Đông Triều đặt cái gối ôm ở giữa giường, lấy chăn phủ
lên. Nàng bỏ dược liệu vào lò hương, để nó xông lên mùi thuốc nồng nặc.
Thế là giả bệnh thành công, không ai chống nổi mùi thuốc kia mà bước vào phòng nàng kiểm tra, mà có chống nổi cũng không nỡ lật chăn lên, mà có
lật chăn lên, phát hiện nàng đi cung không ai dám đồn ầm ĩ.
- Mỗi ngày nấu thuốc trong phòng ta một lần. - Đông Triều giao gói thuốc bột nặng mùi nhất cho Xảo Tuệ. - Mỗi lần chỉ thả vào một chút thôi cũng đủ rồi.
- Vâng, thưa phu nhân.
- Nhớ chăm sóc cho Hoằng Quân, nó có đến đây thăm ta thì đừng vội đuổi về, cho nó ăn bánh, uống trà rồi thay ta khảo bài nó.
- Vâng, thưa phu nhân.
- Phúc tấn có đến thì mời nàng đi ngay, thân thể nàng hơi yếu ớt, hít phải khói thuốc sẽ sinh bệnh.
- Vâng, thưa phu nhân. - Xảo Tuệ có phần mệt mỏi rồi.
Đông Triều dặn dò thêm vài điều rồi giã từ gia nhân chỗ
mình. Nàng cũng chào hai con mèo đáng yêu nhà mình trước khi rời khỏi.
Nàng trèo cửa sổ, leo tường ra ngoài.
Hôm nay là ngày xuất phát, lên đường đi tái ngoại. Đông
Triều phải chuẩn bị phẫn nam trang từ sớm, dặn do các gia nhân trong
phủ. Nàng được đặc cách đi bằng cửa sau, vòng ra đằng trước, ngồi vào xe ngựa của Dận Chân, sau đó chờ cùng chàng ra cổng thành.
Dận Chân ghét cảnh bịn rịn giả đôi trong cung, trong cung cũng chẳng có ai cho chàng bịn rịn. Khang Hy gia biết tính con nên hẹn
gặp ở cổng thành sẽ hội ngộ. Dận Tường với Tứ ca của mình như hình với
bóng nên cũng tới cổng thành.
Dận Chân đang ở cổng trước nói lời tiễn biệt với Tiểu
Uyển và Thu Nguyệt, cùng toàn thể các phúc tấn, trắc phúc tấn trong phủ. Hôm nay thiếu mặt Trắc phúc tấn Lý thị vì bị cấm túc trong Phật đường,
tội vô lễ với gia trưởng, thiếu mặt Trắc phúc tấn Nữu Hỗ Lộc thị vì đang dưỡng bệnh.
- Ta đi, nhớ coi sóc mọi thứ trong phủ. - Dận Chân cầm tay Phúc tấn, dặn dò.
- Gia, nhớ đi đường cẩn thận.
- Gia, có cần nhắn nhủ gì cho Liên Nhi không ? - Thu Nguyệt vẫn chưa biết chuyện của Đông Triều.
Dận Chân lạnh nhạt nói :
- Nhắn nàng ta canh chừng hai con mèo kia, đừng để nó vào phòng ta. - Biết Đông Triều mạnh thế, Dận Chân không cần lo lắng. - Và
đừng bắt ta tốn tiền thuốc nữa.
Đông Triều đứng ở kia nghe mà giận sôi gan. Vô tình thế hả ? Nhược Hy Cách cách hay sinh bệnh là do gã nào chứ ?
Đông Triều không trả treo ở đây, ngoan ngoãn làm một gia
đồng, leo lên xe ngồi trước. Tới khi Dận Chân lên xe, nàng lườm một cái.
- Chuyện gì ? - Dận Chân phủi ghế ngồi.
- Chả gì. - Nói vậy, mắt nàng vẫn trừng trừng.
- Chả gì thì thôi.
Dận Chân đội lên đầu Đông Triều một cái mũ kiểu thái giám thật lớn, che sụp cả khuôn mặt. Đông Triều là nữ tử, không cạo trọc nửa đầu nên phải đội mũ che đi. Nhưng không nhất thiết phải dùng cái mũ lớn như cái nồi ụp lên đầu nàng, dù cho đầu nàng có khá lớn đi chăng nữa.
- Huynh...
- Chuyện gì ?
- Chả gì !
- Chả gì thì thôi.
Hai người giữ nguyên thái độ ấy suốt con đường từ phủ đến cổng thành. Trên đường tham kiến Khang Hy gia gặp Dận Tường, hai người
vẫn cứ thế.
- Nha đầu, ngươi và Tứ ca giận nhau à ?
Đông Triều chỉ vào cái mũ sụp sụp trên đầu mình. Trông nàng y như cây nấm ấy. Dận Tường nhìn không được, cười phá lên.
- Nhờ Phước Tứ gia cả. - Đông Triều không khách khí, cho Dận Tường một đạp.
Dận Tường né được, cười nói :
- Đừng giận, cho người đội mũ sụp là sợ Thái Tử nhận ra ngươi, sẽ làm khó dễ.
- Đương nhiên ta biết.
Dận Nhưng chưa biết Đông Triều sẽ cùng đi.
- Nhưng không thể cho một lời giải thích sao ? - Đông Triều có vẻ giận dỗi.
Dận Tường cười, hỏi Dận Chân :
- Tứ ca có muốn giải thích ?
- Có cần giải thích ?
Đông Triều lắc đầu, sau đó làm lành ngay với Dận Chân bằng một cái nhích người sát với chàng.
- Thật là...
Ba người đi đến chỗ Khang Hy gia. Mã xa đã chuẩn bị cho
chuyến đi. Dận Chân và Dận Tường tới bệ kiến mặt rồng. Khang Hy gia vận
trường bào hoàng gia oai phong lẫm liệt, phất tay miễn lễ. Dận Nhưng vận áo tía, nhàn nhạt quét mắt qua ba người.
- Tứ đệ, người này không phải Cao Vô Dung. - Mắt Dận Nhưng nhìn chằm chằm vào Đông Triều.
- Hồi Thái Tử, đây là thư đồng mới thu của thần đệ.
- Không mang Cao Vô Dung theo sao ?
Đông Triều nhanh miệng đáp :
- Hồi Thái Tử, nô tài nghe chủ Tử bảo đi tái ngoại, trong lòng hiếu kỳ nên đã xin theo.
- Được rồi, được rồi. - Khang Hy gia phẩy tay. - Tới giờ rồi, khởi hành thôi.
Hồi tù và vang lên làm nhức tai. Đoàn xa mã lên đường.
Vì có Đông Triều đi cùng, Dận Chân không cưỡi ngựa mà
ngồi trong xe với nàng. Ngồi trong xe thực nhàm chán, Đông Triều muốn
đọc sách. Dận Chân không cho, vì như thế có thể khiến cho nàng bị say
xe.
- Vậy huynh muốn muội làm gì ?
- Ngồi yên cho ta !
- Nhàm chán !
Dận Chân bèn vén rèm cho nàng ngắm cảnh. Nha đầu này thấy cảnh vật ngoài bốn bức tường chắc chắn sẽ tạm thời quên cái nhàm chán.
Mặc dù cảnh thực nhàm chán.
- Oá ! Tuyệt quá đi !
Đông Triều quả nhiên quên đi cái chán, chỉ lo ngắm cảnh.
Cũng dễ hiểu với một kẻ quen sống ở đô thị, lâu lâu được ngắm nghía sự
hoang dã của thiên nhiên, ai không thấy thích thú. Nàng không chỉ cố
nhìn hết cảnh mà còn phập phồng cánh mũi muốn hít hết hương vào bụng.
Chợt !
- Tứ ca, thúc ngựa nhanh một chút được không ? Tới chỗ bụi cỏ kia kìa.
Dận Chân không cần hỏi nguyên do, lập tức ôm nàng ném ra khỏi xe.
Nhưng vì sự hiểu ý quá đỗi của Dận Chân, Đông Triều cũng phải thốt lên một điều.
- Cảm tạ. - Rồi nàng chạy ào đi.
- Lão Tứ, ta nghe tiếng thét, chuyện gì vậy ? - Khang Hy gia cho dừng đoàn Mã xa.
Dận Chân bước ra khỏi xe, chắp tay hành lễ :
- Hồi hoàng A Mã, thư đồng của con hơi khó ở nên đã leo khỏi xe, đi giải quyết một chút chuyện.
Đông Triều đang hành sự, nghe được, trong lòng không ngừng đay nghiến.
- Huynh được lắm !
- Hắn vẫn là một hài Tử, đường sá lạ lẫm, ngươi vào trong chừng thử xem.
- Phụng mệnh.
Dận Chân liền bám theo Đông Triều.
- Hoàng A Mã, con thấy ngài quá quan tâm tới tiểu Tử đó,
dù gì cũng chỉ là một thư đồng. - Thái tử không vừa mắt với sự quan tâm
thái quá này.
Khang Hy gia không trách phạt, chỉ khẽ mỉm cười.
- Thư đồng, cũng có nhiều loại thư đồng, giống giấy, cũng nhiều loại giấy.
Trong bụi cây bên đường lay động.
- Thế nào rồi ? - Dận Chân thấp giọng hỏi.
- Tổng cộng có hơn trăm ngòi pháo, nối cùng một sợi dây,
chôn dưới gốc cây này. - Đông Triều tra dao găm vào vỏ, dắt vào hông. -
Muội đã cắt hết rồi.
- Còn gã này ? - Dận Chân nhìn gã áo đen sóng xoài trên mặt đất.
- Huynh nghĩ thế nào ?
Dận Chân nhíu mày, Đông Triều cũng vậy. Suy nghĩ như nhau.
- Giao hắn cho Thái Tử.
Nói là làm, Đông Triều lấy ngay chiếc roi ngựa Dận Chân
giắt ngang hông trói tên đang say giấc nồng trên mặt đất. Nàng không
nhân nhượng chút nào, cố ý siết thật chặt, thậm chí là làm cổ tay gã
chảy máu. Dận Chân nhăn mặt.
- Hỏng roi của ta rồi.
Đông Triều bễu môi :
- Huynh thay nó là đúng thời rồi đấy. Roi gì cũ rích.
Dận Chân nhíu mày. Cái gì mà cũ ? Chàng dùng nó từ hồi
bốn tuổi, đến giờ là hai tám, mới có hai bốn năm chứ bao nhiêu. Còn tốt
chán ! Nhưng sự đã rồi.
- Về xem ta cắt cơm muội thế nào.
- Ha Ha !
Đông Triều dựng đầu kẻ bất hanh kia dậy. Nàng đá hắn một
cái cho hắn tỉnh. Dận Chân túm đầu gã, vứt lên xe mình. Hai người cùng
quay trở về đoàn mã xa.
- Đã xảy ra chuyện gì ? - Khang Hy gia hỏi. - Hả tiểu tử ?
Đông Triều mỉm cười, láu lỉnh nói :
- Khởi bẩm vạn tuế gia, phía trước có bọn trẻ nít đốt
pháo, tiểu nhân ngửi không nổi mùi thuốc nên đến đuổi chúng đi. Thật cáo lỗi với vạn tuế gia vì đã làm đoàn xa mã phải dừng bước. - Nói rồi nàng vái dài một cái.
Dận Nhưng nghe nói, trong lòng rét run. Điều này không
qua nổi mắt Đông Triều. Quả nhiên chủ mưu là hắn ! Thấy miếng gỗ chuyên
dụng của bọn thái giám trong Thái Tử phủ là biết rồi.
- Tiểu Tử, từ nay về sau không được tuỳ hứng nữa. - Dận Chân giả bộ quở mắng.
Khang Hy xua tay :
- Lão Tứ, sao lại mắng người ? Tiểu tử này sợ pháo nổ làm dọa ngựa nên nhanh tay dập tắt trước. Ngươi nên khen mới phải.
Dận Chân không nói gì. Khang Hy gia nghĩ nhi tử không bằng lòng nên xua tay Bảo cả hai trở về xe.
Hai người ngồi im lặng trong xe, không ai nói gì. Bởi cả
hai đều bận ngắm cảnh ở ngoài. Đông Triều lo lắng trên đường lại cái bẫy rập nữa. Dận Chân thì quan sát nhất cử nhất động của Thái Tử. Nãy giờ
Dận Nhưng nhìn về phía xe không ít lần.
- Dừng lại.
Người ngựa đi được nửa ngày đã muốn mệt, Khang Hy gia hạ
lệnh dựng trại nghỉ ngơi. Đông Triều được lệnh đến hầu trà. Nàng nhanh
nhẹn rời xe, bước đến hầu Khanh Hy gia. Trước khi đi, nàng đá mắt với
Dận Chân một cái.
- Đã hiểu.
Dận Chân đến chỗ Dận Nhưng, nói vài lời thì thầm. Dận
Nhưng mặt xanh rờn, im thin thít, sau đó cáo biệt Khang Hy gia đi, bao
là muốn săn vài con thỏ để nhấm nháp. Khang Hy gia mỉm cười, phất tay
cho đi.
- Tạ Hoàng A Mã. - Dận Chân cùng Thái Tử lui đi.
Đông Triều rất hài lòng. Sự việc quấy rối này nên tạm
thời giấu Khang Hy gia, ngài đang cao hứng du ngoạn, mang cả Thập Bát A
ca theo, không nên để ngài cụt hứng. Sống ở đây một thời gian, Đông
Triều đã xem Khang Hy gia như cha ruột thân sinh ra mình.
- Tiểu tử, lại đây ! - Khang Hy vẫy tay gọi nàng.
Đông Triều vội chạy tới. Khang Hy gia sờ sờ cái mũ của
nàng, sau đó chỉ vào một người trước mặt. Đông Triều theo hướng ngón tay của ông, nhìn. Trước mặt nàng là một tướng khoảng bốn mươi, oai dũng,
uy nghi. Nét mặt ông ấy có điểm giống Liên Nhi khi nàng nhìn trong
gương.
- A Mã ! - Đông Triều reo lên vui mừng.
Nghe danh Nữu Hỗ Lộc Lăng Trụ đã lâu, giờ Đông Triều mới
thấy mặt, không khỏi ngưỡng mộ. Dù tướng người ông có hơi nhỏ thó,
nhưng khí chất tỏa ra thật dữ dội. Có ai tin nàng đã tự họa hình ông để
thờ thay vì thờ Quan Vũ.
Nữu Hỗ Lộc Lăng Trụ nhìn thấy con gái trước mặt, muốn
chạy tới ôm vào lòng nhưng trước mặt rồng, không thể thất thố. Ông hơi
luống cuống.
Đông Triều hiểu, nàng quay qua nhìn Khang Hy gia.
- Hoàng A Mã...
- Phụ Tử gặp nhau, mừng rỡ là Thiên kinh địa nghĩa. Lăng Trụ, ngươi sợ gì chứ.
Nữu Hỗ Lộc Lăng Trụ cả mừng. Ông cúi xuống ôm con gái.
Vòng tay ông rất ấm áp, Đông Triều thấy nhớ vị phụ thân đã mất vì bị
ngựa giày, ngày cuối cùng ông mất, ông cũng ôm nàng như thế. Tình phụ tử cũng tự nhiên nảy sinh. Nàng nhảy lên ôm chầm lấy Nữu Hỗ Lộc Lăng Trụ,
hai tay ôm chặt cổ, hai chân câu chặt hông của ông.
- A Mã ! - Đông Triều reo lên như hát.
Nữu Hỗ Lộc Lăng Trụ luýnh quýnh. Thật bất ngờ ! Nữ tử hôm nào nước mắt giàn giụa, điềm đạm, có phần yếu ớt giờ như hoa dại giữa
đồng hoang, đầy sức sống, mạnh dạn lên rất nhiều.
- Liên Nhi...
Khang Hy gia bật cười, vuốt vuốt chòm râu.
- Lúc tứ hôn, ta nghe Lăng Trụ bảo nữ tử ôn nhu, dịu dàng, vậy mà chỉ cần một năm vào phủ lão Tứ đã thành đã miêu thế này.
Nữu Hỗ Lộc Lăng Trụ toát mồ hôi lạnh, muốn đặt nữ tử của mình xuống, cùng tạ tội với thánh thượng. Khang Hy gia mỉm cười.
- Bất quá, ta thích dã miêu này nên cho theo tháp tùng.
- Tạ Hoàng thượng chiếu cố tiểu nữ.
- A Mã. - Đông Triều thử sờ sờ hai gò má của Lăng Trụ. - A Mã có gầy đi thì phải.
Lăng Trụ gật đầu. Một năm xa con gái, ông thấy nhớ rất
nhiều, cơm ăn không ngon, ngủ không yên, sợ Tứ A ca quá hà khắc làm con
sinh khổ như các vị Cách cách trước đây. Giờ thấy con trẻ còn mạnh khỏe
hơn trước kia, nghe Hoàng thượng bao là nhờ cả vào Tứ A ca, trong lòng
ông thư thái hơn rất nhiều.
- Gầy thì đã sao, A Mã vẫn là oai phong. - Đông Triều cọ cọ mũi mình vào má Lăng Trụ.
- Ha ha ! - Lăng Trụ không thể không cười, nhột có mà cao hứng cũng có.
Đông Triều rất vui. Thật tiếc Liên Nhi không có ở đây.
Được nàng ấy cho trú ngụ trong thể xác, Đông Triều thực cảm kích, quyết
thay nàng báo hiếu cho phụ thân.
- A Mã đừng lo, có nhi nữ ở đây, con sẽ lam cho A Mã tăng cân trong vòng mười ngày.
Đông Triều tiếp tục dùng mũi cọ lên người Lăng Trụ. Chợt. Một cái mũi ướt át nào đó chạm vào lưng nàng. Tiếng thở nghe quen quen.
- Tiểu Tử, đi !
Dận Chân giật nàng từ tay Lăng Trụ, để nàng ra sau yên ngựa, thúc đi. Mọi người ngây ngốc. Chuyện gì vậy ?
Đột nhiên bị Dận Chân xốc lên ngựa, Đông Triều không khỏi hốt hoảng, phải vùng vẫy. Nàng đá,nàng đánh, nàng thụi vào bụng Dận
Chân, đương nhiên là bí mật không cho Khang Hy gia thấy. Vô duyên vô cớ
đối xử với nàng như vậy, nàng không cam chịu đâu !
-Thả muội xuống ! –Đông Triều rít qua kẽ răng.
Dận Chân chơi ác, thúc chân vào ngựa, làm nó hí lên một
tiếng ghê rợn, đúng cái bản đàn ngựa trong quá khứ của nàng hí lên,Đông
Triều đành ngồi im. Dận Chân cứ thế mà mang nàng đến lều nghỉ của
mình.Ngựa cách lều vừa hai mươi bước chân, Dận Chân xách nàng xuống
ngựa, tống vào trong.
-Huynh làm sao vậy ?– Đông Triều tuy bị vứt lên lông cừu mềm mại nhưng vẫn thấy ê ẩm. – Ái da!
Đông Triều thấy điều đó chẳng hề gì,dù sao
cũng là lâu ngày không gặp phụ thân, chút hành động thân mật đó sẽ không làm nàng lộ rõ chân tướng. Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi là hài tử mới mười mấy
tuổi, làm vậy chẳng có chút gì thái quá cả.
-Làm như thế khôngđúng lễ.
Đông Triều nhíu mày suy nghĩ. Nàng có làm
chuyện phi lễ sao ? Rõ ràng là không có ! Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi là con gái của quý tộc người Mãn, mấy chuyện lễ nghĩa phiền phức của Trung thổ
chắc không ngấm vào máu đến thế, với lại, người ấy còn là A mã.
-Dù sao cũng là Amã…
-Hắn không phải A mã của muội. – Dận Chân chợt hạ giọng. – Cũng chỉ mới tuổi tráng niên…
Đông Triều nghe được mấy chữ cuối.
-Chẳng lẽ huynh ghen? – Đông Triều tròn xoe mắt.
Tim ai đó nhảy thịch một cái. Lông mày co rúm như sâu rọm, mặt nhăn nhúm, tay siết thành nắm đấm, chỉ muốn đấm người
ta. Đông Triều đoán trúng phóc rồi ! Nàng cười ranh ma :
-Hóa ra người hướng Phật mỗi ngày như Tứ gia của chúng ta cũng biết ghen sao ?
-Nói bậy ! – Dận Chân quay mặt đi.
Đông Triều không tha. Nàng nhích từ từ đến
gần Dận Chân, vòng tay ôm chặt lấy chàng, cọ cọ cái đầu vào lưng người
ta. Giọng Đông Triều lúc này mang chút nũng nịu của một hài tử :
-Sao không nói sớm !Tội chưa kìa !
Dận Chân xoay người lại, bẹo má ĐôngTriều một cách đầy ác ý :
-Ta ghen cái gì ?
Đông Triều le lưỡi ra :
-Thì…huynh ghen với A mã của Liên Nhi có Phật diện, được
hài tử thương, còn huynh thì Thiết diện nên đâu có hài tử nào thương
đâu.
Dận Chân cứng đờ cả người. Đó là suy nghĩ của Đông Triều hay sao ? Dận Chân thở dài, buông tay. Nếu suy nghĩ ấy Dận
Chân bảo sai, vậy nàng phải nghĩ thế nào bây giờ ?
-Thôi, bỏ đi. – Dận Chân kéo nàng ngồi lên trên. – Ta gọi muội đến đây để nói chuyện Thái tử.
-Thái tử ? Thế nào rồi ?
Dận Chân thở dài :
-Không có nhận,nhưng chối đây đẩy, để lộ nhiều sơ hở,
cũng như đã nhận rồi. Hắn muốn kích động mâu thuẫn Mãn Mông, thả người
gây rối trên đường giả làm người Mông.
Đã nói vào chuyện chính. Đông Triều liền thả
mình vào bộ dạng tư lự. Nàng đã đoán biết được chủ mưu việc này cũng như nguyên do khiến nó xảy ra. Nhưng nàng không ngờ chính Thái tử lại đi
làm trò điên rồ này, hắn sẽ chuốc lấy thê thảm.
-Hắn quá xốc nổi,bày ra chuyện ngu ngốc, e rằng sẽ chuốc
lấy họa vào thân. – Dận Chân xoa xoa chân mày mình. - Thật hết thuốc
chữa.
Lời Dận Chân nói gợi cho Đông Triều một việc, liên quan đến lịch sử. Sau chuyến tái ngoại này, Thập bát Hoàng tử yểu
mạng qua đời, Thái tử cũng bị phế truất lần thứ nhất. Một thời gian
sau,Thái tử sẽ bị phế truất lần thứ hai, bị giam trong Tông nhân phủ,
Thập tam A ca cũng bị liên lụy. Mười năm sau nữa là một cuộc gió tanh
mưa máu, kết thúc cuộc chiến, Tứ A ca Dận Chân đăng cơ, lấy niên hiệu
Ung Chính.
-Có thể Thái tử sẽ bị phế. – Đông Triều bạo gan nói ra điều này.
-Có thể.
Dận Chân sớm coi nàng như người đồng hành,
không ngần ngại cùng nàng bàn luận đại sự. Đông Triều khẽ nhích người
lại gần chàng, quan sát kỹ càng nét mặt. Khi nhắc đến việc Thái tử có
khả năng bị phế truất, mặt Dận Chân khá phức tạp, nửa muốn, nửa không.
Đông Triều đoán nửa muốn kia là vì muốn trừng phạt kẻ vô lại hại nước hại dân, nửa không kia là vì sợ một cuộc chiến
tranh đoạt mang đến trận gió tanh mưa máu. Trước giờ Dận Chân vẫn là
người một lòng vì nước vì dân, chẳng hiểu nổi mấy quyển tiểu thuyết kia
nghĩ sao mà viết xấu về chàng.
-Thái độ không đoan chính, e rằng đến tái ngoại sẽ gây chuyện.
-Muội thấy hắn đã gây chuyện ở Trung thổ rồi mà. – Đông Triều đung đưa đôi chân nhỏ nhắn của mình.
-Nhưng không được gây chuyện ở Mông Cổ, sẽ làm mất mặt mọi người.
Đông Triều nhíu mày, nhìn chằm chằm Dận Chân. Sống chung hơn một năm nay, Dận Chân buộc tóc mình bằng loại dây
gì,nàng cũng biết. Vừa thấy ánh mắt của chàng, Đông Triều biết ngay có
chuyện gì rồi. Nàng bắt chéo chân, làm bộ cụ non :
-Huynh nhờ muội canh chừng Thái tử ?
Trong chuyến đi này, Đông Triều thân cận với
Khang Hy gia, cũng như thân cận với Thái tử gia, có thể giám sát hắn
từng đường đi nước bước, khuyên nhủ mỗi khi hắn trở chứng.
-Nếu làm khó muội,không cần đồng ý.
Đông Triều chống cằm suy nghĩ. Nàng hơi hé môi.
-Làm gì cũng được,miễn là có thể chỉnh hắn ?
Dận Chân thấy sát ý trong mắt nàng,hơi rùng mình.
-Ừ.
-Muội thích hài tử,nhưng cực kỳ ghét những hài tử quấy phá, không biết điều.
-Vậy thì…
-Y khiến huynh khổ sở bao ngày qua, muội sẽ chỉnh y một trận.
Đông Triều nói những lời vậy đối với một Thái tử, thân làm thần tử, Dận Chân nên nổi giận mà giáo huấn. Nhưng Đông
Triều muốn vì Dận Chân đòi lại công đạo, chàng lại cảm thấy vui. Thoáng
trông ai đó bẻ khớp tay khớp chân khởi động, trong tâm dâng lên cảm xúc
khó nói thành lời.
Lương khô mang theo xe không thiếu,hơn nữa còn có trà
thanh giọng, đủ mọi loại, nếu muốn dùng bữa có thể lấy ra nướng lên.
Nhưng bản tính hoang dã từ thời tổ tiên vẫn ăn sâu vào máu thịt nhà Ái
Tân Giác La, Thập Tam A ca nhân cơ hội này muốn mang cung vào rừng săn
thú,đã nhanh chóng dẫn mười thị vệ đi. Dận Chân kỵ mùi máu, nhưng cũng
cùng Nữu Hỗ Lộc Lăng Trụ rời khỏi, bảo đi tìm nguồn nước sạch.
Tại đây còn lại Thái tử gia, Khang Hy gia,
Dận Giới, Đông Triều cùng một đoàn thị vệ cao to vạm vỡ, đứng thành hàng dài có thể sánh với Vạn Lý Trường thành.
Đông Triều thở dài, không ngừng oán trách ai đó trong
bụng. Mình muốn đi theo nhưng phải thừa lệnh ở lại đây trông chừng một
hài tử hư hỏng. Tại sao phải tự hành hạ mình như thế chứ ? Ai đó nàng
đang trách cứ là chính mình.
Dận Nhưng ngồi thưởng trà đằng xa, nhìn Đông Triều như
muốn xé đôi nàng ra. Vốn muốn cưỡi ngựa trốn đi gặp kẻ kia thảo luận một chút, không ngờ Đông Triều lại chuốc thuốc con tuấn mã yêu quý của hắn, làm nó ngã lăn kềnh ra ngủ mê man, Dận Nhưng muốn đập nó dậy hoặc mượn
ngựa khác mà đi thì Đông Triều thẽ thọt cái gì đó, bảo rằng tuấn mã đi
đường xa mệt mỏi hết cả, ai kia ác tâm, đày ải bao nhiêu đấy mạng,sẽ
không tích phúc. Thế là gã bị khóa chân ở đây, không đi đâu được.
-Hừ ! – Dận Nhưng siết chặt nắm tay, tia cho Đông Triều mấy vạn lưỡi đao vô hình.
-Hừ ! – Đông Triều cười khẩy. Ai chẳng biết gã nhìn ai, nhưng ai có sợ ai đâu.
Đôi bên đấu mắt không ngừng nghỉ.Đến khi Thập tam A ca mang mấy con thỏ rừng trở lại, Dận Chân cũng đem nước sạch
đến, cuộc đấu mắt không ngừng nghỉ. Đến phút cuối cùng Khang Hy gia hắng giọng gọi người, cuộc đấu mới đến hồi kết thúc thắng thua. Người thua
đương nhiên là Dận Nhưng. Gã xếp giáo đầu hàng, ấm ức đến bồi Hoàng A
mã.
-Hài tử dễ dạy. –Đông Triều mạo phạm mượn tạm danh ngôn của Ô Tiên sinh mà nói.
Nhiệm vụ tạm kết thúc, để Dận Chân trông coi
Thái tử, nàng lon ton qua chỗ đội hộ vệ nướng thịt nghịch ngợm đôi chút. Sinh thời ở cô nhi viện, Đông Triều thích nhất xem cô giáo nướng
thịt,thơm thơm, có thể cho cả đĩa vào bụng. Giờ đã lớn, nhưng cái tính
này không sửa được, huống chi giờ mang thân tiểu thái giám, muốn nghịch
thế nào chả được, Dận Chân bận trông nom Thái tử rồi.
-Ta giúp một tay được không ? – Đông Triều xắn tay áo lên, lom khom nhặt củi.
-Cách cách !
Thị vệ sợ chết khiếp. Dù người này phẫn nam trang, không
ai dám quên đây là Nhược Hy Cách cách mà Hoàng thượng ngự tứ. Nhưng mà
sao Cách cách này lại bị bộ y phục Thái giám làm cho quên rồi sao ?
-Cách cách, muôn vạn lạy ngài. – Lý Đức Toàn chạy ào ra,
muốn quỳ lạy thật. – Ngài nên đứng vào trong kẻo tàn lửa bắn vào mặt thì khốn khổ.
Đông Triều nhìn những tàn lửa tí tách đằng
kia. A ha, nàng quên mất. Ở thời hiện đại cô giáo dùng bếp ga, ít có tàn lửa bắn ra, ở đây có tàn lửa. Đông Triều vội vội vàng vàng chạy đi.
-Tạ ơn lão thiên gia. – Lý Đức Toàn thở phào. – Suýt chết ! Chưa kể Vạn tuế gia, chỉ cần Tứ A ca thôi cũng đủ xé xác chúng ta
rồi.
-Ta quên mất ! –Đông Triều trong chốc lát đã trở lại.
-Cách cách !
Đông Triều lấy ra rất nhiều khăn loại lớn,
loại vải thô và một lố vải để quấn vết thương, nghe bảo rằng đã hư.Nàng
đưa cho mỗi tiểu thái giám một cái, mình giữ lại một cái.
-Tàn lửa bắn vào mặt sẽ làm phỏng da. Các ngươi là nam nhân, không quan trọng đẹp xấu nhưng để hoại tử thì chẳng hay chút nào.
Đông Triều làm như hướng dẫn, lấy khăn lớn
bịt mặt mình, còn vải quấn vết thương thì quấn vào tay. Như thế có thể
tránh cho tàn bắn vào mặt, cũng như làm hư hại tay chân nếu phải tiếp
xúc củi lửa.
-Cái gì phòng thì nên phòng, thuốc đắt hơn vải thô nhiều lắm.
-Khục khục !
Dận Tường ở đằng xa che miệng cười.Châm ngôn
sống kia là của Tứ A ca đấy, chỉ sửa lại chút xíu là “Thuốc đắt hơn gạo
nhiều lắm”, lúc dỗ Dận Tường ăn cháo lấy sức, sau lần phạt quỳ kia.
-Nha đầu này lây bệnh của huynh nặng quá rồi ! – Dận Tường cười cười, nhìn qua Dận Chân.
-Để xem lát nữa ta chỉnh nàng thế nào. – Dận Chân nghiến răng. – Thân nữ nhi mà cứ sấn tới bọn nam nhân ở đằng kia.
Dận Tường mắt sáng như thấy đượcvàng :
-Chà chà, trong mắt huynh, kẻ bị hoạn cũng thành nam nhân rồi sao ?
-Im đi ! – Dận Chân xoay người đi vào trong.
-Không cản à ?
-Cũng không thể làm loạn được gì.
-Vậy thì nam nhân thật ra đây ! – Dận Tường xắn tay áo
lên, hồ hởi qua bên đó giúp Đông Triều một tay nướng thịt thỏ. – Ta tới
đây !
Đông Triều đang lột lông thỏ, thấy Dận Tường tới, liền kéo xuống :
-Vừa hay thiếu người, ngài giúp một tay đi.
-Được thôi ! – DậnTường rút dao găm trong người ra, phụ giúp mọi người một tay.
-A ! Lý công công !
Lý Đức Toàn choáng váng muốn xỉu rồi. Một
Cách cách phẫn nam trang ra nướng thịt, một A ca xắn tay áo ra giúp,Tứ A ca quy củ thường ngày ngồi đó dung túng. Còn gì loạn nữa không đây !
-Xong rồi ! – Đông Triều nướng xong thịt rồi. – Con to
nhất cho Hoàng A mã, con mềm nhất cho Thập bát A ca đi ! Còn con này cho A mã.
Nói là làm, Đông Triều chọn hai con thỏ theo
đúng tiêu chuẩn, đặt lên đĩa, đích thân mang đến bồi. Đông Triều bước về phía Khang Hy gia đang bế Thập bát A ca đặt trong lòng, yêu chiều nựng
nịu.Hài tử này hơn Hoằng Quân không nhiều tuổi, nhìn nó, Đông Triều bỗng nhớ đến Hoằng Quân. Nàng hy vọng hài tử kia ở nhà không quấy khóc, đòi
hỏi đủ điều,cũng đừng vùi đầu học tập quá độ.
-Tiểu thái giám ! Ngươi đang nghĩ gì thế ? – Khang Hy gia cười cười, trêu Đông Triều.
-Bẩm Hoàng thượng,thần nhớ Hoằng Quân thiếu gia. – Đông Triều thành thật trả lời, đặt đĩa thịt thỏ lên bàn.
-Tiểu thái giám à !– Dận Giới rời khỏi lòng Khang Hy,
chạy đến cầm tay Đông Triều rất thân thiết.– Hoàng huynh có mang đồ đi
săn về đây, làm một món quà tặng Hoằng Quân đượckhông ?
Đông Triều mỉm cười vừa ý. Dận Giới là một
đứa trẻ tinh tế, dễ nhìn thấu tâm sự người khác, cũng như dễ an ủi người khác. Nàng tiếc cho hài tử này, đầu thai không đúng chỗ, phải chết khi
còn rất nhỏ. Giá như hài tử này không đi tái ngoại, giá như nàng ngăn
cản Khang Hy gia đừng cho hài tử này đi…
-Không được. – ĐôngTriều lắc đầu.
Không thể đảo loạn lịch sử được. Dận Giới
phải chết ! Chết vì cái lạnh cắt da cắt thịt ở tái ngoại. Thái tử làm
loạn, không đến viếng thân đệ lần cuối, làm cho Khang Hy gia thịnh nộ,
phế xuống lần nhất, tống giam vào Tông nhân phủ.
-Tẩu tử ? – Dận Giới chớp chớp đôi mắt, nhìn Đông Triều.
Đông Triều mỉm cười, quỳ xuống mộtchân, tựa
như cái cách người trông trẻ viện mồ côi của nàng hay làm lúc nóichuyện
với chúng.
-Được, chúng ta sẽ làm quà tặng mọi người ở nhà, Thập thất A ca, cả Mật tần nữa, được không ? Làm khăn quàng cổ được không ?
-Ừ !
-Trước hết phải ăn no cái đã !
-Tẩu tử bón cho ta !– Hài tử nũng nịu.
Đông Triều mỉm cười. Nàng nhìn Khang Hy gia, mong cho phép. Ngài khẽ gật đầu.
-Ừ, bón !
Nàng bồng Dận Giới lên, đặt vào lòng mình,
sau đó dùng dao bên người cắt thịt, lấy đũa bón từng miếng vào miệng hài tử. Cách này nàng học từ cô giáo dạy trẻ của nàng ở thời hiện đại.
-Hoàng Ngạch nương…- Dận Chân trông thấy cảnh tượng, không khỏi cảm thán.