Bữa tối Đường Huyền cho mở tiệc rượu trong ngự hoa viên,
mời tới Tần lão tướng quân, Ô thái sư, các phạm nhân mới được ân xá cùng các trưởng bối Thiên Mi phái.
Tần Phỉ Phỉ gặp lại gia gia thì khóc rất nhiều, nhưng cũng rất vui mừng.
Rượu được vài tuần, Đường Huyền cầm chén bước tới trước Tần lão tướng quân từ tốn nói:
- Tần lão, trẫm kính ngươi một ly. Mấy chuyện hồ nháo của trẫm trước đây ngươi đừng để trong lòng, hiện tại trẫm đang rất cần sự trợ giúp của
ngươi, không biết lão tướng quân có đồng ý trợ giúp trẫm chăng?
- Chuyện tranh đấu hoàng gia của các ngươi lão phu lười quan tâm. Ở trong địa lao vẫn thoải mái hơn, ngươi đừng níu kéo nữa!
Tần lão tướng quân phất tay nói.
Đường Huyền chậm rãi đặt chén rượu xuống. Thở dài một hơi, chợt hắn quỳ xuống, nói:
- Lão cữu gia, hiện tại đất nước đã tới lúc nguy kịch vô cùng, đứa cháu bất tài này không thể không có sự giúp đỡ của ngài được!
Mọi người thấy Đường Huyền quỳ liền vội quỳ theo. Tần lão tướng quân thì hết sức ngạc nhiên. Tên tiểu hôn quân mà lão biết trước kia luôn ngang
ngược không chịu thua kém ai bao giờ, cả ngày chỉ lo chơi bời hồ nháo,
mà hôm nay lại vì đất nước mà chịu quỳ xuống sao?!
Đường Huyền nước mắt từ từ chảy xuống, sau đó ồ ạt chảy xuống, hắn ôm
lấy chân Tần lão một tiếng cữu gia hai tiếng cữu gia, vừa khóc vừa kể
khổ.
Tần lão tướng quân thấy hắn là vua mà chịu hạ mình như vậy thì cũng bị
cảm động, huống chi hai cháu gái của mình số phận đã dính chặt với hắn…
Không đúng, một đứa thôi chứ?! Nhưng dù sao bản thân mình đã già rồi,
cũng chẳng sống được bao lâu nữa, chi bằng giúp tên tiểu hôn quân này
vài năm, đưa thiên hạ về thái bình, như vậy cũng coi như không có lỗi
với huynh đệ đã khuất, coi như cho Phỉ Phỉ một tương lai hạnh phúc…
Nghĩ vậy lão thở dài một hơn, đỡ Đường Huyền dạy, từ từ nói:
- Hoàng Thượng nếu đã tin tưởng lão thần như vậy, lão thần tất nhiên
không thể chối từ. Từ nay tới hết đời lão thần nguyện sẽ cống hiến hết
sức lực cho Hoàng Thượng!
Đường Huyền nghe vậy mừng rỡ, không uổng công bôi hành bôi ớt cay xè cả
mắt. Hắn lập tức hạ chỉ khôi phục chức vị cho Tần lão tướng quân, sau đó ban thêm rất nhiều đặc quyền, rồi mời lão về dạy võ công cho Phi Hổ
đội.
Từ hôm đó về sau mỗi ngày Đường Huyền đều cùng Tần lão, Ô thái sư cùng
các phạm nhân hội họp trong hoa viên, vừa bàn đại sự mà cũng vừa thảo
luận chơi đùa.
Đám phạm nhân đã được đặc xá, nhưng Đường Huyền chưa phong quan cho họ,
hắn tạm thời chưa muốn người ngoài biết chuyện này. Đám phạm nhân hiện
tại sau khi từ ngự hoa viên về thì vào lại sống trong nhà giam tiếp,
nhưng họ không còn thân phận phạm nhân như trước đây nữa, tuy ở trong
ngục nhưng chí họ vẫn ở ngoài thiên hạ.
- Lão cữu gia, nhân sâm lần trước hương vị thế nào, tôn nhi lại đưa thêm cho người nhé!
- Nghe nói lão cữu gia thích sưu tập kiếm, mấy thanh kiếm này là trẫm sai thợ thủ công tốt nhất đúc ra a, ngài nhìn xem…
Mỗi ngày trong ngự hoa viên thảo luận chính sự, Đường Huyền thực ra chỉ
ngồi giả vờ nghiêm túc nghe chứ hắn chả hiểu cái khỉ gì. Nói về mấy thứ
thủ đoạn nho nhỏ thì hắn biết đôi chút, còn chuyện chính trị quân đội
hắn chịu thua. Nhưng hắn biết hiện tại cứ bám càng Tần lão tướng quân
mới là thượng sách. Ngày ngày hắn đưa Tần Phỉ Phỉ tới vấn an lão, tặng
đủ thứ quà cáp, một tiếng tôn nhi hai tiếng tôn nhi, bộ dáng ngoan ngoãn như gái về nhà chồng.
Tần lão thấy hắn chuyển biến như vậy thì vô cùng hài lòng, dần dần cũng
bị hắn làm mềm lòng, người già như lão rất dễ bị đám con cháu làm cảm
động.
Mỗi ngày nhìn cháu gái cùng cháu rể tới chơi lão vô cùng cao hứng, cảm
thấy quyết định trợ giúp Đường Huyền là vô cùng chính xác.
Đường Huyền nghĩ đi nghĩ lại mấy ngày, rốt cuộc quyết định xin Tần lão
dạy chút võ công hoặc ít nhất là phương pháp rèn luyện thể lực. Hắn
không thể để tiểu đệ đệ cứ mềm mại như thế này mãi được.
Tần lão nghe hắn nói muốn học võ thì phi thường cao hứng, ngày xưa lão
từng muốn cho Đường Huyền vào quân đội, nhưng khi đó mẹ Đường Huyền còn
sống, xót con nên xin không cho vào quân đội, cho theo học Ô thái sư,
hiện tại hắn chủ động yêu cầu học võ, quả là hảo hán ba năm không gặp đã khác xưa rất nhiều.
Đường Huyền tuy rằng thể chân kém cỏi, tư chất thì tầm thường, nhưng
được cái nghị lực tốt, năm xưa đi bộ đội hắn cũng đã rèn luyện khá
nhiều.
Mấy ngày đầu luyện thể lực hắn còn ngất lên ngất xuống mấy lần. Mỗi lần
bị thoát lực đều ngã vào người Tần Phỉ Phỉ hoặc Tần Diễm Diễm. Ngã vào
Phỉ Phỉ thì tốt rồi, được nàng ôm lấy vuốt ve chiều chuộng. Ngã vào Diễm Nhi thì khó khăn hơn một chút, ăn thêm một đạp vào người, chưa ngất
cũng thành ngất.
- Lão cữu gia, ngài nói xem tôn nhi chăm chỉ tập luyện như vậy thì bao lâu có thể đuổi kịp Diễm Nhi?
Đường Huyền dâng trà lên cười hề hề nói.
- Ừm…
Tần lão nhẩm tính, lại giơ cả mười ngón tay ra.
- Nga? Thật sao? Chỉ cần mười tháng thôi à, ha ha, tốt quá rồi!
Tần lão lắc đầu nói:
- Đâu ra mà mười tháng, ý lão phu là mười năm! Mười năm ngươi sẽ đạt tới trình độ của Diễm Nhi, nhưng là trình độ của Diễm Nhi bây giờ, còn khi
đó chắc Diễm Nhi cũng hơn ngươi hai mươi năm rồi…
Đường Huyền nghe vậy như sét đánh ngang tai, cú đả kích này quả là không nhẹ. “Mười năm? Mười năm thì có khi con của lão tử cùng em vợ đã biết
viết thư tình rồi cũng nên!”
Không ổn rồi, nói như vậy chẳng lẽ lão tử còn phải bị em vợ bắt nạt dài
dài sao? Không được, không thể được, nam tử hán đại trượng phu mà đánh
không lại một nữ tử, sau này dù có lừa được nàng lên giường thì cũng
không có bao nhiêu cảm giác thành tựu.
- Lão cữu gia, ngài nói xem có cách nào giúp tôn nhi mạnh mẽ lên thật
nhanh không? Tốt nhất là có loại linh dược nào đó ăn vào tăng thêm công
lực, tăng chỉ vài chục năm công lực thôi cũng được…
- Ai…
Tần lão lắc đầu nhìn hắn nói với ánh mắt nhìn một thằng ngốc:
- Trước đây tưởng ngươi chỉ bị yếu thân thể, không ngờ ngay cả đầu óc cũng có vấn đề như vậy… Đứa nhỏ đáng thương a…