Đến đầu giờ mão hoàng cung đã yên lặng trở lại, đám quân
đội của Tam vương gia cùng Tư Mã tể tướng trong hoàng cung đều đã bị
quét sạch.
Lúc này trong địa lao, Đường Huyền ngồi đối diện Tư Mã tể tướng cùng Tam vương gia.
Tam vương gia thở dài một hơi, trầm ngâm nói:
- Hoàng Thượng, được làm vua thua làm giắc, tội thần tội đáng chết, ngài xử thế nào cũng được, chỉ xin ngài hãy mau hạ lệnh đình chiến, miễn cho mấy vạn người ngoài kia vẫn phải hy sinh vô ích!
Việc cả Tam vương gia cùng Tư Mã tể tướng bị bắt đều chưa truyền ra
ngoài. Ở ngoài hoàng thành mấy nhánh quân của Tam vương gia cùng Tư Mã
tể tướng vẫn còn đang giao chiến, tính sơ sơ cũng còn gần chục vạn người nữa.
Đường Huyền cầm que tăm xỉa xỉa răng, cười khẩy:
- Tam hoàng thúc, thực ra con người trẫm cũng nhân từ lắm. Có điều, sau
hôm nay ngươi bị xử tội chết, vậy đám quân đó về sau ai nuôi? Dù sao
cũng đều là phản quân, chết bớt đi một chút càng tốt, tiền của trẫm còn
phải dùng để tu sửa ngự hoa viên, không thừa thãi mà nuôi chúng!
- Ngươi…
Tam vương gia nghe vậy vô cùng phẫn uất, nhưng cũng không biết nói gì
hơn. Theo ý tứ của tên hôn quân này, có lẽ mười vạn quân ngoài kia thực
sự phải chết rồi. Lão cũng chẳng phải thương tiếc tính mạng mười vạn
quân ấy, lão chỉ là còn nuôi một tia hy vọng, hy vọng rằng mười vạn quân kia tạm thời rút lui, chờ cơ hội cướp ngục cứu mình, hoặc chí ít là báo thù cho mình.
Đường Huyền híp mắt nói:
- Trẫm làm sao? Nhị vị ái khanh nuôi quân bao lâu không phải chỉ vì ngày hôm nay sao? Trẫm rất muốn xem rốt cuộc là quân của hoàng thúc hay quân của tể tướng mạnh hơn đây! Các ngươi thử nói xem, còn bao lâu nữa thì
đám quân đó xông vào thành nhỉ?
Những người cùng phe Đường Huyền cũng thấy không nên cứ để gần mười vạn
người mất mạng một cách vô ích như vậy, nhưng hiện tại là lúc nhạy cảm,
không ai dám khuyên can hắn.
Tam vương gia trầm ngâm một lát, bèn dập đầu khóc lóc cầu xin:
- Hoàng Thượng, mọi chuyện đều do tội thần gây ra, họ chỉ là làm theo mệnh, xin ngài tha cho họ!
Tư Mã tể tướng cũng có cùng suy nghĩ với tam vương gia, liền cũng dập đầu khóc lóc cầu xin.
Đường Huyền ung dung nói:
- Hai vị ái khanh, trẫm thực ra rất nhân từ. Nhưng họ đều là phản quân,
thả họ ra nếu họ lại âm mưu tạo phản thì sao? Trẫm vẫn còn muốn hưởng
thụ thêm vài năm, còn muốn uống Tiêu Hồng thang, còn muốn gặp thích
khách thêm vài lần nữa, các ngươi thấy có phải không?!
Vương gia cùng tể tướng nghe vậy thì hoảng sợ: “Thì ra tên hôn quân này
đã phát hiện ra từ lâu. Hắn đã đề phòng chúng ta từ lâu, đã giăng sẵn
bẫy, bảo sao chúng ta tất cả đều bị hắn lừa”.
Hai người ngẩn ngơ một hồi, sau đó thở dài cúi đầu xuống.
Đường Huyền nhổ que tăm, lắc cổ nói:
- Thực ra muốn tha cho bọn họ cũng không phải không được… Còn cả người nhà các ngươi nữa, họ cũng không nhất thiết phải chết…
Hai người vừa nghe vậy đôi mắt liền sáng bừng. Mười vạn quân không cứu
được thì thôi, nhưng người nhà của họ, nếu không phải bị tội chết thì
đúng là không khác gì đại ân. Phải biết tạo phản là tội tru di cửu tộc
a!
- Hoàng… hoàng thượng, chỉ cần ngài đồng ý tha cho người nhà của ta, ngài bảo ta chết ngay bây giờ cũng được!
Hai người vội dập đầu cầu xin, bản thân chết đi cũng được, chỉ cần con
cháu còn sống cũng coi như hương hỏa vẫn còn. Núi xanh còn đó lo gì
không có củi đốt.
Đường Huyền bèn đứng dậy, bước tới trước mặt hai người tam vương gia
cùng Tư Mã tể tướng đang quỳ dập đầu. Hắn ngồi xổm xuống, thở dài nói:
- Hai vị ái khanh, trẫm thực ra vẫn muốn hỏi các ngươi, các ngươi việc
gì phải vì ngày hôm nay mà khổ cực như vậy? Trẫm làm hôn quân, các ngươi làm lộng thần, trẫm đi chơi, các ngươi nắm quyền triều chính, trẫm đi
phao nữ nhân, các ngươi thoải mái tham ô. Chúng ta nước sông không phạm
nước suối, các ngươi vì cái gì mà muốn tạo phản? Làm Hoàng Thượng thì có cái rắm gì tốt? Hàng ngày hết việc nọ đến việc kia, thời gian đi phao
nữ nhân còn không có, đó các ngươi xem, có mỗi một tiểu di muội mà mấy
tháng rồi trẫm còn chưa phao được, thử hỏi cái ngai vàng này có cái rắm
tác dụng gì? Các ngươi ai muốn làm Hoàng Thượng trẫm liền nhường ngôi
cho đó!
Đường Huyền càng nói càng hung hăng, nước bọt bắn tung tóe vào mặt hai người tam vương gia cùng Tư Mã tể tướng.
Nói nhảm, muốn nhường sao không nhường lúc bọn ta chưa tạo phản, bây giờ lừa được bọn ta rồi mới giở giọng mèo khóc chuột, đồ khốn nạn!
Ai nấy nghe Đường Huyền tức giận chửi mắng đều thầm khinh bỉ.
Chỉ có Dư thái giám hiểu ý, vội tiến lên nói:
- Hoàng Thượng, ngài không nên xúc động, thiên hạ này không thể không có ngài a! Mất đi một minh quân như ngài thiên hạ sẽ đại loạn mất!
Ô thái sư cùng mọi người nghe vậy cũng liền hùa theo khuyên bảo.
Đường Huyền vô cùng bất đắc dĩ, thở dài nói:
- Thôi được, trẫm không vào địa ngục thì ai vào… Trẫm làm Hoàng Thượng
tiếp cũng được, có điều các ngươi sau này nhớ phải chăm chỉ tự giác làm
việc, không có gì quan trọng nhớ đừng làm phiền trẫm, trẫm còn phải dành thời gian cho ái phi cùng tiểu di muội a!
Mọi người nghe vậy đều đổ mồ hôi, cầu xin hắn làm Hoàng Thượng, còn phải làm hết mọi việc cho hắn có thời gian chơi, thật là ngưu bức a!
…
Đường Huyền ngồi lại ghế, nói:
- Nể tình các ngươi là trọng thần lâu năm, trẫm đành tha cho đám binh sĩ đó vậy. Hai ngươi hiện tại cùng Tần tướng quân đi thuyết phục họ buông
vũ khí đầu hàng đi. Còn người nhà các ngươi thì hiện tại đã bị giam
lỏng, thả hay không trẫm sẽ suy nghĩ thêm!
Ý hắn là nếu hai người vẫn còn muốn giở trò thì người nhà của hai người sẽ đầu một nơi thân một nẻo.
Hai người vội tạ ơn, sau đó cùng Tần lão tướng quân mang theo tám vạn
quân đi ra phía cổng thành. Đường Huyền nghĩ nghĩ một lát, lại nhờ sư
thái cho mượn một trăm nữ đệ tử Thiên Mi phái, cho đi theo Tần lão tướng quân.