- Bẩm thành hoàng,
Trương Lập xách đầu người đi, thực sự hắn muốn ném vào nhà Triệu Hồng,
di họa cho Triệu Hồng. Không ngờ tối hôm ấy trong nhà Triệu Hồng có
việc, hắn không thể làm nổi, bèn xách cái đầu ấy ném xuống giếng bên
cạnh miếu thành hoàng, trong huyện Giang Ninh. Từ đó trở đi, tiểu ni
cũng chẳng hiểu tại sao cái đầu của em gái tiểu ni lại xuất hiện trong
nha môn của Lưu đại nhân. Những lời tiểu ni vừa khai đều là sự thực.
Mong thành hoàng thương xót, bắt Trương Lập hỏi tội. Thực chất, trong vụ này tiểu ni vô can.
Nói xong dập đầu lạy như tế sao, Lưu đại nhân nói vọng xuống:
- Phán quan, hãy ghi chép lại khẩu cung của sư nữ am Liên Hoa.
Mọi việc xong cả, ba người nhẹ nhàng xuống khỏi khám thờ, mở cửa sau đi ra. Lưu đại nhân gọi Trần Đại Dũng lại, dặn:
- Làm như thế, như thế. Hãy ở lại miếu thành hoàng canh gác nữ tăng.
Lưu đại nhân dặn dò xong liền dẫn thư lại Hòa Anh rời khỏi miếu thành
hoàng, trở về nha môn. Viên thư lại đưa đại nhân về nha môn rồi mới đi
về nhà mình. Chuyện không cần nhắc tới nữa.
Lại nói chuyện Lưu
đại nhân về tới nha môn, lúc này, trống canh mới điểm bốn tiếng, bèn lên giường đi nghỉ. Chuyện đêm ấy không cần nhắc tới. Sáng sớm hôm sau,
Trương Lộc mời đại nhân dậy rửa mặt, thay đồ. Trà nước xong xuôi, đại
nhân dặn Trương Lộc:
- Truyền lệnh của ta, bảo bọn bên ngoài chuẩn bị. Bản phủ sẽ thăng đường xét việc.
Tên người hầu ứng tiếng, xoay mình ra khỏi thư phòng, tới trước công đường, truyền đạt lệnh của đại nhân. Xong việc, lại trở vào bẩm rõ một lượt.
Đại nhân gật đầu, lập tức đứng lên, đi ra ngoài, lên thẳng công đường,
ngồi xuống. Nha dịch hét thăng đường xong xuôi, đứng sang hai bên. Lưu
đại nhân ngồi trên công đường, nói:
- Thừa sai trục nhật đâu?
- Có Tiểu nhân Chu Văn xin đợi lệnh.
Đại nhân nói:
- Hãy mau chóng tới miếu thành hoàng, truyền gọi Vương Minh và sư nữ của am Liên Hoa lên công đường, bản phủ có việc hỏi họ.
Chu Văn ứng tiếng, xoay mình đi ra. Chuyện tạm thời gác lại.
Lại nói chuyện thừa sai Vương Minh bị thành hoàng phạt đánh hai mươi lăm
gậy chèn cửa, mông đít sưng vù lên, rồi lại bị Hòa Anh và Trần Đại Dũng
lôi ra ném trước cửa miếu. Y nằm ở đó suốt nửa đêm, cái mông mới đỡ sưng phần nào, vội vàng bò dậy, ngửa mặt nhìn trời, thấy đã khoảng giờ thìn, trong lòng chợt nhớ tới sư nữ của am Liên Hoa, chỉ sợ ả ta chạy mất,
trở về ăn thêm trận đòn của Lưu gù chắc chết mất? Vương Minh nghĩ xong,
không dám chậm trễ, vội chạy thẳng vào trong miếu.
Lại nói
chuyện Trần Đại Dũng phụng mệnh Lưu đại nhân lén nấp trong miếu thành
hoàng canh giữ sư nữ. Thấy Vương Minh đi vào, liền lén rời khỏi miếu
thành hoàng theo lối cửa sau, trở về nha môn báo cáo. Chuyện không cần
phải nói. Lại nói chuyện Vương Minh vào trong đại điện, dõi mắt nhìn,
thấy Vũ Cô Tử vẫn bị khóa ở chân khám thờ, lúc này mới yên lòng.
Vương Minh dõi mắt nhìn lên, bất giác giật mình. Tượng Thành Hoàng trên khám
thờ không còn nữa, trên đó giờ đây trống không. Vương Minh chỉ biết sững người, ngồi tại chỗ, không hiểu nổi tại sao lại như vậy. Nghĩ lại
chuyện lúc trước, thấy chắc chắn phải có uẩn khúc chi đây: Tối hôm qua,
ta bỡn cợt với sư nữ khiến thành hoàng nổi giận hạ lệnh trừng phạt. Ông
ta nói ta chòng ghẹo đệ tử nhà Phật, bảo thuộc hạ lôi ta ra đánh. Lại
nghe thấy hai bên ứng tiếng, thanh âm hình như tiếng của gã Trần Đại
Dũng. Vật đánh vào ta hình như là một khúc tre, giống như một cây đòn
vậy. Thực tức chết đi được. Hay đây là kế của Lưu gù bày ra? Vương Minh
còn đang nghĩ ngợi miên man, ngẩng đầu lên, chợt thấy Chu Văn bước vào.
Không lâu sau đã vào tới đại điện, nói:
- Vương đại ca, tôi phụng mệnh Lưu đại nhân tới truyền lệnh anh và sư nữ mau chóng trở về nha môn để đại nhân xét xử.
Vương Minh nghe vậy không dám chậm trễ, vội cởi khóa cho nữ tăng ra khỏi chân khám thờ, xoay mình bước ra khỏi đại điện. Ba người cùng đi ra ngoài.
Lúc này, chân Vương Minh tím ngắt, sưng tấy lên, đau đớn vô cùng nhưng
lại không dám nói ra. Bước được một bước lại nghiến răng kèn kẹt, đôi
lông mày nhăn tít lại. Chu Văn thấy vậy, buột miệng hỏi:
- Vương đại ca, tại sao sắc mặt anh lại rầu rĩ như vậy?
Vương Minh nghe hỏi, vội trả lời sai đi, nói:
- À, tối qua tôi thật đen đủi, canh gác sư nữ ở trong miếu, không ngờ bị nhiễm lạnh, chỉ thấy bụng dạ đau quặn lên từng hồi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau. Chỉ trong chớp mắt, phủ nha đã
hiện ra trước mắt. Vương Minh, Chu Văn tiến vào cửa, đúng lúc Lưu đại
nhân đang thăng đường. Chu Văn nói:
- Vương đại ca, anh đợi ở đây một lát, tôi vào trong báo lại với đại nhân trước đã.
Nói xong, Chu Văn một mình đi vào trong, tới trước công đường, quỳ xuống bẩm:
- Tiểu nhân Chu Văn đã truyền gọi Vương Minh và sư nữ của am Liên Hoa tới. Hiện họ đang đợi ngoài cửa.
Lưu đại nhân ngồi trên công đường, nói:
- Truyền họ vào.
Chu Văn ứng tiếng, xoay mình đi ra, nói với Vương Minh:
- Đại nhân bảo truyền anh và sư nữ vào công đường xử án.
Vương Minh ứng tiếng, dẫn Vũ Cô Tử vào. Tới trước công đường, quỳ xuống, nói:
- Bẩm đại nhân. Tiểu nhân Vương Minh tối qua phụng lệnh đại nhân đưa ni
cô của am Liên Hoa tới miếu thành hoàng. Tiểu nhân canh giữ suốt một
đêm, nay đã giải ni cô lên công đường xin đợi lệnh của đại nhân.
Lưu đại nhân khẽ vẫy tay, Vương Minh đúng dậy, bước sang một bên. Lưu đại nhân ngồi trên nói vọng xuống:
- Tăng nữ kia, ngươi có chịu khai nhận tội giết người không? Mau nói cho rõ!
Vũ cô nghe hỏi vậy, nói:
- Bẩm đại nhân, tiểu nhân vốn không giết hại ai, nay bảo tôi khai nhận tội gì?
Lưu đại nhân nghe vậy, mỉm cười, nói vọng xuống:
- Người vẫn không chịu ngoan ngoãn nhận tội, đợi chút nữa ngươi sẽ rõ.
Lưu đại nhân ngồi trên công đường lớn tiếng gọi thư lại Hòa Anh, nói:
- Mau mang tờ khẩu cung ra đây.
Viên thư lại ứng tiếng, không dám chậm trễ, vội lấy ra bản khẩu cung tối qua chép được, hai tay dâng lên trước mặt đại nhân. Đại nhân dặn:
- Đưa xuống dưới cho nữ ni của am Liên Hoa xem.
Dâm tăng đón lấy tờ giấy, đưa mắt qua xem. Lúc này ả mới biết mình đã trúng kế của Lưu đại nhân, trong lòng thầm hối hận. Đáng lẽ tối qua mình
không nên khai ra những lời này. Thì ra Lưu gù đã giả làm thành hoàng
ngồi trong miếu. Thôi thì tối qua đã khai nhận cả, hôm nay không thể
chối cãi được. Sư nữ nghĩ xong, dập đầu, nói:
- Đại nhân, xin hãy dẫn Trương Lập lên hỏi cung một lượt, tiểu nhân xin khai hết mọi việc.
Lưu đại nhân nghe ả nói vậy, dặn Chu Văn:
- Mau xuống nhà giam, giải Trương Lập lên đường để bản phủ xử án.
Thừa sai ứng tiếng xoay mình đi ra, chạy như bay tới nhà lao. Không lâu sau đã dẫn theo Trương Lập lên công đường.
Thừa sai ứng tiếng, xoay mình đi ra, chạy như bay tới nhà lao. Không lâu sau đã dẫn Trương Lập lên công đường. Lưu đại nhân nói vọng xuống:
- Sao ngươi chỉ vì không được thỏa lòng tà dục lại đi hại mệnh người ta? Lẽ nào ngươi không biết câu vương pháp bất vị tình hay sao? Việc đã tới nước này, ngươi còn gì để nói không? Còn không mau thực thà nhận tội?
Đại nhân còn chưa nói hết câu, Vũ Cô Tử ở bên cạnh đã nói:
- Bà đây đã thay ngươi nhận tội hết rồi, thiết nghĩ, ngươi già mồm cãi
tội chắc cũng không thể nổi. Tội gì phải chịu thêm một trận đòn oan?
Trương Lập nghe sư nữ nói vậy, thực đúng là, ngoài như bị dội nước sôi mà
trong lòng lạnh giá, chỉ còn biết ngửa đầu lên trời thở ngắn than dài,
trong lòng thầm hối hận: Đúng là ta không nên chỉ vì hãm hiếp không
thành mà giết người ta. Cũng chỉ vì lúc ấy say rượu nên mới ra tay hành
hung. Nếu hôm nay ta không chịu nhận, Lưu gù tất không dễ dàng chịu tha
cho ta. Vũ Cô Tử đã khai nhận cả rồi, bảo ta còn cãi sao nổi. Chi bằng
thục thà khai nhận cho xong. Chết sớm đầu thai sớm. Trương lập nghĩ
xong, lập tức dập đầu lạy, nói:
- Bẩm đại nhân, Vũ Cô Tử đã khai nhận cả rồi, tiểu nhân cũng không dám cãi cố...
Rồi kể lại một lượt quá trình say rượu như thế nào, giết chết em gái Vũ Cô
Tử là Tố Thư ra sao. Đại nhân ngồi trên công đường lại hỏi:
- Thi thể hiện đang ở đâu?
Trương Lập nghe hỏi, nói:
- Bẩm đại nhân: Thi thể được chôn trong vườn sau của am Liên Hoa.
Lưu đại nhân lại hỏi:
- Tại sao ngươi đem đầu người ta vứt xuống giếng?
Trương Lập trả lời, nói:
- Bẩm đại nhân, tiểu nhân có thù hằn với một người, nhà hắn ở phía đông
thành. Hắn họ Triệu, tên Hồng. Tiểu nhân định mang cái đầu ấy tới ném
vào vườn nhà hắn để đổ vạ, không ngờ tối hôm ấy nhà hắn có việc, rất
nhiều người nên tiểu nhân không thể toại nguyện, đành phải ném nó xuống
giếng công cộng. Những lời tiểu nhân vừa khai đây toàn là thật, không hề có nửa từ sai dối.
Lưu đại nhân dặn dò thư lại chép lại khẩu
cung, đem xuống cho Trương Lập và Vũ Cô Tử ký tên vào. Lưu đại nhân xem
lại một lượt, nói:
- Hãy tạm thời giam Trương Lập và Vũ Cô Tử vào ngục.
Nha lại dạ ran, lập tức lôi hai người ấy xuống, giam vào ngục. Lại nói
chuyện Lưu đại nhân quay sang dặn bảo Vương Minh mang xác đứa trẻ sơ
sinh bị ướp muối lên công đường. Vương Minh, ứng tiếng, đi ra, rời khỏi
nha môn. Một lúc sau đã mang thi hài đứa trẻ quay trở lại, đặt xuống
trước công đường. Lưu đại nhân thấy vậy, nói:
- Vương Minh!
- Có tiểu nhân xin đợi lệnh.
Đại nhân nói:
- Đây là vụ án do ngươi phá được, ngươi hãy cùng bản phủ mang thứ này tới nha môn Cao đại nhân.
- Dạ. Tiểu nhân nghe lệnh đại nhân.
Vương Minh chỉ dám thầm giận trong lòng nhưng không dám nói ra, đành phải ôm
theo cái xác gã tiểu tổ tông này đi theo Lưu đại nhân. Đại nhân lại sai
thư lại lấy bản cung của Trương Lập và Vũ Cô Tử ra, sau đó dặn dò chuẩn
bị ngựa. Đám thủ hạ nhận lệnh, không dám chậm trễ, lập tức dắt ngựa ra,
đứng đợi dưới mái hiên. Đại nhân thấy vậy, đứng dậy, đi ra ngoài. Tới
trước công đường, đứng lại. Thuộc hạ chỉnh lại yên cương, đỡ đại nhân
lên ngựa, dặn không cần đám chấp sự theo hầu. Đại nhân cưỡi ngựa rời
khỏi nha môn, nhằm thẳng hướng nha phủ Cao đại nhân đi tới. Chỉ có Vương Minh trong lòng oán giận, nghĩ thầm: "Hay lắm. Một thừa sai như ta lại
phải ôm theo một đứa trẻ đã chết; đợi đến mai ta sẽ mua một cái cáng để
khiêng xác ông!"
Tạm không nói tới chuyện Vương Minh trong lòng
thầm oán giận nữa, ta lại nói chuyện Lưu đại nhân tới thẳng trước cổng
nha Cao đại nhân, xuống ngựa. Thủ hạ đón lấy cương. Lưu đại nhân đón lấy bản khẩu cung của Trương Lập và Vũ Cô Tử từ tay thư lại, tiến thẳng vào nhà tuần phủ. Đám tuần bổ thấy Lưu đại nhân đi vào đều đứng nghiêm
trang để đón. Lưu đại nhân tới trước một viên tuần bổ, đứng lại nói:
- Hãy giúp ta vào bẩm với đại nhân, nói Lưu Dung đã điều tra ra vụ án
đầu người trong giếng bên miếu thành hoàng, nay mang khẩu cung lên đây
trình với đại nhân.
Nói xong, trao bản khẩu cung cho viên tuần
bổ. Sau đó lại kể rõ vụ vớt được thi thể người chết ở dưới giếng và
chuyện lén đi dò xét dân tình nhặt được đứa trẻ sơ sinh đã chết, từ đó
lần ra manh mối vụ án một lượt. Quan tuần bổ nghe xong, không dám chậm
trễ, vội đón lấy bản khẩu cung, xoay mình đi vào trong.
Quan tuần bổ chạy vào, vội gõ cửa, làm kinh động tên người hầu.Hắn đứng trước cửa, hỏi:
- Sao lại gõ cửa đòi vào trong ?
Tuần bổ nghe vậy, không dám chậm trễ, vội kể lại một lượt những lời Lưu đại
nhân vừa nói. Sau đó trao bản khẩu cung qua. Tên người hầu đón lấy, đi
vào trong. Tới trước thư phòng của Cao đại nhân, dâng tờ khẩu cung lên.
Cao tuần phủ đón lấy đọc kỹ một lượt, bất giác trong lòng vừa mừng, vừa
nể. Mừng là vì Lưu gù có thể phá được vụ án không đầu không đuôi, đúng
là ông ta tài cao học rộng. Nể là vì ông ta không sợ phải đối đầu với
quan trên, chỉ e sau này mình không thể vòi tiền được. Ngộ nhỡ mình có
gì sơ sểnh, chắc hẳn Lưu gù sẽ không dễ dàng buông tha cho mình. Phải
nghĩ cách đuổi hắn ra khỏi Giang Nam càng sớm càng tốt, tránh cho mình
khỏi nơm nớp trong lòng. Tuần phủ vội viết một bản tấu gửi về kinh, tiến cử cho Lưu Dung được thăng chức. Cao đại nhân nghĩ xong, nhìn tên gia
nhân Lai Phúc, nói:
- Mau đi nói với Lưu tri phủ, bảo ông ta
hãy trở về nha môn, không cần vào nha phủ của ta làm gì. Người cứ nói
rằng bản phủ bị nhiễm cảm phong hàn, tạm thời không thể làm việc được.
Lai Phúc nghe vậy, ứng tiếng:
- Dạ!
Rồi vội vã sải bước, xoay mình đi ra. Tới cổng lớn gặp Lưu đại nhân truyền
đạt lại lời của Cao tuần phủ. Lưu đại nhân nghe vậy, lập tức rời khỏi
nha môn tổng đốc. Lại gọi Vương Minh, nói:
- Vương Minh nghe
bản phủ nói đây: Đứa trẻ sơ sinh bị ướp muối này ta thưởng cho ngươi.
Chỉ vì ngươi đã phải vất vả canh giữ sư nữ suốt đêm ngoài miếu thành
hoàng. Vậy mà bản phủ còn sai đánh ngươi một trận. Thôi thôi, lần này
tha cho ngươi, coi như ngươi đã lấy công chuộc tội rồi.
Lưu đại nhân vừa đi vừa nói, chỉ chốc lát đã về tới phủ nha.
Lưu đại nhân về tới nha môn của mình, tới dưới mái hiên, xuống ngựa. Trương Lộc đón đại nhân vào trong, tới thư phòng, ngồi xuống dâng trà lên. Trà nước xong xuôi lại bày cơm lên. Lưu đại nhân dùng bữa xong, Trương Lộc
đuổi hết nhũng người khác đi. Không lâu sau, mặt trời đã khuất non tây,
châm đèn lên. Chuyện đêm ấy không cần phải kể.
Sáng hôm sau, Trương Lộc mời đại nhân trở dậy, rửa mặt, thay quần áo. Trà nước điểm tâm xong, Lưu đại nhân dặn:
- Truyền lời của ta, bảo bên ngoài chuẩn bị, bản phủ lập tức thăng đường xét chuyện.
Trương Lộc ứng tiếng, rời khỏi thư phòng, tới trước công đường đứng lại,
truyền đạt lại lời của Lưu đại nhân rồi quay vào trong, tới thư phòng,
bẩm lại cho đại nhân rõ. Đại nhân gật đầu lập tức đứng lên, đi ra ngoài. Đại nhân lên công đường, ngồi xuống. Đám nha dịch hô thăng đường xong
xuôi, chia ra sắp hàng đứng hai bên. Lưu đại nhân đang xem đơn của dân,
chợt thấy một người tiến vào, quỳ dưới công đường.