Giang Bắc Thiên thấy Đường Huyền đột nhiên ăn gan hùm dám chỉ tay vào mặt mình quát tháo thì ngẩn người ra. Lập tức lão cao giọng quát:
- Lão phu nói không thả là không thả! Rồi sao?!
Đường Huyền nghe thế liền rút từ trong người ra một con dao bếp, hắn cười lạnh một tiếng.
- Không thả phải không? Được, hôm nay lão tử sống mái với tên tặc già ngươi!
Phập!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Hoàng Thượng đã tự đâm dao vào bụng mình. Máu tưới tóe phụt ra như vòi hoa sen.
- Hoàng Thượng!!!
- Ngươi…
- Hôn quân…
Hành động này của hắn khiến ai nấy đều sững sờ. Tên hôn quân này không
phải rất sợ chết sao? Làm sao lại tự sát rồi? Hơn nữa còn tự sát trước
mặt thích khách, chuyện này cũng quá ly kỳ đi!
Đường Huyền đâm dao vào ngực xong, miệng lại phụt thêm một búng máu,
nhưng hắn không ngã xuống ngay mà còn nhe răng ra cười rộ lên. Hàn răng
nhuốm đỏ màu máu cộng thêm dung mạo vốn đã ghê gớm của hắn khiến người
xung quanh không khỏi sởn da gà.
- Trẫm hỏi lại, có thả ái phi cùng tiểu di muội của trẫm ra không? Nếu
không thả ta liền cùng các ngươi đồng quy vô tận! Giang Bắc Thiên, ngươi mở mồm ra là nói nghĩa khí danh vọng thế nọ thế kia, vậy ngươi thử nhìn xem, vì sợ chết mà lấy tính mạng hai nữ tử yếu đuối ra uy hiếp kẻ thù,
như vậy còn danh vọng cái chó gì?! Ngươi nói muốn trả thù, nói không còn gì luyến tiếc, vậy kẻ thù của ngươi đứng ở đây, ngươi còn sợ cái gì, vì sao còn phải bắt hai thiếu nữ để uy hiếp ta?! Ta tuy không phải chính
nhân quân tử gì, nhưng vì người thân ta có thể làm mọi thứ, ngươi nói
giết được ta sẽ thả hai nàng, vậy hiện tại ta liền tự sát, vậy ngươi đã
thả hai nàng ra được chưa?!
Giang Bắc Thiên sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Bị Đường Huyền mắng như vậy
nhưng lão không thể phản bác lại. Nghĩ lại, lão vì sợ hắn giở trò nên
phải không chế hai cô nương kia, như vậy tức là lão vẫn còn sự sợ hãi
trong lòng, chưa dám vì trả thù mà làm tất cả, còn tên hôn quân kia dám
vì người thân mà tự sát, vượt qua nỗi sợ hãi lớn nhất, như vậy hắn đã
thắng lão một trận rồi.
Giang Bắc Thiên thở dài một hơi, nhắm mắt, sau đó mở mắt nói:
Dứt lời lão ném trường kiếm trong tay xuống. Tần lão cùng thị vệ vội
xông lên khống chế lão lại. Ba người đi cùng lão cũng đành thả hai tỷ
muội Tần Phỉ Phỉ ra, sau đó bất lực chịu trói, chúng mặc dù có công phu
nhưng hôm nay thiên la địa võng đã giăng khắp xung quanh, chống cự chỉ
có nước chết thê thảm hơn.
Đường Huyền thấy hai thiếu nữ đã được thả, rốt cuộc thở phào một hơi, nhe răng cười một cái, sau đó ngã gục ra đất…
- Cái gì?! Tên hôn quân vì hai nữ tử mà tự vẫn? Hấp hối sắp chết?!
Tam vương gia cùng tể tướng nhận được tin báo đều vô cùng bất ngờ. Cả
hai đều triệu tập người tới phủ bàn bạc. Gió đông đã nổi, bao nhiêu năm
nhẫn nhịn ẩn giấu, đại sự thành hay bại chính được quyết định ở những
ngày này đây.
Mấy ngày liền sau đó kinh thành trở nên im lặng lạ thường, các quan lại
ngày ngày im ru rú trong nhà không ai dám xuất đầu ra ngoài. Các công tử con quan lại cũng tuyệt không bước chân ra khỏi cửa nửa bước. Các sòng
bạc người làm, bảo vệ tự đánh bạc với nhau, các kỹ viện kỹ nữ ăn không
ngồi rồi đều béo mập hết cả ra, mấy ngày này trong toàn thành dường như
không có một chút sức sống nào, dường như điềm báo trước cho một đại
biến cố sắp xuất hiện.