Lại nói chuyện hai vị vương gia thay đổi y phục, thập thất vương gia đầu
đội mũ bằng đoạn xanh, trên rủ tua rua hồng, mình mặc áo bào lụa, ngoài
khoác tinh tinh hồng thảm mã bốc, sau gáy để đuôi sam thực dài, lưng
thắt đai Hà Nam, treo trên đó một đôi đối tử hà bao, chân vận hài đoạn
gót thấp, lén mang theo một thanh đoản đao. Lật Tam vương gia đội trên
đầu một chiếc mũ mềm, mình mặc áo bào lụa màu xanh da trời, ngoài khoác
ha ni mã bốc, lưng thắt đai dương trừu, chân đi hài nhẹ, giấu một thanh
đoản đao trong tranh. Rời khỏi Bắc Kinh, họ theo đường lớn. Không lâu
sau, hai chú cháu đã tới Thông Châu.
Đang trên đường đi tìm Hoàng đế Gia Khánh, chợt nghe thấy từ trong ba gian nhà ngói bên đường có tiếng hò hét vọng ra:
- Miễn Tam, miễn tam nả!
Lật Tam vương gia nghe vậy, trong lòng không vui, dừng bước, nói:
- Thất thúc (chú bảy), chú có nghe thấy không? Không biết kẻ nào dám ở tại nơi này mang tên Lật Tam của cháu ra mà kêu réo?
Thập thất vương gia nói:
- Cháu chớ nóng ruột, hãy vào trong đó xem sao, xem ai gọi tên cháu vậy. Nếu là đương kim Hoàng thượng, hai chú cháu ta sẽ vào tiếp giá, Nếu
không phải, chúng ta bỏ đi cũng không muộn. Lật Tam vương gia nghe vậy,
cảm thấy có lý, bèn tiến vào gian nhà ngói.
Thì ra, ba gian nhà
ngói ấy có tên gọi là Lục Bì Đình, trong đó có bốn tên vô lại. Một đứa
là Lán Lộ Quỷ Lam Tứ, một đứa là Hán Tử Trần Trương Đức, một đứa là Truy mệnh quỷ Trương Đức một đứa là Bạch Hoa Xà Trương Tam. Bốn tên vô lại
này mở sòng bạc tại đây, dùng các ngón cờ gian bạc bịp lừa người. Hôm
nay, hộp xóc toàn ra tam (ba), tên xóc cái đứng một bên để các con bạc
đặt tiền. Tiền đặt vào cửa tam nhiều, tên xóc cái nói:
- Còn ai đặt tiền nữa không? ta mở hộp nhé!
Rồi hô vang:
- Một, hai về hết, miễn tam. Miễn tam nả miễn tam!
Lật Tam vương gia không vui, xông vào nhà xem, thì ra trong đó đang đánh
bạc. Lúc này, Lật Tam vương gia mới nguôi giận. Vị vương gia này từ nhỏ
đã ham cờ bạc, nay thấy có đánh bạc, thực chẳng khác nào ruồi nhặng nhìn thấy máu tanh, thấy bên cạnh có một cái đôn bèn ngồi xuống, khoanh chân lại, xem tên xóc cái trả tiền cho con bạc. Hắn lại cho súc sắc vào hộp, lắc lên. Lật Tam vương gia nói:
- Ta cũng đánh tiếng bạc này.
Vị vương gia này từ nhỏ, tính tình đã ngang ngạnh, một khi đã đặt bạc, tất phải đặt một mình một cửa. Thấy ván vừa nãy mở ra tam, bèn thò tay vào
bọc, lấy ra hai đỉnh bạc, nói với tên xóc cái:
- Nhận lấy!
Tên xóc cái hỏi:
- Vị lão gia này có cần nghe vài tiếng trước không?
Lật TamTrương gia nói:
- Không cần nghe, ta cứ đặt thôi!
Tên xóc cái nói:
- Không biết ngài đặt cửa nào?
Lật Tam Tương gia nói:
- Đặt cả vào cửa tam.
Tên xóc cái nghe vậy, cầm cả hai đỉnh bạc đặt vào cửa tam.
Đám con bạc thấy cửa tam có hai đỉnh bạc, cũng dồn cả tiền của họ sang cửa
tam. Tên xóc cái thấy cửa tam có hai đỉnh bạc, lại thêm hơn hai trăm
tiền lẻ, quân trong hộp lại là ba (tam) hắn cuống lên, nghĩ thầm:
- Không ổn! Nếu giở hộp lên, ta có bán cả vợ con đi cũng không đủ tiền đền tiếng bạc này.
Rồi đưa mắt ra hiệu cho đồng bọn. Lũ đồng bọn của hắn lập tức hiểu ý, chúng bèn làm bộ cãi nhau, đánh nhau, kẻ kéo, ngươi lôi, kẻ đấm, ngươi đá,
loạn xạ cả lên. Nhân lúc này, đám con bạc cũng xô nhau cướp tiền.
Lật Tam vương gia thấy vậy, nổi giận đùng đùng, sắc mặt khẽ biến, quát vang:
- Giỏi cho mấy thằng nhãi ranht Các ngươi mau đền tiền cho ta. Nếu hé
răng nói ra nửa lời không, ta sẽ đưa các ngươi lên quan hết. Mau đền
tiền cho ta!
Tên xóc cái nói:
- Đền cái cục cứt chó?
Bọn kia làm loạn lên, đánh lẫn nhau, phá mất đám bạc của ta, ta còn chưa thèm nói gì, ngươi còn đòi bọn ta đền bạc cho ngươi sao? lại còn đòi
lên quan nữa. Nói cho ngươi biết, ngươi hãy đi khắp trong, ngoài thành
Thông Châu này hỏi tên bọn ta thì sẽ rõ. Nếu muốn báo quan, chúng ta đi
báo quan. Nếu muốn đánh nhau, ta sẽ đánh nhau!
Lật Tam vương gia nghe vậy, tức đến nổ ruột nổ gan, lẽ nào chịu bỏ qua. Lập tức nhằm
thẳng mặt tên xóc cái đấm cho một phát. Đám vô lại lập tức xô vào đánh
Lật Tam cương gia, vây vương gia vào giữa, xô lại đánh.
Thập
thất vương gia ở bên ngoài một lúc lâu, vẫn không thấy Tam vương gia trở ra, đang nóng lòng sốt ruột, chợt nghe thấy từ trong nhà có tiếng nói
vọng ra.
- Đám nhãi ranh, xông lên đi. Ta đâu sợ chúng bay đông người, dám đặt bẫy cướp bạc của người khác. Phản rồi! Phản rồi!
Đó chính là thanh âm của Lật Tam vương gia. Ngó vào trong nhìn thấy hoàng
điệt của mình đang đánh nhau với lũ vô lại, bất giác nổi giận đùng đùng, kêu lên như sấm, quấn gọn bún tóc vào cổ, cởi bỏ áo khoác, rút đoản đao ra, nhảy vọt vào trong phòng, kêu lớn:
- Giỏi cho lũ cáo bầy chó đảng, cậy đông bắt nạt người. Lũ khỉ kia mở to mắt nhìn, xem đại thái gia là ai!
Rồi vung đao chém bừa.
Lũ côn đồ thấy một mình người kia chúng còn đánh không lại nay lại có thêm một người nữa xông vào, tay cầm đoản đao, khí thế như mãnh hổ xuống
núi, trong lòng kinh khiếp. Người ta thường nói: "Vô lại không chấp nhặt chuyện thua thiệt trước mắt", bèn nháy mắt ra hiệu cho nhau, kéo cả ra
khỏi căn phòng, bỏ chạy. Chỉ trong phút chốc đã chẳng còn bóng dáng một
đứa nào. Hai chú cháu không đuổi theo. Thập thất vương gia nói:
- Chú cháu ta mau đi tìm chúa thượng, còn phải bảo vệ chúa thượng bình an về kinh.
Thập thất vương gia mặc áo khoác lên mình xong. Hai chú cháu lại dẫn nhau đi khắp nơi tìm kiếm Hoàng đế Gia Khánh.
Lại nói chuyện Hoàng đế Gia Khánh cảm thấy đói bụng, ngửa mặt nhìn trời, thấy đã quá ngọ, nghĩ thầm:
- Cần phải kiếm quán cơm, nghỉ ngơi, rũ bụi đã.
Tiến lên phía trước, chợt thấy trước mặt có một quán cơm lớn, vô cùng nguy
nga, trên cửa treo một đôi câu đối. Vế trên là: "Tăng thị tài nguyên tân lai tọa". Vế dưới viết: "Thịnh thị sinh ý khách mãn đường". Trên tấm
hoành phi viết bốn chữ lớn: "Thắng hữu như vân", phía trên còn có một
bức trung đường viết ba chữ vàng chói lọi: "Tăng Thịnh Quán .
Hoàng đế thấy quán ăn này rộng lớn, đông đúc, chợt thấy từ trong quán bước ra một người tuổi độ ngoài hai mươi, đầu đội mũ bằng đoạn, bím tóc quấn
quanh cổ, mình mặc tấm áo chèn, vắt trên vai một chiếc khăn, quấn tạp dề màu lam ngang hông, chân đi hài vảy cá, ăn mặc theo lối chủ quán, miệng hô vang:
- Lão tiên sinh, chẳng phải ngài đang cần rũ bụi sao? Xin mời vào trong ngồi. Quán chúng tôi vừa rộng rãi, vừa sạch sẽ, lại
không có ruồi nhặng. Khách quan muốn dùng món gì, quán chúng tôi đều có
cả. Các món Nam, Bắc, quán tôi đều có.
Hoàng đế nghe vậy, rất hài lòng, nói:
- Ta muốn dùng cơm, đâu chẳng phải trả tiền? Người ta nói rất đúng:
"Quán là chết, nhưng do người sống mở ra. Một người đi, cả trăm người
tới". Chủ quán của các ngươi tuyển dụng người làm như ngươi, tất chuyện
làm ăn vô cùng hưng thịnh. Ngươi hãy đi trước dẫn đường.
Hoàng
đế tiến vào quán Tăng Thịnh, ngồi xuống chiếc bàn chính giữa, ngẩng đầu
nhìn bốn phía, thấy chính giữa có một khám thờ Phật, hai bên dán đôi câu đối, vế trên là: "Chí tại Xuân Thu tâm tại Hán", vế dưới viết: "Cửu tồn cương cường nghĩa tồn tiên". Trên tấm hoành phi viết bốn chữ "Hằng cổ
nhất nhân". Thấy tượng thần trong khám, bên trái có vị mặt trắng cầm quả ấn, bên phải có một vị mặt đen cầm đao, chính giữa là một pho tượng mặt đỏ, mày ngài, mắt phượng, râu năm chòm, chính là Quan Thánh. Lại thấy
trên tường treo một tấm hoành phi, trên viết " Tửu túy bát tiên". Bên
cạnh treo một bức tranh vẽ cảnh "Lưu Hải hý Kim Thiền", hai bên có đôi
câu đối, vế trên viết: "Sinh ý hưng long thông tứ hải", vế dưới viết:
"Tài nguyên mậu thịnh đạt tam giang". Bên này treo một bức tranh vẽ hai
cô gái đẹp tựa thiên tiên, tóc xõa, chân đất cùng một vị đại tiên cười
ha hả. Hai bên cũng có đôi câu đối, vế trên viết: "Lân giả duyệt viễn
giả lại nhất đoàn hòa khí", vế dưới viết: "Giao dĩ đạo tiếp dĩ lễ tứ hải xuân phong".
Còn đang quan sát, chợt thấy tiểu nhị bưng một
khay trà tới Hoàng đế đón lấy, uống. Tiểu nhị lại đưa tới một tẩu thuốc
thơm, hoàng đế nhận lấy, hút mấy hơi. Tiểu nhị lại mở túi trầu cau ra,
lấy ra mấy viên sa nhân, nói:
- Tiên sinh, tôi xin mời ngài tỏ chút lòng thành.
Hoàng đế nhận lấy, ngậm trong miệng, thấy tiểu nhị một mực ân cần, bèn hỏi:
- Ngươi tên họ là gì? Đọc các món ăn, tên rượu lên ta nghe!
Tiểu nhị mỉm cười, nói:
- Tiểu nhân tên gọi Lý Phượng, Còn nói về món ăn của quán Tăng Thịnh này có tới hơn trăm món, muốn báo hết tên, e phải mất cả nửa ngày trời. Giờ tôi chỉ xin đọc ra đây vài món.
Ngài muốn dùng trà, chúng tôi
đây có trà Long Tỉnh, trà Giới Mi, trà Lão Quân Mi, trà Bích La Xuân,
trà Tước Thiệt, trà Trúc Diệp Thanh, trà Đại Diệp, Tiểu Diệp, Vũ Tiền,
Mao Tiền, Hương Phiến, Song Huân, Rượu thì có Mai Quý Lộ, Trạng Nguyên
Hồng, Sử Quốc Công, Nhân Trần tửu, Phật Thủ Lộ, Thiệu Hưng Nữ Nhi Hồng,
Lão Bạch Can, Mì thì có Nhất oa ty, Bát Điêu Diện, bánh thì có bánh lá
sen, bánh rán, bánh tẩm, báng Gia thường, bánh bao Hoa Bao, xủi cảo
trưng, Cơm có cơm đồ thức ăn có tổ yến, vây cá, hải sâm, sơn hào hải vị
đủ cả. Hầm, nấu, luộc, xào, thứ gì cũng có.
Hoàng đế nói:
- Ngươi hãy sắp lên cho ta ba bàn thượng hạng.
Lý Phượng hỏi:
- Lão gia mời khách ư?
Hoàng đế nói:
- Một mình ta dùng.
Lý Phượng nghe vậy, không dám chậm trễ, vội đi truyền nhà bếp. Chỉ thấy
dao, thớt loạn lên một hồi. Không lâu sau, ba bàn thức ăn đã được bày
lên. Hoàng đế tự tay rót rượu, trong lòng buồn buồn, không vui. Tên tiểu nhị Lý Phượng này thật sáng dạ, lập tức cười hì hì, nói:
- Đại thái gia. Ngài một mình uống rượu, chắc không được vui. Chi bằng ngài và tôi chơi uỳn vài ván. Ngài thấy thế nào?
Hoàng đế nghe vậy, nghĩ thầm:
- Giỏi cho tên nô tài này. Ở Bắc Kinh, ngũ phủ, lục bộ không ai dám cùng trẫm chơi trò này! Phải rồi, hắn có ý muốn trẫm vui vẻ đây mà.
Rồi cùng Lý Phượng chơi ba ván. Lý Phượng đều thua, phải uống ba chén.
Hoàng đế dùng bữa xong, quay sang rửa mặt, xúc miệng, sai Lý Phượng tính
tiền. Lý Phượng tính toán một hồi, cả thảy hết mười lạng lẻ ba tiền.
Hoàng đế nói:
- Tốt, không đắt. Bảo chủ quán viết vào sổ nợ.
Lý Phượng nghe vậy, nói:
- Tiên sinh, ngài chớ đùa tiểu nhân. Đây là lần đầu tiên ngài chiếu cố
cho chúng tôi, chúng ta không quen biết, cũng chẳng biết ngài tên họ là
gì, sinh sống ở đâu, sao thể ghi nợ cho ngài được? Ngài nói viết sổ nợ,
để tôi gọi chủ quán tôi nói chuyện với ngài.
Nói xong, hướng lên phía quầy, gọi lớn:
- Vị lão thái gia này gọi ba bàn tiệc thượng hạng, cả thảy hết mười lạng lẻ ba tiền, lại nói viết sổ nợ, ngày khác sẽ trả đủ.
Chủ quán Bạch Sĩ Lộc nghe vậy, tỏ vẻ không vui, nói:
- Thằng ranh này có mắt như mù, ông ta không có tiền bạc, người dám dọn
lên ba bàn tiệc thượng hạng ư? Ông ta không phải là khách thường tới đây ăn cơm, viết sổ nợ sao được! Nếu ông ta không có bạc, hãy lột quần áo
của ông ta.
Hoàng đế nghe vậy, nổi giận đùng dùng, nói:
- Ai dám lột quần áo của ta!
Bạch Sĩ Lộc nói:
- Không chỉ lột quần áo của người, còn phải đánh cho một trận mới được.
Lập tức lớn tiếng gọi:
- Chúng bay đâu, đánh hắn cho ta!
Chỉ thấy bảy, tám đứa chạy ùa vào, xông tới trước mặt Hoàng thượng.
Tiểu nhị Lý Phượng vội đưa tay ra cản lại, nói:
- Không được. Vị tiên sinh này không mang theo tiền, ông chủ cũng nên
nới tay một chút. Cứ ghi sổ là Lý Phượng này nợ vậy. Nếu đánh nhau, xảy
ra án mạng, thực là tai họa của quán.
Bạch Số Lộc nói:
- Lý Phượng, đó là do người tình nguyện, sau này chớ có hối hận đó.
Lý Phượng nói:
- Là tôi tình nguyện, quyết không hối hận.
Đám người kia lui ra.
Hoàng thượng hỏi:
- Lý Phượng, ngươi và ta vốn không quen biết, tại sao lại gánh nợ cho ta?
Lý Phượng mỉm cười, nói:
- Tiên sinh, tục ngữ nói: "Ngũ hồ, tứ hải giai huynh đệ". Huống hồ hôm nay ta gặp nhau đây. Mời ngài cứ đi tự nhiên.
Hoàng thượng nói:
- Người như ngươi thiên hạ thật hiếm có. Mỗi ngày ngươi kiếm được bao nhiêu tiền công mà dám trả nợ thay cho ta?
Lý Phượng nói:
- Tuy mỗi ngày tôi kiếm được có ba trăm tiền công, nhưng chỉ cần hai, ba tháng sau là sẽ trả hết thôi.
Hoàng thượng nói:
- Ngươi kiếm được ít tiền như vậy, chi bằng hãy theo ta vào Bắc Kinh.
Lý Phượng nói:
- Ngài làm việc gì? Tôi có thể làm gì?
Hoàng thượng nói:
- Chỉ cần ngươi nhồi thuốc, châm lửa rót trà cho ta.
Lý Phượng nói:
- Tôi chỉ làm tiểu nhị, không thích làm người hầu.
Hoàng thượng nói:
- Nhà ta là một đại tài chủ, có quyền thế, có tiền bạc, vàng bạc chất
thành núi. Quản sự lớn nhỏ nhà ta nhiều không kể xiết, ai cũng đội mũ
chỏm đỏ, chỏm xanh, đề hầu hạ ta. Những lời ta nói ra đây toàn là sự
thực, không hề sai trá nửa lời. Ngươi hãy cân nhắc lại đi. Ngươi vì ta
nhận khoản nợ kia, ta phải vay thêm ngươi một xâu tiền nữa. Bởi vội vã
rời kinh nên ta không mang theo tiền, phải cầm mã bốc tại hiệu cầm đồ
Thiên Thuận.
Phiền người đi chuộc về cho ta.
Lý Phượng nghe vậy, nghĩ thầm:
- Ta xem người này không phải loại lừa đảo. Đã nhận nợ cho ông ta, ông ta lại vay thêm một xâu tiền, ta cũng cho vay nốt vậy.
Nghĩ xong, xoay mình tới chỗ chủ quán, tạm ứng một xâu tiền, nói:
- Đây là một xâu tiền, ngài hãy cầm đi.
Hoàng thượng nói:
- Đây là tờ giấy biên nhận, phiền người đi chuộc lại cho ta. Một việc không thể nhờ hai người làm được.
Lý Phượng đành phải cầm tờ giấy biên nhận, đi tới hiệu cầm đồ Thiên Thuận.
Không lâu sau đã tới hiệu cầm đồ Thiên Thuận, nói với tên đứng quầy và lũ làm thuê:
- Ông chủ Lý, lúc nào nhàn rỗi, mời tới chỗ tôi ngồi, xơi chén trà.
Tại sao Lý Phượng lại quen bọn chúng? Chỉ vì những lúc việc trong hiệu rỗi
rãi, chúng thường tới quán Tăng Thịnh ngồi nói chuyện phiếm. Vậy nên
quen biết.
Lý Phượng lại nói:
- Tôi thay mặt người ta lấy một món đồ.
Tên trưởng quầy nhận lấy biên lai, nói:
- Đây là chiếc mã bốc lão giám sự mới nhận lúc trưa, phải tới chỗ ông ta lấy mới được.
Không biết chuyện sau này sẽ ra sao, mời quý vị xem tiếp hồi sau sẽ rõ.