã làm gì sai ? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy ? Hay là em thân phận thấp hèn và chỉ là gánh nặng cho anh ? Có phải vậy không ?
Ba năm cho một cuộc sống bình yên trôi qua , Kit cứ nghĩ mình đã quen
rồi cuộc sống không có Ouji . Nhưng có lẽ cô nhóc đã nhầm . Mặc dù không ở cạnh cậu nhưng trái tim và lý trí của cô bé biết rằng Ouji vẫn tồn
tại trên cuộc đời này cũng như trong một góc tối của con tim mà Kit
tưởng chừng đã quên . Lúc này đây cô bé đang ngồi bên cạnh Ouji , nắm
chặt lấy bàn tay cậu nhưng dường như nó đã không còn một chút hơi ấm .
Trái tim Kit như bị ai bóp nghẹt ,đau lắm , nước mắt cứ không ngừng trào ra . Tại sao chứ ? Cô bé có sức mạnh để làm gì ? Có phép thuật để làm
gì ? Ngay cả bản thân mình là ai cô nhóc cũng không biết ! Rồi người mà
mình yêu thương nhất Kit cũng không bảo vệ được ! Lúc đó cô nhóc chỉ
biết đứng nhìn cậu bị thương thật nhiều rồi ngã xuống . Còn bây giờ đây
Kit cũng chỉ có thể khóc rồi trơ mắt nhìn Ouji bước ra khỏi cuộc đời cô
bé mà không thể đưa tay ra níu giữ . Khóc thì làm được gì chứ ? Nước mắt có thể quay ngược thời gian , có thể xóa đi những lỗi lầm , có thể giữ
lấy Ouji ở cạnh bên Kit mãi mãi không ? Định mệnh thực chất chỉ là trò
chơi của ông trời . Ông ngồi trên ngôi cao , nắm giữ trong tay cuộc sống của tất cả mọi thứ . Rồi đến một lúc cảm thấy nhàm chán ông lại đem họ
ra trêu đùa rồi đặt tên cho trò chơi của mình là định mệnh .
Kit tự hỏi không biết mình đã làm gì sai mà ông trời lại trêu ngươi cô
bé như vậy . Có phải vì cô nhóc đã không trân trọng thời gian ở bên cậu
ấy , không quyết định chọn Ouji thay vì cái quá khứ đau buồn ấy sớm hơn
và cô bé không có sự vị tha trong tình yêu dành cho cậu . Để bây giờ khi Kit nhận ra được Ouji quan trọng với mình như thế nào thì thượng đế ,
ngài đã muốn mang cậu ấy đi , muốn trừng phạt cô bé có đúng không ?
Trong cái khoảng không im lặng đó từng tiếng nấc nghẹn ngào của một cô
gái cứ thế mà vang lên , kéo theo những dòng suy nghĩ miên mang về quá
khứ . Cô nhóc hối hận vì đã mất quá nhiều thời gian cho sự thù hận của
mình . Nếu như Kit biết trân trọng và quan tâm Ouji hơn thì mọi thứ có
thể thay đổi không ? Cậu ấy có mãi mãi ở bên cạnh cô bé không ? Nhưng
đừng quên rằng trong trò chơi mang tên định mệnh này không hề có hai từ
"nếu như ". Định mệnh là định mệnh Kit đã đưa ra quyết định cho sự lựa
chọn đầu tiên này , liệu hạnh phúc có mỉm cười với cô bé ? Kỳ tích có
xuất hiện ?
Đời anh tựa như khúc ca
Ru một sớm mai hồng
Làm sao để cho bờ mi đừng hoen nước mắt
Ai nhớ đến một hạnh phúc lứa đôi
Xin hãy trọn cánh chim phương trời
Người ơi đừng nên dối gian
Cho lòng nát tan ...
Một tiếng hát rất nhỏ ,trầm ấm , nhẹ nhàng vang lên . Nhưng nó đủ lớn để xua đi màn đêm u tối , đủ lớn để cho thấy quyết định của cô nhóc là
đúng đắn , đủ lớn để là một món quà, và đủ lớn để trở thành kỳ tích .
Kit từ từ ngẩng mặt lên nhìn , cặp mắt cô bé hoang mang , ngạc nhiên và mở to hết cở nhìn về nơi phát ra giọng hát đó.
_Ngốc à người quên là em đó . Em có biết là anh đã phải chiến đấu với tử thần để hát tiếp cho em nghe không ?
Nhìn thấy gương mặt vươn đầy những giọt nước mắt và cái mũi đỏ hoe của
cô nhóc , Ouji không nhịn được bật lên một tiếng cười nhẹ. Hạnh phúc vỡ
oà , không chần chừ gì thêm Kit đứng dậy ôm chầm lấy cậu và khóc nấc lên . Nước mắt chảy dài trên gương mặt nhưng cô bé lại cảm thấy một niềm
vui hay một cảm xúc gì đó dâng tràn trong tim không biết dùng từ gì để
diễn tả cho đúng nhưng nó có thể được khái quát trong hai từ : hạnh phúc . Đúng , thật sự Kit đã lựa chọn đúng . Không cần biết trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì cô nhóc chỉ biết bây giờ Ouji đã tỉnh dậy , đôi mắt
sáng trong đó lại nhìn cô bé một cách ấm áp . Và Kit đang được ôm cậu
trong vòng tay , siết thật chặt , chẳng muốn rời xa . Ouji đưa tay vuốt
nhẹ mái tóc của cô nhóc , giọng thều thào lên tiếng :
_Kit à thật sự thì anh rất thích được em ôm thế này nhưng mà ...à ...ừ ....anh cảm thấy hơi đau rồi .
Cô bé lập tức buông cậu ấy ra , nhìn qua nhìn lại khắp người Ouji rồi lo lắng hỏi :
_Em ...em... xin lỗi ! Anh có bị sao không ? Có bị đau ở đâu không ? Để em đi gọi bác sĩ nha !
Kit đưa ra một loạt cậu hỏi dồn dập rồi định quay đi nhưng đã bị bàn tay của ai đó giữ lại .
_Anh không sao đâu , đỡ anh dậy nào !-Ouji lắc đầu rồi nhẹ nhàng nói .
Kit lấy gối kê lên thành giường rồi đỡ cậu ấy dậy cho cậu tựa lưng vào
đó . Ouji đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi của cô nhóc .
_Anh đã làm em phải khóc nhiều như vậy sao ? Xin lỗi em .
Thanh âm trầm bổng trong tiếng nói của cậu giống như tiếng chuông ngân
nhưng nó chất chứa cả tình yêu thương và sự lo lắng của Ouji dành cho
Kit -người con gái đang đứng trước mặt cậu . Cô bé lắc đầu , lau sạch đi nước mắt và mỉm cười :
_Không phải !!! Không phải lỗi của anh đâu !!! Em mới là người phải xin
lỗi ! Xin lỗi vì đã không giúp được gì cho anh . Em vô dụng lắm đúng
không ?
Ouji im lặng và cậu bắt đầu chìm vào những suy nghĩ riêng của mình . Cô
nhóc không biết cậu ấy đang vui mừng thế nào đâu . Kit đã thay đổi cách
nói chuyện với cậu , cô bé cũng đã khóc rất nhiều vì cậu . Ouji cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để níu giữ cô nhóc ở lại bên cậu . Nhận biết được sự im lặng bất thường của cậu ấy Kit vội lên tiếng :
_A em quên mất Fye và mọi người lo cho anh lắm để em gọi cho anh ấy .
Nói rồi cô bé lấy cái điện thoại từ trong túi quần ra và bấm số .
_Kit à anh muốn nói chuyện với em .-Ouji gọi Kit , giọng cậu có vẻ nghiêm túc .
_Chờ em một chút , em gọi cho mọi người đã .-cô bé trả lời , nhìn vào màn hình điện thoại tìm số .
_Kit à !!!!-Ouji lại gọi một cách tha thiết .
_Chờ em một chút thôi ! A thấy số anh Fye rồi .-Kit trả lời .
_Haizz thật hết cách với em ! -Ouji thở dài .
Sau đó Kit cảm thấy bàn tay Ouji nắm lấy cánh tay mình và kéo lại với
một lực khá mạnh . Do quá bất ngờ nên cô bé chưa kịp bấm nút gọi mà lao
về phía cậu , đôi mắt Kit nhắm chặt lại . Tiếp theo đó là cảm giác ngọt
ngào như kẹo , cũng không đúng , có một cái gì đó mềm mềm ấm ấm đang
chạm vào môi cô nhóc . Đôi mắt tròn xoe của cô bé mở to hết cỡ nhìn Ouji . Hàng mi cậu nhắm lại tận hưởng khoảnh khắc lịch sử này . Cậu ấy đã
đánh dấu chủ quyền lên đôi môi mỏng manh Kit bởi lẽ đây là nụ hôn đầu
tiên của cô nhóc . Cả người Kit run lên, một luồn hơi nóng chạy dọc
khắp người . Nếu như không giữ được bình tĩnh thì cái điện thoại trên
tay cô nhóc đã rơi xuống đất vỡ tan tành rồi . Không biết làm gì hơn ,
đôi mắt Kit từ tử nhắm lại . Ouji nhẹ nhàng tách đôi môi nhỏ nhắn và hàm răng trắng đều của cô bé ra và đi sâu vào trong quấn lấy lưỡi Kit .
Hơn 2 phút sau , bởi vì không còn đủ oxi để thở nữa nên cậu buông cô
nhóc ra , tiếc nuối không muốn rời đôi môi đỏ hồng tự nhiên như quả
cherry của Kit . Ouji nhẹ nhàng kéo cô bé về phía mình vòng tay phải
lại ôm thân hình bé nhỏ đó vào lòng .
_Em đúng là chỉ có dùng biện pháp mạnh mới chịu nghe lời . -cậu siết chặt Kit trong tay.
_Đáng ghét !! Ít ra thì cũng ...cũng phải báo cho người ta một tiếng chứ !-cô nhóc cúi gầm mặt xuống đánh nhẹ vài cái vào người Ouji .
_A ! Đau đó Kit à ! -cậu ấy giả vờ đau và la lên .
_Có sao không ? Em xi..-Kit vội vàng xoa xoa chỗ mình vừa đánh và cuốn lên định xin lỗi nhưng đã bị Ouji chen ngang :
_Em không cần phải xin lỗi đâu . Trong những lúc hôn mê anh đã nghe em
xin lỗi rất nhiều lần rồi . Ngốc à tất cả không phải là lỗi của em, biết không ?
Kit không vùng vẩy như những lần trước , cô bé ngoan ngoãn nằm trong
vòng tay Ouji , cảm nhận hơi ấm từ người cậu . Cô nhóc vẫn không thể tin được đây là sự thật . Không gian yên lặng một cách lạ thường dường như
ta chỉ có thể nghe được tiếng thình thịch của hai trái tim , chúng như
đang đập cùng một nhịp . Rồi chợt nhớ ra điều gì đó, trong lòng Kit
thoáng buồn , cô bé nhỏ giọng thì thầm nhưng đủ để Ouji có thể nghe thấy :
_ Anh tại sao lại chọn một người như em ?
Cậu ấy hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của cô nhóc nhưng đã nhanh chóng mỉm cười :
_Vậy tại sao em lại nghĩ người anh chọn không phải là em ?
_Tại vì em không hề có những thứ mà anh cần , những điều có thể giúp ích cho anh .-Kit trả lời , giọng trầm buồn .
_Theo em thì cái gì giúp ích cho anh và anh cần điều gì ?-Ouji tiếp tục hỏi cô bé .
_Những người có địa vị trong xã hội con người và có quyền lực ở thế giới pháp sư . Tiền và quyền lực chẳng phải ba anh vẫn hay nói như vậy sao ? Cả hai thứ đó em đều ...không có. -cô nhóc trả lời và có lẽ nước mắt đã rưng rưng .
_Em nghĩ như vậy thật sao ?-bây giờ thì Ouji thật sự ngạc nhiên trước
lời nói của Kit và cậu đã hiểu tại sao cô bé lại né tránh cậu .
_Uhm.-Kit khẽ gật đầu .
_Em ngốc thật đó ! Em có biết người có đầy đủ những điều anh cần là em không .-Ouji khẽ cười và cốc nhẹ lên trán Kit .
Cô bé xoa xoa đầu rồi tròn xoe cặp mắt khó hiểu nhìn cậu ấy . Ouji biết cô nhóc đang muốn hỏi gì nên chậm rãi trả lời :
_Từ nhỏ anh đã phải sống trong căn biệt thự to lớn tại Nhật Bản đó .
Suốt ngày chỉ loanh quanh với những bức tường lạnh băng và anh thậm chí
không có đến một người bạn . Những điều anh được học không chỉ là câu
chữ , toán học bình thường . Anh còn được ba dạy rằng phải thật tàn nhẫn và không được yếu đuối , không được khóc cho dù là rất đau , không được tin tưởng bất kì một ai . Anh phải biết cách làm thế nào để tồn tại
trong cái xã hội khắc nghiệt này . Anh đã sống một cuộc sống tăm tối như vậy cho đến khi gặp em . Nụ cười của em nó không giả tạo như những gì
anh đã thấy ở tất cả mọi người xung quanh mình . Sau cái ngày anh trốn
ra ngoài chơi đó anh đã bị ba phạt rất nặng . Những trận đòn bằng roi da của ba đã để lại nhiều vết thương trên người anh , đau lắm nhưng chúng
cũng nhanh chóng lành lại . Anh nghĩ mình không làm gì sai cả và anh
thật sự cảm thấy hạnh phúc . Những người có tiền và quyền lực như ba nói thật sự không giúp ích cho anh càng không phải là điều anh cần . Tiền
anh không thiếu , quyền lực anh cũng có thể tự tạo lên bằng chính đôi
tay của mình . Những người như vậy trên đời này có rất nhiều . Nhưng
những người chịu nhìn vào con người thật của anh như em thì ...uhm...
sao nhỉ ? Chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi .
_Ví dụ như ?-Kit im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng .
_Như Fye , Moon , Linda , chị hai anh , mẹ em, dì kế của anh ,chị Clover , chị Rainbow , thêm em nữa là 9 hết rồi ! -Ouji đưa bày tay lên đếm
rồi trả lời .
_Vậy sao ? -cô bé hỏi .
_Uhm. Cho nên người anh cần là em. Về với anh đừng đi nữa . Chẳng phải
em đã nói em chọn anh , người em yêu là anh , chỉ cần anh tỉnh lại em sẽ bỏ qua tất cả sao ?-Ouji gật đầu rồi nói tiếp giọng vô cùng dịu dàng .
_Anh nghe hết sao ?-Kit giật mình , ngẩng mặt lên nhìn Ouji .
_Uhm . Cho nên em không chối được đâu . Anh xin đấy đừng bỏ đi nữa . Em
không biết trong ba năm qua anh đã như thế nào đâu . Nếu như em lại trốn chạy , lại rời xa anh một lần nữa , thì ngay cả bản thân anh cũng không biết mình sẽ ra sao , phát điên cũng nên .-cậu tiếp tục trả lời bằng
giọng nói tha thiết van xin .
_Em có thể nói không được sao ?-Kit mỉm cười trả lời .
_Cảm ơn em . -Ouji nở một nụ cười hạnh phúc , cậu siết chặt cô bé trong tay rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô nhóc .
Được một lúc sau Ouji từ từ buông Kit ra , cậu nhìn cô bé và hỏi :
_Không phải em nói sẽ gọi điện cho Fye sao ?
_ Em quên mất .-Kit giật mình ngồi dậy , bấm vào nút gọi của chiếc điện thoại trên tay .
Hai tiếng bíp bíp vang lên lập tức đầu dây bên kia đã bắt máy :
_Alô có chuyện gì không Kit .
_Anh Fye à Ouji tỉnh lại rồi .-cô bé mừng rỡ trả lời .
_Thật sao ?-Fye ngạc nhiên hỏi .
_Em nói dối với anh làm gì ? Thật sự ngay cả bản thân em còn không tin vào mắt mình nữa .-Kit nói.
_Vậy em đợi một chút anh đến ngay đây ....tút ...tút ...-Fye lập tức cúp máy .
Ouji nhìn về hướng bình hoa mỉm cười nói :
_Hoa ly nở đẹp quá!
Kit cất điện thoại vào túi quần rồi bĩu môi trả lời :
_Vậy mà có người ngoan cố không chịu tỉnh dậy nhìn mới tức .
Ouji đột nhiên cau mày lên tiếng :
_Nè anh phải nói trước với em một vài nguyên tắc .
_Gì vậy ?-cô bé nghiêng đầu tròn mắt ngạc nhiên .
_First kiss của em thuộc về anh rồi , em cũng biết anh có tính sỡ hữu
rất cao mà đúng không ? Kể từ hôm nay em là bạn gái anh , không được nói chuyện , gần gũi hay tỏ ra quá thân thiết với bất cứ người con trai nào khác , ok ?-Ouji trịnh trọng thông báo .
Kit tiến gần đến chỗ cậu , nở một nụ cười trêu chọc :
_Sao vậy ? Ghen hả ?
_Uhm! -Ouji gật đầu cái rụp .
_Hi, bó tay với anh , sao cũng được .-nhìn thấy vẻ mặt đó của cậu cô nhóc không nhịn được bật cười một tiếng .
_Ha em dám chọc anh . Nói thiệt nha em hôn tệ quá , để vướn mũi , không
hay gì hết .-Ouji cũng không vừa , cậu cười gian nhìn Kit .
_Đáng ghét !!!!!-cô bé bước đến đánh vào người cậu ấy mấy cái .
_Au ! Đau Kit à !!! Đau ! -Ouji vừa né vừa la lên .
_Hay quá ha còn sức mà đùa giỡn với người ta nữa .
Cánh cửa phòng bệnh mở ra , Fye bước vào với một nụ cười và theo sau đó là Moon và Linda .
Kit và Ouji đứng hình , dừng ngay mọi hoạt động đang làm . Cậu ấy ngạc nhiên hỏi :
_Mấy cậu đi máy bay đến sao ?
_Máy bay thì không có nhưng chạy như bay đến đây thì có ! Cái thằng này
làm người ta lo chết được !-Moon nói rồi đấm một cái thật mạnh vào vai
Ouji .
_Đau ! Hết Kit rồi đến cậu , muốn giết tớ phải không ? -cậu ấy la ầm lên .
Fye chẳng những không can mà còn đánh thêm vào đó:
_Đáng tội ! Ai kêu cậu ngủ li bì như vậy ? Làm bọn này ăn không ngon ngủ không yên .
_Fye ! Cả cậu nữa , muốn tạo phản rồi đúng không ?-Ouji cau mày hét lên .
Cả bọn nhịn không được nên cười ầm lên . Linda cố gắng nhịn cười nói với cậu ấy :
_Mà anh tỉnh lại được thì phải trả ơn cho Kit đó nha ! Nó vì anh mà không ăn không ngủ , túc trực ở trong này không về nhà đó !
_Thì anh đã cảm ơn bằng hành động rồi đó thôi !-Ouji cười gian liếc mắt nhìn Kit .
Cô nhóc mặt đỏ ửng , vội chộp lấy giỏ trái cây trên tay Fye :
_Em đi rữa trái cây đây !
Nói rồi cô bé mở cửa chạy thật nhanh ra ngoài . Ba người kia tròn mắt
nhìn Ouji trong khi cậu ôm bụng cười như chưa bao giờ được cười .
_Con bé nhìn lạ lắm chuyện gì vậy ?-Fye ngạc nhiên lên tiếng .
_Phải đó lần đầu tiên em thấy Kit phản ứng như vậy . Xảy ra chuyện gì sao ?-Linda gật đầu tiếp lời .
_Hi, bí mật . Anh mà nói thì Kit chẻ anh ra làm hai mất .-Ouji trả lời , vẫn không nhịn cười được .
_Chẻ ra làm hai ?????-Moon , Fye và Linda đồng thanh .
Ouji khẽ gật đầu , ba người họ tròn mắt nhìn nhau một lúc rồi Moon lên tiếng :
_Quên nữa , cậu làm gì mà để ra nông nỗi này ?
_Ủa Kit không nói cho mọi người biết sao ?-nụ cười trên môi cậu tắt hẳn .
_Có nhưng chỉ nói là cậu đỡ cho em ấy mấy nhát kiếm thôi còn ai làm thì không.-Fye trả lời .
Ouji ngồi thẳng người dậy , trở lại gương mặt nghiêm túc , lạnh lùng
thường ngày . Cậu chau mày suy nghĩ về những sự việc diễn ra gần đây .
Ouji chắc chắn là có người đứng sau tất cả chuyện này , và kẻ đó không
hề tầm thường . Đôi mắt cậu lóe lên tia sáng , điều này chứng tỏ cậu ấy
đã nghĩ ra được điều gì đó :
_Chuyện tớ nhập viện và Kit cũng đang ở đây tuyệt đối không để ai trong học viện biết được . Nhất là Solar .
_Sao vậy ?-Moon tròn mắt hỏi .
_Bởi vì bà Venus không hiểu tại sao lại muốn bắt cô bé . Trước khi điều
tra rõ mọi chuyện thì tớ phải bảo vệ Kit 24/24.-Ouji trả lời , ba người
họ gật đầu hiểu ý , cậu nói tiếp .
_Fye cậu gọi điện cho ba tớ nói ông ta gửi đến cho tớ thêm vệ sĩ cao cấp của gia tộc Raidenkama đến đây , tớ không tin tưởng CIA cho lắm .
_Chi vậy ? -Fye hỏi .
_Ashhhh ! Từ lúc nào mà IQ của cậu tuột dốc vậy Fye ? Tớ như thế này làm sao bảo vệ Kit 24/24 được đây , cho nên phải cần thêm người .-Ouji cau
mày .
_Hiểu rồi , để tớ liên lạc .-Fye gật đầu .
Moon đứng đó im lặng một hồi lâu đột nhiên lên tiếng hỏi Ouji :
_Cậu thế này đầu băng , tay băng khi nào đi học lại được ?
_Uhm....chắc cũng phải nữa tháng .-cậu ấy trả lời .
_Nè tuần sau là thi giữa học kỳ rồi , và tuần sau nữa sẽ bước vào thi
cuối học kỳ. Cậu có thể thi lại nhưng Kit thì không .-Moon cau có nói .
Linda suy nghĩ một lúc rồi tươi cười trả lời :
_Chuyện nhỏ mỗi ngày em sẽ vào đây đưa tập cho Kit học bài . Khi nào thi thì em bảo cậu ấy lên trường là Ok !
_Hay quá Lin .-Fye cười tươi khen Linda làm cô nhóc cúi gầm mặt xấu hổ .
CẠCH!!!!!!
Kit mở cửa bước vào , trên tay cầm đĩa trái cây đã được rửa sạch . Cô bé đặt chúng lên bàn ,ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường Ouji ngơ ngác
nhìn :
_Mọi người đang bàn chuyện gì mà to tiếng quá vậy , đi từ đằng xa cũng nghe thấy nữa .
_À bàn về việc học của em thôi , không có gì đâu .-Ouji trả lời .
_Việc học của em ? Có gì để bàn sao ?-Kit tròn mắt ngạc nhiên .
Ouji lắc đầu , bó tay chấm cơm với cô nhóc :
_Trời ạ gần tới kỳ thi giữa học kỳ hai rồi và theo lịch học đặc biệt thì tuần sau nữa sẽ thi cuối học kỳ luôn em ko nhớ hả ?
_Chết em quên mất khi nào anh xuất viện ?-cô bé lúc này mới sực tỉnh vội vàng hỏi cậu ấy .
_Sớm nhất cũng phải nửa tháng .-Ouji trả lời .
_Nhưng em yên tâm Linda sẽ mang tập lên cho em học mỗi ngày rồi khi nào
thi Lin thông báo lịch để em lên trường .-Fye chen ngang vào .
_Vậy cũng được .-Kit gật đầu .
Moon cau mày lên tiếng :
_Được là thế nào ? Hai người không muốn bị nghi ngờ mà nghỉ cùng một lượt như vậy sao?
_Cái này cũng không được , cái kia cũng không được . Bây giờ cậu muốn gì ? Au !!!-Ouji kích động ngồi bật dậy làm vết thương nhói đau .
Kit đưa tay đỡ lấy cậu :
_Yên nào để em nghĩ cái đã . Anh Moon nói không phải là không có lý .
Cô bé trầm tư một lúc lâu rồi nói :
_Bây giờ 2,4,6,chủ nhật em ở đây với anh còn 3,5,7 em lên trường được không ?
_Rồi trong những ngày đó anh phải làm sao ?-Ouji nhíu mày hỏi .
_Uhm thì sau khi học xong em sẽ lên đây anh có thẻ đặc biệt mà đúng
không , chỉ cần có nó thì em có thể về mà không phải ở lại ký túc xá
.-Kit mỉm cười trả lời .
_Uhm, vậy cũng được , Moon cậu thấy sao ?-cậu ấy gật đầu , rồi ngước lên hỏi .
_Kit đã nói vậy thì tớ không còn gì để phản đối .-Moon cũng gật đầu đồng ý .
_Vậy ở trường giao Kit cho mấy cậu đó .-Ouji dặn dò .
_Biết rồi , bảo bối của cậu ...bảo ...đảm...không...mất ...một ...cọng
tóc . Thôi nghỉ sớm đi bọn này về .-Fye nhấn mạnh từng chữ và cười tươi .
_Cả em nữa đó Kit . Nghỉ sớm đi , em đã không ngủ hai hôm liền rồi .-Moon vỗ nhẹ vai Kit nói .
_Em biết rồi .-cô bé gật đầu .
_Tớ về đó , hôm khác lên nữa .-Linda cười tươi .
_Uhm,mà Lin đi gì về ?-Kit hỏi .
Fye chen ngang vào :
_Anh chở chứ ai ?
_A hai người mới có hai ngày nha ! Tui sẽ tra hỏi sau .-cô bé la lên giọng trêu chọc .
_Thoải mái , anh chấp hết .-Fye trả lời thản nhiên còn Linda mặt đỏ cả lên cúi gầm xuống
Kit lườm cậu một cái sắt lẻm và nhấn mạnh từng chữ :
_Chạy xe từ từ đó Fye . Linda mà có việc gì em...sẽ ...ko...tha...cho...anh...đâu .
_Ok,ok ,anh biết rồi , anh về đây . Bye bye .
Fye mỉm cười mở cửa bước ra , Kit vẫy tay chào họ. Cánh cửa đóng lại ,
cô bé quay sang nhìn Ouji . Mặt cậu lúc này trắng bệt hiện rõ những
đường gân xanh , Kit lo lắng hỏi :
_Anh có sao không ?
_Không sao . Tiếp thêm sức mạnh cho anh đi , theo cái cách em hay làm
lúc trước .-Ouji lắc đầu và mỉm cười với cô nhóc cho dù bây giờ cậu thật sự rất mệt .
_Ngốc quá một cái hôn nhẹ lên má không có tác dụng gì đâu , anh đã đủ lớn để biết chuyện đó mà .-Kit phì cười .
_Nhưng anh thích như vậy .
_Yên nào .
Cô bé tiến lại gần Ouji , nắm chặt lấy hai bàn tay cậu . Trán của Kit áp sát vào trán của cậu ấy , cô nhóc lẩm nhẩm điều gì đó . Một luồng sáng
màu xanh lá cây bao bọc xung quanh Kit và nó từ từ bay về phía Ouji .
Cậu cảm thấy khoẻ hơn rất nhiều và sắc mặt hồng hào lên hẳn .
_Khí của em dễ chịu thật .-Ouji đưa tay xoa đầu Kit, giọng dịu dàng .
_Hi, hơi tốn sức một chút nhưng không sao. Ngủ đi nào .
Nói rồi cô bé đỡ cậu nằm xuống và nhẹ nhàng đắp chăn cho Ouji . Cậu ấy
nhanh chóng chìm vào giấc ngủ . Cuộc nói chuyện vừa rồi thật sự đã làm
cậu mất sức quá nhiều . Nếu không nhờ luồng khí của Kit có lẽ Ouji đã
không chống cự nổi . Bởi vì trong những thanh kiếm mà bọn áo đen hôm
trước sử dụng có một lượng chất độc khá mạnh . Muốn bình phục trở lại sẽ phải mất nhiều thời gian .
Riêng Kit , mất đi khá nhiều khí và thể trạng mệt mỏi làm cho cô bé
không còn chút sức lực . Cô nhóc gục đầu xuống bên cạnh giường Ouji và
thiếp đi , đôi hàng mi cong vút nhắm lại . Có lẽ đêm nay Kit sẽ ngủ rất
ngon vì cậu ấy đã tỉnh dậy và bản thân đã tìm được câu trả lời cho tất
cả những khuất mắt mấy năm nay .
Một cơn gió thoáng qua , xung quanh niềm hạnh phúc luôn luôn có những
đám mây đen bao quanh , đó là quy luật . Ở trong căn phòng tại học viện
Venus một âm thanh vui tai vang lên , kèm theo tiếng thét giận giữ
XOẢNG!!!!!
_ Các ngươi là một lũ vô dụng , cả một thằng nhãi cũng không giải quyết
xong rồi còn để con ranh kia trốn thoát .-Bà Venus gào ầm lên .
_Chúng tôi xin lỗi thưa nữ thần .-bọn người bóng đen đó cúi đầu xuống rồi biến mất .
_Mẹ bớt giận , con đã có bước tiếp theo cho kế hoạch .-Solar nở nụ cười đắc thắng vốn có và lên tiếng .
_Nói mẹ nghe xem .-gương mặt Venus dãn ra , bà ta tựa lưng vào ghế .
_Cô ta sắp trở về rồi .-Solar từ tốn trả lời .
_Tin được không khi bản thân cô ta cũng là tình địch của con .-Venus nhíu mày , vẻ nghi ngờ .
_Nhưng chúng ta và cô gái đó có cùng một mục tiêu . Kẻ thù của kẻ thù là bạn mà mẹ . Để cô ta xử lý con bé ấy chúng ta chỉ cần đỗ hết tội lỗi
cho cô ta và ngồi hưởng lợi thôi . Không cần phí sức đúng không mẹ ?
_Được lắm ! Con cứ làm như vậy đi .-bà Venus suy nghĩ một lúc rồi gật đầu hài lòng .
Solar cúi chào mẹ mình rồi biến mất trong bóng tối như những người bước chân vào đây . Thêm một kế hoạch mới lại được lập ra .