Trúc Mã Không Thanh Mai
“Cái gì? Ngươi là vị hôn thê của Liễu Họa Niên?”
Lửa cháy hừng
hực, mấy cái đầu trong đại sảnh xôn xao. Ngồi ngay trên vị trí cao nhất
là một gương mặt mày rậm mắt to, lưng hùm vai gấu, quả nhiên rất có khí
thế của đầu lĩnh sơn trại, sau khi nghe xong lời nói của ta, chẳng những sợ tới mức nhảy bật ra khỏi chiếc ghế da hổ, hơn nữa tẩu thuốc trên tay cũng rơi xuống đất.
Phụ nhân béo mập ngoài ba mươi tuổi đang
đứng bên cạnh lập tức nhặt lên, lau lau qua bằng tạp dề rồi đặt trở lại
trên tay đại vương: “Đại vương, bình tĩnh! Phải bình tĩnh!”
Đầu
lĩnh sơn trại vô cùng kích động la lên: “Ta làm sao có thể bình tĩnh? Ả
ta cư nhiên lại là vị hôn thê của Liễu Họa Niên! Ả sao lại có thể là vị
hôn thê của Liễu Họa Niên a a a a….”
Trong lòng ta cảm thấy nhẹ
nhõm, tiểu Bạch nghĩ ra kế này đúng là không tồi nha. Nhìn xem anh hùng
của ta nổi tiếng cỡ nào kia, ngay cả sơn tặc nhỏ nhoi ở nơi thâm sơn
cùng cốc này nghe tới tên hắn cũng sợ đến thế.
“Đại vương, đại
vương đừng tức giận, đừng tức giận…” Béo đại nương vỗ vỗ lưng hắn, thuận thế hung tợn trừng mắt nhìn ta: “Nha đầu kia, ngươi thật sự là vị hôn
thê của Liễu Họa Niên?”
“Đương nhiên! Vị hôn thê chẳng lẽ còn là giả sao?” Ta nói hợp tình hợp lý, không chút chột dạ.
“Ngươi có bằng chứng gì?”
“Các ngươi viết thư gọi hắn đến chuộc ta, hoặc là mang ta đi tìm hắn, nhìn
người đối chất chẳng phải sẽ biết sao?” Bước này mới là mấu chốt trong
kế hoạch của tiểu Bạch đây! Liễu Họa Niên phiêu bạc hành tung bất định,
tuy rằng biết hắn ở Giang Nam, nhưng Giang Nam lớn như vậy, trong một
thời gian ngắn cũng không biết nên đi đâu tìm. Lợi dụng đúng lúc ta đang bị bắt, đem việc này phóng đại lên, truyền ra ngoài – hôn thê của hắn
bị giam ở Hồng Ngưu sơn trại, khẳng định hắn sẽ vì hiếu kỳ mà đến xem
thử. Hắn là đại hiệp, nếu đến đây, nhìn thấy một thiếu nữ yếu đuối là
ta, bị bọn sơn tặc áp bức, nhất định sẽ ra tay cứu giúp. Hắn cứu ta một
lần, ta có thể quang minh chính đại vì đáp tạ ân cứu mạng mà lấy thân
báo đáp… Ai dza, tiểu Bạch ơi tiểu Bạch, sao ngươi lại thông minh như
vậy, một hòn đá ném hai con chim, dĩ dật đãi lao(1), thật là hảo kế!
Khó trách trước đó ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói, nguyên lai là đã sớm có tính toán. Quay trở lại, nếu ta thật sự gả cho Liễu Họa Niên, ta
nhất định sẽ đáp tạ ngươi thật tốt, à, ngươi thích uống rượu như vậy, ta sẽ đem mười hai vò rượu nữ nhi hồng mà cha ta thích nhất tặng cho
ngươi.
Đang vui sướng trong lòng, chợt thấy đầu lĩnh sơn tặc giơ
tay run run rẩy rẩy chi vào ta, gật gật đầu, thở mạnh một hơi, hai mắt
trắng dã, ầm một cái ngã về phía sau bất tỉnh nhân sự.
Ta ngây ra.
Béo đại nương cùng một đám người vội vàng lao tới vây quanh hắn, ấn huyệt
nhân trung, kêu gào lay người hắn, tên đầu lĩnh kia rốt cuộc cũng từ từ
tỉnh dậy, sóng mắt lướt tới chỗ ta, mắt bỗng đỏ lên, ôm béo đại nương
khóc rống: “Thẩm thẩm ơi làm sao bây giờ? Liễu Họa Niên sao lại có vị
hôn thê a… Ta phải làm sao phải làm sao bây giờ?”
Trời đất?? Đây là tình huống gì?
A, tiểu Bạch nói đầu lĩnh sơn tặc ưa thích nam nhân, chẳng lẽ, hắn cũng…
Béo đại nương hừ một tiếng, ánh mắt như hai thanh phi đao bay thẳng về phía ta, nhe răng cười nói: “Vậy thì còn gì dễ hơn nữa? Đem nha đầu kia đi
làm thịt, hắn sẽ không còn vị hôn thê nữa?”
“Đúng rồi!” Đôi mắt
đầu lĩnh sơn tặc sáng lên, cả người hơi thở thoi thóp trong chớp mắt trở nên sinh khí dồi dào, nhảy dựng dậy ngửa mặt lên trời cười lớn nói:
“Quả nhiên ông trời cũng đáp lại mối si tình của ta, giúp ta hoàn thành
tâm nguyện, cho nên mang hôn thê của Liễu Họa Niên đến tận cửa! Oa ha ha ha, chỉ cần giết ả, ta có thể cướp được trái tim của Liễu lang, thay
thế ả…”
Một vị chua chua từ trong ngực trào lên, liền bị ta đè
nén lại, nhưng cũng không ngăn được gai ốc đang nổi khắp người. Ta biết
rõ thanh danh của Liễu Họa Niên ở bên ngoài, từ bà lão bảy mươi cho đến
nữ oa bảy tuổi, tất cả đều đối với hắn ưu ái có thừa. Chẳng qua ta lại
không biết rằng, nguyên lai mị lực của hắn đã lan ra đến nỗi ngay cả nam nhân cũng vì hắn mà thần hồn điên đảo tới mức này… Lại nhìn tới vị đại
vương trước mắt, bộ dáng chỉ đẹp hơn con khỉ một chút, thật sự ta cũng
thương cảm thay cho Liễu Họa Niên.
Mắt thấy hắn rút ra một thanh đao chém về phía ta, ta vội vàng nói: “Chờ một chút!”
“Ngươi có cái gì muốn trăn trối gì thì nói mau lên!”
“Ngươi giết ta, Liễu Họa Niên sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Hừ, ta thà rằng chàng hận ta cả đời cũng còn hơn là cả không nhìn đến ta cả đời!” Mũi đao chỉ còn cách ta gần một thước.
Ta lại vội hét lên: “Chờ một chút! Cái đó… ngươi, ngươi muốn bao nhiêu
ngân lượng, ta, ta, đều có thể cho ngươi, đừng đừng giết ta.”
Đầu lĩnh sơn tặc cười lạnh: “Bao nhiêu tiền cũng không quan trọng bằng trái tim của Liễu lang!”
“…” Kia rõ ràng mục tiêu trong lời thoại mà ta đã nghĩ, nhưng vì sao từ
miệng người khác nói ra lại khiến ta buồn nôn thế này? Xong rồi, chẳng
lẽ ta thực sự phải chết trong tay tên biến thái này sao? Chính ngay lúc
ta đang tuyệt vọng, chợt thấy tiểu Bạch lấp ló ngoài cửa đại sảnh, lộ ra nửa thân người hướng về phía ta ra hiệu, sau đó mở to miệng nói từng
chữ mà không phát ra tiếng động nào.
Ta theo bản năng đọc ra lời
hắn: “Cho dù ngươi có giết ta thì cả đời này cũng không có cơ hội nhìn
thấy Liễu Họa Niên, chi bằng ngươi lưu ta lại dẫn dụ Liễu Họa Niên đến
đây, gặp hắn rồi giết ta cũng chưa muộn mà.”
Trong một khắc cuối cùng, lưỡi đao dừng lại cách đầu ta khoảng một tấc.
Ta lén lau mồ hôi lạnh – nguy hiểm thật! Chậm một chữ nữa là ta mất đầu rồi.
Chỉ thấy đầu lĩnh sơn tặc còn đang suy nghĩ một phen, gật đầu nói: “Có đạo
lý. Người đâu, đem nữ nhân này tiếp tục nhốt tại phòng củi cho ta.” Dứt
lời, thu đao, xoay người, vui vẻ nói với béo đại nương: “Thẩm thẩm, Liễu lang sắp tới rồi, người may cho ta mấy bộ xiêm y mới đi, còn có trang
sức mới nữa, ta muốn trang phục phải thật đẹp.”
Ta lại nổi gai ốc đầy người. Mấy tên sơn tặc tới áp giải ta, ta cố gắng nhịn lại, rốt
cuộc vẫn nhịn không được quay đầu lại nói: “Cái kia… Đại vương?”
Đầu lĩnh sơn tặc đang cầm gương soi, soi qua soi lại, thuận miệng đáp một câu: “Gì đấy?”
“À…uhm… tuy rằng nói vậy không hay lắm, nhưng mà… Liễu Họa Niên, à không, ta
nói vị hôn phu của ta, hình như… không phải là đoạn tụ(2).
“Vậy thì tốt quá.” Hắn vẫn chăm chú soi gương như trước.
“…có điều, ngươi, ngươi là nam mà…”
“Cái gì?” Rốt cuộc hắn cũng bỏ gương xuống, nhảy dựng lên, quay đầu lại
trừng mắt nhìn ta: “Lão nương từ đến chân có điểm nào giống nam nhân?”
Ta hớp một ngụm lãnh khí, đầu óc trống rỗng.
Chao đảo, béo đại nương còn ở bên cạnh đệm thêm vào: “Còn nữa, Nguyệt Tịch
nhà chúng ta chính là giang hồ đệ nhất mỹ nhân đó nha!”
Nguyệt Tịch… Chẳng lẽ… “Ngươi là… Lâm Nguyệt Tịch?”
Đầu lĩnh sơn tặc thản nhiên cười, cái miệng đỏ như máu ngoác ra tới mang tai, “Nếu không phải vậy ngươi cho là ai?”
Một trận gió lạnh thổi qua.
Ta nhớ tới lời nói của Kim Đại Hải – bang chủ Cự Kình Bang: “Hướng đại
tiểu thư trời sinh dung mạo đẹp tuyệt trần, theo suy nghĩ nông cạn của
tại hạ, cũng chỉ có Lâm Nguyệt Tịch cô nương mới có thể so sánh cùng đại tiểu thư.”
“À, vị Lâm cô nương kia rất đẹp sao?”
“Đương nhiên, đó chính là giang hồ đệ nhất mỹ nhân mà…”
A, thật là tuyệt vọng với cái giang hồ này.