- Tội thần còn biết một chút về trận pháp, thiên văn…
Đường Huyền giơ tay ra hiệu dừng, cười khẩy nói:
- Chỉ biết một chút sao? Vậy ngươi lui ra đi, trẫm cần những người học
rộng tài cao hiểu biết đại nghĩa, có thể giúp đỡ trẫm bình trị thiên hạ, một chút hiểu biết mà cũng bày đặt khiêu chiến sao?
Bạch Hồng Kiều lại ngẩn ra một lát, hơi xấu hổ nói:
- Hoàng… Hoàng Thượng, vừa rồi là tội thần nói khiếm tốn một chút, thực ra tội thần… biết cũng khá nhiều…
Đường Huyền lại cười khẩy nói:
- Ngươi cũng hay thật. Gọi ngươi vào thi thố tài năng, ngươi đọc vài câu
thơ ê a ra mất bao thời gian của trẫm, bảo ngươi lui ra thì ngươi nói
biết trận pháp thiên văn địa lý một chút, trẫm bảo không cần một chút
thì ngươi lại bảo ngươi biết nhiều! Ngươi trở mặt cũng rất nhanh a!
Đổi là người thường nghe vậy cũng còn xấu hổ vài phần, huống chi một tài tử ngạo khí cao hơn đầu như Bạch Hồng Kiều, nhưng hắn cũng không dám tức
giận gì. Vừa rồi Hoàng Thượng chưa trách tội hắn ăn nói luyên thuyên khi quân phạm thượng đã là tốt rồi.
- Thôi được rồi, coi như ngươi biết nhiều, vậy thử nói những gì ngươi biết ra một chút, có gì trẫm chỉ giáo cho!
Bạch Hồng Kiều có cảm giác bản thân đang bị Hoàng Thượng khinh thường, liền
quyết hôm nay phải vượt qua bằng được cuộc khiêu chiến này, một phần vì
tương lai mà một phần cũng vì danh dự.
Nghĩ vậy hắn liền đọc lại đề toán mà ba năm trước từng làm khó từ Trạng Nguyên cho tới biết bao tài tử.
- Có chín chữ số từ một tới chín, hỏi làm sao xếp các chữ số vào bảng ba
hàng ba cột sao cho tổng mỗi hàng ngang hàng dọc đều hàng chéo đều bằng
nhau và bằng mười lăm? Mời Hoàng Thượng giải câu này!
Mọi người
vừa nghe sắc mặt cũng trở nên căng thẳng. Đề toán này ba năm trước đưa
ra, ở đình hôm đó không ai giải được, ngay cả những tiễn sĩ tài tử có
tiếng cũng chịu thua.
Đường Huyền nghe đề toán này thì sửng sốt một hồi, sau đó cười ha hả nói:
- Dư lão, ngươi gọi chín thị vệ ra đây, cho mỗi người cầm một tấm bảng
ghi số từ một đến chín cho trẫm, sau đó đứng thành hàng theo thứ tự.
789
456
123
Dư thái giám biết Hoàng Thượng hôm nay đã khác xưa, mặc dù vẫn dâm tiện,
háo sắc, vô sỉ, hạ lưu… nhưng đầu óc có vẻ như không giống trước nữa,
nói không chừng thực sự có thể giải bài toán này.
Tứ hải Tam sơn động Bát tiên.
Cửu long Ngũ hổ định Nhất nhân.
Nhị vương Thất tướng phò Lục quốc.
- Bạch Hồng Kiều, ngươi xem như vậy có đúng không?
492
357
816
Bạch Hồng Kiều thấy hàng người đã xếp xong thì kinh ngạc trợn tròn mắt.
Không ngờ Hoàng Thượng chỉ chưa đầy thời gian chớp mắt một cái đã có đáp án. Sau đó cảm giác chưa đủ ngưu bức, Đường Huyền lại hô các quân sĩ
đổi vị trí thêm một lần, cho các thị vệ di chuyển theo chiều kim đồng
hồ, lấy số năm làm tâm.
834
159
672
Tới lúc này
Bạch Hồng Kiều đã không còn gì để nói, chỉ còn sự khiếp sợ cùng khâm
phục, mà trong đầu những người khác cũng là như vậy. Còn Đường Huyền thì đang cười thầm trong đầu, bài toán này ở kiếp trước cho dù trẻ con cũng có thể giải được, thậm chí đã thành một bài vè.
Hắn lúc này đang rất đắc chí, để thêm phần ngưu bức hắn giả bộ ung dung nhấp vài ngụm
trà, sau đó vênh váo đưa mắt nhìn sang xung quanh. Chợt đang tiếu ngạo
giang hồ thì từ đâu một luồng hàn khí lạnh như băng phóng tới. Đường
Huyền vừa liếc sang thì nhìn thấy cô em vợ đã hung hăng trừng mắt nhìn
hắn, tay lăm lăm thanh kiếm giống như rất muốn đâm tên tiểu nhân đắc chí này vài phát cho bõ ghét. Đường Huyền tâm trạng đang rất cao hứng, liền chu mỏ hôn gió nàng một cái. Tần Diễm Diễm không hiểu hành động của hắn cho lắm nhưng đoán chắc nhất định lại là một trò khinh bạc nào đó, liền rút ám khí trong túi ra, ném phập một cái, cắm ngay vào dưới chân Đường Huyền. Đường Huyền ngược lại không có bao nhiêu sợ hãi, thầm nghĩ: “Hôn gió đổi lấy ám khí tình yêu, em vợ quả là lãng mạn a, yêu quá đi mất!”
- Bạch Hồng Kiều, câu hỏi của ngươi trẫm đã trả lời, giờ đến lượt ngươi trả lời câu hỏi của trẫm phải không?
Bạch Hồng Kiều không còn dám kiêu ngạo chủ quan nữa, hắn đã tập trung hết
tinh thần để chuẩn bị đối đáp. Đường Huyền liền cười nói:
- Vậy trẫm hỏi ngươi, vừa rồi trẫm dùng phương pháp gì để giải đề toán của ngươi?
Bạch Hồng Kiều trầm tư một hồi, sau đó lắc đầu:
- Tội thần thật sự không nghĩ ra, mong Hoàng Thượng chỉ giáo!
“Trẫm cũng còn không biết thì ngươi biết sao được!” Đường Huyền thực ra cũng
chỉ là thuộc bài vè kia nên giải ra chứ hắn cũng không giỏi giang gì môn toán. Cũng chính vì sợ bị người ta vặn hỏi nên hắn phải đi trước một
bước hỏi lại Bạch Hồng Kiều. Nếu Bạch Hồng Kiều nêu được cách giải thì
hắn sẽ nói giống cách giải của hắn. Còn như hiện tại Bạch Hồng Kiều
không giải được thì:
- Hừ, vậy năm xưa ngươi ra đề toán đó chẳng
phải là giải mò sao, vậy mà còn xưng cái gì đại tài tử? Trẫm hiện tại
cho ngươi thời gian về giải đề toán này một lần nữa! Thôi hiện tại cho
ngươi hỏi thêm câu nữa. Nhớ là hỏi khó một chút, hỏi mấy câu dễ như vừa
rồi thì miễn đi.
Bạch Hồng Kiều ba năm trước đúng là chỉ mò ra
được đáp án chứ chưa thực sự giải được. Nhưng mò ra được cũng không phải dễ dàng, chỉ có điều hiện tại Hoàng Thượng giải bài toán dễ dàng như
thế xem ra thực sự tài học của hắn còn thua kém Hoàng Thượng rồi. Ngẫm
nghĩ một hồi, Bạch Hồng Kiều bèn hỏi:
- Có vài trăm lượng bạc,
giảm đi bảy mươi hai lượng thì chia đều được cho bảy người. Giảm đi tám
mươi hai lượng thì chia đều được cho tám người. Giảm đi chín mươi hai
lượng thì chia được cho chín người, vậy xin hỏi Hoàng Thượng số bạc là
bao nhiêu?
Câu hỏi này Bạch Hồng Kiều ngay cả đáp án cũng chưa
biết, hắn đã tìm cách tính toán mấy năm nay mà không ra, đành đem ra
đánh cuộc với số phận.
May quá câu này vẫn còn giải được”.
Đường Huyền cho gọi mang giấy bút tới, sau đó lập phương trình, trong vài phút liền giải xong. Những
người khác nhìn mấy thứ loằng ngoằng gạch lên gạch xuống thì như người
mù xem múa. Nhưng Bạch Hồng Kiều vừa nhìn thấy thì như người mê bừng
tỉnh, khúc mắc bao năm qua liền được giải tỏa, sắc mặt từ kinh ngạc
chuyển sang ngây dại, sau đó chuyển sang mừng rỡ, rồi cuối cùng là khiếp sợ.
( Đoạn này tác giả không giải thích bài toán, cũng chả hiểu nvc làm kiểu gì, có bạn nào biết thì vào chỉ hộ cách giải với )
Phịch!
Bạch Hồng Kiều quỳ xuống vái Đường Huyền một cái hô:
- Hoàng Thượng, tội thần chịu phục!
Đường Huyền liền huênh hoang hỏi:
- Ngươi còn nghĩ là ngươi hiểu nhiều về thiên văn địa lý không?
Bạch Hồng Kiều là một kẻ kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo không phải là cuồng
ngạo, hắn biết bản thân hôm nay đã thua đứt Hoàng Thượng, liền tâm phục
khẩu phục nói:
- Tội thần không dám. Tội thần biết bản thân tài
học còn kém, không dám cùng Hoàng Thượng tỷ thí nữa. Chỉ xin Hoàng
Thượng một thỉnh cầu!
Đường Huyền đang híp mắt ngắm cô em vợ, cười phất tay nói:
- Nói đi, trẫm hiện tại đang cao hứng, có thể sẽ đáp ứng ngươi!
“Em vợ a, trẫm như vậy đã đủ ngưu bức chưa, sau này hai chị em nàng theo trẫm nhất định sẽ không phải chịu thiệt a!”
Bạch Hồng Kiều nghiêm nghị nói:
- Tội thần nguyện ở trong đại lao cả đời, chỉ xin Hoàng Thượng dạy lại
cho tội thần phương pháp giải toán vừa rồi, nó thực sự quá kỳ diệu!
Đường Huyền nghe vậy thong thả bước tới, hai tay chắp sau lưng, đưa mắt nhìn về nơi chân trời…
- Bạch Hồng Kiều, cái thua lớn nhất của ngươi không phải ngươi tài học
kém, cũng không phải do ngươi quá kiêu ngạo, mà ngươi thua là vì ngươi
không biết dùng tài học của ngươi vào đúng mục đích. Ngươi ngày trước
từng vì đám quan khảo thi tư lợi cá nhân mà bất bình. Vậy ngươi thử nhìn lại ngươi hôm nay xem, hơn hai chục năm trời đèn sách khoa cử, rốt cuộc cũng chỉ vì sở thích của cá nhân mà chấp nhận mai một cả đời ở trong
tù, vậy ngươi với đám quan lại kia có điểm gì khác biệt?!!
Bạch Hồng Kiều nghe xong ngẩn ngơ, rồi dập đầu bình bịch nói:
- Tạ ơn Hoàng Thượng đã giáo huấn, tội thần hiểu rồi!