Sau đêm đó,
mọi việc vẫn diễn ra như mọi ngày, giống như sự kiện cái ôm kia không có ảnh hưởng gì đến hai người bọn họ. Vũ Hàn vẫn là Vũ Hàn, luôn tìm mọi
cách trêu chọc Thiên, cho tới khi bị đánh mới dừng lại. Còn Thiên vẫn
thờ ơ với tất cả, luôn tỏ ra không hứng thú với việc gì. Ngay cả việc
đứng nhất toàn khối trong học kỳ qua cũng không làm Thiên vui sướng.
Giờ ra chơi, Vũ Hàn nằm bò ra bàn, nhàm chán chơi Candy Crush trên điện
thoại, thỉnh thoảng lại nhìn Thiên. Thấy Thiên không chú ý đến mình, Vũ
Hàn ném điện thoại sang một bên, kéo ghế sát lại Thiên, thì thầm bên tai nó:
- Một tuần nữa là nghỉ tết rồi, cậu có dự định gì chưa?
Hơi thở ấm áp của Vũ Hàn phả vào tai Thiên khiến mặt nó đỏ lên. Nó hơi nhích người xa Vũ Hàn, sau đó mới lên tiếng:
- Chưa biết, có lẽ tôi sẽ ở lại trong trường. Dù sao nơi này cũng không có ai thân thiết.
- Cậu còn có tôi mà!
Vũ Hàn không vui lên tiếng phản bác lại. Nhưng thấy Thiên ngẩn người, cậu vội vàng chữa lại:
- Nói nhầm, không phải tôi mà là chúng tôi.
Thấy Thiên im lặng không phản bác, cũng không thừa nhận, Vũ Hàn lại tiếp tục lải nhải:
- Cậu là bạn của Quân, mà Quân là bạn của tụi tôi, vì vậy, theo tính chất bắc cầu, tụi tôi cũng là bạn của cậu. Mà đã là bạn thì không
thể không giúp đỡ nhau, thế nên tôi quyết định tết năm nay, cậu sẽ ở lại ăn tết với gia đình Nguyễn Vũ. Nếu cậu không thích, có thể đến nhà
Quân, nhưng mà nhà tên Phong kia thì nhất quyết không được. Quyết định
vậy nhé, cậu cứ từ từ suy nghĩ nên ở nhà ai dịp tết này. Tôi đi trước.
Vũ Hàn nói một hơi, sau đó không cho Thiên thời gian lên tiếng đã nhanh
chóng đứng dậy chạy ra khỏi lớp. Khi xác định là mình đã chạy đủ xa, cậu mới dừng lại, tựa lưng vào tường thở mạnh. Một lúc sau, khi hơi thở đã
ổn định, Vũ Hàn mới ung dung hướng canteen đi tới.
Trong lớp, Thiên nhìn về hướng Vũ Hàn vừa chạy, có chút bực mình lại có
chút buồn cười. Chả lẽ cậu ta nghĩ tự quyết định mọi việc rồi chạy trốn, không cho nó thời gian để từ chối thì nó sẽ đồng ý sao? Thật không biết là Vũ Hàn ngây thơ hay giả vờ ngây thơ nữa. Nhưng nghĩ đến đề nghị của
Vũ Hàn cũng không quá tệ, có thể thử một lần.
Thiên thu hồi ánh mắt, tiếp tục làm bài thi thử ielts. Đúng lúc này,
giai điệu của bài you are my love vang lên, khiến Thiên phải dừng bút.
Nó nhìn chằm chằm vào tên người gọi xuất hiện trên màn hình, nhưng không hề có ý định nghe máy. Đợi đến khi tiếng nhạc ngừng lại, Thiên cầm lấy
điện thoại định tắt nguồn thì ngay sau đó, tiếng nhạc lại lần nữa vang
lên. Thiên nhíu mày, giật giật tóc, ấn trả lời:
- Anh!
Ở đầu dây bên kia, Hạo Nam nghe thấy tiếng của Thiên, khẽ “ừ” một tiếng, sau đó không nói gì thêm. Thấy Hạo Nam im lặng, Thiên cũng không nói
gì, chỉ lắng nghe tiếng thở đều của anh từ điện thoại truyền đến. Một
lúc lâu sau, Thiên hết kiên nhẫn, đành phải lên tiếng trước:
- Anh gọi cho em có chuyện gì không?
- Cuối tuần anh phải về Hà Nội, em có thể về cùng anh chứ? Dù
sao cũng gần tết Nguyên Đán rồi, em không thể ở lại đây. Còn về chuyện
đính hôn, em yên tâm, anh sẽ…
- Anh! Em sẽ trở về, nhưng không phải bây giờ.
Thiên lập tức cắt ngang lời nói của Hạo Nam. Anh nói sẽ giải quyết
chuyện đính hôn của nó với nhà Nguyễn Vũ, Thiên tin. Nhưng nó cũng chắc
chắn một điều, ba sẽ không để cho anh hai làm như vậy. Bởi vì với ba,
lợi ích luôn là lớn nhất.
Hạo Nam nắm chặt điện thoại trong tay, đôi mắt khẽ nheo lại, không biết
đang suy nghĩ cái gì. Lúc sau, anh mới chậm rãi lên tiếng:
- Em muốn ở lại, anh sẽ không ngăn cản. Mai rảnh thì cùng anh ăn bữa cơm. Mời cả mấy người bạn của em nữa.
- Em…
- Đừng từ chối. Mai là sinh nhật anh.
Hạo Nam nói xong bèn cúp máy, không để cho Thiên nói gì thêm. Để điện
thoại lên bàn, anh đi về phía tủ rượu, lấy cho mình một ly rượu đỏ rồi
đi đến ngăn kéo, lấy ra một tấm hình đã ố vàng. Trong ảnh là một người
phụ nữ ôm lấy đứa bé trai mỉm cười hạnh phúc. Hạo Nam vuốt ve khuôn mặt
người phụ nữ, thì thầm:
- Mẹ!
Flashback
Gấp lại cuốn nhật ký bìa vàng cũ kỹ, Hạo Nam cảm thấy sức lực trong
người như cạn kiệt. Anh cố thuyết phục mình không nên tin những gì viết
trong này, nhưng những dòng chữ trên từng trang giấy khiến anh đau không thở được.
Ngày…tháng…năm.
Tin tức ông ấy kết hôn với con gái của tập đoàn Nhật Minh được đăng
tải trên nhiều trang báo. Lúc nhìn thấy hình ông ấy bên người phụ nữ
khác, mình đã trốn trong phòng khóc một mình. Tình cảm mười năm của mình với ông ấy không bằng số vốn đầu tư của tập đoàn Nhật Minh, thật đáng
châm chọc.
Ngày…tháng…năm
Sáng nay, mình vô tình gặp ông ấy cùng người đàn bà kia. Ông ấy bây
giờ đã là chủ tịch của tập đoàn lớn, nhưng người bên cạnh ông ấy không
phải là mình. Bảy năm trước, ông ấy nói “ly hôn đi” kèm theo một tờ chi
phiếu. Mình không biết lúc ấy mình rời khỏi ngôi nhà đó như thế nào,
nhưng mình nghe thấy tiếng trái tim vỡ vụn.
Ngày…tháng…năm.
Hôm nay, Hạo Nam lại lén đến nhìn mình từ phía xa. Thằng bé lớn lên
ngày càng giống ông ấy, nhất là đôi mắt. Mấy năm rồi mình chưa được ôm
thằng bé nhỉ? Hình như sáu năm rồi. Muốn nghe thằng bé gọi một tiếng mẹ, nhưng sao khó quá!
Ngày…tháng…năm
Ông ấy đến tìm mình. Mình không ngạc nhiên khi ông ấy biết chỗ mình
sống. Nhưng mình không thể ngờ ông ấy lại cưỡng bức mình. Trong hơi men, ông ấy ôm lấy mình, nói xin lỗi, nói yêu mình. Nhưng lúc này, mình chỉ
thấy ông ta thật ghê tởm.
Ngày…tháng…năm
Mình có thai. Nhìn chấm nhỏ trên màn siêu âm, mình đã bật khóc. Mình
quyết định bỏ đi thật xa, sinh đứa bé này, không để nó có liên quan gì
đến ông ta và nhà họ Hàn nữa.
Ngày…tháng…năm
Bé yêu của mẹ, con đã tròn năm tháng rồi đấy! Con thật là nghịch
ngợm, suốt ngày nô đùa trong bụng mẹ thật khiến mẹ mệt mỏi. Khi con ra
đời, mẹ nhất định sẽ đánh cái mông nhỏ của con. Ai da! Con lại đá mẹ nữa rồi, bé con bướng bỉnh.
Ngày…tháng…năm
Nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt, tay mình run lên. Làm sao ông ta có thể tìm đến nơi này? Dường như nhìn thấu suy nghĩ của mình, ông
ta nhàn nhạt lên tiếng “ đứa nhỏ là của tôi?” rồi xoay người bỏ đi.
Ngày…tháng…năm
Mình bị giam lỏng. Ngày nào ông ta cũng đến nhưng không nói gì, chỉ
nhìn mình thật lâu rồi đi. Mình không hiểu ông ta muốn gì, mà cũng không muốn hiểu. Điều quan trọng nhất với mình lúc này là sinh một đứa trẻ
thật khỏe mạnh.
Ngày…tháng…năm
Nhìn thiên thần nhỏ bé nằm trong vòng tay mình, nỗi đau đớn khi sinh
hoàn toàn không tồn tại. Bé yêu của mẹ, con có biết mẹ hạnh phúc như thế nào khi thấy con hay không? Dù mẹ không thể cho con cuộc sống giàu
sang, nhưng mẹ sẽ cho con tất cả những gì mẹ có. Con yêu, mẹ yêu con.
Ngày…tháng…năm.
Ông ta đến, mang cục cưng của mình đi rồi. Ông ta mang bé yêu của
mình đến một nơi mà mình tìm không thấy. Lần đầu tiên, mình thấy hận.
Ngày…tháng…năm
Hạo Nam của mẹ, bé yêu của mẹ!
Các con sẽ không trách mẹ vì không ở bên các con cho tới lúc các con
trưởng thành chứ? Mẹ không muốn thế, nhưng mẹ mệt mỏi rồi. Bảy năm, mẹ
cố sống vì Hạo Nam. Hai năm sau, một lần nữa mẹ cố sống vì bé con của
mẹ. Nhưng lúc này đây, mẹ không còn đủ can đảm để sống trên đời này. Mẹ
hận, hận người đàn ông đã cướp các con khỏi tay mẹ, nhưng mẹ bất lực,
không có cách nào giành lại các con. Hy vọng các con khi lớn đừng oán
hận mẹ. Mẹ sẽ ở thiên đường cầu chúc cho các con. Mẹ yêu các con nhiều
lắm.
Hạo Nam! Bé con mẹ nhờ con. Con hãy bảo vệ con bé, đừng để con bé
chịu bất kỳ một uất ức nào, cũng đừng để con bé phát hiện ra sự tồn tại
của mẹ. Mẹ cũng không hi vọng con hận cha con. Mẹ chỉ cần con và bé con
sống vui vẻ, hạnh phúc, như vậy mẹ cũng yên lòng.