Tôi “ném bóng” sang cho Chu Nhất Minh: “Vậy… anh có
muốn kết hôn không?”.
Anh ấy không chút do dự, cười hì hì rồi gật đầu:
“Muốn, đương nhiên là muốn rồi. Nếu hôn nhân là nấm mồ của tình yêu,
vậy thì em thân yêu, anh rất hy vọng em có thể chôn anh nhanh một
chút”.
“Chu Nhất Minh, anh có yêu em thật lòng không?”.
“Đương nhiên rồi!”.
“Khi không gặp em, anh có thấy nhớ nhung không?”.
“Đương nhiên rồi!”.
“Khi gặp được em rồi anh có thấy vui mừng khôn xiết
không?”.
“Đương nhiên rồi!”.
Tôi tỏ ra không hài lòng: “Sao anh cứ nói đương nhiên
rồi, đương nhiên rồi mãi thế?”.
“Thì bởi toàn là những chuyện không còn nghi ngờ gì
nữa nên anh đương nhiên phải trả lời là đương nhiên rồi”.
“Câu hỏi tiếp theo không được chỉ trả lời đương nhiên,
phải trả lời kĩ càng, tỉ mỉ hơn”.
“Được, tùy em, cái gì anh trai cũng chiều”.
“Khi ở bên cạnh em, anh có cảm thấy thời gian trôi
quá nhanh không?”.
Anh nghiêm túc gật đầu. “Đúng là có cảm giác ấy,
lắm lúc anh trai hận không thể lấy sợi dây thừng trói ông mặt trời
lại, để ông ấy không chạy nhanh quá”.
“Vậy sau khi chia tay em, anh có cảm thấy một ngày
dài tựa một năm không?”.
Anh ấy vỗ đùi cái đét. “Không có, điều này thì
tuyệt đối không có”.
Tôi định trợn mắt lên thì nghe thấy anh ấy nói gấp
gáp: “Anh không cảm thấy một ngày dài bằng một năm mà tưởng như một
giây dài bằng một năm ấy. Lúc đó anh trai lại hận không thể lấy roi
đánh đuổi ông mặt trời, bắt ông ấy đi nhanh một chút”.
Tôi mỉm cười. “Vậy… em có phải là người anh muốn có
quan hệ cả đời không?”.
Nhưng hôn nhân là chuyện đại sự, còn rất nhiều việc
phải làm, tôi và Chu Nhất Minh đều lo lắng, bao nhiêu tâm huyết dồn
hết vào chuyện kết hôn. Đương nhiên anh ấy bận hơn tôi nhiều vì còn
phải đi làm, tôi may mắn hơn vì đang là kỳ nghỉ hè, có rất nhiều
việc đều do tôi đi lo liệu trước nên càng lo lắng.
Trước tiên, tôi lo lắng về vấn đề phục trang ngày
cưới. Làm cô dâu thì nhất định phải đẹp nhất trong ngày trọng đại
cả đời. Ít nhất tôi cũng phải chọn cho mình một chiếc váy cô dâu,
một chiếc áo dài và một bộ lễ phục. Cô dâu mới không thể không thay
nhiều bộ y phục được.
Cùng nhớ hồi nhỏ cùng bố mẹ đi ăn cưới, tôi thích
nhất là được ngắm cô dâu, xem cô dâu có xinh không. Cô dâu ăn mặc, trang
điểm có đẹp không là tiêu điểm chú ý của các quan khách. Tôi không
thể để hôm đó khách khứa không mấy chú ý đến mình, đóa hoa chỉ rực
rỡ một lần trong đời, sao tôi lại không cố gắng hết sức để đóa hoa
nở rực rỡ nhất?
Tiếp theo tôi phải lo lắng bài trí nội thất trong
nhà, đặt mua cái gì, sắp xếp đồ như thế nào cũng phải cân nhắc kĩ
càng. Tôi ra ngoài xem đồ nội thất, rèm cửa, đèn trang trí… chú
trọng nhất là giường cưới, bộ chăn ga gối đệm động phòng hoa chúc,
khi cơn sóng tình trào dâng thì đương nhiên phải có những vật dụng
thật hoàn mỹ phối hợp, tôi nhất định phải mua một bộ chăn ga gối
đẹp nhất, hài lòng nhất.
Ngoài những thứ đó, tôi còn phải mua rất nhiều đồ
khác nữa, quần áo mới, giày mới, tất mới, túi xách mới… Là một
tân nương, ngày kết hôn cái gì cũng phải mới. Cho nên suốt kỳ nghỉ
hè dường như tôi toàn ở trên phố, đi hết cửa hàng này đến cửa hàng
khác mua đồ, hễ ưng cái nào là gọi ngay cho “Chủ tịch Chu” nhà tôi
chạy qua ngắm nghía và cho ý kiến.
Từ khi tôi và Chu Nhất Minh cùng nhau đi đăng ký kết
hôn, anh ấy tỏ ra rất đắc ý, cầm hai tờ chứng nhận đăng ký kết hôn
là mặt mày hớn hở, luôn miệng hát ca.
“Có cái này rồi, anh trai coi như đổi đời, từ vị
trí nô lệ lên làm tướng quân. Bà xã yêu quý, công ty hợp tác hôn nhân
mới thành lập của chúng ta này, từ nay về sau anh là chủ tịch hội
đồng quản trị kiêm tổng giám đốc, việc lớn việc nhỏ đều phải thông
qua anh để đưa ra quyết định cuối cùng, biết không hả?”.
Tôi liền véo Chu Nhất Minh một cái rõ đau cho nhớ.
“Anh nghĩ hay nhỉ!”.
Sau khi Chu Nhất Minh thăng chức thành “Chủ tịch Chu”
thì tỏ ra rất hứng khởi, lập tức rút chiếc nhẫn kim cương ra, đeo cho
tôi. Chiếc nhẫn đó đeo vào tay rất đẹp, không cần phải nói tôi vui
mừng đến mức nào. Tên tiểu tử này cũng biết giả bộ ghê! Khi vào
Cục Dân chính đăng ký kết hôn, Chu Nhất Minh không chịu mua nhẫn như
người ta vẫn làm, còn nói cái gì mà đợi đến hôm chính thức kết hôn
hẵng hay, thì ra anh ấy muốn làm tôi ngạc nhiên.
Chu Nhất Minh mua chiếc nhẫn này hết hơn một vạn tệ.
Bình thường anh ấy không nỡ bỏ ra nhiều tiền như thế, nhưng anh ấy
nói: “Cả đời mới kết hôn một lần, vợ chưa cưới đã trao thân gửi
phận cho mình thì mình không thể keo kiệt đến mức ngay cả chiếc nhẫn
đắt tiền cũng không dám mua”. Nhưng ngoài chiếc nhẫn, những thứ khác
anh ấy đều không tiêu hoang phí. Đương nhiên không phải quá bủn xỉn mà
có chừng mực, không đắt quá cũng không rẻ quá.
Hôm nay tôi kéo Điền Tịnh đi cùng, giúp tôi chọn ga
gối. Lúc đầu tôi thấy ưng một bộ hơn chín trăm tệ của hãng Dohia,
hợp với tiêu chuẩn không đắt quá cũng không rẻ quá của Chu Nhất Minh.
Nhưng Điền Tịnh lại nói mấy hôm trước cô ấy nhìn thấy một bộ ga gối
cưới rất đẹp của hãng Mendale, giá hơi đắt một chút, hơn ba nghìn tệ
nhưng lại được khuyến mãi một chiếc váy lễ phục màu hồng, chiếc
váy đó cũng rất đẹp.
“Mình dẫn cậu vào Mendale xem nhé, bộ đó thật sự
rất đẹp. Tuy hơi đắt một chút nhưng tiền nào của ấy, đẹp hơn bộ hơn
chín trăm tệ kia nhiều”.
Tôi và cô ấy đến Mendale xem, quả nhiên bộ ga gối
cưới màu hồng ấy rất đẹp, chiếc váy lễ phục cũng rất hợp với sở
thích của tôi, mặc thử hơi chật một chút nhưng cô nhân viên bán hàng
nói có thể nới rộng cho tôi. Sản phẩm không chê vào đâu được, có
điều giá hơn ba nghìn tệ, thì hơi khiến người ta xót xa. Tôi gọi điện
trưng cầu ý kiến của Chu Nhất Minh, anh ấy cũng phản đối.
“Có nhầm lẫn gì không? Bộ ga gối ấy bán đắt quá!
Hơn nữa, cũng chỉ dùng khi đêm đến đi ngủ thì nằm đắp, không nên mua
đắt quá như thế, nếu hơn một nghìn tệ thì còn được”.
Tôi thất vọng tắt điện thoại, quay sang nói với Điền
Tịnh: “Chủ tịch Chu nhà mình không đồng ý, nói không cần thiết phải
mua đắt như thế”.
Thế là chúng tôi lại lượn sang hãng Fuanna và một
vài hãng khác nữa, nhưng đã nhìn bộ hơn ba nghìn tệ xa xỉ rồi thì
không thể nhìn vừa mắt những bộ trên dưới một nghìn hay hai nghìn tệ
nữa. Không sợ không nhận biết được mặt hàng, chỉ sợ hàng so với
hàng, những đồ đắt bao giờ cũng tốt hơn đồ rẻ, quá đúng là tiền
nào của nấy.
Điền Tịnh thấy tôi không ưng mấy bộ bình thường đó,
bèn đưa ra ý kiến: “Hay là cậu về lên mạng tìm, xem trên mạng rẻ hơn
nhiều không, rồi mua trên mạng cũng được”.
Câu nói đó đã thức tỉnh tôi. Về đến nhà một cái
tôi liền lên mạng tìm bộ ga gối cưới Mendale đó. Phát hiện thấy trên
mạng chỉ bán có hơn hai nghìn tệ nhưng không khuyến mãi chiếc váy lễ
phục. Cũng chẳng sao, quan trọng nhất là mặt hàng chính chứ không
phải hàng khuyến mãi.
Chu Nhất Minh vừa tan làm đã bị tôi gọi sang thẳng
nhà. Tôi mở bức ảnh trên mạng cho anh ấy xem. “Chủ tịch Chu, anh nhìn
xem, anh thấy bộ ga gối này thế nào?”.
Anh ấy liếc qua một cái rồi nói. “Bộ này cũng bình
thường!”.
“Anh chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả, bộ này mà còn
kêu là bình thường, em đi ngắm cả buổi chiều mà không thấy bộ nào
đẹp hơn. Nói cho anh biết, bộ buổi chiều em thích chính là bộ này,
giá hơn ba nghìn tệ. Nhưng ở trên mạng chỉ bán với giá hơn hai nghìn,
rẻ được gần một nghìn tệ đấy”.