- Tôn nhị tẩu, chị chớ lớn
lối dọa nạt đứa con nít như tôi. Giở "Đại Thanh luật" ra, chúng ta cùng
xem nhé. Kẻ giàu, người nghèo phạm pháp, tôi cũng ngang nhau. Chẳng lẽ,
chỉ bậc tài chủ mới được phép trêu gái còn người nghèo thì không sao? Lý Văn Hoa qua lại với chị, nay tôi cũng muốn quan hệ với chị tốt đẹp. Vừa đặt vấn đề chị đã vội kêu. Để tôi xem chị có dám kêu lên không? Nếu tôi không dùng biện pháp mạnh, e chị không biết sự lợi hại của Vương lão
bát này thế nào.
Nói xong, lao bổ tới vồ Hà thị. Giai nhân thấy
vậy, không dám chậm trễ, vội vàng vồ lấy con dao thái rau. Hai tay nắm
thực chắc nhằm mặt Cẩu Nhục Vương chém tới. Cẩu Nhục Vương nhanh mắt, né người qua một bên, đưa tay ra chộp lấy con dao, dùng sức đoạt lấy con
dao cầm trên tay. Hà thị cuống lên, sợ Cẩu Nhục Vương làm bậy, trong
lòng run rẩy cao giọng kêu lớn:
- Có kẻ giết người. Mau tới cứu người với!
Cẩu Nhục Vương nghe vậy, trong lòng cuống lên, tỉnh cả rượu, Hắn không dám
chậm trễ, tay cầm chắc con dao, dùng sức chém mạnh một phát. Chỉ nghe
"soạt" một tiếng vang lên, chém trúng vào cánh tay trái của Hà thị. Hà
thị kêu lên một tiếng "ối chà", ngã lăn ra đất. Cẩu Nhục Vương thấy vậy
đâu chịu nương tay, tung chân đá vào ngực Hà thị. Một tay nắm lấy tóc
nàng kéo ngược lên, tay kia cầm dao, cắt phăng đầu nàng ra. Nhìn thấy cỗ thi thể, hắn chợt kinh sợ, lẩm bẩm nói một mình:
- Sao lại ra
nông nỗi này? Cưỡng gian hại mạng, tội này không nhỏ chút nào. Chi bằng
nhân lúc đêm khuya canh vắng, không ai hay biết, sao ta không mang đầu
Hà thị ném vào nhà tên chủ quán ăn Triệu Tử Ngọc để hả nỗi giận mở quán
ăn cạnh tranh với ta. Còn ta về nhà, giả đò đi ngủ. Đợi ngày mai Tôn
Hưng trở về hoặc người nhà họ Lý phát hiện ra, nhất định họ sẽ lên báo
quan, lùng bắt hung thủ. Trong nhà Triệu Tử Ngọc có đầu người, trong nhà Lý Văn Hoa có xác chết. Mặc cho hai nhà ấy lên báo quan, dù quan huyện
nghi ngờ đến đâu đi nữa cũng không thể nghĩ ta là hung thủ thực sự.
Ác tặc nghĩ xong, trong lòng đã quyết ý. Hắn liền khom lưng, đưa tay ra,
cầm cái đầu Hà thị lên, cột tóc của nàng lại thành một cục, giắt vào bên sườn, sải bước đi ra, vượt tường.ra ngoài. Hai chân khẽ dậm, tay vịn bờ tường, cả thân hình hắn lẫn đầu người bên sườn đã bay vụt ra ngoài. Hắn bỏ cái đầu của Hà thị vào trong thùng đựng thịt chó, khoác quang gánh
lên vai, đi thẳng về hướng tây.
Đường lối trong thôn hắn thuộc
như lòng bàn tay. Chỉ một lúc sau, hắn đã vòng qua đằng sau bức tường
nhà bán hàng ăn. Dừng bước lại, nghe ngóng động tĩnh. Thấy chung quanh
im lặng như tờ, hắn bèn đặt gánh thịt chó xuống, mở nắp thúng đựng thịt
chó ra, lấy đầu Hà thị ra cầm trên tay, khẽ vận sức, ném mạnh vào trong
bức tường. Chỉ nghe thấy "bộp" một tiếng, cái đầu của Hà thị rơi xuống
đất. Khu vườn sau cửa nhà bán đồ ăn chất đầy cỏ khô, củi khô nên không
có ai. Nhà họ Triệu không một ai hay biết chuyện này.
Cẩu Nhục
vương lại khoác quang gánh lên vai, tiếp tục đi về phía trước. Rời khỏi
thôn, về trước cửa nhà mình. Chỉ thấy bên trong cửa sổ vẫn còn sáng đèn, lại nghe thấy có tiếng xoàn xoạt hắn biết vợ đang may vá. Cẩu Nhục
Vương vốn có tật giật mình, trong lòng thắc thỏm nên không dám gõ cửa vì sợ người quanh đó biết được. Hắn đứng bên ngoài cửa sổ, dùng ngón tay
khẽ búng vào giấy dán cửa. Mao thị biết đó là ám hiệu của chồng ngày
thường hay đi trộm mèo, trộm chó, vớ được món gì đó quay trở về thường
búng vào cửa sổ làm hiệu chứ không dám đường hoàng gõ cửa. Mao thị dừng
tay kim chỉ, hạ thấp giọng, hỏi:
- Ai đấy?
Cẩu Nhục Vương nói:
- Là ta.
Mao thị nghe rõ tiếng của chồng, bèn xoay mình rời khỏi giường, đưa tay ra
mở cửa. Cẩu Nhục Vương sải bước vào phòng, đặt gánh trên vai xuống.
Kính thưa quý vị độc giả: Thiện ác, đều có báo ứng. Ác tặc nửa đêm giết
người, chuyện này ai biết được? Cho dù Bao đại nhân tái sinh cũng khó
lòng xử được vụ này. Ngờ đâu trời xui đất khiến thế nào lại có một oan
gia biết chuyện, ra làm nhân chứng. Quý vị có biết người ấy là ai không. Người ấy họ Lý, bày vai thứ chín, là một kẻ hơi hơi ngớ ngẩn. Người anh chết sớm, lại không có họ hàng thân thích, giờ chỉ còn lại người mẹ
ruột vốn là một quả phụ họ Trần. Hai mẹ con Trần thị sống với nhau vô
cùng nghèo khổ. Hôm ấy thằng dở hơi họ Lý bị đau bụng, hắn bèn ra đầu
đừơng, đi bậy. Nhìn thấy Cẩu Nhục Vương vô nhà, vào phòng. Tên dở hơi
này đại tiện xong, kéo quần lên, miệng không nói gì nhưng trong lòng
thầm nghĩ.
Lý Cửu đi đại tiện xong, đứng ở trên đường, trong
bụng thấy trống không. Chợt hắn nhớ ra một chuyện bèn lẩm bẩm tự nói với mình. Ta thường nghe người già nói thịt chó rất bổ. Dùng thịt chó chữa
tháo dạ rất tốt. Khi nãy Cẩu Nhục Vương về nhà, sao ta không tới mua cân thịt chó về ăn? Lý Cửu nghĩ xong không chút chậm trễ, lập tức sãi bước
như bay, chỉ trong chớp mắt đã tới bên ngoài cửa sổ nhà Vương Bát. Chợt
nghe thấy tiếng phụ nữ vọng ra. Đúng là quỷ thần xui khiến tên dở hơi Lý Cửu, lúc ấy, hắn đột nhiên vô cùng thông minh, lanh lợi. Hắn vội đứng
im ngoài cửa sổ, ghé tai chăm chú nghe người trong phòng nói chuyện. Chỉ thấy Mao thị nói với chồng:
- Tại sao khắp người anh dính đầy máu tươi vậy?
Cẩu Nhục Vương xua tay, nói:
- Chớ làm ầm lên! Vợ hiền hãy nghe ta nói.
Tên tội đồ này bị oan hồn mê ám, đã nói thực ra cả.
- Nàng chớ quá kinh sợ. Cũng bởi ta rời thành hơi muộn, rượu đã ngà ngà
nên lạc lối về. Tới khu vườn bên ngoài nhà họ Lý, thấy trong phòng Tôn
Hưng còn sáng đèn. Ta ngờ rằng trong đó có chuyện mờ ám nên vượt tường
vào trong do thám chuyện gian. Ta đẩy cửa vào khiến Hà thị giật mình
tỉnh dậy. A lại nhầm tưởng ta là đại tướng công nhà họ Lý. Ta vốn muốn,
đã nhầm cũng nên vui vẻ nhầm luôn, không ngờ ả cương quyết không chịu,
vớ lấy dao nhằm ta chém tới. Ta thấy vậy vội né tránh, giằng con dao
trong tay ả ra. Ả mất dao, kêu ầm lên như muốn báo động cho những người
quanh đó. Lúc ấy, ta cũng cuống lên, đành phải giết người diệt khẩu, cắt lấy đầu ả cho vào thùng thịt chó rồi đem ném vào vườn sau nhà tên bán
hàng ăn. Do đó, trên mình ta bê bết máu như vậy. Chúng ta mau tắt đèn đi ngủ, nàng với ta làm như chưa có chuyện gì xảy a. Ngày mai, vụ án mạng
sẽ được đưa lên quan chính là vụ án không đầu này. Trong vườn sau nhà
bán lương thực có đầu người, trong ngôi nhà ở vườn họ Lý có thi thể. Lý
Văn Hoa và Triệu Tử Ngọc, hai nhà ấy lên quan mà chẳng hiểu làm sao.
Chuyện ta giết người không ai hay biết, quỷ thần cũng chịu. Ta làm thật
gọn. Đừng nói là quan tư khó lòng gọi ta lên thẩm vấn, dù Bao Công thiết diện vô tư cũng khó lòng xử được vụ này.
Tên hung đồ kể xong
hành vi hung ác của mình, Mao thị nghe xong, sợ đến xanh cả mặt, tay
chân run rẩy, thân mềm nhũn, một lúc lâu sau mới mở mồm nói được câu:
- Đồ trời đánh!
Rồi hạ thấp giọng nói:
- Họa lớn bằng trời chớ nên coi thường như vậy! Cưỡng gian không thành
giết người ta đi, ấy là tội chết, chắc chắn không thoát khỏi việc lên
cửa quan. Hà cớ gì lại đem ném đầu người ta, di họa cho nhà bán thức ăn, đúng là vừa độc địa, vừa hung tàn. Triệu Tử Ngọc với anh đâu có thù hận gì mà anh lại bày trò mượn đao giết người như vậy? Tất cả cũng vì ngày
thường cạnh tranh làm ăn với nhau nên chuyện nhỏ đã thành lớn. Rượu say
hành hung, chẳng ai như anh. Lại vô cùng tận độc đối với oan gia! Nay đã gây ra án mạng, có hối cũng không ích gì rồi.
Mao thị tức giận chửi mắng chồng. Tên hung đồ trong lòng thầm hối hận, chỉ còn biết nói:
- Hiền thê, giờ chúng ta hãy tạm thời đi ngủ.
Rồi cởi quần áo, leo lên giường, tắt đèn đi. Hai vợ chồng hắn nói chuyện
với nhau trong phòng đều bị tên dở hơi họ Lý nghe thấy cả. Thực tai hại.