Đôi mắt tôi từ từ mở ra . Trước mặt tôi là một màu trắng xoá. Mùi ête xộc vào mũi , tôi nhận ra ngay mình
đang ở phòng y tế . Tôi vén chiếc chăn trên người qua một bên , định sẽ
ngồi dậy thì một giọng nói vang lên làm tôi giật mình :
_Tĩnh rồi sao ?
Tôi quay sang nhìn thì thấy Ouji đang ngồi cạnh giường nhìn tôi chằm
chằm . Tôi im lặng và quay mặt sang chỗ khác . Đơn giản vì tôi không
biết nói gì và tôi không muốn nhìn thấy cặp mắt của anh . Nó luôn thể
hiện một sự lạnh lùng , vô hồn nhưng ẩn sâu trong đó là một nỗi buồn khó tả .
_Sao không trả lời ? -Ouji cau mày , vẻ mặt lộ rõ một sự tức giận đang được kiềm nén .
_.......-tôi vẫn im lặng .
Ouji như không chịu đựng được nữa , anh đứng phắt dậy , nắm chặt lấy bã vai tôi lay mạnh :
_Em coi thường ta như vậy sao ? Ta đã làm gì sai chứ ?Em ... em có biết
em bỏ đi 3 năm ! Đã 3 năm rồi . Ta đã rất đau em biết không ! Thật sự
anh ... anh rất nhớ em ..
Nghe được câu nói này của Ouji tôi cảm thấy nực cười . Tôi không phải con nít đâu , đừng có mà lừa tôi .
_Hừ ! Nhớ sao ? Đau sao ? Tôi không nghĩ vậy ! Người đâu cần phải đau vì tôi thưa Đại Hoàng Tử . Không có tôi thì vẫn còn những công chúa , quận chúa và những cô tiểu thư khác có thể mang niềm vui đến cho ngài , sẵn
sàng làm tất cả vì ngài . Hơn nữa họ có giá trị lợi dụng hơn tôi . Họ có thể giúp củng cố địa vị của ngài . Còn tôi , tôi là chỉ là một shamans
tầm thường , thậm chí tôi còn không có phép thuật ,. Tôi không có giá
trị lợi dụng đâu thưa hoàng tử .
Tôi nở một nụ cười nửa miệng , trả lời bằng giọng khinh bỉ . Gương mặt
Ouji giãn ra , anh ngồi xuống cạnh giường , giọng nói trầm ấm vang lên :
_Em ! Vì Solar sao ? Anh và cô ấy chỉ là bạn thôi e..
Tôi đưa tay đặt nhẹ trên bờ môi đỏ mọng của Ouji , ngăn không cho những
lời nói kia thoát ra . Tôi chen vào vì tôi không muốn nghe những gì anh
nói nữa :
_Đừng nói nữa . Người nghĩ tôi sẽ tin sao ? Xin lỗi nhưng trái tim tôi
nó nguội lạnh rồi . Người đã tặng cho tôi một lớp băng rất dày ở trong
tim . Bây giờ người lại muốn nó đập loạn nhịp vì người nữa sao ? Đại
Hoàng Tử người tham lam quá rồi .
Gương mặt Ouji tối sầm lại , bờ môi đã bắt đầu run run . Tôi bỏ tay ra , quay mặt đi , giọng lạnh lùng :
_Mệt rồi về đi . Người đã làm gì thì bản thân người rõ nhất . Tôi không
muốn nói . Nếu còn xem là bạn thì gọi Linda lên giúp tôi .
_Ta biết rồi . Em ... nghỉ ... đi ...
Giọng Ouji run run . Tôi biết anh đang đè nén cảm xúc . Xin lỗi nhưng
tôi phải tàn nhẫn thôi , tôi còn phải sống tiếp , tôi phải sống cho mình . Tôi không thể ở bên người , hoàng tử . Người là mặt trời ấm áp ,
nhưng khi ở cạnh người , nhận những tia sáng của người trong một thời
gian lâu như trước đây làm tôi cảm thấy đau nhói . Tôi và người không
cùng một thế giới . Ở bên người thật sự quá nguy hiểm . Nếu là trước đây tôi sẽ bất chấp tất cả , tôi chỉ cần người thôi . Nhưng sự việc xảy ra
ba năm trước đã tạo ra vết thương rất lớn trong lòng tôi . Và nó khiến
tôi phải nghi ngờ tình cảm yêu thương người dành cho tôi có thật lòng ko ? Hay chỉ là một sự giả d ối ?
Ouji bước ra khỏi phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại . Đúng vậy , hãy đi
đi đừng níu giữ nữa . Xin lỗi anh nhưng em sẽ không quay lại . Em đã
lảng phí quá nhiều thời gian và bây giờ hãy để em sống vì bản thân mình
nhé anh ! Cám ơn anh !