Trong một vài bộ phim cổ trang về đề tài chốn cung đình mà Đông Triều đã từng xem qua lúc rảnh rỗi, có một vài cung phi giả bệnh để được vua yêu thương mà không sợ bị dè bỉu. Giờ bị thương rồi thì đúng thế thật, Dận
Chân có ghé qua chỗ nàng thường xuyên để nói về Thái tử cũng không sợ bị mấy người kia nhõng nhẽo, giữ chân ở lại. Đông Triều còn được Thái tử
và Hoàng thượng cho mời đến ba ngự y đến chẩn mạch. Và có phúc hơn nữa
là đang được hai người vợ mà Hoàng đế Ung Chính sủng ái, Ô Lạt Na Lạp
thị và Niên thị giúp đẩy chiếc xe lăn, cùng nhau dạo vườn hoa, với Hắc
Hổ nằm gọn trong lòng nàng.
-Hoa hôm nay rất đẹp, dù gió thổi khá mạnh. – Đông Triều trông đóa hoa màu đỏ đang nở rộ kia.
-Không ạ. Muội rất hạnh phúc vì được Phúc tấn và Niên tỷ yêu thương thế này. Cứ tưởng đang ở trong một gia đình vậy.
Tiểu Uyển hạ người xuống, nắm lấy tay Đông Triều, dịu dàng nói :
-Chúng ta là người một nhà, là gia đình mà.
Niên Thu Nguyệt thở dài :
-Nếu Lý tỷ và những người khác cũng nghĩ vậy thì tốt quá. Nhất là Lý tỷ, lúc nào cũng dẫn hai con trai đến để ra oai.
Đông Triều không thích nói xấu sau lưng người khác, nàng bèn chuyển chủ đề :
-Phúc tấn, tỷ thấy nếu chúng ta thân với nhau thì có cần gọi nhau bằng họ không ? Khách sáo quá.
Tiểu Uyển gật đầu :
-Được đấy. Vậy, chúng ta sẽ gọi muội là Liên Nhi thôi. Muội cũng gọi ta là Tiểu Uyển tỷ thôi.
Đông Triều đưa mắt nhìn Niên Thu Nguyệt. Nàng ta gật đầu. Đông Triều
ngả người ra sau. Đến đây cũng không phải là xui xẻo. Một đứa bé mồ côi
như nàng tự dưng có cả một gia đình bên cạnh. Khoan đã, nói vậy Đông
Triều luôn xem Dận Chân như anh trai ư ?
-Di nương !
Ba chị em trông chiếc đuôi sam đang lấp ló sau bụi hoa. Tiểu Uyển mỉm cười, gọi :
-Hoằng Quân, đến đây !
Đứa bé này lâu lâu theo Phúc tấn đến chỗ Đông Triều chơi. Đông Triều
thường kể chuyện thiền cho nó nghe. Thằng bé này rất giống Dận Chân,
giải thích vài lần là hiểu ngay. Thật tiếc khi nó phải mất sớm. Đông
Triều rất thích nó, nhất là khi nó cười, để lộ mấy chiếc răng sữa, đặc
biệt : thằng bé này thích mèo. Đông Triều vẫy tay, nó chạy ù đến ngồi
trong lòng Đông Triều, Hắc Hổ chuyển lên vai nàng, nhường chỗ cho Hoằng
Quân.
-Di nương, di nương kể cho Hoằng Quân nghe vài chuyện nữa đi.
Đông Triều kể cho nó nghe một câu chuyện. Bốn người bật cười. Chợt, Dận Chân xuất hiện, đằng sau có ông thầy thuốc hay tới băng bó cho Đông
Triều. Tiểu Uyển dịu dàng nói với Hoằng Quân :
-Nào, đi với ta, tới giờ di nương con thay băng rồi.
Hoằng Quân phụng mặt nhưng cũng ngoan ngoãn cho Tiểu Uyển bế. Niên Thu
Nguyệt cũng bế Hắc Hổ đi. Đông Triều thì được Dận Chân đẩy xe lăn trở về phòng để ông thầy thuốc thay băng cho mình. Đông Triều phát sốt khi ông ta từ từ nâng chân nàng lên, thoa thuốc mà cứ phải dè chừng Dận Chân.
-Thôi, để tôi làm cho ! – Đông Triều hất tay ông thầy thuốc ra, tự băng
bó cho mình. – Cẩn thận như ông thì lúc thân thể tôi như tương chắc sẽ
lìa đời sớm. Cám ơn nhiều.
Dận Chân thấy thương cảm cho ông ngự y xách tráp thuốc ra đi với cái
đầu gục xuống. Đông Triều rất bực mỗi khi có thầy thuốc tới, chia cắt
nàng với cuốn sách tuyệt vời. Dận Chân nói :
-Muội không cần phải gắt với hắn.
-Muội đâu phải đồ sứ ?
Dận Chân nói :
-Thân đó là của Liên Nhi, muội phải biết trân trọng.
Đông Triều rời mắt khỏi cuốn sách :
-Đó là lý do vì sao nữ giới ở đây yếu đuối đến thế. Suốt ngày cứ phải dè chừng này nọ, sợ có sẹo. Có sẹo thì sao chứ ? Rồi phải chết yểu vì
không vận động.
Đông Triều thở mạnh :
-Nhân tiện, huynh chuẩn bị quà gì cho Thái tử vậy ?
-Một chữ “Phúc”.
-Huynh tặng muội chữ “Thọ” vào sinh nhật muội đi.
Dận Chân nhìn nàng chằm chằm :
-Sinh nhật nào ?
Đông Triều ngớ người. Phải rồi, nàng đang là Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi mà.
Nhưng lúc ở thời hiện đại, Đông Triều cũng không có sinh nhật. Đông
Triều hóm hỉnh nói :
-Sinh nhật của tất cả mọi người.
Dận Chân im lặng, chờ nàng đưa ra lời giải thích. Đông Triều nói :
-Tết đấy. Cứ đến tết là mỗi người thêm một tuổi phải không ?
-Muội không có sinh nhật sao ?
-Muội mồ côi từ nhỏ, một mình vật lộn với cuộc sống từ lúc mười lăm
tuổi. Được Nữu Hỗ Lộc tiểu thư chiếu cố về đây, muội rất hạnh phúc. Muội có cả gia đình, có những người chị luôn yêu thương mình, có những đứa
trẻ vây quanh và một người huynh trưởng tốt.
Dận Chân nghe đến đây, khẽ nhíu mày :
-Muội xem ta là huynh trưởng sao ?
Đông Triều gật đầu. Đột nhiên, Dận Chân buông tiếng thở dài rồi đứng dậy, tiến tới ấn đầu nàng xuống :
-Ta đi ra phố một chút, có gửi gì không ?
-Bánh phù dung.
Dận Chân gật đầu rồi quay đi. Ánh mắt ấy, Đông Triều biết có hàm ý gì.
Sống chung với nhau không là anh em thì là vợ chồng. Nhưng sao Đông
Triều có thể có ý nghĩ ấy ? Thân phận này là của Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi, số kiếp này là của Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi, Đông Triều chỉ là người thay thế
tạm thời thôi. Nàng chỉ là một người vô hình của thời đại này. Luyến
tiếc chỉ thêm đau khổ.
Thoắt cái mà Dận Chân đã biết Đông Triều được một tháng. Nha đầu đó dần trở thành một phần trong gia đình này. Sống chung với nhau không là anh em thì là vợ chồng. Nhưng đó lại là một người có thể ra đi bất cứ lúc
nào. Nếu ban đầu xem nha đầu đó là một người vô hình thì tốt biết bao
nhiêu.
Dận Chân đi một mình ra phố cũng buồn, bèn đánh xe qua phủ Dận Tường
mời hai vợ chồng hiền đệ đi cùng. Dận Tường đang cuồng chân, nghe qua
liền sửa soạn quần áo, dắt phúc tấn Triệu Giai Nghi đi ngay. Ba người
ghé qua hàng bán bút với giấy. Dận Tường hỏi :
-Tứ ca định viết thư pháp tặng cho Thái tử ạ ?
Dận Chân gật đầu :
-Còn đệ ?
Dận Tường ngớ người. Triệu Giai Nghi bật cười khúc khích. Anh chàng này vẫn chưa đếm xỉa đến chuyện sinh nhật Thái tử. Dận Tường cười trừ, nói :
-Tứ ca cho đệ góp quà với nhé. Huynh viết thư pháp, đệ họa. – Rồi lại
nhớ ra tài họa của Đông Triều. – Được rồi, hôm đó đệ tấu nhạc.
Chợt, có một thiền sư bước đến muốn bán tranh. Chủ hàng nói không muốn
mua tranh. Vị thiền sư cứ dùng dằng và trải ra một bức thư pháp đề một
chữ « huệ ». Dận Chân nhận ra bút pháp của Huệ Đạt, thầm hỏi ông ta tới
đây làm gì. Tuy nhiên, Dận Chân vẫn bình tĩnh, thản nhiên tỏ vẻ muốn mua tranh, hỏi :
-Bức thư pháp này giá bao nhiêu ?
Ông ta đáp :
-Một trăm đồng.
Mặt Dận Chân thất sắc. Dận Tường nói :
-Vừa may. – Chàng rút ra một trăm đồng, đưa cho ông ta.
Thiền sư chắp tay tạ ơn rồi nhận tiền, quay đi. Dận Tường cuộn tranh,
quay lại nhìn Dận Chân, thấy Dận Chân vẫn còn thất sắc. Dận Tường quay
qua nói với Triệu Giai Nghi :
-Nghe nói Nữu Hỗ Lộc trắc phúc tấn đang bị đau chân, nàng có muốn đi thăm tẩu ấy không ?
Triệu Giai Nghi hiểu ý chồng, lễ phép đáp :
-Dạ.
Dận Chân nói :
-Mang theo cả bức tranh kia nữa, có chuyện lớn rồi đây.
Đông Triều đang ngồi một mình trong phòng uống trà, đọc sách, đột nhiên có ai đó phóng phi tiêu vào phòng nàng, găm ngay trên cột. Biết là
Phong Di không có ý giết mình nên Đông Triều thản nhiên rút phi tiêu ra, đọc bức thư được găm vào đó. Vừa liếc qua dòng chữ trên thư thì Đông
Triều hết thản nhiên nữa rồi.
-Xảo Tuệ ! – Đông Triều gọi.
Xảo Tuệ vào phòng, cúi đầu chờ sai việc. Đông Triều nói :
-Đưa ta ra ngoài vườn, ta muốn dạo ở tiểu đình một lát.
Xảo Tuệ đỡ Đông Triều ngồi trên xe lăn, đẩy ra ngoài vườn. Đang đến
tiểu đình thì gặp Dận Chân quay trở về, dẫn theo Dận Tường và Triệu Giai Nghi. Triệu Giai Nghi cáo lui, để đến thỉnh an Tứ phúc tấn. Xảo Tuệ
hành lễ chào ba người. Dận Chân xá lễ, nói :
-Ngươi về đốc thúc gia nhân làm việc gì đó đi, gia có chuyện muốn nói với trắc phúc tấn.
Xảo Tuệ vội lui ra. Ngoái đầu nhìn lại, nha đầu Xảo Tuệ thấy Dận Chân
bồng Đông Triều, đưa lên tiểu đình, Đông Triều thì thầm vào tai Dận Chân điều gì đó. Xảo Tuệ thật không hiểu sau đêm hợp phòng, Liên Nhi bị bất
tỉnh thì đã xảy ra chuyện gì. Nha đầu chỉ biết tiểu thư của mình có vẻ
mạnh dạn với nam giới hơn. Bình thường, gặp hoàn cảnh này là Liên Nhi đã ngượng chín mặt rồi. Và Dận Chân thường đuổi gia nhân ra ngoài để nói
chuyện với trắc phúc tấn của mình, trong khi chàng rất tự nhiên khi nói
chuyện với Niên thị trước mặt gia nhân.
Khi đã an tọa ở tiểu đình, quan sát xung quanh không có một ai, Đông
Triều rút tờ giấy Phong Di đưa cho mình, đặt trên bàn. Dận Chân cũng
trải bức tranh của Huệ Đạt ra. Đông Triều hỏi :
-Bức tranh này giá bao nhiêu vậy ?
Dận Tường nói :
-Một trăm đồng.
-Vừa vặn với tổng số người trong phủ của ta, của đệ, của Bát đệ, Cửu đệ, Thập đệ, Thập tứ đệ cộng lại. – Dận Chân nói.
Đông Triều vươn tay xé nát lớp giấy ngoài, lấy bức thư của Huệ Đạt ra
đọc. Huệ Đạt vốn là môn đồ của một nhóm người chuyên hành hiệp trượng
nghĩa, tiêu diệt bọn tà đạo bảo vệ dân chúng. Một đồng đạo của ông ta
được mời đến cầu siêu cho Trịnh Quý nhân ở chỗ Thái tử đã vô tình nghe
được kế hoạch trả thù dứt điểm các Hoàng tử của Thái tử : nhân dịp sinh
nhật hắn ta, hắn ta sẽ cho người giả trang đến phóng hỏa phủ đệ các
Hoàng tử, còn trong tiệc sinh nhật, hắn kêu người giả dạng thành quân
phản loạn, giết chết các Hoàng tử. Huệ Đạt viết thư kêu Dận Chân nên yên tâm vì ông ta sẽ thu xếp cho bọn đạo tặc bên ngoài, bức thư này mong
cảnh báo đến người đi dự tiệc, Huệ Đạt không có khả năng len lỏi vào Tử
cấm thành.
-Khó nghĩ rồi đây. – Đông Triều thầm than thở. – Hai huynh xem thư này
đi. Đây là của bọn « Thiên địa hội », có một người nghĩ thông đã gửi thư cảnh báo.
Dận Chân mở thư ra xem. Không hiểu tin tức tứ trắc phúc tấn bị thương
đã truyền tới đâu mà « Thiên địa hội » đã xếp đặt một cuộc ám sát nhằm
nhắm vào Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi vào ngày sinh của Thái tử. Nhưng chúng
không phóng hỏa mà hành sự bằng gươm đao. Đông Triều nói :
-Muội có thể đối phó được nhưng còn các gia nhân trong nhà ?
Dận Tường nói :
-Hay Tứ ca cũng cáo bệnh ở nhà.
-Không được, ta với đệ phải túc trực ở buổi tiệc để bảo vệ Hoàng A mã và các huynh đệ. – Dận Chân lắc đầu rồi liếc sang Đông Triều, người định
có ý để một mình mình giải quyết các thích khách. – Muội đang đau chân,
không được có ý nghĩ sống mái với bọn chúng.
Đông Triều quả quyết nói :
-Nhưng muội là mấu chốt chủ yếu, muội không ra mặt thì làm sao có thể giải quyết êm thắm được chứ ?
Dận Chân và Dận Tường đồng loạt nói :
-Không được là không được !
Đông Triều gãi đầu suy nghĩ. Chợt, nàng nói :
-Vậy hãy giải quyết lần lượt.
Dận Tường ngạc nhiên :
-Làm sao có thể giải quyết lần lượt khi cả hai việc xảy ra cùng lúc ?
Đông Triều nói :
-Chỉ cần làm một việc xảy ra trước là được. Chúng ta không thể thuyết
phục Thái tử nhưng có thể thuyết phục « Thiên địa hội » ra tay trước.
Dận Tường lườm nàng. Dận Chân nói :
-Nàng ta không phải người của « Thiên địa hội » đâu, nếu không mạng ta
với đệ đã không còn rồi. Nhưng ta rất hiếu kỳ cách làm của muội đấy.
Đông Triều nói :
-Nữu Hỗ Lộc trắc phúc tấn của Tứ gia có được một người trong « Thiên địa hội » yêu say đắm, sẵn sàng ra tay bảo vệ. Bức thư này cũng là của hắn
gửi đến.
-Này, nàng không sợ Tứ ca ghen sao ? – Dận Tường hỏi.