- Nếu phản loạn không bị trừng phạt mà lại được phong quan thì dân chúng ai chẳng muốn tạo phản?!
Đường Huyền lắc đầu nói:
- Tình huống đặc biệt thì phải sử dụng kế sách đặc biệt. Hiện nay ngân
khố cạn kiệt, khắp nơi tai ương, trẫm đâu thể chỉ vì hai tỉnh mà dồn
toàn bộ tài lực của cả quốc gia. Lại nói cho dù trẫm cung cấp tài lực
cho chúng thì lũ vô dụng đó có thể bình định được phản quân sao? Ngươi
nghĩ xem hai tỉnh đó lớn tới mức nào, tiền bạc quân đội vốn không hề
nhỏ, cho dù con chó con mèo lên chỉ huy cũng có thể dẹp đám phản quân
nhỏ nhoi đó trong chốc lát! Theo trẫm thấy thì chúng ta thua là vì đám
quan lại ngu ngốc đó tự phá hoại thôi, bọn chúng ngoài tham ô thì còn
làm được cái gì nữa?! Chuyện này cứ quyết như vậy!
Ô thái sư không nói gì nữa, thở dài một hơi rồi lui ra. Hắn một bụng tài học hơn đời nhưng trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu rõ đạo thánh chỉ
này có ý nghĩa gì.
Ô thái sư đi rồi Đường Huyền liền vào trong tìm Tần Phỉ Phỉ, ngày hôm nay thực sự là mệt mỏi.
Ôm ái phi trong lòng hắn liền quên hết cái gì quốc sự cái gì mỹ nữ, tâm hồn trở nên mê mang sảng khoái.
- À, ái phi, nghe tiểu di muội nói sắp tới sinh nhật nàng? Muốn trẫm tặng gì nào?
Đường Huyền nhỏ giọng thì thầm vào tai Tần Phỉ Phỉ.
- Nô tỳ không có nguyện vọng gì, chỉ cần thiên hạ thái bình dân chúng yên vui là được.
Đường Huyền nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng nói:
- Ái phi, chuyện thiên hạ trẫm sẽ lo, còn nàng muốn gì cứ nói, trẫm nhất định phải tặng nàng!
Tần Phỉ Phỉ trầm tư một lúc, nhỏ giọng nói:
- Thiếp thân muốn… chỉ sợ Hoàng Thượng tức giận…
Đường Huyền nhéo nhéo mũi nàng sảng khoái nói:
- Nàng cứ nói, trẫm nhất định sẽ làm cho nàng, cho dù làm không được cũng sẽ không trách tội!
Tần Phỉ Phỉ cúi đầu, cắn môi nói:
- Nô tì… nô tì cầu xin Hoàng Thượng hãy đặc xá cho những phạm nhân bị oan có được không?!
Dứt lời nàng liền quỳ xuống. “Ân, nói mới nhớ, tên hôn quân này trước
nay giam giữ không biết bao nhiêu trọng thần nhân tài, người bị hắn giam không chín thì cũng tám phần là bị oan. Hừ! Tại sao tên hôn quân kia
không có một chút ưu điểm gì… giống ta nhỉ? Bất quá ít nhất ở phương
diện chọn nữ nhân thì rất giống khẩu vị lão tử!
Hắn liền đưa tay ôm Tần Phỉ Phỉ vào lòng rồi nói:
- Trẫm đồng ý với nàng, nếu điều tra ra họ bị oan thì sẽ thả ra!
Từ sau ngày xảy ra biến cố địa vị của bốn vị thống lĩnh trong cấm vệ
quân đã suy giảm khá nhiều. Các quân sĩ chỉ còn nể họ vì chức vụ. Ngay
cả giữa các thống lĩnh cũng thường xuyên xảy ra mâu thuẫn. Trịnh Chí
Thông từ hôm bị Đường Huyền làm nhục trước mặt bao người (đoạn đạp vào
mặt trong võ đường) càng ngày hắn càng trở nên hung dữ, lúc nào cũng có
thể gậy sự với người khác. Ba vị thống lĩnh còn lại đều chán ghét hắn,
nhưng vì hắn là người thân cận nhất của Tam vương gia nên họ chỉ có thể
ngậm bồ hòn.
Mà Đường Huyền mấy ngày gần đây thường mời ba vị thống lĩnh kia uống
rượu, thường ban thưởng cho họ, nhưng riêng Trịnh Chí Thông hắn lại
không đả động gì tới. Rất nhiều lần Trịnh Chí Thông đang ra uy trong cấm vệ quân thì Đường Huyền xen ngang, khiến địa vị của hắn trong cấm vệ
quân càng lúc càng thấp, điều này làm hắn tức lắm.
Đêm hôm đó Trịnh Chí Thông đang đi dạo quanh võ đường, chợt bắt gặp hai
bóng người đang hí húi nói gì đó trong đêm. Trịnh Chí Thông là người
luyện võ nên nhãn lực tốt hơn người thường nhiều lắm, hắn nhìn trong
bóng đêm lờ mờ nhận ra, hình như là một trong bốn thống lĩnh là Tần Vũ
Trung.
Tần Vũ Trung ngày thường là một người thật thà chân chất, võ công khá
cao, nhưng vì tâm kế quá kém nên Tam vương gia luôn chỉ coi hắn như kẻ
võ biền, không trọng dụng, Trịnh Chí Thông cũng không ưa gì Tần Vũ
Trung, vì uy vọng của họ Tần trong cấm vệ quân không thua kém gì y.
Trịnh Chí Thông nghĩ nửa đêm nửa hôm mà còn lén lút gặp nhau ở đây hẳn
là có việc mờ ám. Hắn bèn nép vào góc tường gần đó nghe trộm.
Tần Vũ Trung buối tối vừa ăn cơm xong thì có người tới gọi ra ngoài có
việc khẩn cần báo. Ra một nơi kín đáo trong hoa viên, người nọ đưa cho
Tần Vũ Trung một mẩu giấy, sau đó đốt đèn lên cho hắn đọc.
Tần Vũ Trung nhìn mảnh giấy thì thấy có khoản bút của Hoàng Thượng, ở
dưới có ghi: “Không được nói chuyện này cho ai biết, kể cả Tam vương
gia. Đọc xong dòng chữ này thì phải đốt ngay mảnh giấy!”
Tần Vũ Trung ngẩn ra, với đầu óc của hắn thì không thể nghĩ ra Hoàng
Thượng đang chơi trò gì, nhưng vì là lệnh của Hoàng Thượng, hắn lập tức
làm theo, thả tờ giấy vào lửa đèn thiêu rụi. Lúc này người nọ chợt nói
lớn tiếng hơn một chút, nhưng một chút đó là đủ để Trịnh Chí Thông nghe
thấy.
- Tần thống lĩnh, ngài cứ việc làm theo lời Hoàng Thượng, không cần hỏi, sau này Hoàng Thượng sẽ không bạc đãi ngài đâu!