Ngồi trong văn phòng của phòng thư ký Tỉnh ủy, có thể thấy
được lá của cây bạch dương cao to bên ngoài cửa sổ rụng đều đều, mặc dù thời tiết trong xanh, ánh nắng rất đẹp, nhưng trận mưa thu
đêm qua, đã làm rụng không ít lá cây.
Cuối mùa thu rồi.
Một cơn mưa thu đem đến trận gió lạnh, Quan Doãn mơ hồ nhớ tới Hạ Lai và Ôn Lâm ở Mỹ.
Hạ Lai là mối tình đầu của hắn, Ôn Lâm là thanh mai trúc mã của
hắn, có lẽ mối tình đầu là dư vị ngọt ngào trong ký ức, còn thanh mai trúc mã lại là cả một hoài niệm về thời thơ ấu vui
vẻ, giờ đây, hai người phụ nữ đóng một phần quan trọng trong
cuộc đời của hắn đều cách hắn thiên sơn vạn thủy, khiến hắn rơi
vào những ngày thu buồn chán sầu não, nhớ thương về phương xa.
Sáng sớm, Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh quay về Bắc Kinh, trước khi
đi, Tô Mặc Ngu có chút cô đơn, còn Hồng Nhan Hinh có chút không tự
nhiên, Quan Doãn không giải thích quá nhiều làm gì, có một số việc nói nhiều sẽ dư thừa và làm ra vẻ, hắn sớm đã nói với Tô Mặc Ngu,
chỉ muốn làm hồng nhan tri kỷ chứ không muốn có tình yêu nam nữ tồn tại.
Suy nghĩ của Tô Mặc Ngu muốn cùng hắn tiến
thêm một bước vượt qua giới hạn cuối cùng của nam nữ, hắn có thể
hiểu được, suy nghĩ của phụ nữ có khi đơn giản cố chấp, luôn
luôn cho rằng giữa nam nữ xảy ra quan hệ mới có thể khắng khít chặt chẽ, nhưng nam nữ nếu như vượt qua giới hạn cuối cùng, quả thực
sẽ không bằng tình bạn bè thuần khiết mà không có tình yêu nam nữ trong đó, nhưng trên thực tế, giữa nam và nữ nên duy trì
khoảng cách thích hợp, không xa không gần, tâm hồn đồng điệu mà
không quan hệ nhục dục, mới là con đường hợp tác chân chính lâu
dài.
Đàn ông phụ nữ, một khi đã đột phá phòng tuyến
cuối cùng, trái lại còn có nhiều dây dưa tình cảm, bất lợi cho
việc đưa ra phán đoán lý trí trong hợp tác. Từ đó có thể dẫn
đến những lệch lạc không mong đợi. Nói thật, Quan Doãn rất thích
sự giỏi giang khôn khéo của Tô Mặc Ngu, cũng thích khuôn mặt trẻ
đẹp và tuổi trẻ của cô ấy, là một người đàn ông bình thường, nếu một lần không cần lo lắng cho những hậu quả lưu lại, dưới
tình huống bình thường, người đàn ông sẽ không tự chủ, huống chi đối phương còn là một cô gái xinh đẹp.
Nhưng Quan Doãn
biết kiềm chế nội tâm, từ Hạ Lai đến Ôn Lâm, cho đến Kim Nhất Giai
người sống chết có nhau với hắn. Trong cuộc đời đã gánh vác
quá nhiều trách nhiệm, một người đàn ông, nếu như chỉ vì ham muốn
mà phản bội lại người mình yêu, người đàn ông như vậy không
xứng đáng, không có đạo đức, không xứng ngồi ở trên cao bàn luận
viễn vông.
Là người thầy học cao hiểu rộng, bản thân không
được phạm sai lầm, cán bộ nên giống thầy giáo tự mình làm gương
tốt. Chí ít trước tiên phải là một người đàn ông có tinh thần
bất khuất để rèn luyện cho bản thân.
Quan Doãn ngây
ngẩn hồi lâu, thở dài một tiếng. Hi vọng Tô Mặc Ngu ghi nhớ những
lời hắn dặn, trong lòng thẳng thắn, bản thân ắt sẽ có phẩm chất cao,
hắn và cô, nếu như chỉ là hợp tác quan hệ bình thường, hắn tận lực giúp
cô, người ngoài cũng không có lời ra tiếng vào, nếu như hắn và cô có
quan hệ nam nữ, hắn cho dù giúp cô trong phạm vi cho phép. Cũng sẽ bị
người chê trách phê bình.
Xử lý tốt quan hệ nam nữ, là điều
cơ bản nhất của người làm quan. Một quan chức nếu như không xử lý tốt
quan hệ nam nữ, tùy tiện bị kỹ nữ dụ dỗ lôi kéo lên giường, thậm chí còn bị người quay phim, rất khó nghĩ người quan chức như vậy lại ngồi ở
trên đài cao, công khai nói về xây dựng đạo đức văn hóa gì đó, còn tự
xưng là đại diện cho đông đảo cán bộ đảng viên. Quan chức như vậy là hủy diệt niềm tin cơ bản của tầng lớp nhân dân đối với cán bộ đảng viên.
Trong những ngày gần đây, Quan Doãn mỗi ngày đi làm đều lo xử lý văn
kiện, sau đó phần lớn thời gian rãnh rỗi, hắn ngồi xem báo tại chỗ.
Dường như không có chút lo lắng gì cho ngày mai. Trần Tinh Duệ đối với
hắn giống như trước đây, ôn hòa, thế nhưng vẫn tốt, cũng không có làm
khó dễ hắn.
Có thể cũng là ý thức được xu thế lên cao của hắn không thể áp chế được, khi Trần Tinh Duệ nói chuyện với hắn, có khi
không kềm chế được giọng điệu có chút chua xót, cũng có thể lý giải, ai
ngờ thuộc hạ của mình lại có lúc nhảy một bước ngồi trên đầu mình, đều
có chút xấu hổ.
Bình thường, Trần Tinh Duệ nếu như không có
chính sự, y rất ít nói chuyện với Quan Doãn, hoặc là giọng điệu chỉ tay
năm ngón, chờ sau khi Quan Doãn thăng quan tiến chức vùn vụt, sẽ khiến
Quan Doãn ghi hận y. Nhưng nếu như nói nói giọng điệu hiền hòa quá, lại
có vẻ y đang cố gắng nịnh bợ Quan Doãn, cho nên dưới tình hình không thể nắm chắc được, y không thể làm gì khác hơn là áp dụng sách lược tránh
không kịp.
Và Trần Tinh Duệ cho rằng việc đề danh Chủ tịch
huyện Trực Toàn của Quan Doãn tuy rằng tạm thời gác lại, nhưng cuối cùng tương lai sẽ được thông qua, phó trưởng phòng của phòng thư ký Mã Đại
Thịnh có nhìn thế nào cũng không cảm thấy vừa mắt với Quan Doãn.
Mã Đại Thịnh hơn 40 tuổi vất vả leo đến cấp phó phòng, sau đó để khen
thưởng an ủi thâm niên của y mà điều y làm phó phòng của phòng thư ký,
vốn y cảm thấy hài lòng với chức vụ tại phòng thư ký, trong những người
hơn bốn mươi vẫn là thư ký bình thường, y liền tự cảm thấy hãnh diện vô
đối, nhưng khi Quan Doãn xuất hiện, cảm xúc này đã không còn nữa
Nguyên nhân không gì khác, chỉ vì Quan Doãn còn quá trẻ
Quan Doãn 24 tuổi đã là thư ký phó phòng, tuy nói cũng không phải là
phó trưởng phòng, nhưng về mặt cấp bậc lại cùng cấp với y, chỉ cần vừa
thấy Quan Doãn, Mã Đại Thịnh tự cho mình giỏi nhất đã bị tuổi trẻ và
gương mặt trẻ trung của Quan Doãn quét sạch, y ngày càng bất mãn với
Quan Doãn.
Đợi sau khi Quan Doãn được đề danh làm Chủ tịch
huyện Trực Toàn, vốn chuyện này và Mã Đại Thịnh chả liên gì nhau, nhưng
Mã Đại Thịnh cảm thấy dường như có một chậu nước lạnh đổ vào
đầu, nhất thời cảm thấy tương lai cuộc sống ảm đạm, tương lai u
ám, Quan Doãn mới 24 tuổi đã có triển vọng đảm nhiệm trưởng phòng, y đã 40 rồi vẫn là phó trưởng phòng, chẳng phải là nói, cả cuộc
đời này rất khó lên cấp phó Giám đốc sao?
Quan Doãn. . . thật là một gã làm mất hứng, đang yên đang lành vì sao đến
phòng thư ký làm cho người khác chú ý, lúc ẩn lúc hiện dưới
con mắt của y, hàng ngày kích thích thần kinh yếu ớt của y,
khiến y không tìm được sự hi vọng và hạnh phúc đầy đủ của cuộc sống.
Sau khi đề danh của Quan Doãn bị gác lại, Mã Dại
Thịnh thiếu chút nữa mừng rỡ cười toe tóe, mới biết được Quan Doãn được đề danh làm Chủ tịch huyện Trực Toàn, vốn là vật hi sinh cho
chính trị, được, thật tốt, thật tốt quá, xem Quan Doãn còn nói được
gì, nhìn hắn còn đắc thắng được không?
Trên thực tế sau
khi tin đồn Quan Doãn ngay từ đầu đi tới phòng thư ký, cho đến khi
được đề danh làm Chủ tịch huyện Trực Toàn được truyền ra, hắn đừng
nói là đắc ý, cho tới bây giờ đều là vẻ mặt thiện chí giúp
người, tuy nói cấp bậc của hắn ở phòng thư ký không nhỏ, nhưng
tuổi tác nhỏ nhất, nhưng lại chịu bao nhiêu hệ lụy cuộc sống
phức tạp của văn phòng, ngày ngày quét dọn vệ sinh và lấy nước,
không hề một câu oán hận, là một thanh niên trẻ tuổi chịu khó
cần mẫn, được không ít sự tán thưởng của mọi người.
Thế nhưng mặc dù Quan Doãn cần cù thật thà làm việc, nhưng
thường xuyên bị Mã Đại Thịnh vô duyên vô cớ điểm danh phê bình,
Quan Doãn cũng biết Mã Đại Thịnh không thích hắn, hắn cũng không
để ý đến lòng dạ hẹp hòi của Mã Đại Thịnh, chỗ nào cũng
tồn tại kẻ tiểu nhân như vậy, nếu để trong lòng thì mệt chết, mặc
kệ y yêu ghét thế nào, dù sao Mã Đại Thịnh không thể định
đoạt tương lai vận mệnh của hắn.
Buổi sáng hôm nay
vốn không có chuyện gì, sau khi Quan Doãn làm hết mọi chuyện,
trực giác cho thấy sẽ có chuyện xảy ra, phỏng chừng tin tức sẽ
được truyền ra ngoài vào buổi chiều.
Buổi trưa lúc
chuẩn bị tan tầm, Mã Đại Thịnh đẩy cửa đi vào, hùng hổ cầm một chồng tài liệu quăng trước mặt của Quan Doãn, nổi giận đùng đùng nói:
Đồng nghiệp đúng lúc tan tầm thấy phát sinh chuyện đột ngột,
đều dừng lại, khoanh tay đứng nhìn tình thế phát triển thêm một
bước nữa.
Vừa lúc, Trần Tinh Duệ bởi vì có việc đã ở lại
trong phòng tổng hợp ―― Trưởng phòng và Phó trưởng phòng của
phòng thư ký số 1 có văn phòng riêng, Quan Doãn đương nhiên không
đủ cấp bậc để có phòng làm việc riêng, văn phòng mà hắn làm
có năm sáu người―― hắn và một người nữa đang nói nhỏ với nhau
chuyện gì, nghe thấy Mã Đại Thịnh đột nhiên phát cáu, không
khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.
Trước khi nhìn thoáng qua, y hơi chần chờ, vẫn là không nên bước lên trước ngăn chặn hành vi
thô lỗ của Mã Đại Thịnh, y là trưởng phòng, nhưng phạm vi công
việc ở mức phó trưởng phòng, y cũng không tiện can thiệp.
Quan Doãn cầm đống tài liệu, quay lại nhìn, không chút hoang mang hỏi:
- Làm sao vậy, Trưởng phòng Mã?
- Làm sao vậy, cậu mở to mắt ra nhìn, tài liệu mà cậu sắp xếp phía trên có bao nhiêu chữ sai, vậy mà cũng là sinh viên của
đại học Bắc Kinh, tôi cũng hoài nghi cậu làm sao tốt nghiệp
được.
Lỗi chính tả? Quan Doãn ngẩn người, hắn luôn luôn
cẩn thận sữa lỗi chính tả, rất lưu ý với lỗi chính tả, thân
là thư ký, phải bảo đảm không sai chữ nghĩa, không sai chữ, mỗi
bản thào hắn đọc trên ba lần, làm sao có chữ sai?
Xem qua một lần, vẫn không có phát hiện sai chữ chỗ nào, đành hỏi:
- Làm phiền Trưởng phòng Mã, sai lỗi chính tả ở chỗ nào, tôi không có phát hiện.
- Cậu...
Mã Đại Thịnh bị chọc tức, giựt lấy xấp tài liệu, dùng tay chỉ ở trên.
- Cậu nhìn xem, cậu xem, chữ “bái”* của cam bái hạ phong là chữ
“bại”* của thất bại, không phải là “bái” của van xin, cậu là
sinh viên nổi tiếng kiểu gì, làm sao lại phạm phải sai lầm nhỏ nhặt của học sinh tiểu học như vậy.
*Bái và bại trong tiếng Trung là đồng âm. Câu đúng của nó là ‘Cam bái hạ phong’
Mã Đại Thịnh còn chưa dứt lời, Trần Tinh Duệ đãn cười, cười ra tiếng:
- Ha hả.
- Ai đang cười?
Mã Đại Thịnh vừa đến, đã giận dữ, không có chú ý tới Trần Tinh Duệ
đang ở đâ tưởng ai đang cười nhạo y, rất bất mãn quay đầu lại nói.
- Cười cái gì, có cái gì đáng cười chứ, chẳng lẽ không đúng.
Mã Đại Thịnh thư ký nửa vời, luận bút và công lực y sếp sau cùng
của phòng thư ký, y dựa vào biết ăn nói và lai lịch mới bò tới
vị trí phó trưởng phòng, không phải là dựa vào bản lĩnh thật sự.
Y câm miệng rồi, trong phòng làm việc ngược lại
cười vang, có một người thư ký bình thường bị Mã Đại Thịnh phê bình
không ít trào phúng nói:
- Trưởng phòng Mã tài trí hơn người,
kẻ hèn này cam bại hạ phong, cam tâm thất bại dưới trướng của
trưởng phòng Mã…
- Ha ha.
Trong Phòng làm việc lại vang lên tiếng cười.
Trong tiếng cười Mã Đại Thịnh chân tay luống cuống:
- Làm sao vậy? Làm sao vậy? Lẽ nào tôi nói sai rồi?
Giữa lúc Trần Tinh Duệ muốn giải thích vài câu với Mã Đại Thịnh, cửa
phòng chợt vang lên, một người đi vào nói với Quan Doãn:
- Quan Doãn, cậu tới ban tổ chức một chuyến
Vừa thấy người đến, tất cả mọi người thất kinh, không ngờ đường đường
là thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Mã Thần Sâm.
Mã Thần Sâm tự mình thông báo Quan Doãn đến ban tổ chức, chẳng lẽ là nói. . . Tất cả mọi người đều mở to hai mắt.